Cố Nhung cảm giác mình đang lạc trong một giấc mộng vĩnh viễn không có hồi kết.

Cậu không thể cử động, cơ thể không chịu sự khống chế của mình, thần chí khi thì tỉnh táo khi thì mơ hồ, tựa như khi thì ngủ sâu khi thì bị người khác lay tỉnh, trong đầu như một mớ tơ vò, chẳng qua cảm giác khác thường này không kéo dài lâu.

Có đôi lúc cậu cảm thấy mình tỉnh, bởi vì cậu nhìn thấy Thẩm Thu Kích, nhìn thấy mẹ và anh trai, có đôi lúc cậu lại thấy mình đang ngủ, bởi vì trong giấc ngủ, cậu nghe thấy có ba giọng nói khác nhau cứ gọi mình mãi.

“Cố Nhung…”

“Cố Nhung…”

“Cố Nhung…”

Một giọng đến từ mẹ cậu, một giọng đến từ Thẩm Thu Kích, mà giọng còn lại đến từ người phụ nữ mặc sườn xám đỏ.

Lúc ấy sau khi người phụ nữ đó gọi cậu một tiếng, Cố Nhung lập tức cảm thấy người mình như một cái chuông lớn bị người ta đánh vào tứ phía, tiếng chuông vang xa khắp nơi, cơ thể như đóa lục bình chu du theo từng gợn sóng. Mà ba tiếng gọi cậu chính là dòng nước chảy xiết, cứ như có ba bàn tay khác nhau nắm lấy hồn cậu, muốn kéo cậu về hướng nào đó.

Nhưng Cố Nhung không thể đi được về hướng nào, bởi vì ba năng lượng này cân bằng một quỷ dị, cậu không đi được đâu, chỉ có thể như cơn gió nhẹ nhàng trôi dạt bên ngoài không kể ngày đêm.

Trên đường đi cậu gặp rất nhiều cảnh tượng kỳ quái, lát thì là cô dâu đang ngồi trong phòng cưới mong chờ chồng, lát lại là chú rể bỏ trốn, cô dâu mặc bộ đồ cưới đỏ treo cổ trước giường, lát nữa lại chuyển sang cảnh ngọn núi phía sau đại học thành phố Đàm có bốn nữ sinh hẹn nhau tới bãi tha ma sau trường vào xế chiều để chơi một trò chơi tâm linh tên là “Hỏi”.

Trò chơi này yêu cầu người chơi đến nghĩa địa trên núi, nhắm mắt đi lên, được một lát sẽ mở mắt, nhìn xung quanh xem có mộ hay không, tới khi mở mắt ra không thấy ngôi mộ nào sẽ cắt tay lấy máu, chờ lấy đủ máu của mọi người rồi thì lấy một cái bút lông và một tờ giấy trắng đặt bên cạnh bát, sau đó đưa lưng về bát máu và giấy bút, hỏi những gì bạn cần hỏi.

Bất cứ câu hỏi nào đều được.

Sau khi hỏi xong thì đứng chờ khoảng mười lăm phút, mười lăm phút sau quay lại, thấy đáp án dùng máu viết lên giấy chứng tỏ thành công, nếu không thấy, cả nhóm sẽ phải chuyển sang nơi khác hỏi lần thứ hai.

Chẳng qua điều quan trọng cần chú ý là, tất cả những người tham gia dù được trả lời hay không đều phải xuống núi trước khi trời tối, nếu không hồn của mọi người sẽ bị nhốt lại ở đây, mãi mãi không thể rời khỏi bãi tha ma này.

Cố Nhung thấy có bốn nữ sinh đến bãi tha ma phía sau tòa Minh Tâm cũ. Các cô dìu nhau bò lên trên nghĩa địa, nhắm mắt vừa đi vừa nghỉ, trên đường đi còn không quên líu ríu thảo luận xem lát nữa mình nên hỏi gì, trong số bốn nữ sinh, một người chuẩn bị giấy bút*, ba người hỏi chuyện liên quan đến tình cảm, trong đó có hai người hỏi bạn trai tương lai của mình tên gì, xuất hiện lúc nào, bọn họ có thể sống với nhau tới già hay không. (Note: Hai từ cuối chỗ mình đánh dấu sao bị Tấn Giang kiểm duyệt không biết là gì, mình xin phép để là giấy bút theo quy tắc trò chơi tác giả đã miêu tả.)

Cũng có nữ sinh hỏi chuyện tình cảm, chẳng qua cô lại hỏi: Tôi hi vọng người tôi thích cũng sẽ thích tôi, hẹn hò với tôi, có được không?

Mà nữ sinh này chính là Nhan Phinh.

Ba nữ sinh còn lại Cố Nhung không biết mặt.

Khi các cô đến một khoảng đất trống không có mộ thì bắt đầu lấy máu. Hành vi cắt tay Cố Nhung chỉ nhìn thôi đã thấy đau, nhưng cách cô lại cắn răng kiên trì được.

Nhan Phinh là người hỏi đầu tiên, sau khi hỏi xong chờ khoảng mười lăm phút, cô ta quay người lại, trên tờ giấy trắng tinh đã xuất hiện một hàng chữ máu: [Được, tôi sẽ giúp cô.]

Vòng chơi thứ nhất thành công, nhóm nữ sinh mừng như điên, nữ sinh thứ hai vội nối tiếp Nhan Phinh hỏi câu của mình, sau đó bốn nữ sinh đều quay lưng đi, yên lặng chờ đợi đáp án.

Chỉ tiếc là ngoài Nhan Phinh ra, những người còn lại đều không chờ được đáp án cho mình. Bởi vì không biết vì sao, sau khi Nhan Phinh hỏi xong câu đầu tiên, tốc độ mặt trời lặn trở nên nhanh một cách bất thường, dùng mắt thường cũng có thể thấy trời âm u hẳn.

Mấy nữ sinh này dám đến bãi tha ma chơi trò tâm linh, chứng tỏ gan cũng rất lớn.

Hơn nữa nói thật, Cố Nhung cảm thấy bốn người trước mắt là nhóm cẩn thận nhất trong những người chơi trò chơi tâm linh, bởi vì chơi trò chơi kiểu này tức là hành vi đâm đầu vào chỗ chết.

Các cô thấy sắc trời trở tối quá nhanh, liền nhớ đến quy tắc phải xuống núi trước khi trời tối của trò chơi “Hỏi”.

Dù sao với tốc độ mặt trời lặn hiện tại, có lẽ chưa đợi được đáp án thứ hai thì trời đã tối hẳn, đến lúc đó đừng ai mong rời được khỏi bãi tha ma.

Bốn người thảo luận một hồi, cắn môi quyết định hôm nay tới đây thôi, xuống núi trước rồi tính. Chờ đến lúc vết thương gần lành rồi tới chơi tiếp, trong lúc đó các cô cũng có thể quan sát xem mong ước của Nhan Phinh có đạt được như “đáp án” hay không, nếu nguyện vọng của cô ta không được thực hiện, vậy các cô cũng không cần phải chơi trò chơi hại mình thế này nữa.

Mà nguyện vọng của Nhan Phinh nhanh chóng được đáp lại.

Buổi đêm sau hôm đến bãi tha ma về cô ta đã nằm mơ, trong mơ cô gặp một người phụ nữ tên Cố Hương Nương.

Hương Nương nói cho cô biết cô ta có thể cho bất cứ người đàn ông nào yêu Nhan Phinh, chỉ cần trả một cái giá nho nhỏ mà thôi, nếu Nhan Phinh không bằng lòng giao dịch, cô ta cũng có thể tìm người khác thay thế…

Người đầu tiên Nhan Phinh tìm chính là ba nữ sinh đã cùng chơi “Hỏi” với mình. Các cô quay lại bãi tha ma kia lần nữa để tiếp tục chơi “Hỏi”, lần này Nhan Phinh cũng lấy máu cùng các cô, thế nhưng không hỏi gì mà để các nữ sinh khác hỏi trước.

Chẳng qua lần này trên giấy không cho ra đáp án trực tiếp.

Câu hỏi đầu tiên không có đáp án, câu hỏi thứ hai cũng không có, khi các cô chuẩn bị hỏi câu thứ ba, sắc trời lại không cho phép các cô nán lại, chỉ có thể vội vàng xuống núi.

Chỉ tiếc là trời mùa đông luôn nhanh tối, mãi tới khi trời tối hẳn, cả nhóm mới ra được bãi tha ma.

Sau đêm đó quay về, hai nữ sinh hỏi câu hỏi cũng bắt đầu nằm mơ…

“Nhan Phinh.”

Khi Nhan Phinh đang đứng dưới ký túc xá nam chờ Cố Nhung thì nghe thấy có người gọi tên của mình. Cô ta quay lại nhìn về phía người mới đến, phát hiện đó là Đồng Tiểu Kỳ trước kia tham gia chơi với mình.

Cô chính là người chơi cuối cùng chưa kịp hỏi trong trò chơi kia.

Đồng Tiểu Kỳ không phải là sinh viên trường đại học thành phố Đàm mà là sinh viên của trường sư phạm gần đó, hai nữ sinh cùng chơi là bạn cô, Nhan Phinh quen mọi người qua mạng.

Nhan Phinh không muốn bị các cô quấn lấy, thế nhưng vẫn phải mỉm cười nhìn cô: “Ái chà, sao cậu lại tới đây thế?”

Đồng Tiểu Kỳ chậm rãi đi tới gần Nhan Phinh, nhỏ giọng nói với cô ta: “Hình như sáng nay Trần Hoàn được bố mẹ đón về nhà rồi.”

“Ồ?” Nhan Phinh giả bộ ngạc nhiên, bàn tay thõng bên người hơi siết lại, “Vì sao?”

“Cậu ấy cũng giống Mộ Lan, từ sau lần chúng ta quay về từ bãi tha ma kia cứ suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, hệt như bị mất hồn vậy.” Đồng Tiểu Kỳ nói xong rũ mắt, xoa xoa tay nói, “Cậu nói xem, có phải chúng ta… bị quỷ ám rồi không?”

“Không thể nào.” Nhan Phinh phủ nhận, “Nếu bị quỷ ám thật, vậy tại sao cả hai chúng ta đều bình thường?”

“Bởi vì tôi còn chưa kịp hỏi chứ sao? Còn cậu thì tôi không biết.” Đồng Tiểu Kỳ cũng rất thắc mắc, sau đó thở dài thườn thượt, “Haiz, vì sao nhỉ? Vì sao lần trước cậu hỏi là có đáp án ngay, mà về sau bọn tôi hỏi lại không thấy gì? Mộ Lan và Trần Hoàn còn trở thành như vậy, sớm biết có kết quả này, sau lần kia bọn tôi sẽ không đi nữa.”

Đồng Tiểu Kỳ khá hối hận, sau khi các cô thấy Nhan Phinh có được câu trả lời “Được, tôi sẽ giúp cô”, còn có thể hẹn hò với trai đẹp như Phương Triết thì cảm thấy trò chơi này hẳn có thể chơi được, cho nên mới đến bãi tha ma thêm lần nữa. Thậm chí vì nảy lòng tham có được đáp án như Nhan Phinh, cho nên các cô chờ lâu hơn lần trước tận mười lăm phút mới quay về, kết quả cũng vì vậy nên trời tối hẳn mới xuống đến chân núi.

Đồng thời phạm phải điều cấm kỵ trong trò chơi “Hỏi”.

Mặc dù về sau Nhan Phinh an ủi các cô chắc chắn trò chơi này là giả, vì trong điều cấm đã nói nếu trước khi trời tối không kịp xuống núi sẽ bị mãi mãi nhốt trên núi không rời đi được, nhưng các cô đã lành lặn quay về.

Bây giờ Nhan Phinh cũng dùng lý do này để an ủi Đồng Tiểu Kỳ: “Tôi đã bảo trò chơi này không có tác dụng gì rồi, số đào hoa của tôi phất lên là do tôi mua vòng tay của Nguyễn Ninh An.”

Nói xong còn giơ vòng thạch anh hồng trên tay cho Đồng Tiểu Kỳ xem.

Ai ngờ Đồng Tiểu Kỳ nhìn xong lại nghi ngờ hỏi vặn: “Nhưng tôi nghe sinh viên trong trường cậu nói là cậu cãi nhau với Nguyễn Ninh An một trận thật to vì vòng tay này không có tác dụng mà? Vả lại Phương Triết còn chia tay với cậu, quay lại với bạn gái cũ của cậu ta.”

“Cho nên tôi mới bảo vòng thạch anh hồng chỉ có tác dụng một thời gian, đáng tiếc không thể dùng lâu. Trò chơi này hoàn toàn vô dụng, nếu như hữu dụng, sao tôi có thể chia tay với Phương Triết được?” Bàn tay buông xuôi bên người Nhan Phinh càng siết chặt hơn, lấy bừa một cái cớ.

Vì vấn đề nhan sắc bình thường nên Nhan Phinh rất tin vào những trò huyền học cầu duyên, bằng không cô ta sẽ không chơi trò chơi “Hỏi” với các cô, trước đó Đồng Tiểu Kỳ thường xuyên nói chuyện với Nhan Phinh trên mạng, hiểu rất rõ tính Nhan Phinh, cho nên dù cảm thấy cô ta câu trước đá câu sau, hơn nữa nói với mỗi người một kiểu, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cô không biết Nhan Phinh nói dối để làm gì.

“Vậy phải làm sao đây?” Đồng Tiểu Kỳ suy sụp nói, “Mộ Lan và Trần Hoàn đều đã thành vậy rồi, có phải tiếp theo sẽ tới lượt tôi không?”

Trong lòng Nhan Phinh đã sớm mất kiên nhẫn, nhưng vẫn không thể không dịu giọng an ủi: “Không đâu.”

Cô ta ước gì Đồng Tiểu Kỳ cũng giống như Mộ Lan và Trần Hoàn, vậy thì mình sẽ không cần phải đi tìm người đến bãi tha ma chơi trò “Hỏi”, còn phải tìm cách ngăn người chơi không cho xuống núi trước khi trời trở tối, như vậy mới có thể cung cấp sinh hồn mới cho Cố Hương Nương.

Ngày đó Đồng Tiểu Kỳ không hỏi gì, cho nên Cố Hương Nương không thể giữ lại hồn của cô, chỉ có thể giữ lại Mộ Lan và Trần Hoàn.

Cái giá phải trả chính là một sợi sinh hồn.

Dù sao cũng chỉ có sinh hồn mới có thể lấy được sinh hồn, sinh hồn bị lấy của mộ Lan được dùng để làm quỷ bà mối câu hồn Phương Triết trong mộng. Từ sau lúc đó, sinh hồn của Mộ Lan đã bị Cố Hương Nương nuốt sạch, mà sinh hồn của Phương Triết bị giữ lại trong mộ Cố Hương Nương. Đến lúc đó Cố Hương Nương sẽ mượn mặt cô ta để làm tình với Phương Triết, chờ sau khi Phương Triết tỉnh mộng, vì sinh hồn chưa kịp về, cho nên sẽ chỉ nhớ và chỉ nghe lời tình nhân trong mộng.

Từ đây về sau, vào ban ngày cô có thể ở cạnh Phương Triết, vào ban đêm, Phương Triết lại trở thành người của Cố Hương Nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play