"Tiểu thư người có điều không biết. Đừng nhìn luyện dược sư lợi hại như vậy,
kỳ thực còn có luyện đan sư so với luyện dược sư lợi hại hơn. Bởi vì
luyện đan sư chuyên luyện đan dược, trừ bỏ việc có thể trị bệnh, còn có thể gia tăng linh lực, trợ giúp cho việc tu luyện, quả thực làm cho
người ta chạy theo như vịt. Nghe nói lúc trước Tuyên vương điện hạ ở
Linh Lung các mua được một viên tuyết linh đan, liền phải bỏ ra ước
chừng 20 viên dạ minh châu cộng thêm năm viên đông châu mới mua được, đúng thật là dọa chết người."
"Sau đó trừ bỏ luyện đan sư, còn có luyện khí sư, chính là
người luyện chế linh khí. Linh khí cũng chính là mệnh căn của
linh giả, chính là chỉ với một kiện linh khí có phẩm cấp
thấp nhất, đều phải có giá một viên dạ minh châu. Nếu linh khí đạt được phẩm cấp thượng phẩm, giá có thể tăng lên gấp ba
lần, mà nếu phẩm cấp linh khí thăng lên đến cam giai, kia quả
thực so với huyết đan còn đáng giá hơn. Chính là phóng tầm
mắt toàn bộ Lê quốc, không nói đến việc có linh khí với phẩm
cấp cam giai hay không, riêng linh khí hoàng giai trung phẩm trong
tay lão Hầu gia của chúng ta, quả thực chính là báu vật vô
giá!"
"Đáng tiếc mặc kệ là luyện dược sư, luyện đan sư hay vẫn là
luyện khí sư, đều phải là linh giả với thiên phú hỏa hệ mới
có thể luyện chế. Bởi vậy kim mộc thủy hỏa thổ, năm hệ thiên
phú, mạnh nhất chính là hỏa. Mà năm hệ thiên phú cũng phân
thành cửu giai, trong đó nhất giai và hai giai là bình thường,
tam giai và tứ giai là xuất sắc, nếu qua tứ giai, quả thực đó
chính là thiên tài! Cũng giống như tiểu thiếu gia trong phủ
chúng ta, năm đó chính là thiên phú lục giai hỏa hệ, cả đại
lục Lăng Vân, cũng là trăm năm mới xuất hiện một người, nếu
không phải sau đó.."
Thúy Châu vốn là người hay nói lảm nhảm, mắt nhìn Diệp Tịch
Dao còn đang thực sự nghe, nhất thời trong lòng ít đi sự run
sợ, liền thao thao bất tuyệt lên. Kết quả không ngừng được
miệng, liền nhắc tới tiểu thiếu gia Diệp Vô Trần của phủ Định Quốc hầu.
Tuy Diệp Tịch Dao là một người máu lạnh, nhưng tưởng tượng đến việc Thúy Châu bị đánh đến tàn phế, nếu đổi lại một người
khác hầu hạ, thì chính mình không dễ biết được nhiều thông tin như vậy, Diệp Tịch Dao nằm ở trên giường nháy mắt cái miệng
nhỏ phiết một bên, con người trừng lớn giống như kích động, sau đó vươn cánh tay ra ngoài:
"A.. Thúy Châu, Thúy Châu, ta muốn Thúy Châu.."
"Câm miệng!"
Diệp Vô Trần năm nay vừa mới mười sáu tuổi, ngũ quan tuấn mỹ
mang theo một ít trẻ con đặc biệt có nhuệ khí, nhưng giữa ánh
mắt lại dữ tợn thô bao đế dọa người. Lúc này ngồi ở trên xe
lăn, nhìn Diệp Tịch Dao nháo khóc không ngừng, tiếp theo di
chuyển xe lăn, đi đến bên giương:
"Diệp Tịch Dao, ngu ngốc cũng phải có giới hạn, Thẩm gia là
cái thứ gì, ngươi vô duyên vô cớ bị đánh mà không biết đánh
lại? Cho dù đầu óc không sử dụng được tốt, nhưng chung quy vẫn
phải nhớ rõ thân phận chính mình, đường đường là Đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu, thế nhưng trong hoàng cung bị người
hành hung cho đến trọng thương.. Ha hả, thực sự là vô cùng mất
mặt! Diệp gia chúng ta không có một người phế vật ngu xuẩn như
vậy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT