Mới sáng sớm
tinh mơ, hai chiếc xe ngựa lớn đột nhiên từ nơi giao giới của mấy thôn
gần đó chạy về phía cửa thôn Lăng gia, người điều khiển xe ngựa sau khi
hỏi rõ ràng chỗ ở của Lăng Kính Hiên thì một đường chạy thẳng đến chân
núi Nguyệt Hoa, ven đường bị không ít thôn dân đang bận việc ngoài ruộng nhìn thấy, chỉ là không có một ai dám tiến lên dò hỏi xem có chuyện gì, dường như tất cả mọi người đều đang suy đoán xem hai chiếc xe ngựa kia
đến tìm người nào.
"Hu.." Sau khi xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Lăng Kính Hiên thì Trương
chưởng quầy của Hâm Nguyên tửu lầu từ phía sau của xe ngựa đi xuống,
dùng ánh mắt ra hiệu cho một người xa phu (người điều khiển xe ngựa) ở
lại trông xe, còn ông thì mang theo hai người tiểu nhị đi đến gõ cửa nhà Lăng Kính Hiên.
"Ai vậy?" Tiếng nói thanh thúy của Tiểu bánh bao vang lên, ngay sau đó,
chỉ nghe 'két' một cái, cánh cửa gỗ bị một lực kéo từ bên trong kéo ra,
đứng sau cánh cửa là Tiểu bánh bao đang nghiên đầu khó hiểu mà đánh giá
nhóm người trước mặt một lát, sau đó không chờ Trương chưởng quầy kịp mở miệng thì đã cấp tốc xoay người vận dụng hai chân nhỏ chạy vào trong
nhà.
"Cha, cha, đại thúc mà chúng ta gặp ở tửu lầu ngày hôm qua tới nhà chúng ta kìa, cha.."
"Hửm?" Trương chưởng quầy thấy thế chợt cảm thấy đầu óc tối sầm, gương
mặt cứng đờ ngây ngốc mà nhìn vào bóng dáng nhỏ bé đang vui sướng chạy
vào trong nhà kia.
"Đã để Trương chưởng quầy phải chê cười rồi, mời ngài vào nhà!"
Không lâu sau đó, Lăng Kính Hiên từ trong phòng đi ra, đi theo phía sau y còn có Lăng Kính Bằng cùng hai tiểu bánh bao, lúc này Trương chưởng
quầy mới kịp lấy lại tinh thần, y không khỏi xấu hổ cười cười, ôm quyền
chắp tay nói: "Lăng công tử, mời đi trước."
"Ha ha.. Vậy chúng ta cũng đừng khách khí nữa, mời." Làm gì có tình
trạng Chủ đi trước khách theo sau chứ? Y còn muốn làm ăn với ông ấy đó.
"Ha ha.. Vậy ta đây cũng không khách khí nữa, cũng không dám giấu giếm
Lăng công tử, hôm nay ta đến đây là để bàn chuyện mức trái cây, ngày hôm qua? Hửm, vào thời điểm này lại có thể bắt được cá chép lớn như vậy
sao? Lăng công tử, đây là cá chép của ngươi sao?"
Vừa đi vào sân, Trương chưởng quầy còn chưa kịp nói dứt câu thì lực chú ý của ông đã bị mấy thùng cá đang được đặt ở trong sân hấp dẫn, nhìn nhóm cá chép vừa to vừa mập trong thùng, Trường chưởng quầy không nhịn được
mà khó hiểu cùng kinh ngạc, vùng này không phải là không có người chuyên sống bằng nghề bắt cá, đừng nói đến cá sông, chính là cá biển cũng có
không ít người chuyên bắt chúng, nhưng cũng vì thường xuyên đánh bắt
hằng năm, lại chỉ có bắt mà không nuôi sống được, cho nên vào mùa này mà có thể nhìn thấy nhiều cá chép không những lớn mà còn mập thế kia thì
rất hiếm bởi vì chúng rất khó đánh bắt, đây cũng là nguyên nhân vì sao
giá cả của các loại cá lại đắt đến như vậy.
"Đúng vậy, đây là cá do tôi dùng thuốc nuôi được một ít ở trong con suối gần đây, sản lượng cũng không nhiều lắm, chỉ đủ để kiếm ít tiền sống
qua ngày mà thôi."
Thật rõ ràng Lăng Kính Hiên không muốn nói sâu hơn về chuyện này, cho
nên y cũng chỉ tùy tiện tìm một hai câu gạt cho qua chuyện mà thôi, bản
thân y không cho rằng Trương chưởng quầy này sẽ dễ gạt giống như mấy
người ngoài chợ kia, lỡ như mà ông ấy muốn y dẫn đi xem địa điểm nuôi cá thì mọi chuyện sẽ lộ hết mất, ở nơi mà y thường bắt cá, y cũng không
tính toán bắt quá nhiều cá đâu.
"Thuốc nuôi cá? Ngươi có thể tự mình nuôi sống được cá sao?"
Nhạy bén mà bắt được trọng tâm câu chuyện, Trương chưởng quầy không kiềm chế được mà hô to lên một tiếng, trong mấy trăm năm gần đây, nuôi cá là chuyện mà chưa một ai làm được cả.
"Ha ha.. Ta cũng chỉ là may mắn hơn người ta một chút, vừa vặn vận dụng
một phương thuốc cổ truyền vào trong việc nuôi dưỡng cá mà thôi."
Liền biết là sẽ như vậy mà, Lăng Kính Hiên cực kì bất đắc dĩ, nếu như y
mà nói cá là do y tùy tiện bắt được thì dựa vào sự khôn khéo của Trương
chưởng quầy, làm sao có thể qua mắt được ông ấy chứ? Hiện tại lại không
phải là lúc dưới sông có nhiều cá, bây giờ lại mới sáng sớm tinh mơ thì
làm sao có thể có nhiều cá như vậy đứng im một chỗ chờ y tới bắt chứ?
"Vậy mỗi ngày ngươi có thể trường kỳ cung ứng số lượng nhất định được không?"
Nhìn ra được Lăng Kính Hiên vẫn đang giấu giếm, nhưng Trương chưởng quầy lại dứt khoát làm như không thấy, ngược lại ông lại thể hiện rõ rằng
ông đang rất coi trọng đám cá này, Lăng Kính Hiên làm ra vẻ trầm tư sau
đó mới trả lời: "Trước mắt, mỗi ngày ta chỉ có thể đưa cho ngài khoảng
ba mươi con cá mà thôi, mà tất cả cũng không thể nào đều là cá chép được cả, mà còn có cá mè, cá trám cỏ nữa, hơn nữa Trương chưởng quầy nếu như muốn mua thì ngài chỉ có thể tự mình phái xe ngựa tới đây lấy cá về mà
thôi, chứ ta không thể nào mỗi ngày đều phải mang cá lên trấn trên cho
ngài được."
Tửu lầu Hâm Nguyên có thể phân bố khắp nơi trên lãnh thổ Vương triều Đại Thanh này, chứng tỏ thế lực chống lưng phía sau nó tuyệt đối không phải là dạng vừa, nếu như có thể theo chân bọn họ trường kỳ hợp tác làm ăn
thì đây cũng là một chuyện tốt, hiện tại bởi vì y không có ao cá của
chính mình cho nên không thể nào bán cá ra với số lượng lớn được, nhưng
về sau khi đã có được ao cá của chính mình thì y còn phải dựa vào tửu
lầu Hâm Nguyên này để kiếm tiền đó.
"Tốt, vậy chúng ta cứ vào trong rồi từ từ thương lượng đi."
Sau khi Trương chưởng quầy liếc nhìn nhóm cá đang nhảy tung tăng trong
thùng một lần sau cuối cùng thì ông chủ động bước chân đi tiếp về phía
trước, Lăng Kính Hiên thì lặng lẽ ném cho Lăng Kính Bằng một ánh mắt, ý
bảo hắn trước tiên hãy mang theo hai tiểu bánh bao ra sau hậu viện đi
rồi hãy qua chỗ bọn họ, hiện tại đối với hai tiểu bánh bao mà nói thì
đọc sách cùng chơi đùa mới chính là nhiệm vụ quan trọng nhất, chuyện
trước kia thì y không quan tâm đến nữa, nhưng hiện tại và về sau thì y
tuyệt đối không hy vọng bọn nhỏ còn sớm như vậy lại bị những thủ đoạn
đưa đẩy làm ăn trên thương trường ảnh hưởng đến tâm trí.
"Lăng công tử, vậy thì ta đây sẽ nói thẳng vậy."
Sau khi ngồi xuống ghế trong nhà chính, Trương chưởng quầy cũng lười
quay co cùng Lăng Kính Hiên, mà ông trực tiếp đi vào đề tài chính: "Thật là không dám giấu diếm công tử, ngày hôm qua sau khi công tử rời đi thì lão phu liền đẩy ra món ăn mát lạnh kia, thì nháy mắt đã bị phản ứng
của khách nhân làm cho vượt ngoài dự đoán ban đầu, chờ khi giờ cao điểm
đông khách trôi qua thì lão phu đã tự mình đi lên trấn trên một chuyến,
chưởng quầy của trấn trên cũng tỏ vẻ rất có hứng thú với món ăn này, sau đó ông ấy đã khẩn cấp viết thư cho người chạy suốt cả đêm mang thư đến
cho chưởng quầy ở Châu phủ, trình bày kỹ càng tỉ mỉ cách làm món ăn mát
lạnh kia cùng với chuyện thu mua mức trái cây này, cho nên sáng sớm hôm
nay lão phu đã nhận được bức thư do chính tay chưởng quầy ở Châu phủ hồi đáp, chúng ta quyết định sẽ để toàn bộ các chi nhánh tửu lâu ở Châu phủ tiêu thụ món ăn mát lạnh này, cho nên Lăng công tử, lão phu muốn hỏi
rằng, công tử có thể trong vòng mười ngày cung ứng cho chúng ta một ngàn bình mức trái cây không? Về sau thì mỗi tháng công tử có thể trường kỳ
cung ứng đủ cho chúng ta ít nhất năm ngàn bình mức trái cây không?"
Con số này đưa ra thật sự rất kinh khủng, hơn nữa ông ấy cũng đã nói
rằng đây là con số 'ít nhất' mà thôi, cho nên lần này ông ấy mới phải tự thân đi đến đây, thật ra mà nói thì ông ấy chắc cũng không nghĩ đến
chuyện này lại bị Tổng chưởng quầy Châu phủ coi trọng như thế.
"Đương nhiên là có thể, nhưng mà e là chúng ta phải thay đổi phương thức tính giá cả của mứt trái cây rồi." Dương như là đã sớm đoán trước được
việc này chắc chắn sẽ xảy ra, Lăng Kính Hiên ra vẻ hơi trầm tư một lát
sau đó mới từ tốn mà trả lời.
"Tính toán như thế nào?"
Lời nói hấp dẫn của Lăng Kính Hiên đã hoàn toàn khơi dậy sự hứng thú
trong lòng của Trương chưởng quầy, vừa vặn lúc này Lăng Kính Bằng lại
bước chân vào nhà chính, Lăng Kính Hiên liền vẫy tay ra hiệu ý bảo tạm
thời hắn đừng có nóng nảy làm hư việc lớn, đồng thời nói với hắn: "Đệ đi vào hầm lấy một bình mức trái cây tới đây cho ta."
Lăng Kính Bằng gật gật đầu liền xoay người đi ra ngoài, Trương chưởng
quầy vẻ mặt khó hiểu, chờ đến khi Lăng Kính Bằng quay trở lại thì trên
tay của hắn đang ôm theo một bình mức trái cây được dùng vải bố trắng
bịch chặt đầu, Lăng Kính Hiên tiếp nhận bình mức trái cây, y mở vải bố
ra đặt bình mức trái cây ở trước mặt của Trương chưởng quầy.
"Đúng ra là ngày hôm qua chúng ta đã thương lượng tốt rằng một bình mức
trái cây sẽ có giá là một lượng bạc, đó là do vốn dĩ ta cho rằng các
ngài sẽ cần số lượng không nhiều, ước chừng một tháng cũng chỉ cỡ mấy
trăm bình mà thôi, nhưng hiện tại thì khác, số lượng mà các ngài đưa ra
thật sự lớn gần như gấp mười lần con số đó, có nguy cơ về sau còn sẽ
nhiều hơn nữa, nếu như hiện tại chỉ dùng loại bình nhỏ này mà đựng thì
chỉ sợ không qua bao lâu thì sẽ diễn ra tình trạng thiếu hụt, ngài cũng
đã thấy rồi đó, ta cũng chỉ là một người đàn ông sống ở thôn quê mà
thôi, hiện tại lại còn phải chăm sóc con nhỏ, cho nên thật sự là không
có khả năng chạy đi nơi khác mua bình, thế nên sau khi cân nhắc kỹ
lưỡng, chiếc bình nhỏ này nhiều nhất cũng chỉ chứa một cân mứt trái cây
mà thôi, thay vì như thế thì ta đề nghị chúng ta cứ dứt khoát sử dụng
một cái bình lớn hơn đi, như thế chúng ta cứ căn cứ theo cân lượng mà
tính tiền đi, ta sẽ chịu thiệt một chút vậy, chỉ thu của các ngài một
lượng bạc một cân mứt trái cây thôi được không?"
Rõ ràng là bản thân chiếm hời, vậy mà y lại có thể bày ra dáng vẻ xót của thế kia.
"Cũng đúng, nhưng mà một vại tốt nhất không nên vượt quá số lượng một
trăm cân, bởi vì chúng ta còn muốn vận chuyển mức trái cây đến các tửu
lâu khác, nếu như trọng lượng quá nặng thì sẽ gây cản trở khi vận chuyển hàng hóa, lỡ như mà trên đường vận chuyển bị đụng bể thì chúng ta không chịu nổi trách nhiệm đâu."
Yêu cầu của Lăng Kính Hiên cũng không phải là quá đáng, đúng là một
lượng bạc một cân so với một lượng bạc một bình mức trái cây thì có lời
hơn, Trương chưởng quầy không có lý do gì để từ chối cả, chỉ là khế ước
bọn họ đã ký trước đó phải viết lại một bản khác.
"Cái này ngài yên tâm, ta dự tính một vại chỉ chứa chừng khoảng năm mươi cân mứt trái cây mà thôi, bảo quản đủ để ngài có thể phân phối đi tới
nơi mà ngài muốn, nhưng mà Trương chưởng quầy, ngày có nghĩ tới việc đem mức trái cây bán ra bên ngoài hay không?"
Trước mắt thì rượu nho y ủ có thể bán lấy tiền hay không thì y chưa thể
biết được nhưng muốn trong vòng ba tháng có thể kiếm đủ tiền xây lại nhà thì cũng chỉ còn cách dựa vào công việc bán mức trái cây này mà thôi,
tuy rằng số lượng mà Trương chưởng quầy đưa ra rất kinh người nhưng bấy
nhiêu đó thôi thì vẫn chưa đủ, trải qua chuyện xảy ra ngày hôm qua thì y đã nảy sinh ra chí ý, quyết tâm phải phát tài trong thời gian ngắn
nhất, phải để những ai đã xem thường bọn họ phải hối hận đến chết thì y
mới hả dạ.
"Bán ra bên ngoài? Ý của Lăng công tử là?"
Có thể leo lên chức chưởng quầy thì tâm tư của Trương chưởng quầy khẳng
định rất linh hoạt, ánh mắt của Trương chưởng quầy hiện lên sự nghi
hoặc, nhưng rất nhanh sau khi suy nghĩ một lát thì hai mắt của ông chợt
lóe sáng, Lăng Kính Hiên trực tiếp đón nhận ánh mắt của ông, y gật gật
đầu: "Đúng, bán ra ngoài, thật ra mà nói thì thứ thức ăn mát lạnh kia
cũng không có nhiều cách làm lắm, những người sành ăn lâu năm vừa nhìn
thấy thì sẽ biết cách làm như thế nào, theo ta được biết thì các tiểu
thư thiên kim cùng nhóm phu nhân của những gia đình giàu có đều không
thể tùy tiện đi ra ngoài đường đi? Nhưng nếu như ngài cho người đưa đến
tận nhà thì chỉ sợ lúc đến nơi thì băng đã sớm tan hết rồi, nếu như có
thể để những người đó mua mức trái cây đã làm sẵn về nhà tự sơ chế thì
không phải là sẽ giải quyết được vấn đề này sao?"
Mặc kệ là ở thời đại nào đi nữa thì tiền của nữ nhân không phải luôn dễ kiếm nhất hay sao?
"Có lý, nhưng mà nếu như muốn bán cho những gia đình giàu có mà nói thì
những cái bình lớn kia không thích hợp, vẫn nên sử dụng những chiếc bình nhỏ thì hơn, vừa nhỏ vừa tinh xảo, nhưng không phải Lăng công tử nói là những chiếc bình như thế không có nhiều sao?"
"Cái này sao."
Lăng Kính Hiên nở nụ cười, Trương chưởng quầy khó hiểu mà nhìn y một
cái, trong đầu ông chợt lóe qua một suy nghĩ, ngay sau đó thì ông liền
không kiềm được mà chỉ vào y bật cười: "Tên tiểu tử ngươi cũng thật là
biết cách buôn bán đó."
Cho đến lúc này thì ông mới phát hiện ra, thì ra ngay từ lúc đầu thì tên nhóc con này đã đào sẵn hố chờ ông nhảy vào từ lâu rồi.
"Ha ha? Trương chưởng quầy quá lời rồi, ta cũng chỉ muốn kiếm ít tiền sống qua ngày mà thôi."
Lăng Kính Hiên khiêm tốn mà ôm quyền chắp tay, thu lại nụ cười tiếp tục
nói: "Bởi vì các ngài muốn số lượng mức trái cây khá lớn, cho nên ta mới kiến nghị nên dùng vại lớn để đựng, cũng không cố tình muốn chơi xấu
gì, Trương chưởng quầy yên tâm, bình mức trái cây nhỏ ta vẫn sẽ bán cho
các ngài với giá một lượng bạc mà thôi, còn khi đã đến tay các ngài thì
các ngài muốn bán ra ngoài với giá bao nhiêu thì đó là chuyện của các
ngài, ta không quan tâm đến, ta cũng sẽ không để lộ ra giá cả đã quy
định cho người ngoài biết, đương nhiên cũng sẽ không bán cho người khác
nữa, những chuyện này ngài có thể viết rõ vào trong khế ước."
"Đó là chuyện dĩ nhiên, chỉ là đến lúc đó thì số lượng chúng ta cần sẽ rất lớn, ngươi xác định là có thể cung ứng nổi sao?"
Ngẩng đầu lên đánh gia bốn phía một cái, không phải là ông không tin
tưởng, mà là, cái nhà này tuy là lớn, nhưng trước khi tới đây ông cũng
đã nghe qua một ít tin đồn, biết hiện tại Lăng Kính Hiên chỉ sống có một mình, lại còn mang theo hai đứa con, cha mẹ huynh đệ ruột ngẫu nhiên sẽ đến đây giúp đỡ, nhưng mà số lượng mức trái cây mà bọn ông cần thật sự
rất lớn, chỉ dựa vào sức lực của vài người bọn họ thật sự rất khó duy
trì việc cung ứng số lượng như thế trong thời gian dài đi?
"Trương chưởng quầy cứ việc yên tâm đi, ta nếu đã dám có kiến nghị như
vậy thì đương nhiên là có thể đáp ứng số lượng mức trái cây mà ngài cần, nhưng mà vẫn là câu nói kia, công việc chế biến mức trái cây thuộc về
phạm trù mùa vụ đặc thù, mặc kệ là các ngài muốn số lượng lớn bao nhiêu
đi nữa, nhưng ta chỉ có thể cung ứng cho ngài đến cuối tháng chín mà
thôi, trời tháng mười đã bắt đầu lạnh cho nên sẽ không thể tiếp tục cung ứng cho các ngài nữa."
"Thành giao, nếu đệ đã nói như vậy thì lão ca còn gì mà không yên tâm chứ?"
Trương chưởng quầy cũng là một người sảng khoái, ông xoay đầu lại ra
hiệu cho tiểu nhị đứng bên cạnh đi ra xe ngựa lấy giấy, bút mực cùng với bạc, không quan tâm là khế ước sẽ thay đổi như thế nào, nhưng một trăm
bình mức trái cây kia thì ông nhất định phải mang về cho bằng được.
"Chúng ta lại thương lượng về chuyện mua cá kia đi, cá đó nếu ngươi đem
ra ngoài bán thì cùng lắm cũng chỉ được mười văn tiền một cân đi? Lão ca ra giá y hệt như thế, ngươi bán toàn bộ cá cho ta đi."
Trong lúc chờ đợi thì Trương chưởng quầy lại linh hoạt khơi chuyện, Lăng Kính Hiên bất đắt dĩ lắc đầu: "Tốt, nhưng vẫn là câu nói kia, mỗi ngày
vào buổi sáng, cứ khoảng độ giờ này thì ngài cứ cho người tới đây lấy
cá, tạm thời ta chỉ có thể cung ứng cho ngài khoảng ba mươi con một
ngày, về sau ta tính toán sẽ biến hai mẫu đất sau hậu viện nhà ta thành
ao cá, thử nuôi cá trong ao, nếu như ngài có hứng thú thì khi chúng sống được thì chúng ta lại thương lượng chuyện này sau vậy."
Chuyện đào ao nuôi cá chắc là không thể trì hoãn nữa rồi, chỉ căn cứ vào chuyện bán mức trái cây thôi thì đã có thể thấy rằng tửu lâu Hâm Nguyên này tuyệt đối là một nơi buôn bán lớn hơn nữa còn có cả thế lực không
nhỏ chống lưng phía sau, trừ phi y là tên óc heo thì mới không muốn hợp
tác kiếm tiền với bọn họ.
"Tốt, vậy lão ca tin đệ, chuyện cung ứng cá trường kỳ tạm thời không cần làm khế ước, chờ khi đệ nuôi được cá với số lượng lớn thì chúng ta lại
thương lượng ký khế ước sau vậy."
Khi bọn họ nói chuyện thì tiểu nhị đã xách theo tay nải trở lại, Trương
chưởng quầy tiếp nhận tay nải sau đó lấy giấy cùng bút mực ra, còn lại
thì toàn bộ đều đưa hết đến trước mặt của Lăng Kính Hiên: "Ta nghĩ trong thôn này đệ mà dùng ngân phiếu cũng không tiện cho nên ta liền tự ý đổi thành một trăm lượng bạc vụn cho đệ dùng, đệ trước kiểm tra số lượng
xem có đủ không?"
"Đa tạ Trương chưởng quầy." Tiếp nhận tay nải, Lăng Kính Hiên cũng không có thật sự muốn kiểm tra xem có đủ bạc hay không mà chỉ thuận tay ném
về phía của Lăng Kính Bằng đang đứng phía sau y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT