Có thể nói Thẩm Thu Kích đã nghĩ trăm phương ngàn kế ôm lấy Cố Nhung để hôn cậu. Nhưng chuyện kia đã khiến cả hai có bóng ma to lớn trong lòng, bây giờ thỉnh thoảng Thẩm Thu Kích sẽ nôn khan, Cố Nhung bị hắn nôn lên tay cũng không tốt cho lắm, chẳng qua có lẽ là do giọng nói của Thẩm Thu Kích quá đáng thương, hoặc là Cố Nhung thương hắn, cũng có thể là do bùa cầu duyên phát huy một ít tác dụng, cho nên cuối cùng Cố Nhung hôn lên môi hắn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Thẩm Thu Kích không muốn được voi đòi tiên nữa, được “mổ” một cái cũng đã vui lắm rồi, mừng rỡ ôm Cố Nhung đi ngủ.
Hôm sau hai người ngủ no đến tỉnh, còn Lý Minh Học và Lương Thiếu tỉnh dậy với đôi mắt màu xanh đen. Thẩm Thu Kích và Cố Nhung không dám hỏi có phải đêm qua bọn họ mất ngủ hay không, cũng biết điều với những “chuyện xấu” mà mình đã làm.
Cố Nhung nghe nói chiều nay Du Kim Hải và Thai Nhất Thành còn muốn qua phòng mình ôn bài với Lý Minh Học và Lương Thiếu, cho nên giữa trưa đã kéo Thẩm Thu Kích ra ngoài.
Hai ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, Cố Nhung ở trong ký túc xá đã lâu nên muốn canh thời gian ra ngoài phơi nắng, hơn nữa còn định đến tiệm trái cây và siêu thị mua ít đồ ăn, mang về chia cho Lý Minh Học và Lương Thiếu làm quà tạ lỗi.
Thẩm Thu Kích vẫn luôn đi theo Cố Nhung, hắn chịu trách nhiệm đứng bên cạnh xách đồ, Cố Nhung thì đi dọc kệ chọn chọn lựa lựa, học sinh trong siêu thị đều có cảm giác bọn họ là một đôi vợ chồng già đang đi dạo mua thức ăn.
Khi đi ngang qua dãy đồ ăn vặt, Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung đang tìm khoai tây chiên cho Lương Thiếu và Lý Minh Học liền vươn tay cầm một gói Lays vị dưa chuột, kết quả lại nghe Cố Nhung hỏi: “Anh chọn cái này cho Lương Thiếu à?”
“Ừm.” Thẩm Thu Kích gật đầu đáp.
Cố Nhung nghe vậy hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đống khoai tây chiên đủ màu đủ vị trên kệ, nói: “Hình như em nhớ Lương Thiếu thích ăn vị chanh, không thích ăn vị dưa chuột.”
“Đều là gói màu xanh, giống nhau cả thôi.” Thẩm Thu Kích phất tay, hoàn toàn thất vọng, muốn tỏ ra hào phóng tốt bụng để che đi mùi chua chua trong lời nói.
Nhưng Cố Nhung biết hắn đang ghen, không vui khi mình nhớ khẩu vị của người khác.
Cố Nhung đầu tiên là im lặng, sau đó lại cảm thấy buồn cười, đôi con ngươi xinh đẹp nhìn Thẩm Thu Kích nói: “Vị wasabi cũng có màu xanh đấy.”
“Cũng được, vậy lấy vị wasabi cho cậu ta đi.” Thẩm Thu Kích vươn tay lấy khoai tây chiên vị wasabi, “Mùa đông ăn wasabi giúp thông mũi dưỡng sinh.”
“Đừng ——”
Cố Nhung vội vàng ngăn hắn lại, đồng thời giả bộ lơ đãng nhắc đến vị khoai Thẩm Thu Kích thích ăn: “Không bằng mua vị thịt nướng anh thích đi, ít nhất em cũng có thể ăn ké hai miếng của anh, vị wasabi em ăn không nổi.”
Cậu vừa nói vừa trộm nhìn sắc mặt Thẩm Thu Kích. Quả nhiên sau khi nghe xong câu kia, khóe môi hắn hơi nâng lên, lại nhanh chóng làm bộ mình còn đang đắm chìm trong cảm giác “thất tình”, không thể nào cười nổi.
