- Hoa ở ngay trong những thùng gỗ này.

Mục Lương chỉ vào 12 thùng gỗ, còn đóa hoa đó chứa trong thùng gỗ nào thì không rõ lắm!

- Tôi, tôi có thể mở ra không?

Ly Nguyệt chu cái miệng nhỏ, cuống quít giải thích:

- Tôi chỉ tìm đóa hoa cánh dài kia, sẽ không chạm vài những thứ khác.

- Có thể, cô cứ mở ra đi!

Mục Lương tùy ý khoát tay.

Thực lực của anh bây giờ, còn sợ một cô gái nhở đùa bịp sao?

Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm sống của Mục Lương, cô gái tóc trắng này cũng chỉ là cố ý giả bộ thành dáng vẻ một thục nữ mà thôi.

- Cảm ơn.

Ly Nguyệt lễ phép nói lời cảm ơn.

- Cô cứ từ từ tìm, tôi sẽ không giúp cô.

Mục Lương vỗ vai cô gái tóc trắng, nhẹ giọng nói:

- Tôi phải đi giúp dọn đồ vật vào.

Bằng không, chỉ dựa vào một mình cô bé tai thỏ kia, đến rất khuya mới có thể dời toàn bộ vào nhà.

Mễ Nặc thấy Mục Lương đi lên, vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên bị đồ đạc hai con thú trước mắt cõng, sợ ngây người.

Cô yếu ớt hỏi:

- Mục Lương, anh dọn tất cả đồ trong nhà Huyết Hồ Tử đến đây sao?

- Không có dời tới toàn bộ.

Mục Lương nghĩ đến một đống thịt khô trong nhà kho Huyết Hồ Tử, quả quyết nói:

- Tôi mới lấy chưa đến một phần mười.

- Nhiêu đây... Nếu theo lời nói mới chỉ một phần mười mà thôi, dường như cũng không phải rất nhiều.

Ngón tay của Mễ Nặc sờ nhẹ lấy cằm, vui vẻ nói:

- Cũng không phải rất nhiều, cũng đủ cho chúng ta dùng một đoạn thời gian rất dài.

-...

Ly Nguyệt hủy đi thùng gỗ, cũng chú ý cuộc trò chuyện của hai người ngoài cửa.

Khóe miệng của cô ấy giật một cái, trong lòng nhổ nước bọt khinh thường: ‘Còn thật không hổ là người một nhà, đều dọn đi đồ quan trọng của Huyết Hồ Tử, lại còn cảm thấy không phải rất nhiều.’

Mục Lương, Mễ Nặc hai người cắt đứt tơ nhện cố định trên người hai hung thú, vận chuyển từng bao kén trắng thịt khô đến nơi khuất trong phòng khách, chất thành đống.

Một khúc vải chất đống ở xó góc khác trong phòng khách.

Còn lại mấy thứ linh tinh, thì đặt ở góc khuất khác trong phòng khách.

Cuối cùng là vị trí lò sưởi.

Đến tận đây, xung quanh phòng khách chỉ có nơi đặt cái bàn là có thể đi lại.

- Căn phòng này vẫn quá nhỏ.

Mục Lương cau mày nhìn bị nhồi vào phòng khách không còn chỗ chứa, trong đầu nảy ra suy nghĩ muốn xây thêm một phòng kho.

- Không nhỏ, hiện tại đã rất đủ.



Mễ Nặc thỏa mãn nhìn đông nhìn tây, giống như một đứa nhỏ mê tiền.

Phòng khách bị đồ vật lấp đầy, mặc dù là ai mỗi ngày thức dậy, nhìn một cái đều sẽ rất vui vẻ.

Loảng xoảng ~~

Âm thanh đồ đạc rơi xuống đất, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.

- Làm sao vậy?

Mục Lương nghe tiếng nhìn lại, phát hiện cô gái tóc trắng thất hồn lạc phách nhìn vào một thùng gỗ, hai tay cứng ngắc trên khôn, cái nắp một thùng gỗ rơi xuống trên mặt đất.

- Đây đây... là Thiên Sứ Chi Dực.

Ly Nguyệt run rẩy quay đầu, con ngươi màu bạc mất đi ánh sáng, đứng dại ra, nhìn Mục Lương, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

- Thiên Sứ Chi Dực? Tên hoa sao?

Mục Lương cau mày tiến lên, cúi đầu nhìn nhánh hoa héo trong thùng gỗ.

Anh tỉ mỉ quan sát phát hiện hai cánh hoa như một đôi cánh, cũng khó trách bị gọi là Thiên Sứ Chi Dực.

Chỉ là hiện tại, đóa hoa đã héo rũ xuống.

Mục Lương nhìn vẻ mặt cô ấy chán nản, ôn hòa hỏi:

- Ly Nguyệt, cô muốn đóa hoa này làm gì?

Ly Nguyệt cúi đầu, khàn khàn nói:

- Cứ mười ngày, Thiên Sứ Chi Dực có thể nhỏ ra một giọt sương mai gọi là 'Thiên Sứ Chi Lệ ', là một loại thần dược cực kỳ trân quý, có thể trị rất nhiều rất nhiều bệnh.

- Cô tin tưởng có dược vạn năng gì đó sao?

Mục Lương nhíu mày.

Không nói thần dược có tồn tại hay không, ngay cả tên thuốc là Thần dược đã làm cho người ta hoài nghi.

- Là thật, tôi đã nghe rất nhiều người nói qua.

Ly Nguyệt kích động ngẩng đầu, con ngươi màu bạc đầy hơi nước, điềm đạm đáng yêu sắp khóc rồi lại cố nén.

- Cho nên, cô muốn trị dứt đường chỉ màu hồng trên mặt sao?

Mục Lương mím môi hỏi một cái.

- Không thể nói hoàn toàn có thể trị dứt, hy vọng có thể ngăn chặn 'Hư quỷ cảm nhiễm' khuếch tán mà thôi!

Tay của Ly Nguyệt run run, hung hăng chạm vào đường chỉ màu hồng trên mặt.

Chính cô ấy cũng không quá tin tưởng có Thần dược tồn tại, nhưng vẫn phải thử một chút không phải sao?

Nếu là thật thì sao?

Nắm ngón tay của Ly Nguyệt ôm lấy gò má, khóc không thành tiếng:

- Không có thời gian, tôi chir còn có nửa năm sẽ biến thành quái vật Hư Qủy.

Cô ấy đã phải kiểm chứng rất nhiều, truy tìm mới biết được một năm trước, Huyết Hồ Tử đạt được một hạt giống Thiên Sứ Chi Dực.

Cô ấy đoán Huyết Hồ Tử không trồng ra được, thì sẽ cất giữ hạt giống.

Chỉ cần có thể đạt được đóa hoa, hoặc hạt giống, như vậy có thể kéo dài mạng của mình và bạn của mình.

Nhưng, hiện thực bình thường rất tàn khốc, cho người khác hy vọng lại mang đến tuyệt vọng.

- Đừng tuyệt vọng, không phải còn thời gian nửa năm sao?

Mục Lương cầm bàn tay cô gái tóc trắng, nghiêm túc nói:



- Hơn nữa, hoa này không phải không thể cứu sống.

- Không thể nào cứu sống.

Ly Nguyệt vô lực lắc đầu.

Trong thùng gỗ, Thiên Sứ Chi Dực đã khô héo.

- Ai nói?

Mục Lương khẽ cười một tiếng.

Anh tự tay đụng vào 'Thiên Sứ Chi Dực' đã khô héo, trong đầu truyền đến âm thanh quen thuộc.

- Ting! Kiểm tra đo lường phát hiện thực vật có thể thuần dưỡng, có thuần dưỡng hay không?

- Thuần dưỡng.

Mục Lương lạnh nhạt nói trong lòng.

- Ting! Kiểm tra đo lường đến sinh mệnh cấp 1. Thiên Sứ Chi Dực, đang trong quá trình thuần dưỡng...

- Ting! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công.

Mục Lương kinh ngạc nhíu mày, không nghĩ tới 'Thiên Sứ Chi Dực' khởi đầu chính là sinh mệnh cấp 1.

- Ting! Có tiếp nhận thiên phú 'Thiên Sứ Chi Dực': Thiên Sứ Chi Lệ hay không?

- Tiếp nhận.

Sắc mặt của Mục Lương cổ quái tiếp thu năng lực mới.

- Ting! 'Thiên Sứ Chi Lệ' đang trong quá trình thay đổi... Đang trong quá trình thích xứng... Truyền thừa hoàn tất.

Ly Nguyệt cúi đầu, không có thấy động tác của Mục Lương.

Cô ấy buồn bã nói:

- Cho tới bây giờ, tôi chưa có nghe nói qua sau khi Thiên Sứ Chi Dực khô héo sẽ có thể cứu sống.

- Cô chưa nghe nói qua, nhưng không có nghĩa là không thể.

Mục Lương ôm thùng gỗ nhét vào trong lòng cô.

- Hả?

Ly Nguyệt bị động ôm lấy thùng gỗ.

Một giây kế tiếp.

Con ngươi màu bạc của cô gái tóc trắng trợn tròn, khó có thể tin đóa hoa màu trắng trong thùng gỗ đang giương cánh tuyệt đẹp.

- Thực sự là Thiên Sứ Chi Dực, điều này sao có thể?

Ly Nguyệt ôm thật chặt thùng gỗ, dùng sức nháy hai mắt, sợ mình xuất hiện ảo giác.

- Không có gì là không thể.

Mục Lương thản nhiên nói.

- Là cô, là cô cứu sống Thiên Sứ Chi Dực.

Ly Nguyệt nghe được âm thanh, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Con ngươi màu bạc của cô ấy như thiểm thước, lóe lên tia sáng kỳ dị, giống như thần nhãn, nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Mục Lương.

- Anh đoán xem 'Hư quỷ cảm nhiễm' là tình huống gì?

Trong lòng Mục Lương vẫn luôn nghi hoặc, chính là 'Hư quỷ cảm nhiễm' rốt cuộc là thứ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play