Diệp Vô Trần là con trai của Diệp Cảnh Thiên, giống như Diệp Tịch Đạo, cũng
là kiêu ngạo của Diệp gia, năm đó lúc ở linh thạch đo thiên phú, là lục
giai hỏa hệ, kiêu ngạo như thế nào? Nhưng ở nửa năm trước, tự dưng bị
người hãm hại, tuy là đã bảo vệ được tính mạng, nhưng hai chân lại bị
phế đi, cuộc sống hiện giờ chỉ có thể dựa vào xe lăn!
Nhắc tới cháu trai, Diệp Hồng lại không ngừng đau lòng, nhưng lập tức ánh mắt rùng mình, nói:
"Cảnh Thiên, chuyện tình phía trước của Trần nhi, đến bây giờ còn chưa có kết quả sao?"
"Không có, đối phương đã có âm mưu từ trước, không có lưu lại một chút
dấu vết. Chẳng qua phóng tầm mắt ra ngoài kinh thành, có thể đem việc
này làm đến sạch sẽ, cũng không có mấy nhà."
"Hừ, đúng vậy, không có mấy nhà, nhưng trong đó lại có một cái Thẩm gia!"
Thù mới hận cũ cùng nhau, xem như Diệp hồng đã đem Thẩm gia nhớ kỹ.
Nhưng thân là người đứng đầu của gia tộc, đúng là Diệp Hồng vẫn còn có
vài phần lí trí. Cho nên lập tức, lạnh giọng phân phó nói:
"Sự tình của Trần nhi tiếp tục tra, bên này Dao nhi, trước hãy đem vết
thương nàng dưỡng tốt, về phần Thẩm gia.. Hừ lão phu tuyệt đối sẽ không
bỏ qua cho bọn họ!"
**
Mà ngay tại thời điểm này, một sương phòng nào đó ở hậu viện của phủ
Định Quốc hầu, nghe thấy âm thanh mở cửa, Diệp Tịch Dao cũng không mở
mắt, còn thản nhiên hỏi một câu:
"Xử lý tốt?"
"Dạ, đúng vậy. Nô tỳ đều y như lời phân phó của tiểu thư đến nói, nhìn bộ dáng, hẳn là lão gia đã tin.."
Đi vào bên giường, Thúy Châu nơm nớp lo sợ mở miệng, từ đầu tới cuối vẫn không dám nhìn một chút.
"Tốt lắm. Lúc sau chuyện tình trong phủ và bên ngoài, nhớ kỹ
làm theo lời ta nói. Về phần ở bên ngoài chuyện gì nên nói,
chuyện gì không nên nói, không cần ta nói, chắc hẳn ngươi cũng
đã rõ ràng."
Trừ bỏ lần đó ban ngày ở hoàng cung ra, lúc sau Diệp Tịch Dao
lại không có đánh Thúy Châu. Nhưng không biết vì sao, so với
trước kia Thúy Châu càng thêm sợ hãi Diệp Tịch Dao, giống như
hiện tại, chỉ nghe âm thanh bình thản đến cực điểm, cũng đã
khiến cho người nàng phát run.
Thực hài lòng với việc Thúy Châu thức thời, tiếp theo Diệp
Tịch Dao hơi hơi mở mắt ra, lập tức đem ánh mắt dời tới bên
cạnh, nhìn chén thuốc nhỏ đặt ở trên bàn.
Trong bình có chứa đan dược, là dược sư được mời đến lúc giữa trưa lưu lại, nghe nói thực trân quý. Nhưng Diệp Tịch Dao rõ
ràng vết thương trên người chính mình, vết thương không nặng,
nhưng cũng không nhẹ, chẳng lẽ chỉ cần ăn mấy viên đan dược là
tốt rồi?
Diệp Tịch Dao cảm thấy thực kinh ngạc, theo sau hỏi Thúy Châu
vài câu, lúc này mới biết, bất đồng với thế giới cũ, đại
lục Lăng Vân cũng thịnh hành trung y, coi trọng việc chẩn đoán
bằng phương pháp nhìn, nghe, hỏi, sờ, nhưng trị liệu phương pháp cũng chỉ có một, ngoài việc là cũng sắc thuốc ra, nhưng so
với cái này còn có cả luyện chế đan dược. Về phần châm cứu
gì đó, nghe cũng chưa nghe qua.
Đời trước Diệp Tịch Dao trải qua thời kỳ mạt thế, nguyên bản
xuất thân từ gia tộc y dược, chỉ cần không phải người đã chết, hễ còn một hơi, sẽ không có việc nàng cứu không sống. Đáng
tiếc ở mạt thế, thiên tài y học như nàng không cần phải cứu
người, mà đặc biệt lại hiểu thấu lòng người, cho nên trải qua
một lần lai một lần phản bội, hãm hại, lợi dụng lúc sau, mới khiến cho Diệp Tịch Dao bỏ qua lòng lương thiện, biến thành
một người máu lạnh vô tình.
Nhưng đồ vật gì nếu đã khắc vào trong xương cốt thì sẽ không
quên. Cho nên khi nghe Thúy Châu giải thích, Diệp Tịch Dao cầm
viên đan dược lên nhìn, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.