Phát hiện canh thịt rất nhạt, kết hợp với cà chua chua ngọt, là một món canh thích hợp để khai vị.
Mục Lương bưng canh lên bàn, đặt một miếng thit nướng ở giữa bàn gỗ.
Anh quay đầu, gọi hai cô gái:
- Hai người đi rửa tay, chuẩn bị ăn tối.
- Rửa tay?
Ly Nguyệt ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được chuyện xa xỉ như vậy.
Cô gái tóc trắng lật qua lật lại nhìn thoáng qua đôi tay, bàn tay lấm tấm màu đen.
Xác thực... phải rửa một chút.
- Hở? Không cần rửa tay đâu!
Mễ Nặc lau mồ hôi trên trán, ở trên mặt đã để lại năm dấu ngón tay màu đen.
- Không được, trước kia không có cách nào mới chấp nhận qua loa.
Mục Lương lắc đầu, như thầy giáo dạy dỗ:
- Tình huống bây giờ cần phải thay đổi, không thể dựa theo cuộc sống trước kia.
- Nhưng, như vậy quá lãng phí nước.
Mễ Nặc lẩm bẩm cái miệng.
- Đều là một ít nước mưa, có cái gì lãng phí hay không lãng phí.
Mục Lương liếc cô gái tai thỏ.
Sau khi có Thủy Tinh Ngư, anh đã chướng mắt nước mưa, ngay cả dụng cụ lọc nước đều lười đi tìm.
- Được rồi.
Mễ Nặc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mục Lương...
- Tôi đi rửa tay là được.
Cô lẩm bẩm, yếu ớt không dám phản bác, ngoan ngoãn đi rửa tay.
- Cô cũng nhanh đi rửa tay, nếu không... Không có cơm tối.
Mục Lương quay đầu híp mắt nhìn về phía Ly Nguyệt.
-...
Ly Nguyệt muốn nói cái gì, nhưng dưới cái nhìn soi mói của Mục Lương cũng không nói được gì.
- Ừ.
Cô gái tóc trắng thuận theo cô gái tai thỏ đi rửa tay.
- Thật là, mình đang nuôi hai bé gái sao?
Mục Lương nâng trán, nhổ nước bọt khinh thường:
- Rõ ràng mình đâu có lớn hơn bọn họ mấy tuổi, làm sao có cảm giác như mình già rồi vậy?
Có đôi khi, từng trải nhiều trong cuộc sống, ở trước mặt một vài người, sẽ tự động trở nên thành thục ổn trọng, không chịu nổi tự chủ đổ tất cả trách nhiệm về phía mình.
E rằng, đây chính là thiên phú thủ lĩnh chỉ mới có!
- Đã rửa xong.
Mễ Nặc đi tới, giống như đứa trẻ giang tay ra cho kiểm tra.
- Tốt, rửa rất sạch sẽ.
Mục Lương thoả mãn gật đầu.
Anh đồng dạng liếc nhìn bàn tay cô gái tóc trắng xòe ra, nhẹ giọng nói:
- Đều ngồi đi, có thể ăn rồi.
-???
Sau khi, Ly Nguyệt nghe xong, bỗng nhiên phản ứng kịp, mờ mịt chẳng biết tại sao bản thân lại mở ra tay.
Cô ấy không hiểu tại sao mình lại làm ra hành động ngây thơ như vậy?
Phải biết rằng, cô đã mười sáu tuổi rồi.
- Di! Hôm nay canh có màu đỏ.
Mễ Nặc kinh ngạc nhìn canh trong chén gỗ.
- Ly Nguyệt, cô đứng đó làm gì? Qua đây ăn tối đi.
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, gọi to.
Anh đương nhiên biết vì sao cô ấy ngẩn ra, người cuối cùng cũng là một dạng động vật quần cư.
Cô ấy đã thoát ly cuộc sống đông người quá lâu, muốn dung nhập vào trong một cuộc sống mới nhiều người, sẽ theo bản năng bắt chước người khác, cũng sẽ để cho cô ấy có chút không được tự nhiên.