Cố Nhung nhìn thấy, suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng, vất vả chịu đựng cầm một túi vị thịt nướng Thẩm Thu Kích thích ăn, lại lấy một túi vị dưa chuột trên kệ, Thẩm Thu Kích không còn nói gì nữa.
Hai người chọn một ít đồ ăn vặt lẻ tẻ, tất cả những gì Thẩm Thu Kích chọn đều là món Cố Nhung thích ăn, mà Cố Nhung vừa phải chọn đồ hợp khẩu vị Thẩm Thu Kích, vừa phải nghĩ xem Lý Minh Học và Lương Thiếu có thích không, có thể nói là vắt hết óc.
Còn gì nữa không nhỉ?
Nghĩ đến mùa đông trời lạnh, bọn họ có thể mua ít trà sữa pha uống trong phòng, Cố Nhung hơi đắn đo không biết nên mua vị gì, đứng trước kệ xoắn xuýt hồi lâu.
Ánh mắt băn khoăn của cậu lướt qua lướt lại trên kệ, nhìn chằm chằm các loại trà sữa, đáy mắt Cố Nhung bỗng lóe lên một cái bóng màu xám nhạt.
Đó là bóng của một khách hàng khác trên sàn.
Cố Nhung thuận theo cái bóng ngẩng đầu, phát hiện chủ của nó là một nữ sinh ngoài khoác áo trắng, trong mặc váy hoa dài màu vàng nhạt, cô vén mái tóc đen dài lên, đường cong gương mặt mềm mại, trông trầm lặng mà xinh đẹp, hình như cô cũng tới chọn trà sữa, đứng ở nơi cách Cố Nhung ba bước, vươn tay ra vẻ muốn lấy đồ ăn trên kệ.
Có lẽ là do ánh nhìn của Cố Nhung quá mãnh liệt, cho nên động tác sắp chạm đến gói trà sữa đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang Cố Nhung, vào khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, cô như đang ngạc nhiên vì có người nhìn mình, nở nụ cười đầy xấu hổ.
Trông cảnh này rất giống với tình tiết nam nữ chính vừa gặp đã yêu trong các cuốn tiểu thuyết lãng mạn.
Mà thực tế khi Cố Nhung nhìn thấy ánh mắt gợn sóng của cô cũng hơi thất thần, không khỏi giật mình, trong lòng không tự chủ mà có ấn tượng tốt với cô nữ sinh ấy, đồng thời nảy lên một suy nghĩ khó hiểu: Cậu cảm thấy cô vừa dịu dàng vừa có khí chất, nếu như cậu cưới vợ, chắc chắn sẽ chọn kiểu nữ sinh như thế này, có lẽ không phải xinh đẹp nhất, nhưng dịu dàng hiền lành.
“Em đang nhìn gì thế?” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Thu Kích bỗng kéo Cố Nhung rơi xuống từ chín tầng mây.
Cố Nhung bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu khẽ lắc đầu, rũ bỏ toàn bộ suy nghĩ vừa như thuộc về mình vừa như không phải của mình đi, dùng lòng bàn tay xoa xoa trán, rũ mắt cau mày thì thào: “Em…”
Chỉ là vừa rũ mắt, Cố Nhung lại nhìn thấy cái bóng dưới đất.
Trên mặt đất có bóng của ba người, hai cái là của cậu và Thẩm Thu Kích, còn cái khác là của nữ sinh.
Cái bóng dưới chân cậu và Thẩm Thu Kích rất yên tĩnh, bởi vì bọn họ đứng ngay dưới bóng đèn, mà nữ sinh kia vì không đứng ngay dưới đèn nên bóng dài hơn hai cậu một chút.
Là người thì sẽ có bóng, bản thân Cố Nhung cũng có, cái này không có gì lạ, lúc đi qua cậu sẽ không để ý xem bóng của người khác có vấn đề gì.
Sở dĩ hôm nay Cố Nhung chú ý tới cái bóng của người khác là vì cậu thấy có một cái bóng đặc biệt —— Đó là một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng hình chữ S tiêu chuẩn, tóc hai bên hơi cuộn lên, có thể lờ mờ thấy phần tua rua nho nhỏ đung đưa ở phần đuôi trâm cài, vòng eo thon gọn làm nổi bật vẻ đẹp của phụ nữ.
Nếu một người có cái bóng xinh đẹp như vậy, thế thì người thật phải hấp dẫn, nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào?
Cho nên Cố Nhung mới ngẩng đầu nhìn về phía chủ cái bóng.
Kết quả chủ cái bóng – nữ sinh kia lại có khí chất hoàn toàn khác biệt, nếu nói cái bóng là hoa hồng đỏ cuồng dã, thì nữ sinh kia lại là ánh trăng sáng hiền hòa.
Không, cũng chưa tới mức là ánh trăng sáng.
Bởi vì bây giờ khi Cố Nhung nhìn về phía cô, phát hiện mặc dù nhìn từ phía bên thì trông nữ sinh này khá điềm tĩnh, nhưng khuôn mặt chính diện lại rất bình thường, không có chỗ nào xuất sắc, là loại người nếu lẫn vào đám đông sẽ không nhận ra ai, nói không chừng Cố Nhung mặc đồ nữ còn đẹp hơn cả cô ta.
Nhưng Cố Nhung không hiểu, vì sao vừa rồi cậu lại cảm thấy cô ta đẹp tới mức kinh diễm? Vì bóng của cô ta ư?
Nhưng sau đó khi Cố Nhung nhìn xuống bóng cô ta lần nữa, cậu phát hiện nó đã biến mất, cái bóng dưới chân nữ sinh trùng khớp với cơ thể cô, bình thường đến mức khiến người ta dễ dàng xem nhẹ.
Vừa rồi mình hoa mắt ư?
Nhưng sau nhiều lần gặp quỷ, Cố Nhung đã không còn tin rằng mình hoa mắt nữa, cậu cảm thấy mỗi lần trông như hoa mắt thì đều sẽ gặp tà ma đáng sợ ám lấy xung quanh.
Bởi vậy Cố Nhung dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nữ sinh kia, nhưng lần này nữ sinh không nhìn cậu, nữ sinh đang nhìn Thẩm Thu Kích.
Cố Nhung không hề bỏ qua cảm xúc ngạc nhiên lẫn hứng thú lóe lên trong mắt cô ta, lẩn khuất trong đó còn có xấu hổ, muốn lại gần ngắm Thẩm Thu Kích, hơn nữa còn cong môi nở nụ cười với hắn, dùng ngón tay khẽ vuốt vào mái tóc dài vén ra sau đầu.
Lúc vươn tay ra, phần khuỷu tay của cô hơi co lại, để lộ một chuỗi vòng tay bằng thạch anh hồng nơi cổ tay.
Động tác vuốt tóc của nữ sinh vô cùng mập mờ, lúc cô ta nhìn Cố Nhung chỉ ngượng ngùng cười một cái, mà sau khi thấy Thẩm Thu Kích thì không cười nữa, còn làm động tác đặc biệt này, ý của cô với hắn như thế nào không cần nói cũng biết.
Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng nữ sinh không làm động tác kia với Cố Nhung nhưng cậu vẫn bị ảnh hưởng, những suy nghĩ nữ sinh này thật dịu dàng trầm lặng lại bắt đầu hiện lên trong đầu cậu.
“Ọe…”
Tiếng Thẩm Thu Kích che ngực nôn mửa lần nữa kéo Cố Nhung trở về, tay phải hắn nâng lên chỉ vào nữ sinh như đang nói kẻ đầu sỏ khiến hắn buồn nôn chính là cô ta, mà động tác này cũng khiến sắc mặt nữ sinh trở nên xanh xám, cô ta dùng ánh mắt ấm ức oán hận trừng Thẩm Thu Kích, quay người rời đi.
Nhưng thật ra Thẩm Thu Kích không chỉ nữ sinh, chỉ là hắn thấy kệ mứt thịt heo bên chân cô ta, sợ hãi nói: “Sao lại có mứt thịt heo thế này! Ọe…”
Thẩm Thu Kích bị sự kiện ăn quỷ kia để lại di chứng, chỉ cần nhìn thấy chân gà đùi gà ướp da vị, còn có thịt khô hoặc thịt xay nhuyễn đều sẽ buồn nôn, thậm chí đến cả Cố Nhung cũng biến sắc, trong họng trở nên hơi chua chua.
“Không mua trà sữa nữa, chúng ta đi mua hoa quả đi.” Cố Nhung kéo Thẩm Thu Kích đi luôn, cách cái kệ đồ kia xa một chút.
Chờ đến khi bọn họ tới quầy hoa quả, ngửi thấy mùi thơm khiến người ta dễ chịu, cảm giác nhộn nhạo trong bụng mới tạm thời được đè xuống.
Thấy xung quanh không có ai ngoài họ, Cố Nhung lại nghĩ tới nữ sinh kia, không khỏi cau mày: “Nữ sinh đó…”
Cậu nói hết toàn bộ suy nghĩ bất thường khi nhìn thấy cô ta và cái bóng đáng ngờ kia cho Thẩm Thu Kích nghe, hắn nghe xong còn nửa tin nửa ngờ: “Sao anh nhìn cô ta lại không bị mê hoặc? Không phải em sợ anh mùa đông chịu lạnh nên lấy cớ dệt mũ xanh cho anh đấy chứ?”
“Anh còn dám nói em à?” Cố Nhung cũng lên án hắn, “Nữ sinh kia không vuốt tóc cho em xem mà thả thính anh cả một lúc lâu, em sợ anh có suy nghĩ không nên xuất hiện, câu cho người ta làm những việc đó ấy.”
Chắc chắn Thẩm Thu Kích không bao giờ thừa nhận nỗi oan giả dối ấy: “Con khỉ.”
Cố Nhung nhéo vào ngón tay đang nắm tay mình, khẽ nói: “Thật đó, hình như nữ sinh kia rất thích anh.”
“Ồ?” Thẩm Thu Kích bị Cố Nhung véo một cái, tâm trạng trở nên tốt hơn hẳn, quay lại nhìn vào mắt Cố Nhung mà cười như đang chê cậu ghen, sau đó còn thẳng thắn thừa nhận, “Thế thì đúng rồi, nếu không phải do anh học những thứ kia, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.”
“Nhưng anh chỉ thích mình em.”
Thẩm Thu Kích thừa dịp xung quanh không có ai, cúi đầu hôn lên mặt Cố Nhung.
Cố Nhung che mặt cười mắng hắn: “Sao anh lại hôn em?”
“Vậy em hôn lại đi.” Thẩm Thu Kích ghé sát mặt mình vào mặt Cố Nhung, lại bị thanh niên đẩy ra.
Cố Nhung hỏi hắn: “Mau nói đi, vì sao học cái kia lại không có ai thích anh?”
“Bởi vì bọn anh có quy tắc “lánh đời”.” Thẩm Thu Kích không hề giấu diếm, Cố Nhung hỏi gì hắn đều sẽ nói thật, “Mắt của người bình thường sẽ tự động bỏ qua anh, dù anh ở chung một phòng với người khác, nếu không chủ động lên tiếng thì dù trong phòng chỉ có hai người, chỉ cần trước kia người đó không nói chuyện với anh, họ sẽ không chú ý tới sự tồn tại của anh, xem nhẹ anh.”
“Chẳng trách.” Cố Nhung ngạc nhiên nói.
Thật ra cậu cũng đã phát hiện tình huống như vậy mấy lần, lần ở tòa Minh Tâm là rõ nhất, tất cả mọi người đều chỉ để ý tới Diệp Hoa, gần như xem nhẹ sự tồn tại của Thẩm Thu Kích. Chẳng qua nếu bảo Cố Nhung nói thật, cậu vẫn sẽ nói tính cách của Diệp Hoa khiến người ta khá khó quên…
Cố Nhung quay về chuyện chính, hỏi Thẩm Thu Kích: “Thế rốt cuộc nữ sinh kia là sao?”
“Anh không biết.” Thẩm Thu Kích nói, “Anh không thấy bóng của cô ta khác thường, cũng không bị cô ta mê – hoặc.”
Hắn nhấn mạnh vào hai chữ “mê hoặc”, dường như có chủ ý riêng. Cũng may Thẩm Thu Kích không đi sâu, chỉ nói: “Nhưng như em thấy đấy, có thể bản thân cô ta có vấn đề gì đó, nhưng tình huống cụ thể ra sao anh còn phải điều tra thêm, mà chưa chắc đã tra được, dù sao anh chưa từng gặp chuyện thế này.”
Thật ra cứ mỗi lần Cố Nhung gặp phải chuyện kỳ quái là mỗi lần Thẩm Thu Kích phải đối mặt với tình huống trước đó chưa từng gặp.
Cố Nhung suy nghĩ một lát, nhớ lại hình như trên tay nữ sinh kia đeo một chuỗi vòng tay thạch anh hồng, lại xâu chuỗi vụ cãi nhau ầm ĩ trên nhóm chat đêm qua, nói: “Có phải do trên tay cô ta đeo vòng thạch anh hồng không? Không phải Nguyễn Ninh An đã nói vòng thạch anh hồng của cô ấy có thể cầu duyên à?”
“Em có chắc đó là cầu duyên không?” Thẩm Thu Kích cau mày, châm chọc hỏi lại Cố Nhung.
Cố Nhung bị hắn hỏi không trả lời được.
Thẩm Thu Kích nói tiếp: “Lại nói nếu vòng thạch anh hồng của Nguyễn Ninh An có ma lực lớn như vậy thật, Nhan Phinh đã không cãi nhau ầm ĩ với cô ta như thế.”
“Thế có phải liên quan đến việc mời Hồ Tiên không?” Cố Nhung vẫn chưa quên chuyện tối qua Lý Minh Học kể, gần đây các chị gái năm ba rất thích chơi mấy trò huyền hoặc như mời Hồ Tiên.
Thẩm Thu Kích lắc đầu phủ nhận: “Nếu có liên quan đến Hồ Tiên, vậy thì cái bóng mà em thấy cũng phải là bóng hồ ly, ví dụ như tai cáo đuôi cáo chẳng hạn, vả lại em sẽ cảm thấy cô ta mị hoặc hấp dẫn, chứ không cảm thấy cô ta dịu dàng hiền lành.”
Hình như đúng là vậy.
Mà thật ra Cố Nhung không nghĩ ra được đáp án khác nữa.
Nữ sinh kia vừa cười vừa vuốt tóc khi nhìn thấy một nam sinh khác, dường như cô ta hiểu rất rõ điểm đặc biệt trên người mình, còn quen dùng cả năng lực này để đi hấp dẫn những người khác.
Cho nên Cố Nhung cảm thấy mình không cần lo lắng cho lắm.
Vẫn là câu nói kia, trên đời này không phải vô duyên vô cớ gặp ma.
Chỉ gặp ma một lần là ngẫu nhiên, nhưng mấy lần lặp đi lặp lại tình huống đó, chắc chắn sẽ có mối quan hệ nhân quả.
Nếu nữ sinh kia bị thứ tà ma vô tình ám lấy, Cố Nhung sẽ chúc cô ta bình an, nếu chính cô ta dẫn thứ tà ma ấy tới, thế thì Cố Nhung chỉ có thể hi vọng cô ta biết quay đầu là bờ, đừng để cuối cùng lại giống như Triệu Dục phòng 519, phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Sau đó Cố Nhung và Thẩm Thu Kích không còn nói chuyện về nữ sinh kia nữa, cậu thấy quầy bán hoa quả có loại dâu tây mới liền mua một hơi sáu hộp, định quay về chia cho mỗi người một hộp.
Mua dâu tây xong cậu lại đi về phía quầy bán quýt đường, nói với Thẩm Thu Kích: “Em mua thêm ít quýt đường về ăn, ngọt lắm.”
Siêu thị đại học thành phố Đàm khá lớn, nhưng dù lớn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là siêu thị của trường học, không đủ nhân viên, cho nên không có xe đẩy đựng đồ, bất kỳ học sinh nào đến mua sắm đều chỉ có thể tự xách trên tay.
Dù Thẩm Thu Kích có ba đầu sáu tay cũng không ôm nổi nhiều đồ như vậy, hắn sắp bị đống đồ ăn vặt của Cố Nhung đè chết, nghe thế chỉ biết yếu ớt hỏi cậu: “Ngọt bằng anh không?”
Cố Nhung ngẩn ra mấy giây mới biết Thẩm Thu Kích đang so độ ngọt với quýt đường, vừa cười vừa mắng hắn: “Anh mà ngọt cái gì.”
“Không phải nói nụ hôn lúc đang yêu đều sẽ ngọt ư?” Thẩm Thu Kích đi theo sau cậu, nói nhảm không biết ngượng, “Em không cần mua quýt đâu, hôn anh là được.”
“Nghe mấy lời lừa đảo kia bán nhà đi nam.”
“Có lừa hay không thì hôn một lần là biết.”
“…”
Được lắm, Thẩm Thu Kích bị nghiện hôn rồi, có lẽ đây chính là cảm giác không chiếm được nên luôn nằm trong thế bạo động đây.
Cố Nhung bị hắn quấn lấy chịu không nổi, cuối cùng chỉ có thể làm dịu hắn trước, đồng ý nói: “Được được được, về rồi cho anh hôn.”
Lúc này Thẩm Thu Kích mới chịu giúp Cố Nhung ôm đống hoa quả và đồ ăn vặt về ký túc xá.
Khi bọn họ về tới phòng 419, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải còn chưa qua, Cố Nhung đặt hai phần hoa quả và đồ ăn vặt cho bọn họ sang một bên rồi đưa trước cho Lý Minh Học và Lương Thiếu một phần.
Há miệng mắc quai, Lý Minh Học và Lương Thiếu nhận hối lộ của Cố Nhung, lúc này mới nói gần đây bọn họ đang bận ôn bài, mắt điếc tai ngơ, thường xuyên lờ đi hoặc không nghe mấy chuyện tình sắc.
Ban đầu khi mới nghe nửa câu trước, Cố Nhung cảm thấy bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều ấy của hai người này không kém hơn mình là bao, nghe nửa câu sau lại thấy bọn họ đang học tính xấu của Thẩm Thu Kích —— Phòng 419 đi đời rồi, không có ai ra hồn hết.
Vào khoảng hai giờ chiều, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành tới gõ cửa. Nhưng sau khi bọn họ đến, mặt Thẩm Thu Kích lại tái xanh, bởi vì Thai Nhất Thành ôm theo lọ mứt thịt heo, cậu ta còn là người lắm tiền như Cố Nhung, ăn một mình thì thôi đi, còn mua mấy lọ đến chia cho mọi người, vừa vào phòng 419 đã lần lượt nhét vào tay người ta.
Vốn là lòng tốt, chỉ tiếc tốt quá thành dở.
Cậu ta vừa đưa lọ mứt đến trước mặt Thẩm Thu Kích, hắn liền xanh mặt vọt vào phòng tắm, những giây tiếp theo không ai thấy mặt hắn đâu, chỉ nghe thấy tiếng nôn mửa vọng ra.
“Thẩm Thu Kích sao thế?” Thai Nhất Thành gãi đầu hoang mang, “Hình như mấy hôm nay cậu ấy thường xuyên bị nôn thì phải? Mỗi lần tới phòng các cậu, tôi đều thấy cậu ta chạy đi nôn.”
Mà góc độ suy nghĩ của Du Kim Hải rất kỳ lạ, lúc này hắn hỏi một câu không ai ngờ tới, cũng giống như lần trước hỏi có phải Thẩm Thu Kích đang cột dây giày cho Cố Nhung không: “Thẩm Thu Kích có thai rồi à?”
Thai Nhất thành nghe vậy đập đầu cậu ta: “Cậu học môn sinh học kiểu gì thế? Sao mà thi vào đại học thành phố Đàm tài vậy? Cả cậu ta lẫn Cố Nhung đều là nam, mang thai kiểu gì?”
“Nhưng cậu nói xem, trông Thẩm Thu Kích gần đây như đang ốm nghén vậy.” Rốt cuộc Lương Thiếu cũng báo được thù Thẩm Thu Kích không cho cậu ta ăn táo, “Trước đó Cố Nhung mua táo tàu cho cậu ấy là để bổ máu đúng không?”
Cố Nhung: “…”
Thẩm Thu Kích bước ra khỏi phòng tắm, cơn buồn nôn khiến sắc mặt của hắn trở nên khó coi, thâm trầm nói: “Còn nói nhảm nữa là ông đây múc chết giờ.”
Trong mắt nhóm Thai Nhất Thành và Du Kim Hải, có lẽ chỉ có Diệp Hoa mới phân bì cao thấp được với Thẩm Thu Kích, sau khi bị uy hiếp thì lập tức ngậm chặt miệng, lật giáo trình ra tập trung ôn bài.
Thẩm Thu Kích hừ lạnh, cầm dâu tây hắn đi mua với Cố Nhung đến bồn nước rửa sạch cho cả hai.
Lương Thiếu không khỏi ao ước, đột nhiên cảm thấy tình yêu cũng rất thơm, chẳng qua nghĩ tới việc mình phải tìm một bạn trai mới được hưởng thụ sự chăm sóc như Thẩm Thu Kích đối với Cố Nhung ngay trong ký túc xá nam thì đành thôi, cậu ta vẫn thích mấy em gái gầy mảnh như gái 2D hơn.
Dù Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều là học sinh chuyên ngành nghệ thuật, thế nhưng bọn họ vẫn phải thi các môn văn hóa, thấy trong ký túc xá tĩnh lặng tràn ngập không khí của sách vở, Cố Nhung cũng lấy giáo trình ra, bắt đầu ôn tập.
Từ trước tới nay Thẩm Thu Kích đều không thích học bài, nhưng hắn không dám quấy rầy Cố Nhung ôn tập, ngồi một bên cầm giấy vẽ tranh, nhưng vẽ gì thì không ai biết.
Khoảng một tiếng trôi qua, Thai Nhất Thành đọc sách thành mệt, lấy di động ra giải trí.
Chưa được vài phút, cậu ta bỗng quay ra nói chuyện với mọi người: “Ê, nhóm chat tiệm photo lại có người cãi nhau nữa này.”
Con người là loài động vật trời sinh thích hóng drama, vì vậy nên nhóm Lý Minh Học nghe xong cũng không còn tâm trạng học tiếp, chen vào nói: “Đêm qua có hai nữ sinh cãi nhau trong nhóm, nghe đâu tên Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh thì phải, chẳng lẽ hôm nay bọn họ lại cãi tiếp?”
“Hả? Để tôi xem nào.” Thai Nhất Thành còn không biết trong trường có phốt lớn như thế, nghe vậy hơi ngạc nhiên, sau đó vội mở lịch sử chat trong nhóm đọc, kinh ngạc nói: “Đúng là hai người đó cãi thật.”
“Lại cãi nữa à?” Lương Thiếu cả kinh, “Cãi từ tối qua tới giờ ư?”
Du Kim Hải hóng phốt từ đêm qua không trượt dòng nào: “Không phải đâu, lần này có một nữ sinh mới tên Lâm Tuệ Nhàn gia nhập, hình như là bạn gái cũ của bạn trai Nhan Phinh.”
Người yêu cũ cắn xé người yêu mới luôn là drama tình cảm vĩnh viễn không có hồi kết, phốt này qua đi, phốt kia lại tới.
Cố Nhung nghe bọn họ thảo luận cũng hơi tò mò, mở di động tìm kiếm lịch sử chat, sau khi đọc hơn nửa mới hiểu rõ tình huống hiện tại: Đêm qua Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh cãi nhau thật, các cô đều có lý, thế lực ngang nhau.
Nhưng tình huống hôm nay không hẳn là cãi nhau, nói đúng ra là Nhan Phinh đơn phương ăn mắng, mà Nhan Phinh không phục nên đang cãi lại mà thôi.
Nguyên nhân chính là do nữ sinh tên “Lâm Tuệ Nhàn” mới xuất hiện kia, cô không phải người của đại học thành phố Đàm mà là sinh viên trường sư phạm bên cạnh, hôm nay cô mới được thêm vào nhóm chat QQ, mà sau khi được thêm vào thì lập tức điểm mặt chỉ tên Nhan Phinh, thẳng tay mắng cô ta là đồ cướp chồng ngay trước mặt hai ngàn người trong nhóm chat. Cô còn nói bạn trai Phương Triết của Nhan Phinh là bạn trai cũ của mình, là Nhan Phinh cắm sừng cô, Phương Triết mới qua lại với Nhan Phinh.
Đêm qua Nhan Phinh vừa tìm Nguyễn Ninh An nói vòng tay thạch anh hồng mà cô bán mất linh, bạn trai vượt rào cắm sừng cô ta cũng chỉ là lừa đảo, chẳng qua Phương Triết quay về tìm Lâm Tuệ Nhàn làm lại, sao có thể gọi là vượt rào? Chỉ có thể nói là từ chỗ người thứ ba quay về bên vợ cả mà thôi.
Hôm qua Nguyễn Ninh An cãi nhau với Nhan Phinh một trận thật to, hôm nay thấy có người mắng Nhan Phinh nên rất vui, vào trong nhóm chat đệm thêm một câu: [Ái chà tôi bảo mà, thì ra là một con tuesday, chẳng trách vòng tay cầu duyên không có tác dụng, thạch anh hồng chỉ phù hộ cho những đôi yêu nhau thật lòng mà thôi.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT