- Đến cùng là bò hay không bò đây?
Bóng người mang mũ trùm đang rất phân vân.
Cô sợ leo lên sẽ bị hung thú phát hiện, đến lúc đó sẽ thực sự rất khó biết được sống chết.
Nhưng, nếu bò lên, đây chính là cơ hội duy nhất.
- Cứ leo lên, vì sao không leo chớ?
Bóng người mang mũ trùm khẽ cắn môi.
Cô chưa từng quá sợ hãi tử vong, có cơ hội sẽ cần phải nắm chắc.
Chạy lấy đà một cái, bóng người mang mũ trùm đạp lên vách đá, đưa tay bắt được tơ nhện bồng bềnh.
- Vù vù ~~
Cô hít sâu vài cái, lôi tơ nhện bắt đầu leo lên.
Người mang mũ trùm leo đến gần cuối cầu treo, ở bên trái núi Khâu.
Nhìn không thấy vị trí cầu treo, cô chỉ có thể nghiêng tai lắng nghe bọn đạo tặc đang tán gẫu.
- Không nghĩ tới sẽ có người đi vào được.
- Cũng không biết là ai, lá gan thực sự rất lớn.
- Có phải người trong băng chúng ta hay không?
- Đừng nói nhảm, cẩn thận mất mạng.
Bóng người mang mũ trùm nghe đến đó, nhất thời biết được người đàn ông mặc quần áo tươm tất trước đó đã lẻn vào trong đạo tặc.
Đáng tiếc vẫn bị phát hiện.
- Người đàn ông kia không nghĩ tới, ta sẽ mượn tơ nhện của hung thú, đi vào kho bảo bối của Huyết Hồ Tử.
Bóng người mang mũ trùm có chút hơi tự đắc, là do anh ta cự tuyệt hợp tác với cô, bây giờ bị chặn bên trong nha!
- Sắp tới rồi, thêm chút sức mạnh.
Cô cổ động trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh gò núi, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít ánh sáng.
Tốn vài chục phút.
Bóng người mang mũ trùm cũng leo đến đỉnh chóp, chỉ là để cho cô cảm thấy rất kỳ quái.
Trước mắt tại sao có thể có một lỗ hổng lớn như vậy, giống như bị người đập ra vậy.
- Bên trong có người đang nướng thịt.
Bóng người mang mũ trùm rung động đầu mũi nhỏ một chút, hầu không tự chủ được ôm bụng một cái.
Cô mai phục phía ngoài thung lũng đạo tặc hơn mười ngày, nên chưa từng ăn một bữa đàng hoàng.
- Không lẽ là Huyết Đao, con trai của Huyết Hồ Tử ở bên trong?
Bóng người mang mũ trùm cử động ngón tay một chút, từ trong áo choàng móc ra một cây cung dài, với ba mũi tên dài.
Cô thuần thục cài tên giương cung, nghiêng người chậm rãi hướng tới gần lỗ hổng, chuẩn bị bắn một mũi tên.
Tiếp theo, vọt vào tìm được mục tiêu, đoạt xong sẽ chạy.
Trong đầu bóng người mang mũ trùm đang mô tả quá trình này một lần.
Cô đi tới bên cạnh cái lỗ, nghiêng đầu nhìn vào trong, lọt vào trong tầm mắt là một bóng người quen thuộc.
Chính là người đàn ông mặc quần áo sạch sẽ kia, lúc này đang nhàn nhã nướng thịt.
Bóng người mang mũ trùm khiếp sợ, không tự chủ phát ra âm thanh:
- Tại sao lại là anh?
- Cô cũng lên tới rồi.
Mục Lương nghe tiếng, giơ lên nướng thịt trong tay, như chào hỏi bạn bè vậy.
Dựa vào thuộc tính tinh thần bây giờ của anh, lực cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Từ khi bóng người mang mũ trùm leo lên núi đỉnh, đã bị Mục Lương phát hiện.
Anh còn muốn chờ một lát lại vạch trần đối phương, không nghĩ tới bản thân đã phát ra tiếng vang.
-...
Khóe miệng của bóng người mang mũ trùm co quắp lại, bất đắc dĩ thu hồi cung tên, cất bước tiến vào lỗ hổng.
Cô vẫn có chút khó có thể tin, hỏi:
- Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?
- Vậy tại sao cô lại ở chỗ này?
Mục Lương nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Anh cũng dùng tơ nhện bò lên.
Bóng người mang mũ trùm như vừa tỉnh giấc, hiểu ra.
Cô bất đắc dĩ cảm khái nói:
- Khó trách anh không muốn hợp tác với tôi, thì ra biết có tơ nhện để leo lên.
- Không đúng, anh làm sao biết sẽ có tơ nhện để leo lên? Con nhện kia là hung thú?
Bóng người mang mũ trùm ngây ngốc, phát hiện không hợp lý.
Bỗng nhiên, cô xoay người nhìn phía sau, một con nhện mặt quỷ to cỡ hai thước đang lấp ở lỗ hổng.
- Như cô thấy, Tiểu Hồng là động vật thuần dưỡng của tôi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Thì ra là thế... Xem ra, là tôi nghĩ quá nhiều.
Bóng người mang mũ trùm chán nản nói.
Thuần dưỡng được một con nhện hung thú, thảo nào sẽ không hợp tác với cô.
Bóng người mang mũ trùm liếc mắt nhìn một chồng đá đang chấn động.
Nhóm đạo tặc đều bị ngăn ở ngoài cửa.
Chỉ có thể phát ra tiếng mắng đầy tức giận:
- Nhanh phá ra cho tao, dùng sức phá.
-...
Bóng người mang mũ trùm len lén nhìn quét bốn phía, hai mắt sáng lên, phát hiện vũng bùn bị đào bừa bộn.
Cô cũng không dám lộn xộn, rất sợ sẽ thu hút địch ý của người đàn ông và hung thú trước mặt.
- Cô đã tới chậm một bước.
Mục Lương lật qua lật lại thịt nướng, thản nhiên nói:
- Thủy Tinh Ngư bị tôi lấy rồi.
- Anh yên tâm, mục tiêu của tôi không phải Thủy Tinh Ngư.
Bóng người mang mũ trùm chỉ có thể nói vậy.
- Cô tới nơi này không phải vì Thủy Tinh Ngư? Vậy cô tới vì cái gì?
Mục Lương có chút tò mò.
Những bảo bối hiện tại tìm được, Thủy Tinh Ngư chính là một món trân quý nhất.
- Anh có thấy một cây nào có hai cánh hoa không?
Bóng người mang mũ trùm thoải mái nói:
- Đóa hoa kia chính là mục đích tới nơi này của tôi.
- Một nhánh hoa có 2 cánh?
Mục Lương cau mày nhớ lại.
Anh nghĩ tới một gốc cây đã bị khô héo, bình tĩnh nói:
- Cánh hoa có thì có.
- Thật sự có? Ở đâu?
Thân hình người mang mũ trùm không kiềm chế được, tiến lên hai bước, lo lắng hỏi:
- Có thể cho tôi xem đóa hoa đó một cái hay không?
- Không thể.
Mục Lương không chút suy nghĩ cự tuyệt.
- Đóa hoa kia đối với tôi rất quan trọng, tôi có thể dùng đồ vật đổi với anh.
Bóng người mang mũ trùm vội vàng nói.
- Trước tiên, cô cũng không có thành ý.
Mục Lương liếc mắt bóng người mũ trùm một cái, lạnh nhạt nói:
- Cô sẽ giao dịch với một người cho tới bây giờ chưa để lộ ra khuôn mặt sao?
- Anh sẽ bị hù dọa.
Bóng người mang mũ trùm khổ sở nói.
Cô sợ hù đối phương, ngay sau đó sẽ giao dịch thất bại.
- Tôi nhìn mới biết lời của cô có nói thật hay không?
Mục Lương quơ quơ tay.
- Nhưng, đã có không ít người bị ta hù dọa.
Thân hình người mang mũ trùm không nhịn được lui lại một bước.
- Là sao? Không muốn cũng không sao.
Mục Lương bình tĩnh ăn thịt nướng.
Một hồi sau.
Có thể là nghĩ thông, hoặc bị tình thế ép buộc.
Bóng người mang mũ trùm cắn răng nói:
- Nếu như tôi để cho anh nhìn, anh sẽ cho tôi xem đóa hoa đó hay không?
- Lúc đầu, tôi không muốn ép cô, bây giờ tôi lại hơi không nhịn được, rất tò mò.
Mục Lương nhai nhai thịt nướng, nuốt xuống rồi nói:
- Tôi đồng ý với cô, chỉ cần cô cho tôi thấy mặt, tôi sẽ cho cô nhìn thấy bông hoa đó.
- Tốt, hy vọng anh có thể giữ lời.
Bóng người mang mũ trùm khàn giọng nói.
Cô giơ tay lên, cầm mũ trùm hai bên, chậm rãi lui về phía sau cởi nón xuống, lộ ra một đầu tóc dài màu trắng tuyết.
- Mái tóc màu trắng, thật đẹp.
Mục Lương cúi đầu nhìn tóc trắng của cô.
- Thật chứ?
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, da mặt trắng như ngọc, con ngươi màu trắng, cánh mũi thon dài.
Mà, nơi không thích hợp duy nhất, chính là ở dưới mí mắt cô, má phải có một mảng nhỏ hiện lên đường chỉ màu hồng, giống như sơ đồ mạch điện.
Kéo dài đến cái cổ, kéo dài đến phía dưới đã bị che khuất.
-...
Mục Lương nhìn đến ngẩn ngơ, dáng vẻ bên ngoài của cô gái mũ trùm này rất đẹp.
- Tôi đã nói, anh sẽ bị dọa.
Cô chứng kiến dáng vẻ đờ đẫn của đối phương, sắc mặt trắng bệch.
Như người trước kia nhìn thấy dáng vẻ của cô, đều có biểu cảm như bị quỷ hù dọa.
Cô trừng con ngươi màu trắng, mím chặt lấy cánh môi dưới như cánh hoa, cố nén xung động, đội lại mũ trùm.
- Đường chỉ của cô, tuy chỉ thua ba màu so với tôi.
Mục Lương phục hồi tinh thần lại, tán dương:
- Nhưng, vẫn đủ tàn khốc (khốc huyễn).
-???
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt đờ đẫn.
Người đàn ông này đang nói cái gì vậy? Vì sao cô nghe có chút không hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT