Từ lần đầu tiên bỏ mình ngoài ý muốn, mỗi lần chết đi cậu đều sẽ sống lại.
Trước kia người ta bói rằng mệnh của cậu không được tốt, phải lấy cái tên nữ tính một chút, bằng không sẽ chết sớm.
Cố Nhung không tin, đi sửa lại tên, hôm sau cậu lập tức bị đau mông, trên đường đến bệnh viện thì bị bình hoa nện chết.
Cậu sống lại vào buổi tối trước khi chết, lại không tin mấy thứ quỷ quái này, chọn gọi xe đưa đến bệnh viện, kết quả gặp tai nạn xe cộ ngỏm củ tỏi.
Lần sống lại thứ ba, cậu không dám ngồi xe đi nghênh ngang trên đường nữa, lê lết hết năm tiếng đồng hồ mới đến được cổng chính bệnh viện, lại bị người nhà bệnh nhân làm loạn đâm chết, chuyển thẳng vào nhà xác.
Lần thứ tư…
Rốt cuộc Cố Nhung đã chịu tin vào chuyện quái quỷ này, nhưng cậu lại không đoán được có sửa lại tên cũng vô dụng, cậu không thể không đến viện khám mông, không đến viện để chết.
Tuy rằng sẽ sống lại, nhưng từ nhỏ Cố Nhung chưa từng ấm ức như thế bao giờ, buổi tối cậu chui vào chăn khóc thầm, lại bị người bạn cũng phòng luôn mâu thuẫn với mình nghe được.
Người bạn cùng phòng này nhất thời mềm lòng đưa cậu đi bệnh viện, lần này đi đường rất bình an, thuận lợi nhập viện.
Cố Nhung: Chẳng lẽ tôi ở với cậu ta thì sẽ không chết nữa?
Về sau ——
Trong lòng Thẩm Thu Kích: Bạn cùng phòng cả ngày dưỡng sinh kiêm đối thủ một mất một còn lúc nào cũng dán lấy tôi, có phải cậu ấy muốn…
Ngoài miệng Thẩm Thu Kích: Đừng ôm tôi nữa được không? Thả chân ra, thả cả tay ra, đừng có cắn tôi!
Ngày nào cũng làm bộ nghèo nhà giàu súc vật công X “Thanh tâm quả dục” sạch sẽ hay dưỡng sinh thiếu gia thụ.