Nhà trọ đối diện hẻm nhỏ, trong bóng tối ẩn núp rất nhiều người.
Trước mặt chính là hai người Truy Tung Giả, Giảo Hồ.
- Tình huống gì? Nguyệt Chủ làm sao đột nhiên đến nơi này?
Biểu cảm của Truy Tung Giả kinh ngạc, mờ mịt nhìn hình bóng Nguyệt Chủ đi vào nhà trọ.
Nàng không phải nên dò xét khắp nơi, hoặc ở khu vực trung ương, đợi tín hiệu Huyết Hồ Tử xâm lấn sao?
- Còn có thể là tình huống gì, nhất định là kẻ trộm liên hệ với Nguyệt Chủ trước.
Khuôn mặt của Giảo Hồ gian xảo, cắn răng nghiến lợi nói:
- Hơn nữa, còn đang giúp chúng ta một tay.
Bọn họ ý muốn cho Nguyệt Chủ đi tìm Huyết Hồ Tử, sau đó hai người vọt vào cướp đoạt Thủy Tinh Ngư.
Cũng không nghĩ tới, Nguyệt Chủ trực tiếp tìm tới nơi của kẻ trộm, muốn lấy được Thủy Tinh Ngư trước Huyết Hồ Tử.
- Nhanh, nhanh đi thông báo cho đại ca qua đây.
Truy Tung Giả quay đầu, ra lệnh cho thủ hạ đứng phía sau cách đó không xa, gầm nhẹ nói:
- Đã nói Nguyệt Chủ đã tiếp xúc với kẻ trộm, chậm sẽ không còn kịp rồi.
- Đã hiểu.
Mấy người thủ hạ vội vã chạy ra hẻm nhỏ, chạy vội trốn ra phía ngoài bộ lạc Nguyệt Đàm, đi tìm Huyết Hồ Tử.
- Còn có cơ hội, còn muốn nửa đêm khởi xướng tấn công, hiện tại chỉ có thể tấn công trước.
Truy Tung Giả híp mắt nhìn chằm chằm nhà trọ.
Hắn muốn dụ Huyết Hồ Tử đến một nơi khác, va chạm với Nguyệt Chủ, không nghĩ tới kế hoạch bị phá hủy, Nguyệt Chủ đột nhiên đến thăm, mọi việc đều phải thay đổi gấp.
- Huyết Hồ Tử đến, chúng ta còn có thể có cơ hội?
Đáy mắt của Giảo Hồ hiện lên một tia tính kế.
- Làm xong thừa lúc đại loạn, đoạt Thủy Tinh Ngư, ta hy vọng Huyết Hồ Tử có thể tín nhiệm chúng ta, chỉ cần ngăn chặn Nguyệt Chủ là có thể chạy đi.
Trong lòng của Truy Tung Giả có hơi bất an, lo lắng nói.
Hắn là một Dị Biến Giả cấp ba, vẫn là loại hình phụ trợ, không nhất định có thể chạy thoát được.
Truy Tung Giả đã không còn có cách nào, số lượng người của bộ lạc mình ở đã càng ngày càng nhiều.
Nếu không được nguồn nước trở về, có thể sẽ rất nhiều người chết, hoặc có một bộ phận người cũng bị đuổi rời đi.
Vùng đất chết Mạt Nhật chỉ là một dạng thế giới, cũng không có quá nhiều đúng hay sai, duy nhất chỉ có sinh tồn, ai có sức mạnh mạnh, thân thể khỏe mạnh thì sống sót.
- Từ giờ trở đi, ngươi và ta cũng đã là đối thủ cạnh tranh.
Giảo Hồ nhìn Truy Tung Giả sau lưng, bàn tay nhẹ nắm lại thả.
- Chuyện này phải nhìn thực lực của Huyết Hồ Tử...
Truy Tung Giả nói đến phân nửa, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đường phố trong bóng tối.
Đạp đạp đạp...
Một thân ảnh cao 1m9, cất bước đi tới trong bóng tối từ đường phố.
Trong tay Huyết Hồ Tử mang theo một cái đầu của một đội viên tuần tra đã bị giết chết, đi theo phía sau có Dạ Sài, Huyết Đao và vài tên đạo tặc.
- Nguyệt Chủ đã lấy được Thủy Tinh Ngư chưa?
Huyết Hồ Tử tiện tay ném thi thể một cái, dày đặc sát khí, hỏi:
- Kẻ trộm ở nơi nào?
- Kẻ trộm thì ở nhà trọ phía trước, Nguyệt Chủ đã ở bên trong không có đi ra.
Truy Tung Giả lui lại một bước.
- Ồ, xem ra kẻ trộm quả nhiên có quan hệ với người phụ nữ Nguyệt Chủ xấu xa kia.
Huyết Hồ Tử nhếch miệng lộ ra răng vàng đầy miệng, tơ máu trong con ngươi lan rộng rất nhanh.
Chuyện làm cho trong lòng bất an mấy ngày nay, làm cho hắn đã sắp không nén được tính cách hung bạo của bản thân.
- Đại ca, chúng ta có vọt vào hay không, đánh bọn họ một trở tay không kịp.
Truy Tung Giả nhịn không được giựt giây nói.
- Ngươi nói đúng, hai đứa ngươi cầm đầu xông vào trước.
Huyết Hồ Tử nhếch miệng tán đồng gật đầu.
- Đùng đùng...
Hắn nói xong còn rút ra thanh đao dài, dùng sức vỗ bả vai của hai người Truy Tung Giả, Giảo Hồ.
- À? Hai chúng ta sao?
Truy Tung Giả biến sắc, đáy mắt hiện lên một vẻ bối rối.
- Đại ca, Nguyệt Chủ chỉ có ngươi cường đại mới có thể ngăn cản.
Giảo Hồ híp mắt, làm bộ nhát gan, khó khăn nói:
- Chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của Nguyệt Chủ.
Thân thể hắn căng thẳng, híp ánh mắt chuyển động, chuẩn bị tùy thời bỏ trốn.
- Các ngươi đang cãi lời ta sao?
Nụ cười trên mặt Huyết Hồ Tử đã biến mất.
- Không phải... Chúng ta đi.
Truy Tung Giả cắn răng nói.
Chỉ nói thêm một câu, hai người đã tiến về trước dò đường.
Giảo Hồ quan sát Huyết Hồ Tử, hiểu được nếu như cự tuyệt nữa.
Một giây kế tiếp, đầu người sẽ rơi xuống đất.
Có thể trước cũng chết, thực lực Nguyệt Chủ mạnh hơn Huyết Hồ Tử, phía trước tuyệt đối không có đường sống.
Lui lại cũng chết, chỉ có thể chạy thoát.
Hai người Truy Tung Giả, Giảo Hồ kề vai đi về phía nhà trọ, hai người liếc nhau, đều hiểu ý định lẫn nhau.
Giảo Hồ há miệng, không tiếng động khép mở: Ta kêu một, hai, ba cùng nhau chia nhau bỏ chạy.
- Ừm!
Truy Tung Giả gật đầu như không có.
Một, hai, ba.
Trong lúc miệng Giảo Hồ không tiếng động khép mở ba cái.
Phanh!
Bước chân của Truy Tung Giả bỗng nhiên đạp xuống đất mặt, cả người chạy trốn ra phía ngoài bên trái đường phố.
Hắn cố gắng chạy nhanh, mở miệng hô to:
- Huyết Hồ Tử ở...
- Ngươi muốn chạy đi đâu?
Thân ảnh của Huyết Hồ Tử, trong thời gian ngắn đã xuất hiện sau lưng Truy Tung Giả, bóng ma khổng lồ bao phủ thân ảnh của hắn.
- Đại ca, ta...
Sắc mặt của Truy Tung Giả đại biến, mở miệng muốn giải thích.
- Bá!
Một vệt ánh đao hiện lên.
Dòng máu chảy xuống từ trên thanh đao dài, Huyết Hồ Tử quay đầu âm u nhìn chằm chằm Giảo Hồ không động đậy tại chỗ.
Âm thanh hắn khàn khàn nói:
- Không nghe lời? Muốn thử xem cái đầu?
- Không dám.
Giảo Hồ sợ đến mồ hôi hột trên trán đều đang chảy xuống.
Bây giờ hắn xác định, Huyết Hồ Tử đã ẩn giấu hơn phân nửa thực lực, tuyệt đối không phải Cường Hóa Giả cấp bốn.
Bởi vì, bản thân Giảo Hồ cũng ẩn giấu thực lực, mặt ngoài là Dị Biến Giả cấp ba.
Trên thực tế, từ ba năm trước, hắn đã lên cấp thành Dị Biến Giả cấp bốn.
- Cút ra phía sau đi.
Huyết Hồ Tử níu lấy cổ Giảo Hồ, quăng ra phía sau một cái.
Hắn nghiêng đầu một chút, con ngươi vằn vện tia máu, nhìn chằm chằm ba bóng người chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở cửa chính nhà trọ.
- Huyết Hồ Tử, không nghĩ tới ngươi thực sự dám đến bộ lạc Nguyệt Đàm.
Nguyệt Chủ đẩy cô gái tóc đỏ và hầu gái lui về phía sau.
- Mẹ, ngươi cẩn thận một chút.
Nguyệt Phi Nhan lo lắng nói.
- Yên tâm, chẳng mấy chốc sẽ giải quyết hết đối phương.
Nguyệt Chủ một bên kéo ống tay áo, một bên ưu nhã bước về phía trước.
- Con đàn bà thúi, mau giao ra Thủy Tinh Ngư cho ta.
Huyết Hồ Tử giơ lên thanh đao dài hướng về phía cổ Nguyệt Chủ, sát khí dày đặc nói:
- Không giao, ta sẽ chém ngươi.
- Ngươi chính là một trong rất ít người dám nói với lão nương như vậy.
Gương mặt của Nguyệt Chủ cười quyến rũ, giọng nói bắt đầu lạnh xuống.
- Làm bộ làm tịch.
Thân thể của Huyết Hồ Tử lắc lư một cái, tiến nhanh về phía Nguyệt Chủ, thanh đao dài chém về chiếc cổ xinh đẹp.
Hoa lạp lạp ~~
Dòng sông như trụ trời, bỗng nhiên tuôn ra từ mặt đất, đè xuống cánh tay quơ đao của Huyết Hồ Tử.
- Chết đi cho lão nương.
Nguyệt Chủ giơ lên cánh tay trắng nõn đầy sức mạnh, chỗ khuỷu tay phun ra dòng sông, nắm tay nhất thời như pháo lên nòng, đánh trúng mặt Huyết Hồ Tử.
Phanh!
Khuôn mặt Huyết Hồ Tử lõm xuống biến dạng, cả người bị đánh quăng bay ra, bay xa cỡ mười mét trên mặt đất.
- Đại ca.
Bọn đạo tặc kinh hoảng hô to.
- Phi! Khóc tang à? Câm miệng.
Huyết Hồ Tử rất nhanh đứng lên, tức giận mắng, khó khăn nhổ một bải nước miếng đầy máu.
Hắn vung lên thanh đao dài, khiêu khích nói:
- Quả nhiên phụ nữ chính là phụ nữ, nắm tay cũng không có sức mạnh như đứa trẻ nhỏ.
- Chờ ta bắt được ngươi, sẽ biến ngươi thành sủng vật tạo nước.
Huyết Hồ Tử liên tiếp khiêu khích.
Hắn giơ tay gãi gãi râu dưới càm, ngón tay buộc vòng quanh một cây tiễn ốm dài màu hồng.
- Lão nương đã rất lâu chưa từng tức giận.
Con ngươi màu xanh biển của Nguyệt Chủ lóe ra hàn mang.
Nàng chủ động tiến công trước.
Đạp đạp đạp...
Đôi chân thon dài, ưu nhã lại chuyển động thật nhanh.
Hoa lạp lạp...
Rất nhanh thân ảnh của Nguyệt Chủ bị dòng sông bọc lại, trong tay ngưng tụ thành hai cây roi nước.
Bang ~~
Không khí nổ vang một tiếng, roi nước quất tới Huyết Hồ Tử.
Phanh!
Huyết Hồ Tử tránh được, mặt đất bị roi nước quất trúng, tạo thành một vết nứt, nếu người bị quất trúng không chết cũng tàn phế.
- Không hổ là Giác Tỉnh Giả cấp sáu.
Hắn liếc mắt vết nứt trên mặt đất một cái, trong tay bỗng nhiên căng thẳng siết chặt thanh kích dài màu đỏ.
Băng!
Cây kích dài màu đỏ bị kéo đứt, đỉnh đầu Huyết Hồ Tử lộ ra một cặp lỗ tai sư tử, đồng tử ngay sau đó tràn ngập tơ máu.
- Hình thái Huyết Sư Tử.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, thân ảnh trong thời gian ngắn to gấp đôi, cầm lấy roi nước, đến gần người trước mặt Nguyệt Chủ.
- Chết đi.
Huyết Hồ Tử vung thanh đao dài chém qua.
Xì ~~ hoa lạp lạp ~~
Một vệt máu vẩy ra, dòng sông trôi chậm lại nửa dịp, cuốn đi Huyết Hồ Tử.
- Khụ khụ khụ...
Sắc mặt của Nguyệt Chủ tái nhợt, bàn tay che chặt cái bụng, giữa năm ngón tay có máu tươi bắt đầu chảy ra.
Nàng sơ suất quá, không nghĩ tới Huyết Hồ Tử ẩn giấu thân phận, lại là một gã Dị Biến Giả, còn lại hình thái Huyết Sư Tử tốc độ rất nhanh.
- Mẹ.
Sắc mặt Nguyệt Phi Nhan trắng xanh, toàn thân bốc lên ngọn lửa muốn xông lại.
- Đừng tới đây.
Nguyệt Chủ khàn khàn lên tiếng ngăn cản.
- Nhưng...
Từ nhỏ Nguyệt Phi Nhan đã rất nghe lời, nên để cho nàng dừng bước, lo lắng nhìn thân ảnh mẹ nàng lung lay sắp đổ.
- Yên tâm, ta không sao.
Nguyệt Chủ nhanh chóng vận dụng năng lực, ngăn cản máu chảy ra từ vết thương.
- Ha ha ha... Nguyệt Chủ, ngươi còn yếu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta.
Huyết Hồ Tử vung lên thanh đao dài kèm theo dòng máu, khinh miệt nói:
- Ngày hôm nay mới ngưng tụ nước xong đúng không? Nếu không... Làm sao có thể không tránh khỏi một đao của ta.
Hắn có chút may mắn, Nguyệt Chủ ngưng tụ nước, tiêu hao rất nhiều thể lực, bằng không quyền đầu tiền, cũng đã đánh nát nửa cái mạng của hắn.
Con ngươi Giảo Hồ co rút nhanh, kiêng kỵ nhìn hình thái Huyết Hồ Tử.
'Lại là Dị Biến Gỉa cấp năm... Thảo nào... '.
Hiện tại hắn đã hiểu hoàn toàn, vì sao trong ngày thường Huyết Hồ Tử lại mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ rất cao, thì ra chính là một gã Dị Biến Giả.
Giảo Hồ liếc nhìn đầu Truy Tung Giả trên mặt đất, thì thào nói nhỏ lấy:
- Ta đã nhắc nhở qua ngươi, không nên coi thường Huyết Hồ Tử.
- Lão nương cư nhiên bị trúng một đao.
Nguyệt Chủ lắc lắc cái đầu choáng váng.
Nếu như trước kia, hiện tại nàng hẳn nên nằm trên giường, khôi phục tiêu hao thể lực sau khi ngưng tụ nước mới đúng.
- Nguyệt Chủ, giao Thủy Tinh Ngư ra đây, ta có thể không giết ngươi.
Huyết Hồ Tử liếc mắt bộ lạc xa xa bốc lên ngọn lửa.
Đội tuần tra, người đội săn bắn bị dẫn đi, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện động tĩnh của nơi này.
Hắn chỉ có một chút thời gian có thể lui lại.
- Thủy Tinh Ngư? Ha ha ha... Ui... Đau chết lão nương.
Nguyệt Chủ đột nhiên cười ha hả, cười đến kéo rách vết thương ở bụng, hùng hùng hổ hổ không dám cười.
- Ngươi cười cái gì?
Huyết Hồ Tử bắt đầu nổi lên tính cách táo bạo.
Trước đó vì che giấu tung tích, kiềm chế tác dụng phụ do Huyết Sư Tử dị biến mang tới, hiện tại hắn đã không nhịn được.
- Ta cười ngươi... Là một tên ngu ngốc.
Hai tay của Nguyệt Chủ bỗng nhiên nhấn xuống mặt đất một cái, hét lớn một tiếng:
- Thủy Lập Phương.
Hoa lạp lạp...
Trong không khí, mặt đất xuất hiện vô số bọt nước, nhanh chóng ngưng tụ đi qua Huyết Hồ Tử.
Một hình vuông năm mét ngang năm mét rộng, bao vây Huyết Hồ Tử ở trong đó.
- Kiên trì một chút nữa thì tốt rồi.
Nguyệt Chủ cố kiềm chế cảm giác hôn mê truyền tới từ cái đầu, cắn nứt môi chảy máu để thức tỉnh tinh thần.
Nàng điều khiển Thủy Lập Phương trong dòng sông, làm cho Huyết Hồ Tử mất đi động lực, làm cho hắn chỉ có thể giùng giẫy trong nước.
- Đại ca.
Sắc mặt của bọn đạo tặc đại biến.
Mới chưa được vài giây, tình thế đã thay đổi.
- Nhanh, đi công kích Nguyệt Chủ.
Giảo Hồ quát lạnh nhắc nhở một tiếng.
- Tiến lên.
Huyết Đao, Dạ Sài nhất thời xông lên.
- Cơ hội tới.
Giảo Hồ liếc mắt người ở chỗ này, ngẩng đầu nhìn về phía nhà trọ.
Anh biết Nguyệt Chủ không có được Thủy Tinh Ngư, cũng sẽ không đánh thành hai bên trọng thương.
Còn có đại tiểu thư bộ lạc Nguyệt Đàm, còn chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay, căn bản không chứa nổi Thủy Tinh Ngư.
Giảo Hồ lướt qua mọi người, cực nhanh vọt vào trong nhà trọ, hiện tại chính là thời cơ bắt kẻ trộm.
Thủy Tinh Ngư, rất có thể bị giấu ở đống đá tứ tung bên ngoài bộ lạc Nguyệt Đàm, cũng chính là nơi con nhện hung thú trông coi.
Hắn không phải đối thủ của con nhện mãnh thú kia, nhưng uy hiếp kẻ trộm cầm Thủy Tinh Ngư rất đơn giản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT