Mọi người thuận lợi ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhưng khi đứng trong phòng trực ban nghỉ ngơi vẫn cảm giác không chân thật cho lắm.

Bây giờ là đúng sáu giờ chiều, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng —— Thời tiết như vậy rất hiếm gặp ở thành phố Đàm vào mùa đông tháng một.

Nhưng có lẽ trừ Vạn Uyển ra, mỗi người đều nhớ rõ hai tiếng trước khi bọn họ đi trên con đường trải đầy áo blouse dính máu đã nhìn thấy bầu trời âm u không chút ánh sáng, dường như chỉ một giây sau trời sẽ hoàn toàn tối đi, hoặc là đổ một trận mưa lớn.

Mà dù Vạn Uyển không tận mắt chứng kiến bầu trời kỳ lạ như thế, nhưng cô một thân một mình đi vào nhà ma rồi bị nhốt trong gương, tới lúc gần ra lại bị một cái xác khó phân thật giả nhào tới, chỉ sợ khiến người ta khó quên.

“Các ông có căn nhà ma tên bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Bên trong còn có khu ghế điện, khu phòng bệnh, lồng giam, phòng tắm và phòng giải trí đáng sợ đúng không?”

“Đúng đúng, còn có mê cung gương…”

“…”

Diệp Hoa đứng một bên trò chuyện với giám đốc tuần tra công viên, xác nhận bên trong nhà ma liệu có tồn tại những khu vực mà bọn họ đã từng “dạo chơi” hay không, nghe hơi giống bức cung.

Sau khi nhận được toàn bộ câu trả lời khẳng định, Diệp Hoa vui vẻ gật đầu, sau đó an ủi Du Kim Hải, Thai Nhất Thành và Lương Thiếu: “Bọn mình không đi qua nơi nào thừa thãi, xem ra ảo giác vẫn phải dựa trên cơ sở thực tiễn.”

Du Kim Hải và Thai Nhất Thành cười đến miễn cưỡng, trong lúc Diệp Hoa nói chuyện với giám đốc tuần tra công viên đã mấy lần muốn lên tiếng lại thôi, định nhắc Diệp Hoa đừng nên hỏi những thứ này, cái cậu nên hỏi là bên trong nhà ma có NPC kỳ quái đeo mặt nạ đầu dê, còn có bồn tắm đầy máu… hay không? Nhưng lời vừa đến miệng, bọn họ lại cảm thấy chắc chắn Diệp Hoa sẽ nói đó đều là ảo giác, cho nên thôi không nói nữa.

Theo bọn họ nghĩ, so với được sống thì chân tướng cũng không quan trọng tới vậy.

Trong thần thoại Cthulhu, những kẻ quá tò mò về chân tướng, không ngừng tìm hiểu những lĩnh vực ẩn trong bóng tối có mấy ai có kết cục tốt? Sau khi năng lượng điên cuồng tiêu hao còn có thể sống sót đã may mắn lắm rồi —— Được đâu hay đó.

Đương nhiên bọn họ nghĩ như vậy, nhưng không chắc rằng ai cũng nghĩ như thế. Ví dụ như Diệp Hoa, cậu ta chỉ tin tưởng vào khoa học vững chắc, loại người này không cần lo chỉ vì một hai lần gặp tà mà sinh ra bóng ma tâm lý, nhưng Vạn Uyển thì không, bây giờ cô vẫn chưa hồi hồn, hai mắt vô thần, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Du Kim Hải cho rằng sau khi quay về, chắc chắn cô sẽ xin thôi việc ở nhà ma công viên Lâm Lang, thậm chí cả đời này sẽ không bước chân vào công viên một lần nào nữa.

Trừ cô ra, Du Kim Hải cảm giác Cố Nhung cũng hơi bất thường. Bởi vì từ sau khi ra khỏi nhà ma, Cố Nhung vẫn luôn xuất thần, cậu đi trên đường cứ liên tục quay đầu nhìn thoáng qua bệnh viện tâm thần, trông như làm rớt mảnh hồn nào ở đó vậy.

Nhưng lúc đó Du Kim Hải chỉ mong chạy cho nhanh, đừng nói là quay lại nhìn nhà ma, bảo cậu ta đứng gần nhà ma chút là đã thấy sợ rồi.

Mà sau khi quay về phòng trực, Thẩm Thu Kích rót cốc nước ấm cho Cố Nhung, cậu vẫn cứ cầm cốc nước ngẩn người nhìn nó, hồn vía trên mây.

“Cố Nhung…” Vì vậy Du Kim Hải đành phải nở nụ cười, từ từ ngồi xuống bên cạnh Cố Nhung muốn bắt chuyện với cậu.

Thẩm Thu Kích thấy thế thì ngồi thẳng lưng, nhìn cậu ta không chớp mắt.

“Ừ?” Cố Nhung được Du Kim Hải gọi một tiếng, đôi mắt dần tập trung lại, thu hồi suy nghĩ cười hỏi cậu ta, “Có chuyện gì thế?”

Du Kim Hải nhìn hai gò má trắng bóc như tuyết của Cố Nhung, nặng nề thở dài: “… Xin lỗi cậu.”

“Hả?”

Cố Nhung nghe câu xin lỗi không đầu không đuôi của Du Kim Hải thì sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Sao thế hả Du Kim Hải? Sao đột nhiên đi xin lỗi tôi?”

Du Kim Hải lại thở dài thêm tiếng nữa, sau đó cậu ta nhìn xung quanh một lát, xác nhận bây giờ chỉ có ba người Cố Nhung, Thẩm Thu Kích và mình nghe được cuộc trò chuyện mới thần bí nói: “Các cậu còn nhớ lần trúng độc nấm gây ảo giác ở tòa Minh Tâm, vòi hoa sen phun gỉ nước màu đỏ trong ký túc xá chúng ta, vụ điện thoại phát ra ánh sáng xanh khi trường học mất điện cắm trại qua đêm, còn có ảo giác ma quái trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn mà chúng ta gặp phải không?”

Cố Nhung nghe thấy Du Kim Hải đếm “công lao” to lớn của mình, lập tức hít sâu một hơi, vội nâng tay uống một hớp nước ấm, muốn nhờ vào đó để che giấu sự chột dạ của mình, rũ mi không dám nhìn vào mắt Du Kim Hải, nhỏ giọng nói: “Nhớ chứ.”

“Thật ra…” Du Kim Hải mặt ủ mày chau, rũ vai nói, “Tôi nghi những lần gặp ma của chúng ta đều liên quan tới tôi.”

Thẩm Thu Kích: “?”

“Khụ khụ…”

Cố Nhung đang uống nước thì bị sặc, ho đến mức mặt đỏ cả lên, Thẩm Thu Kích vỗ lưng cho cậu hồi lâu mới đỡ hơn được chút.

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó dùng ánh mắt phức tạp khó nói thành lời nhìn Du Kim Hải, hỏi: “Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Bất đắc dĩ thôi.” Du Kim Hải vỗ đùi, đau lòng nói, “Hồi bé mẹ tôi mời thầy bói tới xem số mệnh cho tôi, thầy bói bảo tôi có bát tự nhẹ, xương chỉ nặng hai lạng mốt nên rất dễ gặp phải mấy thứ bẩn thỉu, mẹ tôi không tin cũng không được, năm nào cũng đều đi chùa miếu thắp hương bái Phật, xin Bồ Tát phù hộ cho tôi được bình an. Trước kia tôi cũng không tin mấy chuyện như vậy, nhưng sau khi vào đại học thành phố Đàm gặp phải nhiều chuyện lạ thế, không tin cũng phải tin.”

Du Kim Hải vô cùng áy náy: “Là tôi liên lụy tới các cậu, xin lỗi.”

Cố Nhung: “…”

“Không phải đâu, thật ra thầy bói cũng nói vậy với tôi, hẳn là tôi liên lụy tới các cậu mới đúng, xin…” Cố Nhung cảm thấy rất áy náy, vội xin lỗi Du Kim Hải.

“Cậu không cần phải an ủi tôi.” Du Kim Hải không đợi Cố Nhung nói hết đã đè tay lên vai Cố Nhung cắt lời cậu, còn an ủi ngược Cố Nhung, “Từ khi ra khỏi nhà ma trông cậu rất bất thường, nhưng cậu đừng sợ, sắp được nghỉ đông rồi, không có tôi ở đây sẽ rất an toàn. Nếu cậu còn sợ thì cứ bảo mẹ cậu dẫn đến chùa thắp hương, lần này tôi về cũng định đi bái Phật, mẹ tôi còn biết mấy ngôi chùa rất thiêng, đợi sau khi quay về tôi sẽ hỏi bà vài chỗ rồi gửi địa chỉ qua cho cậu.”

“… Cảm ơn.” Cố Nhung cho rằng Du Kim Hải đã nói hết những lời cậu muốn nói, nghẹn hồi lâu cũng chỉ có thể nói một câu cảm ơn, cuối cùng còn đút lá bùa phòng thân Thẩm Thu Kích đưa cho mình cho Du Kim Hải, nói: “Mấy tấm bùa phòng thân này là do mẹ tôi bỏ tiền xin cho tôi, có lẽ cậu mang theo sẽ có tác dụng.”

Du Kim Hải gật đầu, sau khi nhận lấy bùa phòng thân liền dặn dò Cố Nhung và Thẩm Thu Kích: “Nhưng các cậu đừng nói cho Thai Nhất Thành biết, bằng không tôi sợ cậu ta sẽ đổi ký túc xá.”

Chẳng trách vừa rồi lại ngó nghiêng cảnh giác tới vậy.

Cố Nhung dở khóc dở cười, Thẩm Thu Kích cũng hơi buồn cười, nói: “Du Kim Hải, cậu đã từng nghe câu này chưa? Ra tay trước sẽ được lợi, nếu cậu ta muốn đổi thì cậu cũng đổi đi, chạy qua ở với Diệp Hoa không thơm hơn à?”

“Ý hay.” Du Kim Hải mở to mắt, khuôn mặt như ngộ ra, nắm chặt tay Thẩm Thu Kích lắc lắc, “Đỉnh quá, tôi biết rồi thầy Thẩm, cảm ơn cậu.”

Du Kim Hải nói xong, thấy sắc mặt Cố Nhung đã trở lại bình thường mới yên tâm rời đi chạy về phía Diệp Hoa, không biết có phải nghe Thẩm Thu Kích xúi ra tay trước sẽ được lợi hay không, muốn bàn chuyện đổi phòng với Diệp Hoa.

Thẩm Thu Kích thoáng nhìn qua bóng lưng của cậu ta, cau mày nói: “Thì ra bát tự lẫn cân xương của cậu ta nhẹ như vậy, anh đang bảo sao cứ chuyện gì tà môn thì lại có mặt cậu ta, vừa rồi trong nhà ma không ai bị cháy bùa, còn bùa trên người cậu ta vẽ bao nhiêu cũng không đủ.”

“Thể chất của cậu ta ghê thật đấy.” Cố Nhung không khỏi cảm khái, cuối cùng còn bổ sung thêm, “Còn ghê hơn cả em.”

Nghe Cố Nhung nói vậy, Thẩm Thu Kích nghiêng đầu nhìn Cố Nhung, sau đó hỏi cậu: “Có phải trên đường ra ngoài em vẫn luôn nhìn con tước mào vàng trước đó chúng ta gặp không?”

“Anh cũng thấy nó à?” Cố Nhung hỏi lại Thẩm Thu Kích trước, sau đó mới cau mày thừa nhận, “Đúng vậy.”

“Em thấy nó…”

Cố Nhung vừa ra khỏi nhà ma đã thấy ngay con tước mào vàng có chỏm lông cam trên đầu đang nhẹ nhàng nhảy nhót trên cành cây, trông vô cùng linh hoạt, cũng không biết nó nhảy nhẹ nhàng như vậy với cái dáng người tròn vo thế kia kiểu gì nữa.

Vì vậy Cố Nhung không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Cho nên cậu lại thấy sau khi bọn họ rời khỏi nhà ma, con tước mào vàng kia thừa dịp cửa thang máy giả chưa đóng lại mà xông vào, vỏn vẹn chưa đến năm giây, trước khi cửa thang máy đóng lại, nó đã lao thẳng ra bên ngoài.

Nhưng sau khi chim tước mào vàng đi ra, trên mỏ nó ngậm thêm một ống xương màu trắng lớn bằng cánh tay, toàn bộ ống xương kia trắng như tuyết, xung quanh mờ nhạt trong suốt trơn như ngọc mỡ dê, hơn nữa còn tỏa ra sương mù ảo diệu —— Đó chính là minh cốt trong tay Hắc Bạch Vô Thường đã cầm lúc đi vào bãi tha ma bắt Cố Hương Nương, cũng là thứ xương mà Cố Nhung nhìn thấy trong mộng.

Trước kia Cố Nhung vẫn luôn cảm thấy việc lạ kinh dị xảy ra trong đại học thành phố Đàm đều liên quan tới mình, sự tồn tại của cậu dẫn đến việc phóng đại âm khí xung quanh, khiến trường học cứ xảy ra một số chuyện tà ma khó nói.

Nhưng từ sau khi thấy Hắc Bạch Vô Thường cầm minh cốt ra khỏi bãi tha ma phía sau trường, Cố Nhung lại cảm thấy có lẽ những việc tà ma trong đại học thành phố Đàm không phải là vấn đề của riêng mình.

Bao gồm cả lần tới công viên Lâm Lang chơi lần này, Cố Nhung cũng từng nghi ngờ vì có mình nên bọn họ mới biến nhà ma giả thành nhà ma thật, kết quả bây giờ cậu lại thấy con tước mào vàng này ngậm một khúc minh cốt to dài như thế ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Vì vậy Cố Nhung không khỏi nghĩ rằng căn nhà ma này đã quái dị sẵn trước cả khi cậu đến rồi —— Vì sự xuất hiện của khúc minh cốt này.

Sau khi Cố Nhung nhìn thấy con tước kia ngậm đoạn minh cốt ra ngoài thì không khỏi chấn kinh. Mà điều khiến Cố Nhung ngạc nhiên hơn là chỉ một giây sau, con tước mào vàng nọ ngửa đầu lên nuốt khúc minh cốt vào bụng như lúc cậu cho nó ăn quýt.

Hành động này của chim tước cũng bất thường y hệt như nhà ma.

Phải biết khúc xương kia dài chừng một cánh tay, dài gấp ba so với kích thước của một con chim tước, chim bình thường sao có thể nuốt một khúc xương dài gấp ba lần cơ thể mình? Hơn nữa sau khi nuốt cơ thể cũng không hề thay đổi.

Mà Hắc Bạch Vô Thường đã từng nói: Người sống không thể chạm được vào minh cốt.

Vậy thì chim thú có thể chạm vào ư? Hay là con tước mào vàng này không phải là chim thường?

Chính vì vậy nên sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, Cố Nhung mới liên tục quay đầu, cậu không nhìn nhà ma mà nhìn con tước mào vàng. Mà điều khiến Cố Nhung thầm run sợ là Thẩm Thu Kích trước kia có thể nhìn thấy nó, nhưng bây giờ ra khỏi nhà ma lại không thấy nữa.

Cố Nhung kể hết toàn bộ những gì mình thấy sau khi ra khỏi nhà ma cho Thẩm Thu Kích nghe, còn hỏi hắn thêm một câu: “Thẩm Thu Kích, anh không thấy con chim kia khi ở ngoài nhà ma thật à?”

“Không.” Thẩm Thu Kích nghiêm túc lắc đầu, khẳng định chắc nịch.

Cố Nhung nghe vậy không khỏi trầm mặc.

Thẩm Thu Kích suy nghĩ một lát, cuối cùng cảm thấy chuyện này không thể để lâu hơn được nữa, trầm giọng nói với Cố Nhung: “Con chim kia không rõ lai lịch, anh nghĩ là chúng ta vẫn nên nhanh chóng về chỗ chú Bảy thôi.”

“Được.” Cố Nhung không có ý kiến gì.

Bởi vì khúc nhạc đệm ở nhà ma quá kinh dị, cho nên bữa cơm hội tụ cuối học kỳ đầu tiên của cả nhóm chỉ có thể kết thúc trong vội vàng. Cố Nhung và Thẩm Thu Kích quay về ký túc xá lấy hành lý đã sắp xếp trước đó rồi đi đến nhà ga chạy về Lương Đô.

Bởi vì chú Bảy của Thẩm Thu Kích hiện đang ở Lương Đô.

Mà trên đường đi, Cố Nhung phát hiện con tước mào vàng bọn họ gặp ở công viên Lâm Lang hình như đang chạy theo bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play