Trên gò núi, hai tên cướp một cao một thấp đang gác đêm, đang quan sát bốn phía.
- Lần này, đại ca đã bị chọc tức, không muốn đuổi theo người của doanh trại nhỏ trước kia lừa.
Người lùn hơn nhỏ giọng nói.
Người cao hơn liếc qua đống lửa dưới gò núi, nói nhỏ:
- Ai nói không phải, đáng thương cho hai người dò đường chúng ta bị hố.
- May mắn Truy Tung Giả đi cùng với đội trưởng, ngửi một chút đã biết là mùi vài ngày trước lưu lại, nếu không chúng ta còn phải ngốc nghếch đuổi tiếp.
- Ngày mai sẽ phải trở về, hi vọng lần này có thể kiếm thêm chút nước về.
- A? Mau nhìn kìa, nơi xa có ánh sáng.
Người lùn nhón chân lên, chỉ ánh sáng tản ra trong đêm tối ở phương xa.
Người cao liếc mắt thấy vậy thì cảnh cáo nói:
- Đừng nhìn, đối với những ánh sáng đó không nên quá hiếu kì, sẽ chết người đó.
- Vì sao? Nói không chừng ở bên đó có người, chúng ta qua đó cướp một chút?
Người lùn kích động giật dây.
- Mày muốn chết phải không?
Người cao tức giận nói:
- Ban đêm hung thú rất khủng bố, bọn chúng cũng vô cùng thông minh, một chút ánh sáng chính là hung thú lấy ra hấp dẫn con mồi.
- Thật hả?
Người lùn giật mình hỏi.
- Mày chờ xem, tia sáng đó rất nhanh sẽ biến mất.
Người cao cười nhạo nói.
- Hả? Thật không thấy nữa.
- Tao nói có đúng không? Nói không chừng hung thú phát ra tia sáng đó giống như gò núi lớn.
- Tao biết rồi, mày đừng nói nữa.
Đêm tối lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.
Băng trộm Huyết Hồ Tử đã tụ tập, lần nữa tiến về đại bản doanh.
Trên đường đi đều luôn hành quân gấp, bầu không khí vô cùng kiềm chế, Huyết Hồ Tử đã phát mấy cơn giận, đả thương không ít người.
Hai vị đầu mục cấp đội trưởng Dạ Sài, Truy Tung Giả cũng không dám chọc giận Huyết Hồ Tử.
Chạng vạng tối, trở lại ngoài thung lũng đã thấy Huyết Đao dẫn đầu đội ngũ chừng hai trăm người đang chờ.
- Mày ra tới đây làm cái gì? Trong nhà ai trông coi?
Sắc mặt Huyết Hồ Tử đen lại, tay đã đặt lên chuôi đao bên hông.
Nếu câu trả lời làm anh không hài lòng, anh sẽ để cho thằng nhóc này nằm tại chỗ mấy ngày.
- Cha, phòng bồi dưỡng đã không còn.
Huyết Đao e ngại rụt cổ lại, khổ sở nói:
- Phòng bồi dưỡng bị ăn trộm lẻn vào, đồ vật quan trọng bị trộm đi.
- Cái gì? Cá thủy tinh thì sao?
Huyết Hồ Tử tức đến râu ria dựng đứng lên, một tay níu chặt cổ áo Huyết Đao, nước bọt đều phun trên mặt con trai.
- Cũng không còn.
Huyết Đao đối mặt với ánh mắt giết người của cha, kiên trì trả lời:
- Chỉ, chỉ để lại một chút nước và thịt khô.
- Ba!
Huyết Hồ Tử vung qua một bàn tay, đập con trai của anh bay xa ba, bốn mét.
Cá thủy tinh là căn bản của băng trộm, cũng là tài nguyên hạch tâm tổ kiến băng trộm.
Không có cá thủy tinh, băng trộm sớm muộn sẽ sụp đổ, tất cả mọi người sẽ không phục anh thống trị.
Nếu như Huyết Đao không phải là con độc nhất của Huyết Hồ Tử, anh đã tại chỗ dùng đao chém chết.
- Đều cút xa một chút cho ta.
Huyết Hồ Tử đuổi người xung quanh đi, lưu lại bốn đại đầu mục cấp đội trưởng và Huyết Đao.
Ngay cả thung lũng anh cũng không đi vào, cầm Đại Mã Kim Đao ngồi ở trên tảng đá bên đường.
Huyết Hồ Tử tàn nhẫn nói:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng một chút cho cha.
- Khuya ngày hôm trước, người ăn trộm từ đằng sau gò núi leo lên, sau đó còn chặn cửa từ bên trong.
Huyết Đao che mặt sưng, âm thanh mơ hồ không rõ nói:
- Hôm qua chúng con cạy mở cửa chính, phát hiện người ăn trộm đã rời khỏi, chúng con lật tung toàn bộ doanh trại mà cũng không tìm được người.
- Sao con có thể ngu xuẩn như thế? Người có thể từ gò núi leo lên mà còn trốn ở trong doanh trại chờ con đến bắt?
Huyết Hồ Tử trừng mắt đỏ như máu, con giận có chút nhịn không nổi.
Một trong bốn đại đầu mục đội trưởng, khuyên nói:
- Đại ca, hiện tại chuyện quan trọng nhất là đuổi theo người ăn trộm.
- Đúng rồi, người ăn trộm chắc là chưa đi xa, bây giờ đuổi theo hẳn là còn có thể đuổi được.
Truy Tung Giả đi theo thuyết phục.
Tăng thêm hôm nay, người ăn trộm đã rời khỏi hai ngày, nhưng mọi người không dám nói đuổi không kịp người ăn trộm đó.
- Hô hô... Người ăn trộm lưu lại thứ gì?
Huyết Hồ Tử thở hổn hển đè nén cơn giận.
- Lưu lại một chút dây thừng màu trắng.
Huyết Đao móc túi ra một chồng dây thừng màu trắng có chút trong suốt.