“Mẹ, không phải trước đó chúng ta cũng đã tìm rồi ư?”

Anh trai Cố Nhung nghe vậy, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Tin tức về vị kia đã sớm biến mất hoàn toàn, vả lại mười năm qua rồi, cũng không biết… vị kia có còn khỏe mạnh nữa hay không.”

“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì được?” Mẹ Cố lau nước mắt, gần như khóc không thành tiếng, “Bé Nhung của mẹ đang tốt đẹp, sao bỗng dưng lại thành thế này?”

Đôi mắt đẫm nước của bà nhìn Thẩm Thu Kích, hỏi hắn: “Cậu Thẩm, khi còn bé Cố Nhung mất hồn cũng phải gọi bảy ngày mới về, cậu gọi hồn nó tiếp đi được không? Hoặc để dì tìm người khác đến gọi hồn cho thằng bé cũng được.”

“Dì, dì cứ gọi cháu Thẩm Thu Kích là được.” Thẩm Thu Kích lắc đầu, “Không phải cháu không muốn gọi hồn cho Cố Nhung, mà là hồn em ấy bị câu mất rồi, không gọi về được.”

Thẩm Thu Kích có thể tiếp tục gọi hồn cho Cố Nhung, nhưng kết quả như thế nào mọi người đều đã thấy: Thứ có thể quay về không phải hồn Cố Nhung, nếu cưỡng ép gọi hồn khiến tà ma chiếm mất cơ thể Cố Nhung, đến lúc đó sẽ không ai biết liệu tà ma có lợi dụng cơ thể cậu mà làm ra chuyện gì khó nói hay không.

Vừa rồi hắn bị loạn, bây giờ tỉnh táo suy nghĩ một chút, Thẩm Thu Kích cảm thấy mẹ Cố nói rất đúng: Cố Nhung đang yên ổn, không thể nào đột nhiên biến thành như bây giờ.

Mà điều bất thường duy nhất Cố Nhung tiếp xúc gần đây là cái bóng quỷ dị ngày đó cậu thấy trong siêu thị.

Thẩm Thu Kích nhớ lại lời Cố Nhung nói với hắn, cái bóng kia mặc sườn xám, dáng người nóng bỏng… Sườn xám?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thẩm Thu Kích, hắn lấy di động Cố Nhung, thành thạo giải khóa màn hình, mở lời mời kết bạn QQ Nhan Phinh gửi đến Cố Nhung mà hắn vừa xem nhẹ.

Ảnh đại diện của Nhan Phinh là một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ, chẳng qua chỉ là ảnh đại diện mà thôi, lúc nhìn lướt không thấy gì đặc biệt, nhưng bây giờ lại khiến Thẩm Thu Kích không thể không nghĩ nhiều.

Hai hôm trước Lý Minh Học và Lương Thiếu không ngừng hóng hớt phốt cãi nhau của nữ sinh này, nói cô ta cướp bạn trai của người khác, lúc đó Thẩm Thu Kích vì không quan tâm nên không nghe, bây giờ hắn lướt lại ghi chép trò chuyện ngày hôm đó, nhất là sau khi thấy ảnh của Nhan Phinh, xác nhận cô ta chính là nữ sinh gặp được trong siêu thị hôm nọ, Thẩm Thu Kích mới phát hiện chuyện này vô cùng quỷ dị.

Nhất là khi Lâm Tuệ Nhàn nói tình cảm giữa cô và bạn trai Phương Triết rất tốt, thế nhưng sau khi gặp Nhan Phinh, Phương Triết như biến thành con người khác.

Cô cảm thấy Nhan Phinh có vấn đề, còn hận Nguyễn Ninh An bán ba cái món vòng tay cầu duyên, nhưng Thẩm Thu Kích biết thứ Lâm Tuệ Nhàn hận nhất là đống quảng cáo mê tín dị đoan Nguyễn Ninh An dùng để tuyên truyền bán vòng tay.

Thứ này giống hệt tình cổ, những người được tiếp nhận giáo dục bậc đại học sau khi phát hiện người yêu vượt rào, chắc chắn sẽ không đổ bản tính khốn nạn của con người cho những thứ mê tín dị đoan vô căn cứ, càng không tin một chuỗi vòng tay nho nhỏ lại có thể mê hoặc lòng người.

Vậy tại sao Lâm Tuệ Nhàn lại gắt đến thế?

Trừ khi cô phát hiện ra gì đó.

Còn có câu nói cuối cùng trong nhóm chat tiệm photo của Nhan Phinh: [Tôi sẽ gặp được người tốt hơn anh ta.]

“Anh ta” mà cô ta nhắc đến là chỉ Phương Triết, vậy người tốt hơn Phương Triết là ai?

Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ người này chỉ có thể là Cố Nhung.

Thẩm Thu Kích mượn điện thoại Cố Nhung tìm tên Lâm Tuệ Nhàn trong nhóm chat tiệm photo, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn, ghi chú là: [Muốn hỏi cô ít chuyện của Nhan Phinh, cô ta câu mất bạn trai tôi.]

Ghi chú này rất có trọng lượng, chưa đến ba phút sau, Lâm Tuệ Nhàn đã chấp nhận lời mời.

Thẩm Thu Kích không vòng vo với cô, cân nhắc nên dùng từ gì xong liền hỏi luôn: [Xin chào, tôi thấy cô cãi nhau với Nhan Phinh trong nhóm chat, cho tôi hỏi Phương Triết vượt rào như thế nào được không? Nếu vấn đề này động chạm tới cô, vậy thì tôi xin lỗi trước, nhưng bây giờ tôi đang rất cần, bởi vì Nhan Phinh cũng gửi lời mời kết bạn cho bạn trai tôi, mà từ đêm qua tới giờ, bạn trai tôi trở nên rất kỳ lạ.]

Ảnh đại diện của Cố Nhung là một tấm meme mèo béo mập mạp, có rất nhiều nam sinh nữ sinh đều dùng kiểu ảnh này, hơn nữ Thẩm Thu Kích không nhắc đến giới tính của mình, cho nên Lâm Tuệ Nhàn chỉ nghĩ hắn là một nữ sinh khác bị Nhan Phinh hãm hại, đứng ngay về phe Thẩm Thu Kích.

[Lâm Tuệ Nhàn: Có phải buổi sáng cậu ấy ngơ ngơ ngác ngác, sau đó như biến thành người khác không?]

Xem ra trước đây Phương Triết cũng từng mất hồn, Thẩm Thu Kích gõ chữ: [Đúng vậy, giống hệt tình huống cô nói.]

[Lâm Tuệ Nhàn: Cô em, có lẽ tôi nói cô sẽ không tin, nhưng tôi khuyên cô nhanh chóng đến đạo quán tìm đạo trưởng trừ tà cho bạn trai mình đi, cậu ấy bị nữ quỷ ám rồi, con ả Nhan Phinh kia là một đứa điên, cô ta biết tà thuật! Ả lợi dụng nữ quỷ yểm bùa bạn trai cô đấy!]

Thẩm Thu Kích nhìn từng dòng cô gõ, thái dương đánh cái thịch, lại vì mình đã sớm đoán được kết quả này nên không ngạc nhiên lắm, hắn còn muốn hiểu rõ thêm tình huống ra sao, hỏi Lâm Tuệ Nhàn tiếp: [Thật à? Không thể nào? Trên đời này làm gì có quỷ.]

[Lâm Tuệ Nhàn: Thật đó, bạn trai tôi được đạo trưởng trừ tà mới tỉnh lại, nếu cô không tin, vậy tôi hỏi cô, chẳng lẽ lúc cô ngủ chung với cậu ấy không gặp phải chuyện quỷ dị nào ư? Để tôi kể cô nghe chuyện tôi gặp phải…]

Lâm Tuệ Nhàn đã hẹn hò với Phương Triết được hai năm, chưa từng cãi nhau, tình cảm rất tốt.

Tuy rằng Phương Triết đẹp trai, được nhiều nữ sinh để mắt, thế nhưng gia cảnh của Lâm Tuệ Nhàn giàu có, hơn nữa còn xinh đẹp, tự tin mình hơn người, cho nên cô rất tin tưởng Phương Triết. Thậm chí bọn họ đã thuê phòng ở bên ngoài để sống chung, thỏa thuận rằng chờ học xong bốn năm đại học sẽ dẫn nhau về ra mắt bố mẹ, nếu bố mẹ không phản đối, bọn họ có thể chuẩn bị sắm sửa đính hôn rồi kết hôn.

Kết quả một tháng trước, sau khi Phương Triết đi học về phòng thuê, Lâm Tuệ Nhàn phát hiện cậu ta hơi bất thường: Hai má hồng lên như ý xuân, bước chân đi đường không ngừng chao đảo như đạp phải gò đất, người lâng lâng như cưỡi mây, cô có gọi cậu ta cũng không trả lời, hai mắt rã ra như hồn phách đã rời khỏi cơ thể đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Lâm Tuệ Nhàn vừa nhìn là biết chắc chắn cậu ta bị cô gái xinh đẹp nào đó câu mất hồn, người thì về nhà nhưng đầu óc vẫn còn ở lại bên ngoài chưa kịp về theo.

Nhưng vấn đề là người bình thường dù đứng núi này trông núi nọ cũng không thể trông như bị quỷ ám thế được, khiến cho bạn gái nhìn là biết có gì đó bất thường.

Tình cảm nhiều năm khiến Lâm Tuệ Nhàn quyết định nên xem tình hình trước rồi tính sau, nếu Phương Triết vượt rào thật, chắc chắn cô sẽ chia tay.

Đêm nay dù hai người họ ngủ chung một cái giường, nhưng cả hai lại đồng sàng dị mộng, không ôm nhau chìm vào giấc ngủ như trước đây, ở giữa xuất hiện khoảng cách dài nửa cánh tay, Lâm Tuệ Nhàn còn ngủ quay lưng về phía Phương Triết.

Nhưng Phương Triết không thèm hỏi han gì cô, rửa mặt xong liền nằm lên giường, nhắm mắt ngủ mất.

Lâm Tuệ Nhàn không ngủ được, cô cũng không có ý định ngủ, cô biết mật mã khóa màn hình của Phương Triết, dù không biết thì Phương Triết vẫn lấy khóa vân tay cho Lâm Tuệ Nhàn để cô yên tâm hơn, tự cô có thể dùng mã vân tay giải khóa.

Cho nên chờ Phương Triết ngủ, Lâm Tuệ Nhàn mở di động của cậu ta kiểm tra xem có trò chuyện với nữ sinh khác hay không.

Cô chờ khoảng hơn mười phút, xác nhận Phương Triết đã ngủ say mới lấy di động bên gối của cậu ta, bật màn hình kiểm tra, chỉ là Lâm Tuệ Nhàn kiểm tra suốt đêm vẫn không tìm được gì khác thường.

Điều này khiến Lâm Tuệ Nhàn không nhịn được nghi ngờ: Chẳng lẽ cô hiểu nhầm Phương Triết rồi? Thế để sáng mai mở lại xem thế nào.

Lâm Tuệ Nhàn trả di động về chỗ cũ, khi đang định nhắm mắt đi ngủ, cô lại nghe tiếng gà gáy vọng từ ngoài cửa sổ vào, hơn nữa còn có tiếng khuya chiêng gõ trống như có người đang tổ chức việc hỉ, nhưng nếu nghe thật kỹ có thể thấy trong đó có lẫn tiếng kèn như có tang.

Một loạt giọng nói không biết nam hay nữ, không biết già hay trẻ, vừa như trẻ con lại vừa như người lớn, dùng giọng hí khang hát một bài đồng dao ——

“Đêm canh một, tân nương từng tiếng gọi tân lang,

Đêm canh hai, lang quân ứng tiếng chết trong mộng,

Sáng canh ba, người nhấc kiệu hoa đưa vào mộ,

Sáng canh bốn, lang quân vào phòng gặp nương tử,

Sáng canh năm, vợ chồng gặp nhau hưởng đoàn viên.”

Âm thanh nầy dần dần tới chỗ cô, càng về sau càng trở nên rõ ràng, dường như vang lên ngay ngoài cửa sổ phòng cô.

Nhưng mà…

Cô và Phương Triết đều ở tầng hai mươi.

Dù có thể nghe thấy nghe tiếng cũng không thể nào có chuyện có người ngoài cửa sổ bọn họ được!

Lâm Tuệ Nhàn che kín chăn nằm trên giường, rõ ràng điều hòa trong phòng chưa tắt, nhưng cô lại cảm thấy người mình lạnh như rơi vào hầm băng, tiếng tấu nhạc gõ chiêng không hề dừng lại cũng không rời đi, cứ vậy mà đứng trước cửa sổ tầng hai mươi.

Cô nhớ trước khi mình đi ngủ còn chưa kéo rèm cửa, nhưng bây giờ đừng nói là kéo rèm, đến mở mắt nhìn thử ra ngoài cửa sổ cô cũng không dám, chỉ sợ vừa mở mắt sẽ thấy vài đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào bên trong xuyên qua lớp màn cửa…

Ý nghĩ này khiến Lâm Tuệ Nhàn rùng mình, cô hít thật sâu kéo chăn lên mặt, lại cảm thấy ngoài chăn có một người phụ nữ áo đỏ vén rèm đi vào cửa sổ phòng, giờ đây đang ghé vào đầu giường nhìn cô chằm chằm, chỉ cần Lâm Tuệ Nhàn mở mắt là sẽ đối diện với đôi mắt đáng sợ của nữ quỷ.

Lâm Tuệ Nhàn rất sợ, cô nhớ bên cạnh mình còn có Phương Triết đang nằm ngủ, định nhích tới gần cậu ta lấy chút ấm áp, hoặc ôm cậu ta rồi sẽ không sợ đến vậy nữa. Cho nên Lâm Tuệ Nhàn vươn tay sang bên cạnh tìm kiếm, cô nhanh chóng tìm được tay Phương Triết, nhưng cơ thể cậu ta lại rất lạnh.

Cậu ta lạnh như một tảng băng, trên người không có chỗ nào mềm mại, toàn thân cứng đờ như một cái xác.

Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức Lâm Tuệ Nhàn run lẩy bẩy, hơn nữa vừa mới nghe thấy bài đồng dao kia, đã có lúc Lâm Tuệ Nhàn cảm thấy mình đang ở trong một ngôi mộ, mà nằm bên cạnh cô là một cái xác đã chết từ lâu!

Rõ ràng cô vừa chạm vào tay Phương Triết, thế nhưng Lâm Tuệ Nhàn lại như bị quỷ vuốt cổ tay, hơi lạnh khiến da gà thi nhau nổi lên, da đầu truyền đến từng đợt tê dại, cô đột nhiên rút tay mình về, co người càng thêm chặt.

Lâm Tuệ Nhàn thức trắng suốt cả đêm, cô luôn cuộn mình trong chăn, dù người nằm bên cạnh là bạn trai của mình, cô vẫn sợ đến mức không dám khóc, sợ chỉ cần mình thở nặng một chút sẽ bị nữ quỷ đứng canh đầu giường bắt đi mất.

Mãi tới lúc hừng đông, Lâm Tuệ Nhàn thấy có tia sáng chiếu vào trong nhà, cô mới trộm nhấc một phần chăn lên, xác nhận bên ngoài thật sự có ánh mặt trời rọi đến, Lâm Tuệ Nhàn mới thở phào một hơi, cô cảm giác tim mình căng thẳng phát đau vì những lần nín thở không tự chủ, mệt mỏi không nói thành lời.

Cô nhô đầu ra khỏi chăn, từ từ quay qua nhìn Phương Triết sau lưng, sau đó đối diện với một con mắt.

Thật sự là chỉ có một mắt, bởi vì tròng mắt Phương Triết không ở cùng một hướng, một mắt nhìn trần nhà, con mắt còn lại phủ kín vệt máu, oán độc hung hiểm nhìn cô chằm chằm, giống hệt ánh mắt đêm qua đứng đầu giường lườm cô.

Vậy rốt cuộc đêm qua cô bị nữ quỷ trong tưởng tượng nhìn mình, hay là bị Phương Triết trừng suốt đêm?

Nghĩ đến đây, Lâm Tuệ Nhàn không thể khống chế họng mình được nữa, cô trừng to mắt gào lên thảm thiết.

Phương Triết bị tiếng hét của cô làm cho bừng tỉnh ngồi bật dậy, ánh mắt mơ màng trống rỗng, đôi mắt đã trở lại bình thường, ngơ ngác nhìn Lâm Tuệ Nhàn hỏi: “Sao thế?”

Phương Triết lúc này rất bình thường, hệt như tất cả mọi thứ Lâm Tuệ Nhàn vừa thấy đều là ảo giác. Thậm chí cô cũng không chắc những thứ vừa rồi cô thấy có phải là thật hay không, hay là do cô sợ, cả đêm không ngủ mới tưởng tượng ra.

Lâm Tuệ Nhàn run cầm cập, thật lâu sau mới có thể lảo đảo bước chân xuống giường.

Cô kéo hết tất cả rèm trong phòng lên cho ánh sáng bên ngoài rọi sáng cả căn phòng, hơn nữa còn bật đèn, để cơ thể của mình tắm trong ánh sáng mới yên tâm.

Mà tình trạng của Phương Triết cũng không tốt hơn cô là bao, cậu ta gần như ngây ngẩn mất hồn, dù Lâm Tuệ Nhàn làm gì cũng không đáp lại, phần lớn thời gian đều ngơ ngơ ngác ngác, thỉnh thoảng mới lấy di động ra nhìn chằm chằm vào màn hình cười ngu vài lần, cũng may hôm nay là thứ bảy không phải ra ngoài, bằng không với tình trạng này của cậu ta, chỉ e là không thể đi học được.

Lâm Tuệ Nhàn còn định dậy rồi tìm hiểu tin tức, nhưng bây giờ trừ sợ ra, cô không còn cảm nhận được gì nữa.

Cô hỏi Phương Triết: “Đêm qua em nghe được vài tiếng động, anh nghe thấy không?”

Phương Triết nói: “Không.”

Sau đó Lâm Tuệ Nhàn lại đi ra ngoài, hỏi thăm thử hàng xóm ở tầng trên tầng dưới, tất cả mọi người đều nói không nghe thấy.

Lâm Tuệ Nhàn vẫn rất sợ, cô cảm thấy bây giờ không chỉ có Phương Triết có vấn đề mà chính cô cũng như gặp tà, cho nên lấy di động ra gửi tin nhắn cho bạn thân, hỏi bạn thân đêm nay đến ngủ chung với cô được không.

Đúng vậy, Lâm Tuệ Nhàn định gọi thêm một người nữa đến ngủ chung với mình, dù sao trong căn phòng thuê vẫn còn một phòng trống nữa, cô có thể ngủ ở đó với bạn thân.

Nếu cô đột nhiên rời đi, rất có thể Phương Triết sẽ hỏi cô… Không, với tình trạng này của Phương Triết, chắc chắn cậu ta sẽ không hỏi, bởi vì cậu ta đã thích người khác.

Nhưng nếu không có bằng chứng, Lâm Tuệ Nhàn cũng không muốn mình chấm dứt mối tình hai năm êm ả này, cô muốn biết liệu chuyện đêm qua có phải ngoài ý muốn hay không, bèn gọi bạn thân đến ở chung, nếu đêm nay cô còn gặp phải chuyện quỷ dị đó, thế thì cô sẽ phải nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào.

Chẳng qua bây giờ bạn thân cô còn đang đi làm, phải năm giờ chiều tan ca mới qua được.

Lâm Tuệ Nhàn cảm thấy bây giờ là ban ngày, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra, nói với Phương Triết: “Tối qua em ngủ không ngon, đi ngủ bù đây.”

Phương Triết ngơ ngác nói: “Ừm.”

“Khoảng ba giờ chiều nhớ gọi em dậy.” Lâm Tuệ Nhàn lấy di động đặt đồng hồ báo thức trước cho mình, căn dặn Phương Triết, “Nhớ gọi em dậy đấy, em đã hẹn Lâm Lăng đến nhà chúng ta rồi.”

Phương Triết đáp cụt lủn: “Được.”

Lâm Tuệ Nhàn không dám ngủ phòng ngủ chính, cô đến phòng khách ngủ bù, Phương Triết dù thấy nhưng không hỏi cô. Lâm Tuệ Nhàn vừa mệt vừa buồn ngủ nên cũng không quan tâm cậu ta, bước vào phòng khách lấy chăn đắp lên, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Cô không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết mình đang ngủ thì đột nhiên có người gọi mình: “Dậy.”

Đã đến ba giờ, Phương Triết gọi cô tỉnh dậy à?

Lâm Tuệ Nhàn mở mắt, chỉ thấy xung quanh toàn màu đen, sau đó mới nhớ mình đang nằm chui trong chăn ngủ, nhưng cô nhớ rõ ràng buổi sáng dù đắp chăn cũng có thể thấy ánh sáng chiếu qua chăn mà? Vì sao bây giờ lại tối như vậy, rốt cuộc đã mấy giờ rồi? Báo thức cô đặt cũng chưa vang lên.

Lâm Tuệ Nhàn thò tay xuống gối tìm di động của mình xem giờ, nhưng cô sờ mãi vẫn không thấy đâu.

Lúc này lại có người gọi cô: “Dậy đi.”

Tiếng gọi vang lên cách một lớp vải tằm dày, vì Lâm Tuệ Nhàn không tập trung cho lắm nên nghe không rõ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc Lâm Tuệ Nhàn biết đây là giọng nói xa lạ… của một người phụ nữ.

Lâm Lăng đến rồi ư? Nhưng sao giọng nói lạ thế.

Ngay khi Lâm Tuệ Nhàn đang ngẩn ra, một đôi tay lạnh buốt luồn vào trong chăn bóp chặt mắt cá chân cô như còng tay, lôi cô vụt ra khỏi chăn, giọng nữ xa lạ kia lại rít lên đầy bén nhọn: “Dậy đi! Sao mày dám cướp giường ngủ của tao?!”

“A a a!”

Lâm Tuệ Nhàn gào thét giãy dụa, sau khi bị lôi ra khỏi chăn, cô phát hiện thật ra đèn trong phòng vẫn bật sáng, nhưng ánh sáng quỷ dị không ngừng lập lòe. Trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, cô nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù mặc sườn xám đỏ ngồi quỳ phía trước mình, khuôn mặt be bét máu thịt không thấy mắt mũi miệng, thấy cô vừa mở mắt liền vươn bàn tay sơn móng đỏ bóp cổ cô: “Đây là chỗ của tao! Đây là giường của tao! Mày dậy ngay cho tao!”

Lâm Tuệ Nhàn bị siết đến ngạt thở, điều khiến cô sợ hãi là rõ ràng cô đang ngủ trong phòng khách, bây giờ lại tỉnh lại trong phòng ngủ.

Bên cạnh cô là cơ thể cứng đờ của Phương Triết, Lâm Tuệ Nhàn quay lại nhìn cậu ta, theo bản năng muốn cầu cứu, ai ngờ dưới ánh đèn lấp lóe, cô lại thấy Phương Triết dùng một mắt nhìn cô chằm chằm như ban sáng, sau đó nhếch môi, phát ra tiếng cười “Ha ha ha” quỷ dị của phụ nữ.

Có lẽ là do cái chết khiến Lâm Tuệ Nhàn vùng lên ý chí muốn được sống, sức mạnh bùng cháy dữ dội, cô không dám cầm lấy thứ gì, hét to thoát khỏi bàn tay của người phụ nữ, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, Lâm Tuệ Nhàn phát hiện bây giờ đã là mười hai giờ đêm, may mà chung cư bọn họ ở có bảo vệ, cô mặc bộ quần áo xốc xếch trốn trong phòng an ninh gọi điện thoại cho bạn thân, khóc lóc chờ Lâm Lăng đến đón mình.

Lâm Tuệ Nhàn phải tĩnh dưỡng vỏn vẹn gần một tháng mới dần khỏe lại, sau khi cô chạy ra khỏi căn phòng mình thuê cùng bạn trai thì chưa từng gặp lại Phương Triết, càng đừng nói là liên lạc với cậu ta, cô không dám quay về, đồ trong phòng đều nhờ Lâm Lăng và mấy người bạn khác đến thu dọn giúp.

Sang ngày thứ ba, Phương Triết lên QQ chia tay với cô, Lâm Tuệ Nhàn liên tục đồng ý, bạn thân Lâm Lăng nói cho cô biết Phương Triết lên QQ hẹn hò với một cô gái không đẹp bằng cô, cô cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Kết quả cô không liên lạc với Phương Triết, nhưng một tháng sau, Phương Triết lại chủ động gọi điện cho cô.

Thật ra Lâm Tuệ Nhàn không muốn bắt máy, nhưng Phương Triết gọi đến tầm mười cuộc, cô nghĩ tốt xấu gì cũng hẹn hò với nhau lâu như vậy nên nghe, ai ngờ câu đầu tiên Phương Triết nói là xin cô hãy mau cứu cậu ta.

Phương Triết nói mình bị nữ quỷ ám.

Có lẽ cậu ta sắp chết rồi, bây giờ hồi quang phản chiếu, cho nên mới tỉnh táo lại một chút, nhớ được việc trong mộng, nhưng tình huống phức tạp quá cậu ta không thể nói rõ, hi vọng Lâm Tuệ Nhàn sẽ đến cứu mình.

Phương Triết nói liến thoắng mấy câu như thế, Lâm Tuệ Nhàn còn chưa kịp cất tiếng hỏi lại, chỉ nghe thấy giọng Phương Triết đã đổi thành tiếng cười “Khà khà” quái dị, dù cách loa điện thoại cũng dọa Lâm Tuệ Nhàn vã mồ hôi.

Lâm Tuệ Nhàn do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi với bạn thân đến đạo quán lớn nhất thành phố Đàm, tìm đạo trưởng xin giúp đỡ.

Cô dẫn đạo trưởng đến căn phòng trước kia mình thuê cùng Phương Triết, sau khi thấy cậu ta liền bị dọa sợ —— Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Phương Triết đã gầy chỉ còn da bọc lấy xương, vành mắt xanh đen màu da trắng bệch, không khác xác chết là mấy.

Dù sao cũng là người mình từng yêu thương, Lâm Tuệ Nhàn nhìn mà thấy khó chịu, quá trình trừ tà khổ không thể tả, nhưng ít ra Phương Triết đã trở lại bình thường như cũ, tuy nhiên lại mất đi ký ức trong vòng một tháng qua.

Cậu ta không nhớ được gì ngoại trừ việc thêm một người bạn tên là “Nhan Phinh” trong QQ, dù bên trong không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào nhưng trong phòng thuê lại có rất nhiều đồ Nhan Phinh để lại, còn có một tấm ảnh chụp chung cậu ta chụp cùng Nhan Phinh vào chiều ngày thứ ba Lâm Tuệ Nhàn rời đi, trước đó đã từng được đăng lên QQ, chứng minh một tháng này Nhan Phinh đã qua lại với Phương Triết.

Lâm Tuệ Nhàn tức không chịu nổi, cho nên chạy lên nhóm chat QQ thóa mạ Nhan Phinh, tiếc là không có nhật ký trò chuyện, cho nên cô không có bằng chứng, Lâm Tuệ Nhàn không dám nhắc tới những chuyện quỷ dị đã từng trải qua vì sợ, chỉ có thể mắng Nhan Phinh cho đỡ tức.

Thật ra bây giờ cô quay lại với Phương Triết là vì nể hai năm tình cảm giữa mình và cậu ta, lại cố kỵ trạng thái tinh thần không ổn lắm của Phương Triết, định chăm sóc cậu ta một thời gian, chờ Phương Triết khỏe lại sẽ nói lời chia tay.

Lâm Tuệ Nhàn nói mấy chuyện vụn vặt sẽ có chỗ lược chỗ rõ, kể xong toàn bộ chuyện cho Thẩm Thu Kích, cô chỉ biết chuyện Phương Triết và mình gặp quỷ có liên quan đến Nhan Phinh, nhưng cụ thể Nhan Phinh đã làm thế nào thì cô không rõ lắm.

Đạo trưởng cũng nói Nhan Phinh là người sống, không phải quỷ, ông không có cách trị Nhan Phinh được.

Nếu bọn họ đi tìm Nhan Phinh, nói không chừng Nhan Phinh sẽ báo cảnh sát, cắn ngược lại bọn họ tội danh quấy rối mình.

Điều duy nhất mà đạo trưởng chắc chắn là Nhan Phinh đã dùng tà pháp, lệ quỷ khống chế Phương Triết có âm khí rất nặng, đạo trưởng lấy làm hổ thẹn vì không thu phục được lệ quỷ kia, chỉ có thể tạm thời đuổi nó đi khỏi Phương Triết.

Mà hiện tại Phương Triết cũng đang làm thủ tục tạm nghỉ học, chuyện này không hợp lòng người nhà cho lắm, ý của người nhà là cho cậu ta tạm thời bảo lưu, chờ Nhan Phinh tốt nghiệp rồi quay về học tiếp cho xong.

[Lâm Tuệ Nhàn: Không biết cô ta học được những thứ này từ đâu, không sợ gặp quả báo sao?]

Thẩm Thu Kích đọc hết từ đầu đến cuối, đánh chữ trả lời: [Được rồi, cảm ơn cô, tôi sẽ đi tìm đạo trưởng kia.]

Nói thì nói thế, nhưng Thẩm Thu Kích không tính đi tìm thật.

Nghe Lâm Tuệ Nhàn nói là biết đạo trưởng kia có tu vi không bằng hắn, không có tác dụng gì lớn, vả lại đạo trưởng đã trừ tà cho Phương Triết thật, hay một tháng qua tà pháp của Nhan Phinh đã đến giới hạn, không thể lợi dụng lệ quỷ mê hoặc Phương Triết để sống cùng với cậu ta được nữa vẫn còn là một ẩn số.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play