Lục Xuyên vội vàng khoát tay, sau đó đi qua ngồi vào bàn bên cạnh.
Anh ngồi xuống rồi nói:
- Tôi chỉ ngồi ở đây, tuyệt đối không quấy rầy mấy người.
- ?
Mục Lương bất đắc dĩ nhiều nhìn thoáng qua người đàn ông tên là Lục Xuyên này, mặt mày tuy hơi hèn mọn một chút, nhưng chỉ được như vậy thôi à?
Anh tưởng là sẽ có tình tiết diễn đô thị, đối phương mất trí khiêu khích, sau đó anh tới làm màu đánh mặt chứ.
- Nếu còn làm người ta chán ghét giống như lần trước, ta nghĩ ngươi sẽ phải nằm tiếp hơn mười ngày.
Nguyệt Phi Nhan trừng Lục Xuyên một cái, giơ nắm đấm lên cảnh cáo.
-...
Mục Lương đã hiểu, không phải người anh em này quá nhát gan, mà là cô gái tóc đỏ trước mắt này quá hung ác.
Nguyệt Phi Nhan quay đầu lại, ngay thẳng nói:
- Tôi muốn hiểu rõ tất cả về thành Huyền Vũ.
- Nếu nói tất cả thì quá dài.
Mục Lương uyển chuyển nhắc nhở.
- Nói cũng đúng.
Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy có thể giới thiệu cụ thể một chút về cuộc sống ở thành Huyền Vũ không?
- Cuộc sống à? Vậy tôi sẽ nói cụ thể cuộc sống của tôi đi.
Mục Lương nhếch miệng lên, há mồm nói ra:
- Cuộc sống ở thành Huyền Vũ rất tốt, bữa sáng uống chén nhỏ cháo, phối hợp chút thịt ướp gia vị.
- Ăn bữa sáng thanh đạm, dành thời gian có thể xem báo chí ghi chép những chuyện quan trọng đã diễn ra hôm qua.
- Sau khi ăn sáng xong thì phải đi làm việc, còn về ta làm công việc gì thì không nói.
Trong đầu Mục Lương chuyển động, tiếp tục lắc lư nói:
- Bận rộn xong buổi sáng, giữa trưa sẽ phải ăn bữa ngon.
- Ăn bữa ngon? Là thế nào?
Nguyệt Phi Nhan hoàn toàn bị hấp dẫn.
Thực tế là, Mục Lương miêu tả cuộc sống quá tốt, lời nói nhẹ nhõm giống như không cần đau đầu vì thức ăn.
- ...
Ly Nguyệt, hai người Mễ Nặc vụng trộm liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một cái ý tứ: Đó chính là Mục Lương bịa chuyện thật giỏi.
- Đại tiểu thư, ba món mà cô muốn đã đến.
Lúc này, ông chủ quán ăn cũng bưng món ăn lên.
- Để đó đi.
Nguyệt Phi Nhan khoát tay, ra hiệu ông chủ có thể lui xuống đi.
Ông chủ đặt đồ ăn lên bàn, cung kính im lặng lui xuống.
Ba món này chính là ba món ăn mà Nguyệt Phi Nhan thường ăn nhất.
Một phần thịt nướng, một phần canh thịt, một phần thịt hầm.
- Chúng ta ăn vừa nói.
Nguyệt Phi Nhan liếm khóe miệng.
Hầu gái sau lưng cô chủ động tiến lên, bày ra lên một bộ đồ ăn.
- Được.
Mục Lương nhìn mặt bàn thịt nướng, là thịt nướng còn tươi, cũng không phải là thịt khô.
Mễ Nặc cũng không ngốc, nhìn thấy động tác của hầu gái đối diện, học theo bày ra lên bộ đồ ăn và ăn riêng.
- Món ngon nhất nơi này là thịt tươi, anh nếm thử đi.
Nguyệt Phi Nhan thuần thục cắt một miếng thịt nướng nhét vào trong miệng.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu, cũng nếm một miếng thịt nướng.
Hơi tanh, nướng hơi quá lửa, nhai thì còn có chút vụn than.
Nhưng, cũng ăn ngon hơn thịt khô nhiều.
Nguyệt Phi Nhan nháy con mắt màu đỏ, hiếu kì hỏi:
- So với cơm trưa ở thành Huyền Vũ thì thế nào?
- Rất không tệ, nhưng cảm giác hương vị hơi sai một chút.
Mục Lương cười yếu ớt nói.
- Vậy thì tốt, tôi còn sợ anhy ăn không quen.
Nguyệt Phi Nhan nhẹ nhàng thở ra, thúc giục nói:
- Anh nói tiếp chuyện lúc nãy đi, ăn bữa ngon là như thế nào.
Cô gái tóc đỏ đúng là cảm thấy hiếu kì rất lớn đối với cuộc sống, cũng muốn ra bên ngoài xông xáo một chút.
Chỉ là mẹ của cô không cho phép cô đi xa.
- Ngon chính là ăn một chút thịt.
Mục Lương thả dao ăn trong tay ra, xòe năm ngón tay ra uốn lượn mấy đường:
- Có gà nướng nguyên con, có bò bit tết rán, có cá hầm, có vịt kho...
- Chờ một chút... Tôi chưa nghe nói có thức ăn như vậy?
Nguyệt Phi Nhan ngơ ngác mấp máy môi.
- Tôi chỉ ăn một chút thực đơn độc môn do đầu bếp của mình nghiên cứu ra được, những món này không truyền ra ngoài.
Mục Lương cũng bị mình nói làm cho thèm.
Anh dùng cơm dao nĩa lên một khối thịt hầm ăn, vẫn như vậy, tanh và cũng hơi quá mặn.
- Hóa ra là thực đơn độc môn.
Nguyệt Phi Nhan chợt hiểu ra.
- Ăn xong cơm trưa thì phải trở về làm việc.
Mục Lương tự bịa ra... nói tiếp:
- Bận rộn đến xế chiều, đến khi người không còn tinh thần nữa thì cần uống một bữa trà chiều nâng cao tinh thần.
- Trà? Chính là cái uống đắng đắng kia hả?
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Phi Nhan nhăn lại nói.
- Trà Tinh Huy là trước đắng sau ngọt, có thể giúp người ta tràn đầy tinh thần, thường uống còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Hai mắt Mục Lương nhắm lại, trên mặt vừa lúc lộ ra biểu lộ say mê.
- Tôi cũng từng uống trà, những trà đó thật sự quá đắng.
Nguyệt Phi Nhan hơi không quá tin tưởng, hỏi:
- Tôi cũng chưa nghe nói đến trà Tinh Huy, thật tốt như anh nói vậy à?
Ngày nào mẹ của cô gái tóc đỏ cũng sẽ yêu cầu cô uống trà, nhưng trà đó vừa đắng vừa chát, hoàn toàn không có một chút vị ngọt.
Nếu không phải uống trà tốt cho cơ thể, cô tuyệt đối sẽ vụng trộm nhổ hết ra.
- Cô không nghe qua cũng rất bình thường, Cây Trà Tinh Huy là thánh thụ của thành Huyền Vũ, sản lượng lá trà vô cùng thưa thớt, tăng thêm có thể kéo dài tuổi thọ, nên càng ít lưu truyền ở bên ngoài.
Mục Lương bịa ra nhiều chuyện như vậy, chính là vì dẫn xuất lá trà Tinh Huy.
Nhưng, có một chút anh không bịa ra, thường xuyên uống trà Tinh Huy đúng là có thể kéo dài tuổi thọ.
- Như vậy à, tôi thật muốn lấy về sau đó thử một chút.