Trong nhà trọ của bộ lạc Nguyệt Đàm, Mục Lương đang ở tiếp đãi Lục Xuyên.
- Anh cứ đếm lại số lượng tinh thạch hung thú một chút.
Lục Xuyên bất đắc dĩ đưa tới một túi tinh thạch hung thú.
- Không cần đếm, tôi tin tưởng nhân cách của anh.
Mục Lương cầm túi lên cân nhắc trọng lượng.
Anh liếc nhìn chưởng ấn trên gương mặt Lục Xuyên, có thể biết là làm sao có!
- Có thể đưa cho tôi trà Tinh Huy chưa?
Lục Xuyên ôm lấy gương mặt.
Anh ta về đến nhà, vừa nói chuyện trà Tinh Huy với ông nội, đã bị tát một cái, cũng không biết do ai chọ tức giận, trở về tìm anh ta phát giận.
May mắn, bà nội của Lục Xuyên cũng thương anh, len lén cầm tinh thạch hung thú cho anh.
- Cầm đi đi.
Mục Lương đưa tới một hộp trà Tinh Huy.
-...
Lục Xuyên cầm hộp gỗ lên, cẩn thận từng li từng tí mở ra he hé nhìn.
Anh ta cầm hộp gỗ nhét vào trong lòng, nghiêm mặt không nói một lời.
- Hì hì hi...
Mễ Nặc đột nhiên nhỏ giọng cười rộ lên.
- Anh nhất định là bị người nhà đánh.
Khóe miệng của Ly Nguyệt lại cười nói.
Có thể xuất ra 150 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng người, nhất định là một trong các cao tầng ở bộ lạc Nguyệt Đàm, hoặc chính là một trưởng lão có quyền hạn rất cao.
- Mặc kệ nó, tinh thạch hung thú tới tay là tốt rồi.
Bàn tay của Mục Lương cho vào trong túi vải, chạm vào tinh thạch hung thú.
- Ting! Kiểm tra đo lường, phát hiện vật thể năng lượng, có chuyển hóa thành điểm tiến hóa hay không?
- Chuyển hóa.
Trong lòng Mục Lương ra lệnh.
- Ting! Chuyển hóa thành công, thu được: 15000 điểm tiến hóa.
Mục Lương nghe trong đầu báo ra con số, trên mặt hiện lên vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, 15000 điểm tiến hóa có thể tiến hóa một con động vật thuần dưỡng cấp 5.
Hơn nữa, sau khi tiến hóa còn dư lại năm nghìn điểm tiến hóa.
Chỉ cần cô gái tóc đỏ cầm đến 100 viên tinh thạch hung thú, cộng thêm điểm tiến hóa còn ljai.
Mục Lương sẽ có hơn 25000 điểm tiến hóa, trên cơ bản có thể có hai con động vật thuần dưỡng cấp 5.
- Gõ gõ ~~
Tiếng đập cửa vang lên.
- Người nào?
Trong nháy mắt, Ly Nguyệt cảnh giác.
- Là tôi, Nguyệt Phi Nhan.
Tiếng của Cô gái tóc đỏ hùng dũng, sang sảng truyền đến từ ngoài cửa.
- Kẽo kẹt ~~
Ngoài cửa mở ra, Nguyệt Phi Nhan mang theo hầu gái đi vào.
Cô ấy cầm một túi tinh thạch hung thú đưa qua, hiếu kỳ hỏi:
- Ta vừa rồi ở ngoài cửa nhìn thấy Lục Xuyên, vì sao anh ta lại ủ rũ cúi đầu?
- Anh ta tới giao dịch trà Tinh Huy, trên mặt còn có một dấu bàn tay.
Mục Lương tiếp nhận tinh thạch hung thú.
- À, tôi đã hiểu.
Nguyệt Phi Nhan nhàn nhạt gật đầu, tập mãi thành thói quen, nói:
- Nhất định là nhà người anh ta bảo thủ không đồng ý, còn bị đánh một trận.
- Hắc?
Mục Lương ngẩn người, đột nhiên kinh sợ phát hiện người thanh niên đó thật hơi đáng thương.
Anh cầm một hộp lá trà khác đưa tới, cũng không có nhắc tiếp về chuyện của Lục Xuyên.
- Người mọi người muốn tìm, tôi đã phân phó người đi tìm.
Nguyệt Phi Nhan mừng rỡ, cầm lấy lá trà, mẹ cô đã có thể giảm thiểu một ít nhức đầu!
Cô cầm chắc hộp gỗ, nhẹ giọng nói:
- Vì có đặc thù là Biến Dị Gỉa, hẳn ngày mai sẽ có kết quả. Dù sao bộ lạc Nguyệt Đàm nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, gần một vạn người tìm một Biến Dị Gỉa cũng không phải rất khó.
- Cảm ơn.
Mục Lương nói cảm ơn từ tận đáy lòng.
Nguyệt Phi Nhan tiến tới góp mặt, ngây thơ nói:
- Mục Lương, anh có thể kể cho tôi nghe một chút về chuyện của Thành Huyền Vũ không?
- Vậy lần này cô muốn biết cái gì?
Mục Lương nhìn cô gái tóc đỏ, nói một chút về bộ dáng tương lai của Thành Huyền Vũ cũng không tệ.
Trong miệng anh Thành Huyền Vũ , chính là gia viên tương lai sau lưng Rùa Đen.
- Ta muốn biết một chút Thành Huyền Vũ có thiếu nước không?
Nguyệt Phi Nhan chớp chớp con ngươi màu đỏ hỏi.
-...
Ly Nguyệt nghe được vấn đề này, điên cuồng nháy nháy mắt ra dấu cho Mục Lương, nhắc nhở không thể nói.
Mục Lương không để ý đến ánh mắt cô gái tóc trắng, ôn hòa nói:
- Thành Huyền Vũ không thiếu nước, chúng ta có một Thủy Tinh Ngư.
-...
Ly Nguyệt bất đắc dĩ che khuôn mặt, phát hiện che chính là mặt nạ.
- Thật tốt, nếu bộ lạc chúng ta có một con Thủy Tinh Ngư thì tốt rồi.
Nguyệt Phi Nhan thốt ra cảm thán hâm mộ.
- Bộ lạc Nguyệt Đàm của cô không phải có nước sao?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
- Bộ lạc chúng ta chỉ dựa vào một mình mẹ tôi để ngưng tụ nguồn nước, thật sự quá cực khổ.
Trong lòng Nguyệt Phi Nhan có hơi buồn.
Cô ấy là Giác Tỉnh Giả hệ hỏa, từ lúc sinh ra đời, đã được rất nhiều người chờ mong, đến sau khi giác tỉnh năng lực, lại nghênh đón đông đảo ánh mắt thất vọng.
Khi còn bé vẫn không rõ.
Cô gái tóc đỏ có một lần tận mắt nhìn thấy mẹ cô mệt mỏi ngã xuống, ngày thứ hai còn phải tiếp tục ngưng tụ ra nước, cô ấy mới chậm rãi hiểu được trách nhiệm mà bản thân từng hẳn phải gánh chịu.
Vì sao Nguyệt Phi Nhan đi ra ngoài, chính là muốn đi tìm một vật có thể ngưng tụ nước thay thế mẹ cô.
- Một mình mẹ cô ngưng tụ ra toàn bộ nước cho tất cả mọi người bộ lạc dùng?
Mục Lương ngạc nhiên, miệng há hốc.
- Đúng vậy, từ sau khi bà nội tôi qua đời, việc này chỉ có một mình mẹ tôi phụ trách.
Nguyệt Phi Nhan khổ sở nói.
- Thật đúng là vĩ đại.
Mục Lương nói với giọng vô cùng tôn kính.
Tuy anh cảm thấy người như thế rất ngu, nhưng cũng thực sự rất bội phục.
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia tự hào và thương cảm, nếu có thể cô mong mẹ cô không cần vĩ đại như vậy.
- Hì hì hi... Tôi nói cái này để làm gì?
Cô miễn cưỡng cười, đứng dậy nói:
- Được rồi, ngày mai lúc rảnh rỗi, tôi lại tới tìm mọi người.
- Đi thong thả.
Mục Lương nhìn hai người cô gái tóc đỏ rời khỏi.
Anh đóng cửa phòng lại, cảm khái nói:
- Xem ra, người người đều có một nỗi khổ khó nói!
- Mục Lương, vì sao anh lại tiết lộ chuyện Thủy Tinh Ngư?
Ly Nguyệt tháo mặt nạ xuống, nhắc nhở:
- Đừng quên, bây giờ chúng ta vẫn còn ở trong bộ lạc Nguyệt Đàm.
- À? Vì trên người tôi không có Thủy Tinh Ngư.
Mục Lương giang tay ra, bộ dáng ra vẻ vô tội.
- Tôi tôi... Tôi nói nhưng mà anh...
Ly Nguyệt ngẩn ngơ, sau đó vểnh miệng nghiêng đầu sang chỗ khác.
- Cô xoay đầu lại nhìn cái này một cái.
Mục Lương lắc đầu, giơ tay lên ngưng tụ ra một quả cầu nước.
Anh biết quá khứ mà cô gái tóc trắng đã từng trải qua, để cho cô ấy vô cùng cẩn thận, cũng không có dự định uốn nắn lại.
Sở hữu tính cách như vậy, ở vùng đất tận thế thế giới Mạt Nhật này mới có thể sống được lâu.
- Cái gì?
Ly Nguyệt xoay đầu lại, ngơ ngác nhìn quả cầu nước bay lơ lửng trên lòng bàn tay của Mục Lương.
Cô ấy giơ tay lên, thận trọng chạm vào mặt ngoài của quả cầu nước, chạm vào đâu là nơi đó nhộn nhạo.
- Thật sự là nước.
Ly Nguyệt kinh ngạc nói.
- Không phải nước, cô cho rằng là cái gì?
Mục Lương bị chọc phát cười.
- Tôi còn tưởng rằng là ảo giác.
Ly Nguyệt dùng sức chớp chớp con mắt màu trắng.
Cô ấy đã không có biện pháp đi tính toán, người đàn ông trước mắt này có năng lực giác tỉnh.
Thường cách một đoạn thời gian, sẽ cho thấy một loại giác tỉnh năng lực mới.
- Oa! Mục Lương, bao giờ anh biết ngưng tụ ra nước vậy?
Mễ Nặc trợn tròn lấy con mắt màu xanh lam, tai thỏ run run.
- Sáng sớm hôm qua, tỉnh lại đã biết.
Mục Lương tùy ý lấy một cái cớ.
Anh không thể nói là có được từ động vật thuần dưỡng, một số bí mật không nói, dù sao cũng tốt hơn nói.
Duy trì cảm giác thần bí, cũng có thể tăng lên mị lực của đàn ông.
- Có thể uống không?
Ly Nguyệt mấp máy bờ môi khô ráo, có chút hơi khát.
- Đương nhiên có thể.
Mục Lương đưa quả cầu nước lên cao, nói:
- Trực tiếp dùng miệng thóp là được.
- Cô lỗ
Ly Nguyệt tiến lên trước, hé mở môi hồng, nuốt lấy một ngụm nước, 'Cô lỗ cô lỗ' trắng như tuyết di động.
- Tôi cũng muốn.
Mễ Nặc cũng tiến tới góp mặt, mặt khác, học theo cô gái tóc trắng bắt đầu cắn lấy một ngụm quả cầu nước.
Quả cầu nước lập tức bị hút đi nhỏ lại vài vòng.
-???
Mục Lương nhìn quả cầu nước càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt hai cô càng ngày càng đến gần.
Chẳng lẽ hai cô muốn hôn?
Kết quả cuối cùng, làm cho Mục Lương hơi thất vọng, hai cô cắn nuốt quả cầu nước còn lại cỡ quả đấm thì ngừng lại.
- Đã ăn no.
Mễ Nặc hạnh phúc xoa xoa cái bụng.
Ly Nguyệt thì cuốn lấy lưỡi quét nước còn dính ngoài môi, nhận xét:
- Không khác gì so với nước thông thường cả.
- Là sao? Để tôi nếm thử một chút.
Mục Lương cầm trong tay quả cầu nước còn lại, ngửa đầu bỏ vào trong miệng.
Anh nghiêm trang bình luận:
- Tại sao tôi cảm giác có chút ngọt chứ?
- Mục Lương... Anh lại dám uống?
Mặt cười của Ly Nguyệt nhanh chóng xuất hiện một vệt ửng đỏ, hai tay nhăn nhó xoa xoa với nhau.
- Uống nước của chúng ta, như vậy phải không... Không tốt...
Mễ Nặc cũng có chút hơi xấu hổ, tai thỏ ngượng ngùng dính chặt vào nhau.
Hiện tại, anh không giống mới quen, trải qua nói chuyện với cô gái tóc trắng, cô vẫn hiểu được một vài kiến thức.
Như: Nếu uống nước trong miệng đối phương, sẽ mang thai.
- Tôi đây là không muốn lãng phí nước.
Mục Lương nói vô cùng hùng hồn.
- Cộc cộc cộc...
Khi bầu không khí thay đổi, tiếng đập cửa vang lên.
- Là ai?
Ly Nguyệt nhanh chóng đeo mặt nạ vào, tay đã cầm trường cung.
- Tôi, Nguyệt Chủ, muốn gặp người có Thủy Tinh Ngư.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ưu nhã hào phóng.
- Nguyệt, Nguyệt Chủ??
Sắc mặt của Ly Nguyệt đại biến.
Cô lo lắng lôi kéo cánh tay của hai người Mục Lương, Mễ Nặc, đi về phía cửa sổ.
- Hai người đi mau, để tôi đi ngăn lại Nguyệt Chủ.
Ly Nguyệt hạ giọng, thúc giục:
- Mục Lương, anh mau dẫn Mễ Nặc rời đi.
Ba người đi tới trước cửa sổ.
- Được rồi, ngoan, giao cho tôi đối phó.
Mục Lương cảm động nhẹ lay động đầu một cái, vỗ vai cô gái tóc trắng một cái.
- Có thể, nhưng...
Ly Nguyệt lo lắng nói không ra lời.
- Không có chuyện gì, cô phải tin tưởng tôi.
Mục Lương giơ tay lên, khẽ búng cái trán cô gái tóc trắng một cái.
Anh xoay người đi mở cửa, còn tiện tay sờ soạng gò má tái nhợt của cô gái tai thỏ một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT