Chờ Cố Nhung bình tĩnh lại, trên người cậu đã toàn là mồ hôi lạnh, khuôn mặt thoắt cái tái mét, há hốc miệng ngồi phịch xuống, màu da vốn đã trắng nay lại càng giống tuyết rơi lạnh lẽo —— Chỉ cần xoa lên, cơn buốt thấu xương sẽ lập tức truyền đến.
Thẩm Thu Kích cũng nhíu mày, nắm chặt bút nhìn về phía nơi nó bay đến, trầm giọng nói: “Ai ném bút đây? Suýt nữa đâm trúng người khác rồi.”
Nhưng chiếc bút này không ai đứng ra nhận, hoặc là nói chủ của nó không rảnh để nhận.
Bởi vì Cố Nhung nhìn thấy ở chỗ hàng đầu cách cậu ba hàng có hai nữ sinh đang đánh nhau rất dữ dội, giật tóc ném sách tứ tung, miệng còn không ngừng la hét “Con cave này ngoài mặt thì làm bạn cùng phòng, ngày nào cũng chị chị em em, sau lưng lại đi giật bạn trai của tao” rất thô tục.
Mà cái nắp và chiếc bút đỏ suýt nữa chọc mù mắt Cố Nhung có lẽ cũng là một trong số kiệt tác của hai nữ sinh lúc lấy sách vở chọi nhau.
“Thôi bỏ đi.” Cố Nhung tốt tính kéo tay Thẩm Thu Kích, “Dù sao cũng chưa đâm phải tôi.”
“Cậu bạo lực gia đình với tôi còn tâm địa Bồ Tát với người khác à? Cậu không bị đâm bởi vì có tôi bắt bút lại đấy.” Hình như Thẩm Thu Kích không vui vì Cố Nhung chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đẩy tay cậu ra nghiêm túc nói, “Nếu như tôi không bắt lại thì sao?”
Cố Nhung ngước mắt nhìn hai nữ sinh ngồi phía trước, các cô vẫn còn đang vật lộn, xung quanh lại không có ai, có lẽ là vì không chịu nổi nên rời đi.
Theo câu chuyện thì hình như các cô vốn là bạn thân cùng phòng với nhau, kết quả lại bị một tên đàn ông cặn bã đùa giỡn, đoán chừng bây giờ thấy đàn ông là phiền, cho nên đến đó tìm các cô nói lý không phải là lựa chọn lý trí, Cố Nhung thở dài, nói: “Có lẽ hai cô kia cũng không thèm đếm xỉa tới chúng ta đâu.”
Thẩm Thu Kích nhíu mày, trong giọng nói mang theo nghi ngờ: “Hai cô kia?”
Cố Nhung không chú ý nghe Thẩm Thu Kích đang nói gì, bởi vì cậu bận quay lại nhặt nắp bút.
Nhưng ngay khi cậu sắp chạm tới nó, gầm bàn nơi cậu ngồi bỗng có một cánh tay tái nhợt, thậm chí còn có màu xanh như của người chết cướp đi nắp bút.
Con ngươi Cố Nhung bỗng co lại, thoáng cái đứng bật dậy, bởi vì biên độ động tác quá lớn nên suýt nữa đụng phải người Thẩm Thu Kích.
“Sao thế?”
Thẩm Thu Kích thấy sắc mặt Cố Nhung tái hẳn đi như mới gặp quỷ bèn hỏi cậu.
Mà lúc này Cố Nhung thấy Du Kim Hải ngồi phía trước cậu cũng bật dậy cùng lúc như cúi người xuống gầm bàn —— Chẳng lẽ vừa rồi là do cậu hoa mắt nhìn nhầm, thật ra người nhặt nắp bút là Du Kim Hải?
Vừa lúc chuông vào học cũng rung lên, cho nên Cố Nhung khẽ rũ mắt nói: “… Không sao, chắc do tôi nhìn nhầm thôi.”
Thẩm Thu Kích nghe xong cũng không nói gì nữa.
Thầy Hồ cứ đúng giờ là bước vào giảng bài, Cố Nhung vội vàng ghi chú những điểm quan trọng vào vở ghi, không còn tâm tư nào mà nghĩ về chuyện ban nãy nữa.
“Anh Kích, Cố Nhung, các cậu có cảm thấy tòa nhà này hơi mới không?”
Nói chung Thẩm Thu Kích không thích mấy tiết văn hóa cho lắm, vừa viết chưa được hai dòng, Du Kim Hải ngồi phía trước đã quay xuống nói chuyện, hắn lập tức trò chuyện với cậu ta: “Mới thật.”
Cố Nhung đang bận ghi chép chỉ gật đầu qua loa xem như câu trả lời.
Hứa Gia và Doãn Sâm được Du Kim Hải và Thai Nhất Thành gọi đến từ ký túc xá nghe thấy tiếng của Thẩm Thu Kích cũng quay lại tiếp lời hắn: “Vừa rồi Lão Du mật báo cho bọn tôi, bảo thầy Hồ điểm danh còn đổi tầng dạy học, kêu bọn tôi tới mau. Tôi hỏi Lão Du học ở đâu, Lão Du nói cho tôi biết là tòa nhà cũ ở phía sau vườn rau ban nông nghiệp, ban đầu tôi nghe còn tưởng nhà cũ thế nào, nào ngờ bước vào thì thấy nó mới quá.”
“Đúng thế.” Hứa Gia ngồi bên cạnh Doãn Sâm cũng lấy làm lạ, “Tôi cảm thấy nó còn mới hơn cả tòa hành chính, nếu thế thì không phải đổi nơi này thành tòa hành chính tốt hơn à? Sao lại bỏ hoang ở đây không biết.”
“Đơn giản vậy mà các cậu cũng không đoán ra à? Chẳng lẽ không xem TV hay đọc tiểu thuyết?” Câu của Thẩm Thu Kích hoặc là ngắn gọn, hoặc là dài đến mức khiến người ta sởn gai ốc, “Cái loại nhà có cho tiền cũng chẳng ai dám vào này thường là vì từng có người chết.”
Cố Nhung ngồi bên cạnh Thẩm Thu Kích, nghe vậy lập tức dừng viết.
Mà Thẩm Thu Kích vẫn nói tiếp: “Hơn nữa chắc chắn trong đây không chỉ chết có một người, nói không chừng trong tòa nhà còn có chuyện lạ nào đó, cho nên mới xây tường lên để ngăn không cho học sinh chạy vào.”
“Thật, thật ư?” Du Kim Hải cũng là hạng nhát gan, vừa nghe Thẩm Thu Kích dọa thế lập tức lắp bắp: “Vậy sao bọn tôi chưa từng nghe? Với cả đàn chị và lớp phó học tập đều chưa từng nhắc tới.”
Thai Nhất Thành vỗ vai cậu ta nói: “Đầu cậu có bị chập không, chắc chắn trường học sẽ phong tỏa mấy chuyện như thế này, sao có thể để người ta bàn tán khắp nơi rồi kể cho cậu được?”
Hứa Gia cũng phụ họa theo: “Đúng thế, tôi nghe em họ tôi nói trước kia ký túc xá nữ của nó có người chết, cho nên về sau mới đổi ký túc xá nữ thành ký túc xá nam, nói là nam có dương khí nặng, ở rồi mới trấn được.”
Du Kim Hải sợ không chịu nổi, vả lại sức tưởng tượng cũng rất phong phú: “Vậy có phải ký túc xá của chúng ta cũng từng là ký túc xá nữ không?!”
“Không, tôi chỉ lấy bừa một ví dụ thôi.” Hứa Gia nói, “Chẳng qua thông tin này cũng không chính xác, dù sao trường học mà không nói thì ai biết ký túc xá của mình có người chết hay không? Chuyện như vậy không thể đi nói bậy được.”
“Đúng rồi, lại nói đến tòa Minh Tâm mà chúng ta đang ngồi đi, các ông thử nghĩ mà xem ——” Có lẽ Thai Nhất Thành đang muốn dọa Du Kim Hải, càng nói càng đáng sợ, “Nếu ký túc xá có người chết thật, có lẽ nhà trường cũng sẽ cho đóng cửa phòng ký túc xá đó và mấy phòng xung quanh, từng cái từng cái rồi đóng nguyên cả tầng, chờ mấy học sinh cũ tốt nghiệp thì cho học sinh mới vào ở, nhưng cũng không thể đóng nguyên cả tòa nhà được đúng không?”
Tới khi dọa được Du Kim Hải sợ run người, Thai Nhất Thành lại nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ngồi hàng sau, ánh mắt lướt qua Cố Nhung một vòng, sau đó lại nhìn Thẩm Thu Kích: “Thế thì rốt cuộc tòa Minh Tâm xảy ra chuyện gì mới khiến nhà trường không chỉ muốn niêm phong nó, còn xây cả tường lên?”
Thẩm Thu Kích thấy được quỷ xịn còn không thèm chớp mắt, sao có thể bị chút mánh khóe này của Thai Nhất Thành dọa cho được? Nếu hắn kể chuyện ở bệnh viện thành phố của hắn và Cố Nhung cho Thai Nhất Thành nghe, không chừng còn có thể dọa cậu ta ôm lấy Du Kim Hải hét “Bố ơi”.
Còn Cố Nhung thì sao? Dù trong lòng cậu sợ hãi không thôi, trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, chỉ có khóe môi mím chặt.
Thẩm Thu Kích ngồi bên cạnh chú ý tới đốt ngón tay nắm bút đến mức trắng bệch của Cố Nhung, bèn điều chỉnh tư thế ngồi, tiện cho lát nữa Cố Nhung có bị Thai Nhất Thành dọa sợ sẽ ôm được tay hắn ngay.
Nhưng Cố Nhung chỉ hít sâu một hơi rồi rũ mi, làm như không có gì tiếp tục viết bài.
Thẩm Thu Kích âm thầm thở dài: Hừ, không bị dọa rồi.
Hắn hơi nhướn mày, cảm thấy Thai Nhất Thành kể chuyện ma gà muốn chết, chẳng sợ chút nào, nếu không phải sợ Cố Nhung hãi quá đánh hắn, hắn sẽ tự mình kể.
Mà Thai Nhất Thành thấy mình không dọa được hai người bèn mở miệng định nói gì đó kích thích hơn, cũng may “việc ác” của cậu ta bị thầy Hồ ngăn lại ——
“Mấy anh ngồi hai hàng cuối kia đừng nói chuyện nữa, mặc dù chỉ còn mười lăm phút nữa là tan học, thế nhưng bây giờ vẫn đang lên lớp, thầy không câu giờ của các em, các em cũng phải ngoan ngoãn chút chứ.”
Cho nên Thai Nhất Thành và Hứa Gia quay người lại, giả bộ ngoan ngoãn nghe giảng suốt mười lăm phút cuối.
Chỉ có Thẩm Thu Kích vẫn không nghe, hắn nằm úp sấp trên bàn, nghiêng đầu ngắm Cố Nhung, trong mắt đầy ý cười: “Nhung bé con, tôi thấy tòa nhà này đáng sợ quá, cậu thấy sao?”
Cố Nhung không thèm quan tâm hắn, chỉ hỏi: “Thầy Hồ bảo cậu ngoan ngoãn học hành, với lại không phải vừa rồi cậu bảo phải ghi chép à? Sao lại quên sạch rồi?”
“Tôi chép vở cậu là được mà.” Thẩm Thu Kích nói khoác không biết ngượng, “Em chỉ nghe thầy Cố giảng bài thôi.”
Cố Nhung không thèm ngẩng đầu: “Bây giờ thầy Cố bảo cậu im đi.”
“Vâng thưa thầy Cố, trông em ngoan chưa nè.” Thẩm Thu Kích cười cười, chôn nửa khuôn mặt vào trong cánh tay, chỉ để lộ đôi mắt tiếp tục nhìn Cố Nhung —— Trong mắt Thẩm Thu Kích, Cố Nhung còn đẹp hơn người mẫu trong sách giáo khoa nhiều.
Cố Nhung: “……”
Sao cậu cứ có cảm giác Thẩm Thu Kích bắt đầu không bình thường nhỉ?
Đây là Thẩm Thu Kích vẫn luôn cà khịa cậu đây sao?
Cố Nhung nghiêng qua nhìn Thẩm Thu Kích một cái rồi thu mắt lại không thèm để ý đến hắn nữa, cho tới khoảng hai phút trước khi tan học, Cố Nhung mới ngẩng đầu nhìn về chỗ ngồi phía trước —— Hai nữ sinh đánh nhau ban nãy không còn trong lớp nữa, cứ khi khi tiếng chuông vang lên là các cô biến mất ngay, có thể là nhân lúc cậu cúi xuống nhặt nắp bút đã rời đi.
Chẳng qua nghĩ lại thấy cũng đúng, các cô đã đánh đến mức mày chết tao sống, sao còn có tâm trạng ở lại nghe giảng bài được?
Ngay khi Cố Nhung đang ngẩn ra, Du Kim Hải ngồi trước cậu lại cúi xuống lần nữa, thấp đến mức không thấy nửa người trên, nhưng người xung quanh vẫn có thể nghe thấy tiếng của cậu ta: “Sao thế này, sao dây giày tôi lại lỏng nữa rồi? Trước khi vào lớp đã cột chặt rồi mà.”
Hứa Gia nhìn cậu ta, nói: “Chẳng lẽ vừa rồi cậu cột bị lỏng?”
“Không thể nào, bình thường dây giày này của tôi cũng không dễ tháo.” Du Kim Hải phủ nhận, “Vả lại dây của tôi còn thắt nút chết, trừ khi có người dùng tay cởi dây giày của tôi, bằng không nó không thể bị tháo ra được.”
Cố Nhung nghe Du Kim Hải nói vậy, bàn tay đang viết chữ cũng vì run lên mà gạch một đường, để lại vệt đen thật dài trên trang giấy.
Cậu trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp vọt lên cổ họng, trong tai đều là tiếng tim đập “thình thịch” vang vọng —— Du Kim Hải nói cái gì? Trước khi vào học cậu ta xoay người buộc dây giày chứ không phải nhặt nắp bút ư?
Cánh tay nhặt nắp bút vươn ra từ hướng của Du Kim Hải, nếu như không phải cậu ta, vậy thì cái nắp bút kia… là do ai nhặt?
Thai Nhất Thành không phát hiện được sự khác thường của Cố Nhung, cười ha ha dọa Du kim Hải: “Nói không chừng có quỷ nằm dưới gầm bàn cậu lén cởi dây giày đấy?”
“Đờ mờ cậu nhé Thai Nhất Thành!”
Có lẽ là vì sắp tan học, cho nên học sinh lớp 406 bắt đầu ồn ào với các học sinh lớp khác, tiếng ồn trong tòa nhà dần lớn lên, càng ồn ào đồng nghĩa với việc càng đông người, tạo cảm giác an toàn rất lớn, cho nên Du Kim Hải không bị dọa, còn có tâm trạng mắng ngược lại Thai Nhất Thành.
Thai Nhất Thành bá vai cậu ta: “Thôi thôi, tranh thủ mà cột dây giày đi, lát nữa mà chậm là mất ăn đấy.”
Du Kim Hải và Thai Nhất Thành vẫn còn sức chờ chuông reo để vọt thẳng ra khỏi phòng học, còn toàn bộ sức lực của Cố Nhung đều bị rút đi nhờ câu “Dưới gầm bàn có quỷ” của Thai Nhất Thành.
Dưới gầm bàn có quỷ.
Cho nên người nhanh tay cướp nắp bút khỏi cậu… là quỷ ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT