Bảo vệ một người, hoàn toàn không cần thiết phải rút đi toàn bộ người của đội săn bắn bộ lạc, còn phái người đến theo dõi bọn họ.

Trừ phi một khả năng, đó chính là cảm thấy bọn họ sẽ gây chuyện, mới phái người tới giám thị.

Tại sao phải gây chuyện? Sẽ gây chuyện vì người nào?

Mục Lương cảm thấy hơi khó hiểu, mơ hồ, cảm thấy vẫn còn thiếu một điểm mấu chốt.

- Ta cảm thấy, có người muốn gây bất lợi cho Nguyệt Chủ.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.

Nếu như nàng là phần tử xấu trong bộ lạc, nghe được Nguyệt Chủ bị thương, nhất định sẽ xuống tay với Nguyệt Chủ.

Mà phần tử xấu? Không phải là người trong bộ lạc luôn không đượ phát nước, lại có rất nhiều thủ hạ sao?

Đúng vậy, suy nghĩ của Vưu Phi Nhi tuy đơn giản nhưng trực tiếp, thô bạo.

- Đúng vậy, ta làm sao không nghĩ tới!

Trong đôi mắt của Mục Lương lóe lên tia sáng, lập tức nghĩ đến một chuyện, tất cả mọi chuyện đều đã hiểu rõ.

Người theo dõi bọn họ, là phòng bọn họ đi cứu Nguyệt Chủ.

- Nhưng tại sao?

Mục Lương vẫn cảm thấy vẫn thiếu một điểm mấu chốt.

Nếu có người gây bất lợi cho Nguyệt Chủ, còn có thể điều động người đội săn bắn nhiều như vậy, chỉ có vài trường lão, sẽ không có người nào.

Nhưng, rốt cuộc bọn họ đang mưu đồ điều gì?

Nếu muốn nước, tạm thời không cần nghĩ, phải đợi thương thế của Nguyệt Chủ lành lại mới được.

Nếu muốn đả thương, lấy thực lực và danh vọng của Nguyệt Chủ, có thể buông rồi quật khởi lần nữa.

Trừ phi, muốn nhốt Nguyệt Chủ lại như một con Sủng Vật Sinh Nước.

Như vậy là làm sao thuyết phục thành viên đội săn bắn bộ lạc, mà Nguyệt Chủ cũng không khả năng không có người ủng hộ.

Những người ủng hộ này có thể tùy tiện bắt Nguyệt Chủ làm Sủng Vật? Ngẫm lại đã cảm thấy không thể nào.

- Nếu, có con mồi lớn hơn, tiền đồ tốt hơn so với Nguyệt Chủ, e rằng mới có khả năng.

Mục Lương nghĩ tới đây, một câu lại một câu:

- Như vậy, nguồn nước mới chính là mấu chốt.

- Nguồn nước mới? Sẽ là ngươi sao?

Ly Nguyệt ngẩn người, trong nháy mắt nghĩ đến Mục Lương.

- Sẽ không phải ta.

Mục Lương lắc đầu.

Anh là Giác Tỉnh Gỉa hệ Thủy, cũng không có truyền ra ngoài.

Hơn nữa, nếu truyền rao ra ngoài, phản ứng cũng sẽ không nhanh như vậy, chậm nhất cũng đến ngày mai mới biết, rồi động thủ với anh.

- Xem ra, người phe trưởng lão không đơn giản.

Mục Lương nhớ tới mấy lão đầu nhìn thấy trên đường phố.

- Ta chưa nghe nói qua bộ lạc Nguyệt Đàm tìm được nguồn nước mới, bằng không đêm nay sau khi Nguyệt Chủ bị thương, bọn họ cũng sẽ không hấp tấp chạy tới.

Ly Nguyệt cũng có chút không hiểu.

- Tình báo quá ít, chúng ta đoán được là trưởng lão nhất hệ sẽ động thủ với Nguyệt Chủ.

Mục Lương nâng chung trà lên, nhấp một cái.

Ly Nguyệt lưỡng lự một cái, hỏi:

- Vậy chúng ta phải đi cứu Nguyệt Chủ sao?

- Hiện tại tạm thời không đi.

Mục Lương híp mắt, lo lắng nói:



- Hiện tại, Nguyệt Chủ khẳng định không có việc gì, chúng ta phải biết được trưởng lão nhất hệ muốn làm gì?

Anh cảm thấy lần này cứu Nguyệt Chủ ra, làm sao cũng phải lấy được mấy trăm viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng!

Như vậy, có hy vọng có được động vật thuần dưỡng cấp 6.

- Ngươi dự định đi đối phó các trưởng lão?

Con ngươi màu trắng của Ly Nguyệt tràn ngập ngạc nhiên.

Làm sao lại muốn xử lý chuyện khó khăn nhất? Trực tiếp giải quyết người giật dây sao?

Đây là chuyện chỉ có sát thủ mới làm như vậy.

- Chúng ta cũng không phải người của bộ lạc Nguyệt Đàm, quản nhiều như vậy làm cái gì?

Mục Lương nhếch miệng lên, giọng nói khinh thiêu nói:

- Chúng ta chỉ là đi tìm các trưởng lão mượn chút đồ thôi!

Ly Nguyệt chớp chớp con ngươi màu bạc, khó có thể tin nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn đi đến nơi của các trưởng lão trộm đồ sao?

- Trộm? Không phải không phải không phải.

Mục Lương quơ quơ ngón trỏ, phủ nhận nói:

- Chúng ta là đi thu thù lao, Nguyệt Chủ biết sẽ cảm kích chúng ta.

Đương nhiên, anh vẫn muốn biết người phe trưởng lão muốn làm gì.

Gương mặt hiếu kỳ.

Cùng lúc còn thể để Nguyệt Chủ nợ một nhân tình.

Hơn nữa nguyên nhân cuối, đương nhiên vì tinh thạch của hung thú.

Chỉ dựa vào giao dịch lá trà Tinh Huy, tích góp từng tí một tinh thạch hung thú, không biết bao giờ đủ tiến hóa động vật thuần dưỡng cấp 6.

Còn chưa nói còn có động vật thuần dưỡng cấp 7.

Dựa theo kế hoạch của Mục Lương, Rùa Đen tiến hóa đến động vật thuần dưỡng cấp 6, anh sẽ bắt đầu tổ kiến thế lực của mình, săn bắn hung thú, sản xuất thành sản phẩm, rồi giao dịch với thế lực khác.

Cũng không thể đi “mượn” đồ hoài, như vậy không tốt.

- Nếu như Nguyệt Chủ đã biết, sợ là sẽ phải cắn ngươi đó!

Ly Nguyệt nghĩ đến Nguyệt chủ, người phụ nữ có tính cách hoạt bát ưu nhã, thật đúng là có khả năng cắn mọi người xung động.

- Khái khái... Bà ấy sắp phải mất đi tự do, sẽ không cắn người.

Mục Lương liếc mắt một cái len lén nhìn Vưu Phi Nhi, đùa giỡn nháy một con mắt trái với cô ấy

-...

Lông mi nhỏ dài của Vưu Phi Nhi run lên, cổ, lỗ tai toàn bộ đều ửng đỏ

Cô gái tóc vàng không nghĩ tới Mục Lương sẽ nháy mắt với cô, chỉ là nháy mắt, cô đã run lên trong lòng.

- Vậy bao giờ ngươi hành động?

Ly Nguyệt không phát hiện hành động của hai người, nếu không thì sẽ không ôn nhu như vậy.

- Chờ một lát sẽ hành động, ngày mai sẽ quay về nhà sau lưng Tiểu Huyền Vũ.

Mục Lương không muốn dây dưa quá sâu với chuyện bộ lạc Nguyệt Đàm.

- Ta đi với ngươi.

Ly Nguyệt muốn đi chung.

- Có thể, chỉ là...

Mục Lương quay đầu nhìn về phía Mễ Nặc giả bộ nằm ngủ, đặc biệt thấy tai thỏ của cô đang hơi lay động.

Khóe miệng của anh hơi nhếch lên, cố ý trêu chọc chín:

- Mễ Nặc đang ngủ, xem ra chỉ có thể để cho cô ấy ở lại phòng.

- Không phải, không được, ta cũng muốn đi.



Mễ Nặc nhanh chóng ngẩng đầu lên, hô to

Sau đó, Mễ Nặc đã nhìn thấy Mục Lương, Ly Nguyệt đang cười to nhìn cô, nhất thời biết chuyện mình giả bộ ngủ bại lộ.

- Hừ, ta cũng muốn đi.

Mễ Nặc vểnh miệng, ngượng ngùng nghiêng đầu đi.

Cô quay đầu đã thấy Vưu Phi Nhi co rút đầu lại trong tấm vải như thây khô, nhất thời rụt rè rụt cổ nhìn xung quanh, kéo kéo bên người Mục Lương.

- Chào... Ngươi...

Vưu Phi Nhi vừa định chào hỏi, đã nhìn thấy động tác của cô gái tai thỏ, đã không mở miệng được.

Con ngươi màu vàng óng của cô buồn bã, mấp máy môi hồng, sợ hãi cúi đầu.

Ly Nguyệt thấy vậy, nhỏ giọng giải thích:

- Cô ấy chỉ là sợ người lạ có một chút, không phải đang sợ ngươi.

- Ai nha nha, giống như Tiểu Lỵ Lỵ sao?

Trong thời gian ngắn, Vưu Phi Nhi đã lấy lại tinh thần, ngốc bẩm sinh nói:

- Trước đây cô ấy chính là rất sợ người lạ, sau đó nói nhiều được không dừng được, thật sự rất thú vị.

- Ách, đại khái, hẳn... Không thua bao nhiêu.

Ly Nguyệt nhúc nhích đôi môi một cái, chỉ có thể nói cho có lệ.

- Ta đã hiểu.

Vưu Phi Nhi gật đầu.

-...

Ly Nguyệt có chút muốn nhổ nước bọt, ngươi làm sao lại đã hiểu.

- Ta chào ngươi.

Vưu Phi Nhi nghiêng đầu, nhếch miệng cười đối với cô gái tai thỏ.

- Ừ...!

Mễ Nặc bị khuôn mặt tràn ngập nụ cười quấn quít. Nhất thời sợ đến chỉ thốt ra tiếng thét chói tai cực nhỏ.

Cả người cô đều dán lên Mục Lương, hơi sợ hãi liếc trộm cô gái tóc vàng.

- Ách... Chuyện kia, Vưu Phi Nhi, ngươi có muốn tháo lớp vải ra hay không?

Ly Nguyệt nhỏ giọng đề nghị.

- Không muốn.

Vưu Phi Nhi liếc Mục Lương một cái, nhất thời lay động ngẩng đầu lên, đôi tay nắm chặt mảnh vải trên đầu.

Cô không dám đối mặt với Mục Lương, cũng không thể khiến anh nhìn thấy gương mặt xấu xí của bản thân.

- Được rồi.

Ly Nguyệt thở dài.

Mục Lương nhìn thấy dáng vẻ mệt tâm của cô gái tóc trắng, nhất thời cảm thấy vô cùng thú vị.

Anh cười không nói sờ đầu của cô gái tai thỏ.

Vấn đề ở chung các cô gái, thật sự làm cho người ta cảm thấy có cảm giác vui mừng không hiểu.

Một ít chuyện thú vị, tự mình biết thì tốt rồi.

- Ta cảm thấy, có thể chuẩn bị xuất phát, nếu không... Trời sẽ sáng.

Ly Nguyệt nhìn thấy khóe môi của Mục Lương nhếch lên vui thích, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu khó hiểu.

- Khái khái, vậy chuẩn bị một chút, chúng ta cầm hết đồ đạc rồi đi gặp Nguyệt Chủ một cái, sau đó có thể về nhà.

Giọng nói của Mục Lương giống như đi qua cửa nhà bạn mình.

- Ừ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play