Hoa Nguyệt Phỉ suy nghĩ một lúc lâu, nàng ta nháy mắt cho nha hoàn, nha hoàn của nàng ta hiểu ý, liền nói: “ Đại tiểu thư chắc đã hoảng sợ lắm, theo nô tỳ thấy tiểu thư hãy nghỉ ngơi tại đây một đêm. Hôm sau sẽ về lại Hoa phủ sau.”
Hoa Diên cúi đầu, cắn cắn môi hỏi: “ Thương thế của đại tỷ nghiêm trọng như thế sao?”
Lúc này, đại phu xem bệnh cho Hoa Nguyệt Phỉ vẫn còn chưa rời đi, hắn biết rỏ hậu viện của các gia đình quyền quý rất nhiều thị phi. Dù sao, hắn cũng chỉ là một đại phu, bắt mạch chẩn bệnh, báo kết quả, ghi phương thuốc sau đo cầm tiền vui vẻ rời đi. Bởi vậy khi Hoa Diên nhìn về phía hắn, lão đại phu liền không nữa lời giấu giếm, tường tận nói hết bệnh tình của Hoa Nguyệt Phỉ cho nàng. Hầu phu nhân Tống thị, chính là ngoại tổ mẫu của Hoa Diên cũng không làm khó vị đại phu này, ra lệnh cho nha hoàn thưởng bạc cho hắn rồi tiễn hắn ra khỏi phủ.
Bất quá, bà nhìn Hoa Nguyệt Phỉ có vài phần hứng thú. Tuổi nhỏ như vậy mà đã biết bày mưu tính kế, không biết nhà kia gia giáo như thế nào mà dưỡng nàng ta ra như vậy. Xong nghĩ đến nữ ngoại tôn của bà, bà lo lắng nhìn Hoa Diên. Có một đại tỷ nơi nơi chốn chốn tính kế, ngày tháng của nàng trong Hoa phủ chắc cũng thập phần gian nan.
Hoa Nguyệt Phỉ trong lòng thầm hận Hoa Diên nhiều chuyện, tự nhiên giả vờ quan tâm hỏi chuyện, khiến cho mưu kế của nàng ta hoàn toàn thất bại, đúng là thành sự thì ít mà phá hoại thì nhiều.
Nếu Hoa Diên không lắm miệng, Hầu phu nhân Tống thị như thế nào lại không thích nàng ta, cũng không có khả năng bảo nàng quay trở về Hoa phủ ngay trong hôm nay. Nếu Hoa Nguyệt Phỉ có thể trụ lại Lăng Quốc Công phủ một đêm thì con đường thượng vị cũng nàng ta sẽ ngày càng mở rộng. Cho dù không ai nói ra nhưng mọi người sẽ ngầm hiểu rằng Lăng Quốc Công thừa nhận nàng ta là nữ ngoại tôn, nàng ta có Lăng Quốc Công phủ làm chổ dựa.
Hiện tại, Hoa Nguyệt Phỉ hi vọng cái muội muội không có đầu óc Hoa Diên kia đừng nói thêm bất cứ lời nào khiến nàng phải thống hận nữa.
Lão phụ nhân ôm Hoa Diên vào lòng cười từ ái, nói với nàng: “ Ta đã sai người chuẩn bị canh gừng, lão đại phu kia y thuật rất cao minh, hắn đã nói không có việc gì thì tiểu Diên Nhi không cần phải lo lắng quá mức. Tỷ muội các ngươi cứ ở đây trò chuyện, ta đi phòng bếp xem một chút.”
“Ân.”
Rốt cuộc, Hoa Nguyệt Phỉ vẫn chỉ là một hài tử, vả lại không có Hoa Diên tương trợ như kiếp trước, nên nàng ta thập phần bối rối. Nghe Tống thị nói như vậy liền không hiểu là bà muốn hay không muốn lưu nàng ta ở lại Lăng Quốc Công phủ?
Sau khi thấy lão phu nhân Tống thị đã rời đi, Hoa Nguyệt Phỉ sốt ruột liền quay sang nói vơi Hoa Diên: “ Muội muội tốt, không phải ngươi lúc nào cũng nhắc tới Lăng Quốc Công phủ sao? Hôm nay, tỷ tỷ sẽ ở lại đây một đêm với ngươi có được không? Ta tin chắc rằng tổ mẫu sẽ không sẽ thông cảm cho muội muội.”
Hoa Diên làm như đang nghiêm túc suy nghĩ nhưng sau đó nàng lắc đầu nói: “Tỷ tỷ, muội muội cũng rất muốn lưu lại đây, nhưng chính là …. Muội không thể tự tiện làm chủ được. Tổ mẫu…. Diên Nhi không dám ngỗ nghịch với tổ mẫu đâu.”
Nói xong, nước mắt nàng trào ra. Lúc đầu nàng khóc là vì diễn trò, nhưng lúc sau nàng khóc do bị ủy khuất thật. Nói nếu nàng không đáp ứng mang Hoa Nguyệt Phỉ đến đây thì nàng chính là người vong ân bội nghĩa. Nữ tử sống trên đời này có biết bao nhiêu gian nan, biết bao nhiêu ràng buộc tổ mẫu không có khả năng không biết, nhưng bà ta lại có thể dễ dàng mắng chửi nàng như vậy. Những lời như vậy mà truyền ra ngoài nàng sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Tâm tư thâm độc này nàng đã dần dần thấu hiểu nhiều hơn một chút.
Mà rốt cuộc, thì ai là người sẽ truyền những lời đó ra bên ngoài? Chính là tổ mẫu ruột thịt của nàng.
Hoa Nguyệt Phỉ thì khác, nàng ta muốn dùng Hoa Diên nàng làm bàn đạp, cho nên khắp nơi khắp chốn đều tính kế nàng, chuyện này nàng có thể hiểu được. Nhưng nàng thật sự không hiểu nỗi tổ mẫu vì cái gì mà lại đối xử với nàng như vậy?
Nàng thật sự không hiểu. Đời trước nàng cũng từng mong chờ tổ mẫu có thể yêu thương nàng, đời này nàng cũng mong tổ mẫu sẽ đối xử tốt với nàng. Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt hận không thể giết chết nàng ngay tức khắc của tổ mẫu, Hoa Diên liền chết tâm.
Nhìn Hoa Diên khóc đến thương tâm, Nguyên Vinh Châu hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nguyệt Phỉ một cái, trong lòng nàng vô cùng đau đớn khi thấy biểu muội khóc. Nghe tiếng khóc của Hoa Diên, Nguyên Vinh Châu hiểu được trong Hoa phủ biểu muội chịu biết bao nhiêu ủy khuất.
Hoa Nguyệt Phỉ trong lòng cũng có chút oán trách tổ mẫu, ngày thường tổ mẫu đối xử với nàng ta xác thật là tốt không lời nào để nói, nhưng lại đối với Hoa Diên quá mức nghiêm khắc. Nếu bình thường, nàng ta sẽ cảm thấy thống khoái khi tổ mẫu làm như vậy, nhưng hiện tại thì không có chổ nào tốt cả.
Làm việc gì cũng phập phồng lo sợ, không có chút phong độ của thiên kim tướng phủ.
Hoa Nguyệt Phỉ đang nghĩ như vậy, lại bị Nguyên Vinh Châu trừng mắt, Hoa Nguyệt Phỉ hoảng sợ, nhưng vẫn nhỏ nhẹ hỏi lại một câu: “ Muội muội là không muốn sao?”
“Muội muội không dám.” Bốn chữ nói ra hết bao nhiêu ủy khuất, Bạch Cầm đứng bên cạnh nghe những lời này cũng không cầm được nước mắt.
“ Cũng đúng, tướng phủ chúng ta quy củ nghiêm khắc, làm việc không thể tùy tiện theo ý mình được. Dù sao nơi này vẫn là bên ngoài, nữ tử tướng phủ chúng ta rất chú trọng thanh danh, thân thể tỷ tỷ cũng không phải là là có chuyện gì lớn, cố gắng một chút liền có thể trở về được.”
Đỗ Quyên nhanh miệng nói: “ Tiểu thư đang nói cái gì vậy? Nếu bị phòng hàn trở về thì không phải là tiểu thư sẽ bị phạt sao? Huống hồ, tiểu thư còn phải niệm kinh lễ Phật, đến lúc đó xúc phạm đến Phật tổ thì thật không tốt.”
Hoa Nguyệt Phỉ khóe miệng cong cong, nha đầu này thật không tồi.
Bất quá, nàng ta nhỏ nhẹ nói: “ Ta không sao. Chúng ta không nên làm khó muội muội.”
Đến lúc này, Nguyên Vinh Châu còn chổ nào mà không hiểu rỏ được chứ? Nàng tuy tính tình ngay thẳng chính trực nhưng mấy loại tính kế tầm thường này nàng làm sao mà không biết được? Bất quá, nàng khinh thường những loại tâm cơ thấp hèn này. Nhưng hôm nay nàng biết được, vị đại tiểu thư trong truyền thuyết của tướng phủ này muốn ăn vạ ở Lăng Quốc Công phủ một đêm.
Nàng ta có chủ ý gì? đang cất giấu tâm cơ gì ? không cần suy nghĩ cũng hiểu rỏ được.
Nguyên Vinh Châu ngẩng đầu nhìn biểu muội của mình một cái, nàng không biết vị biểu luôn tỏ ra yếu đuối, dễ bị khi dễ lại không có chủ kiến này của mình sẽ ứng phó như thế nào? Thật lòng nàng vẫn hi vọng biểu muội có thể tự bảo vệ chính mình. Nguyên gia tuy thế lực lớn mạnh nhưng vẫn chỉ là nhà ngoại của Hoa Diên, tại Hoa phủ có những chuyện Nguyên gia không có khả năng can dự vào.
Đang lo lắng nghĩ ngợi, Nguyên Vinh Châu liền nghe Hoa Diên nói: “ Ta biết, tỷ tỷ đối với ta rất tốt, tỷ tỷ sẽ không làm ta khó xử.”
Hoa Nguyệt Phỉ ngoài mặt tuy tươi cười nhưng nội tâm tức giận không thôi.
Mặc kệ ngươi đang có chủ ý gì? Ta liền giả ngu không hiểu. Giả ngu đôi khi mới chính là vũ khí giết địch mạnh mẽ nhất.
Hoa Diên nhìn dáng vẻ của Hoa Nguyệt Phỉ, thật rất muốn bật cười ra thành tiếng. Chỉ một lát sau, nha hoàn mang lên một chén canh gừng. Hoa Diên thấy được liền vội vàng bước đến tiếp nhận: “ Đưa cho ta đi, dù sao cũng vì ta mà tỷ tỷ ra nông nổi này.”
Nàng mang chén canh gừng lại gần Hoa Nguyệt Phỉ, thổi thổi mấy cái, đưa đến bên miệng Hoa Nguyệt Phỉ nói: “Tỷ tỷ, mau uống đi.”
Hoa Nguyệt Phỉ cau mày, nghiêng đầu né tránh, không có biện pháp tiếp nhận, nếu nói trên đời này người nàng ta chán ghét nhất là Hoa Diên, thì thứ mà nàng ta ghét nhất chính là canh gừng.
“Tỷ tỷ, muội biết canh gừng này hương vị không tốt lắm, nhưng tỷ cố chịu một chút cũng sẽ hết, nếu ….nếu tỷ tỷ sinh bệnh mà hồi phủ, đến lúc đó tổ mẫu trách tội xuống, muội….” Hoa Diên xụ cái miệng xuống giống như muốn khóc tới.
Ngươi không phải muốn biểu diễn tỷ muội tình thâm lắm sao? Nếu ngươi không uống, ta trở về vì ngươi sinh bệnh mà bị trách phạt. Chẳng lẽ ngươi lại không vì muội muội đáng thương này mà ngoan ngoãn uống hết chén canh này hay sao?
Hoa Diên tươi cười, nhìn như là một hài tử vô tư đáng yêu, nhưng trong mắt Hoa Nguyệt Phỉ nàng chính là một ác ma. Hoa Diên tươi cười vì biết rằng Hoa Nguyệt Phỉ lần này sẽ chạy không thoát được.
Cuối cùng, Hoa Nguyệt Phỉ cũng đành phải há miệng uống hết chén canh Hoa Diên đút cho nàng ta. Hương vị canh gừng thật khiến Hoa Nguyệt Phỉ muốn nôn ra ngay tức khắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT