Tới bây giờ Vương Cương mới biết rốt cuộc là chuyện gì, thật là có chút sững sờ.
Hóa ra là thanh niên tri thức Tô không biết, cho nên hiểu lầm rằng mình có thai, vì thế mới thay đổi tính tình.
Vương Cương làm cha của hai đứa con, tuy trình độ học vấn không cao, không biết nhiều chữ nhưng lại có kinh nghiệm.
Làm sao cô có thể biết rằng mình mang thai trong thời gian ngắn như vậy?
"Rốt cuộc cậu tính làm sao? Cậu không muốn giữ thanh niên tri thức Tô sống cùng cậu ư?" Vương Cương không nhịn được, nhỏ giọng nói.
“Tôi không biết cô ấy có suy nghĩ gì.” Vệ Thế Quốc nhíu mày nói.
"Gì mà kêu không biết thanh niên tri thức Tô nghĩ gì, cô ấy biểu hiện như vậy còn chưa rõ ràng sao? Nếu có thai thì chính là cô ấy nguyện sống cùng với cậu. Bây giờ mấu chốt là phải xem ý cậu!" Vương Cương nói.
“Xem tôi làm gì?” Vệ Thế Quốc càng nhíu mày hơn.
"Đương nhiên là phải xem cậu rồi, nếu cậu muốn giữ thanh niên tri thức Tô ở lại thì nỗ lực hơn nữa, cho dù là giả thì cậu cũng cho cô ấy biến thành thật, như vậy không phải xong rồi sao?" Vương Cương thì thào nói.
Trong lòng Vệ Thế Quốc giật mình.
"Nhưng mà nếu cậu không nghĩ tới vậy thì thôi, nhưng mà trong sạch của thanh niên tri thức Tô đều cho cậu, tôi thấy cho dù không có đứa trẻ thì cô ấy cũng chưa chắc đã không muốn sống cùng cậu, dẫu sao muốn đứa trẻ không phải dễ dàng à, làm nhiều thêm mấy lần không phải sẽ có sao? Hôm nay thái độ đối xử với cậu cũng thay đổi, tôi đoán chừng không phải là do đứa trẻ đâu, mà chủ yếu là do bản thân đã nghĩ thông suốt rồi." Vương Cương nói.
“Cô ấy nghĩ thông suốt cái gì, cậu không biết rằng cô ấy mê thanh niên tri thức họ Bùi như thế nào sao?” Vệ Thế Quốc nói
“Trước đây là trước đây, còn bây giờ là bây giờ, cậu nói xem những gì cô ấy đối xử với cậu bây giờ đi!” Vương Cương nói.
Anh ấy vì hạnh phúc của anh em mình cũng không dễ dàng, một gã đàn ông thô kệch phải đi nói những chuyện này.
“Rất tốt.” Vệ Thế Quốc mấp môi, ăn ngay nói thật, tốt đến mức khiến anh cảm thấy không thực tế.
Vẻ mặt Vương Cương như thể nói ‘cậu xem đi’: "Chứ sao, tất cả đều chuyện với thanh niên tri thức họ đều là quá khứ. Đến chuyện hai ngày trước Trần Tuyết đưa cháo gà cho thanh niên tri thức họ Bùi, sau khi thanh niên tri thức Tô biết chuyện cũng không đi qua làm nhục Trần Tuyết đó sao. Tôi thấy đây chính là đã thông suốt, bây giờ không phải quan tâm đến cậu à, cậu cũng phải cố gắng một chút, đừng nghĩ linh tinh, thanh niên tri thức Tô muốn mang thai đứa nhỏ thì cậu cố gắng cho cô ấy hài lòng là được, tất cả mọi chuyện không phải êm xui rồi sao! "
"Hơn nữa, cho dù thanh niên tri thức Tô có thích cậu thì cũng không bất ngờ mấy, cậu ưu tú biết bao, tướng mạo đường hoàng, cao ráo như vậy, làm việc lại giỏi, có việc gì không làm được? Làm gì mà mất tự tin với thanh niên tri thức Tô như thế cơ chứ. "
Không phải là Vệ Thế Quốc không tự tin, anh đương nhiên không cho rằng mình kém hơn thanh niên tri thức họ Bùi, anh chỉ cho rằng cô là con gái ở thành phố lớn, ở nông thôn lập nghiệp cũng không dễ dàng.
Nhưng mà cũng không nói gì với Vương Cương nữa. Anh về đến nhà thì thấy Tô Tình đang đánh răng.
Tô Tình nhướng mày nói: "Đánh răng rồi đi ngủ sớm đi. Mấy ngày này nên nghỉ ngơi nhiều một chút thì khi đến mùa thu hoạch mới có sức."
Trong lòng có chuyện nên Vệ Thế Quốc chỉ biết ậm ừ cho có.
Lúc anh đi ra ngoài, Tô Tình đã tắm rửa sạch sẽ, lúc này cả người đều thoải mái.
Sau khi cô vào, Vệ Thế Quốc cũng đi tắm, mùa đông thì không cần nhưng mùa hè thì anh ngày nào cũng tắm, chính anh cũng rất thích sạch sẽ.
Hôm nay hai người đều cùng nhau lên giường, nhưng lúc này cùng lắm mới có hơn tám giờ, ban đầu bên ngoài chỉ là mưa nhẹ, nhưng một lúc sau lại chuyển thành mưa to.
“Nhà chúng ta sẽ không bị dột đó chứ?” Tô Tình lo lắng hỏi.
“Đầu năm mới vừa sửa qua, sẽ không đâu.” Vệ Thế Quốc nói.
Tuy rằng giữa hai người có khoảng cách, nhưng Tô Tình vẫn cảm giác được hơi thở của anh không ngừng tấn công về phía bên này, điều này làm cho Tô Tình có chút khẩn trương nho nhỏ.
Trước đây cô đều ngủ thật sớm, cảm giác không lớn như bây giờ, hôm nay cùng anh nằm như vậy, cô đương nhiên là có chút khẩn trương.
“Vậy anh ngủ sớm đi.” Tô Tình quay lưng về anh nói.
Vệ Thế Quốc im lặng không nói gì, chẳng qua là nhìn về phía cô. Mặc dù trong phòng tối om nhưng anh vẫn có thể cảm giác được sự kháng cự của cô đối với anh.
Quả nhiên Vương Cương không hiểu, cô chính là vì đứa con trong bụng rồi mới thay đổi thái độ với anh.
Nếu cô không có thai thì cô có trở mặt với anh không?
Nhưng cuộc sống này vẫn khiến anh rất hài lòng, cũng không muốn xích mích với cô, vậy phải làm sao đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT