Tô Tình nhìn thấy mắt bỗng sáng lên: “Sao mưa một cái lại có nhiều cá thế này?”
“Bên đó thông với hồ chứa, mưa xuống liền có nhiều cá.” Vệ Thế Quốc nhìn cô trả lời.
“Ngày mai Mã đại nương làm đậu hũ nên cá diếc giữ lại một nửa để nuôi, vậy tối tay mình ăn cá kho trước nhé?” Tô Tình hỏi.
“Được.” Vệ Thế Quốc không có ý kiến, buổi trưa anh đã ăn sủi cảo rất no, nhưng bây giờ bụng cũng đã bắt đầu đói.
Tô Tình cắt gừng, hành lá, bóc một ít tỏi, lần trước trở về đem theo ít xì dầu, nếm nếm vừa miệng, cá chép được làm xong liền có thể bỏ vào kho.
Món chính là bánh bột ngô, hôm nay tâm tình của Tô Tình khá tốt, cô cảm thấy bầu không khí hôm nay không tệ bèn nói : “Tối nay anh ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể.”
Vệ Thế Quốc bên kia đang mổ cá, suýt nữa thì cắt vào tay.
Biểu tình trên mặt không nói gì, nhưng trong lòng Vệ Thế Quốc bắt đầu oán thầm, người phụ nữ này lại bắt đầu quyến rũ anh.
Cô rốt cuộc muốn làm cái gì? Tưởng rằng bản thân đang mang thai liền có thể cùng anh sống êm đẹp qua ngày sao?
Nếu mà như thế thật thì cũng tốt.
Nhưng…
“Đợi qua đợt này, cô đi xe lừa vào trong thị trấn kiểm tra sức khoẻ đi.” Vệ Thế Quốc do dự một hồi liền mở lời, vẫn cứ để bản thân tỉnh táo lại, tuyệt đối không thể tiếp tục ôm tâm trạng thấp thỏm thế này được.
Cô hiểu lầm mình đang mang thai nhưng cũng khó trách, cô thì hiểu cái gì? Thật ra anh cũng không hiểu lắm, nhưng đàn ông trời sinh đối với chuyện này ít nhiều cũng có chút nhạy cảm.
Ngoài ra, đàn ông tụ tập với nhau chẳng phải toàn nói đến mấy chuyện này sao?
Vậy nên mưa dầm thấm đất, Vệ Thế Quốc đương nhiên cũng am hiểu đôi chút, không nhiều nhưng so với cô chắc chắn hiểu hơn.
Bảo cô vào thị trấn kiểm tra là tốt nhất, không có thai đến lúc đó chẳng cần phải đối tốt với cô nữa, anh cũng không cần chịu áp lực lớn thế này.
Tô Tình gật đầu trả lời anh: “Em sẽ sắp xếp thời gian, sau này sẽ thường xuyên đi khám thai.”
Nơi khóe mắt Vệ Thế Quốc giật giật nhưng cuối cùng vẫn mặc kệ cô không nói gì, sau khi kiểm tra xong mọi chuyện sẽ trở lại ban đầu nếu như cô không mang thai.
“Hoa hồng e thẹn khẽ mở ra ~” Tô Thanh tiếp tục ngâm nga một chút bài hát.
Vệ Thế Quốc làm sạch cá chép xong, còn lại để cô làm, nhìn cô vừa ngâm nga vừa bận rộn trong bếp, anh suy nghĩ, người phụ nữ này thật sự mang thai con của anh sao?
Ít ra lúc này, anh không cảm thấy cô ghét bỏ đứa con trong bụng mình. Tuy rằng khả năng cô có thai là rất ít.
Nhưng rõ ràng là cô đang rất mong chờ điều đó. Không thấy rằng cô đang bồi bổ cho bản thân mình sao? Mặc dù trước đây cô thích ăn, thích mặc, giờ cô ấy rất chăm chỉ ăn uống và ngày nào ăn cũng rất ngon miệng.
Vệ Thế Quốc ngồi một bên đan lồng gà không suy nghĩ, bởi vì anh không hiểu được người phụ nữ này đang nghĩ cái gì.
Chiếc lồng gà trong tay anh đã đan gần xong, lúc này mùi cá trong bếp đã tỏa ra, cuối cùng Tô Tình đậy nắp nồi lại, nói: “Canh cá nấu xong rồi, có thể ăn tối được rồi. "
“Ừ.” Vệ Thế Quốc ậm ừ trả lời cô.
“Thợ mộc ở trong thôn có ổn không anh? Nếu có thể thì anh nhờ người ta làm một chiếc xe đẩy cho con.” Tô Tình nói.
Vệ Thế Quốc nhấp môi nói: "Vẫn còn sớm."
“Còn sớm nhưng cũng nhanh thôi mà.” Tô Tình nói.
“Chờ đến mùa đông cũng không muộn.” Vệ Thế Quốc nói
"Mọi người đều tìm anh ấy để làm tủ hồi môn, họ có thể không có thời gian để làm cho em. Nếu không được, em sẽ viết thư cho anh trai nhờ nhà máy đồ nội thất của anh trai em làm cho một chiếc và mang về khi Tết về.” Tô Tình hai mắt sáng lên.
Ý tưởng này thực sự rất tốt.
“Ăn cơm trước đi.” Tô Tình tạm thời dẹp đi suy nghĩ đó, cô đi vào bếp dọn canh cá và cháo ngô xay lên.
Vệ Thế Quốc thầm thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì nữa, bất kể người phụ nữ này là như thế nào, cứ để cô nói đi, sau khi đi bệnh viện kiểm tra, biết mình không có thai thì không cần phải suy nghĩ về mọi thứ.
Anh gần như có thể nghĩ ra cuộc sống này tốt như thế nào, và sẽ tồi tệ như thế nào khi cô phát hiện ra rằng mình không có thai.
Nghĩ vậy, Vệ Thế Quốc cảm thấy canh cá hầm không còn thơm nữa.
Sau khi ăn tối, anh dọn dẹp bát đũa, sau đó đi ra ngoài, Tô Tình hỏi: “Anh định đi đâu à?” “Đi tìm Cương Tử nói chuyện.” Vệ Thế Quốc đáp lại.
“Ừm, anh đi đi.” Tô Thanh gật đầu.
Vệ Thế Quốc thật sự không giống như người khác nói, tuy là quan hệ với những người trong thôn thật ra cũng không tệ, nhưng không tới mức kia.
Không giống như Vương Cương, mặc dù Vương Cương không biết anh làm những chuyện âm thầm kia nhưng đối với chuyện nhà mình, Vệ Thế Quốc vẫn đến gặp anh ấy để lẩm bẩm vài ba câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT