"Ta thật sự
không biết, Kính Vệ chỉ nói là sau khi được sự đồng ý của ngươi thì nó
mới nhận hai đứa nhỏ về làm con thừa tự dưới danh nghĩa của nó, ta cầu
xin ngươi, mau cứu con gái của ta đi."
Mắt thấy con gái của mình ngày càng thống khổ, khuôn mặt bởi vì hít thở
không thông mà tái thành màu gan heo đến nơi khiến cho Triệu chưởng quầy đau lòng đến độ hai mắt rưng rưng, thanh âm nghẹn ngào, ở trấn Đại Đồng này, ông cũng được xem như là một người rất có uy tín, không ngờ hôm
nay lại có thể vì hành động làm xằng làm bậy của con rễ mình mà phải rơi vào tình trạng đau khổ cầu xin người khác như thế này, lúc này sự bất
mãn của ông đối với người con rể này của mình lại một lần nữa thăng cấp
lên một tầm cao mới.
Thấy ông ta thật sự giống như là không biết một tí gì về chuyện này,
Lăng Kính Hiên nhướng mày, nửa ngày sau mới từ trong lòng ngực móc ra
hai viên thuốc màu nâu thẩm, nói: "Lấy nước ấm uống vào, độc sẽ được
giải ngay lập tức,"
Lăng Kính Hiên thay đổi ý định rồi, y không cần mạng của Lăng Kính Vệ
nữa, cái y muốn là hắn phải bị giằn vặt trong sự thống khổ, muốn sống
không được, cầu chết không xong!
"Mau, nhanh chóng lấy nước lại đây nhanh lên, mau lên đi?"
Đón lấy thuốc giải, Triệu chưởng quầy liền xoay đầu qua điên cuồng mà
rống to với bọn tiểu nhị đang ngây ngốc, khiến bọn họ sực tỉnh mà vội
vàng ba chân bốn cẳng chạy đi tìm nước ấm đến, bên này Lăng Kính Hiên
vẫn một bộ dáng điềm nhiên, lạnh nhạt nhìn bọn họ, một tên tiểu nhị
trong số đó tiến đến đỡ Lăng Kính Vệ lên cho hắn uống thuốc giải, nhân
lúc không ai để ý đến, Lăng Kính Hiên liền lặng lẽ mà bắt lấy cổ tay
hắn, hai ngón tay y đặt lên cổ tay hắn, một lát sau, một nụ cười quỷ dị
liền hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ của y, xem ra sự tình càng ngày
càng vui rồi.
"Oa.. Cha!"
Đại khái là khoảng mười lăm phút sau, sau khi độc được giải hết thì Lăng Triệu thị đột nhiên nhào vào lòng ngực của Triệu chưởng quầy, ôm ông mà gào khóc thất thanh, một phụ nhân đã hai mươi tuổi đầu rồi mà nay lại
có thể bật khóc lên như một đứa trẻ con, nhiêu đó thôi cũng đã đủ thấy
được nàng ta đã bị dọa cho hoảng sợ đến mức nào, cả đời này của Triệu
chưởng quầy không có con trai, chỉ có mỗi một nàng con gái, hiện giờ lại thấy nó bị dọa sợ thành như thế này, khỏi nói ông có bao nhiêu đau
lòng: "Ngoan, không có việc gì rồi, không sao rồi con."
"Cha? Con.."
Sau khi tỉnh táo lại thì Lăng Kính Vệ nhìn tức phụ cùng cha vợ của mình
một cái, lại thấy dáng vẻ đau lòng của cha vợ, hắn hơi há mồm, nhưng mà
cái gì cũng không nói ra được, đáy lòng của hắn chợt lạnh, rất lạnh lẽo, người bên ngoài không biết, nhưng không lẽ chính hắn còn không rõ sao?
Sỡ dĩ năm đó hắn có thể cưới được con gái của Triệu chưởng quầy, đều là
do hăn cố tình lên kế hoạch phá hoại trong sạch của con gái nhà ông, ép
cho Triệu chưởng quầy không còn cách nào khác đành phải gả con gái mình
cho hắn, sau đó lại nói với bên ngoài là ông coi trong tài năng của hắn
cho nên mới để cho hắn sánh duyên với con gái mình, mấy năm nay, dù cho
hắn có suy nghĩ ra đủ mọi cách để lấy lòng đối phương thì người cha vợ
này vẫn luôn không vừa mắt hắn, nếu không phải bởi vì con gái đã gả cho
người mà nhiều năm như vậy vẫn không thể mang thai nên trong lòng ông
cũng mang theo vài phần áy náy với hắn, thì nói không chừng địa vị của
hắn ở Triệu gia này có khi còn không bằng cả người ở, hiện giờ vì đứa
nhỏ mà thiếu chút nữa là con gái ông ấy bỏ mạng, sợ là ông lại càng
không thích hắn đi?
Không được, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân phải mất hết những gì
mình đang có ở hiện tại, gia sản của Triệu gia này nhất định phải thuộc
về hắn.
"Không cần gọi ta là cha, ta không có đứa con rể độc ác, mưu mô, xảo trá như ngươi, ai con mẹ nó cho người lá gan lớn như thế, ngay cả chuyện
bắt cóc con nít mà cũng làm ra được?"
Lăng Kính Vệ không lên tiếng vẫn tốt, nhưng hắn vừa mở miệng nói chuyện
thì Triệu chưởng quầy lại dứt khoát mà đem toàn bộ lửa giận trúc hết
xuống đầu hắn, hai mắt ông trừng hắn hận đến mức không thể đục ra hai lỗ máu trên người hắn, đương nhiên bấy nhiêu đó cũng không chỉ là đơn
thuần phát tiếc lửa giận mà thôi, phải biết là ôn thần Lăng Kính Hiên
hiện giờ vẫn còn đang ở đây đó, mà Triệu chưởng quầy lại không phải là
một tên ngu ngốc, căn cứ vào thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi của y thì nhất
định y sẽ không để yên chuyện này như vậy đâu, mặc kệ là vì con gái hay
vì cửa hàng của ông, cho nên giờ này khắc này ông nhất định phải cùng
Lăng Kính Vệ phân rõ quan hệ.
Nói đơn giản, vì chính mình cùng con gái, ông chấp nhận vứt bỏ đứa con rể mà vốn dĩ từ xưa đến giờ ông đã không ưa nổi này.
"Cha, con còn không phải là vì cái nhà này hay sao chứ? Nếu không phải
Tố Hoa mấy năm này vẫn luôn không có thai được, thì làm sao mà con có
thể nảy sinh ra ý tưởng nhận con thừa tự này được chứ?"
Lăng Kính Vệ cũng là một kẻ khôn khéo, hắn nhìn ra được tính toán của
cha vợ, nên hắn nhanh chóng vừa bò nhào qua, vào lúc này, hắn tuyệt đối
sẽ không để mất đi cây đại thụ che chỡ hắn là người cha vợ này, còn về
sự hiện diện của Lăng Kính Hiên, sớm đã bị hắn quên mất từ tận lúc nào
rồi.
"Chung quy thì tất cả lỗi là của chúng ta sao? Lăng Kính Vệ, từ hai năm
về trước thì ta đã từng nói qua với ngươi, nếu ngươi muốn có con thì hãy hòa li cùng Tố Hoa sau đó đi cưới vợ khác đi, nhưng mà ngươi lại không
muốn, hiện tại ngươi lại làm ra chuyện cướp con của người khác như thế
này, sau đó ngươi lại còn muốn đỗ hết mọi tội lỗi lên đầu của chúng ta
hay sao?"
Vì kiêng kị một Lăng Kính Hiên đang như một ôn thần đứng kề bên, Triệu
chưởng quầy lại lạnh giọng quát, ông không thể lại để con gái của mình
gặp phải đại nạn nữa, nam nhân kia thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, nhưng
phương thức ra tay lại nhanh gọn, dứt khoát, hơn nữa cũng đủ tàn nhẫn
khiến cho người ta phải sợ khiếp vía, chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng
sắp chết đến nơi của con gái mình, ông liền không nhịn được mà rùng
mình, nghĩ đến mà sợ, chỉ cần ông tới chậm hơn một bước? Không, ông thật không dám tưởng tượng tiếp nữa, hiện giờ ông cũng đã đến tuổi trung
niên mất rồi, thật sự không thể thừa nhận được chuyện người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh đâu, ông chắc chắn không chịu nổi cú sóc đó đâu.
"Cha, con cùng Tố Hoa sau khi thành thân xong thì hai vợ chồng con tình
cảm rất mặn nồng, làm sao con có thể chỉ vì chuyện có con hay không mà
hòa li cùng nàng chứ? Lại nói, chuyện nhận con thừa tự này không phải là chuyện các người đã đồng ý trước đó hay sao?"
"Ngươi đây là nhận con thừa tự sao? Rõ ràng là ngươi đã cướp con của người ta giữa ban ngày ban mặt!"
"Con chỉ nghĩ là trước tiên cứ đem hai đứa nhỏ đến đây đã, rồi ngày mai con sẽ tự mình đi nói chuyện với Kính Hiên sau thôi."
"Ngươi."
Hai người trực tiếp ngó lơ nhóm người Lăng Kính Hiên, cũng không thèm
quan tâm đến đám người ở trong nhà, cứ thế mà không ngừng đấu khẩu với
nhau, Triệu chưởng quầy liệu mạng muốn đem chuyện bắt cóc con của người
khác phủi sạch sẽ, nhưng Lăng Kính Vệ lại liều chết mà cắn chặt bọn họ
lại với mình, ai cũng không chịu nhường nhịn cả, nhưng như thế lại làm
cho Lăng Kính Hiên được một phen có trò hay để xem.
"Ngươi nếu đã nói chắc chắn đến như thế thì vì sao cha của bọn nhỏ lại có thể một đường đánh thẳng tới cửa tìm con chứ?"
Trong cuộc tranh luận, Triệu chưởng quầy đột nhiên lại chỉ vào Lăng Kính Hiên mà điên cuồng giận dữ quát khiến cho lực chú ý của tất cả mọi
người đều tập trung vào trên người y, Lăng Kính Vệ nghe thế thì ngẩn ra, lúc này hắn mới chợt nhớ đến sự tồn tại của Lăng Kính Hiên, thân thể
hắn gần như có thể nhìn bằng mắt thường mà cứng đờ lại, lúc tiếp xúc với ánh mắt cười như không cười kia thì hắn không tự chủ được mà rùng mình, từng tia sợ hãi nhanh chóng bao trùm toàn bộ gương mặt của hắn.
"Kính? Kính Hiên, ta thật sự chỉ nghĩ là muốn đón bọn nhỏ lại đây để cha cùng Tố Hoa nhìn một chút thôi, ta thật sự không có ý xấu gì đâu."
Đứng lên, Lăng Kính Vệ lại không thể không mặt dày mày dạng mà lắp ba lắp bắp nói.
"Hửm.. còn chuyện gì nữa không?"
Thân thể Lăng Kính Hiên dựa nghiên trên kệ hàng hóa, hai tay y khoanh
lại trước ngực, hai mắt khẽ híp lại, không một ai ở đây có thể đoán ra
được suy nghĩ thật sự trong lòng y hiện tại là gì, Lăng Kính Hiên sợ hãi mà rụt rè nhìn y, sau đó lại cứng cổ mà nói: "Mấy năm cuộc sống của đệ
trôi qua cũng không mấy tốt đẹp gì, mà hai đứa nhỏ, nếu như không có
được sự giúp đỡ của Nhị thúc cùng Nhị thẩm, thì chỉ sợ đã sớm chết đói
lâu rồi, đệ chắc là cũng không hy vọng hai đứa nhỏ phải tiếp tục theo đệ chịu khổ đi? Còn ta mặc dù không có năng lực lớn lao gì, nhưng ít ra để nuôi sống bọn nhỏ cũng là việc không khó khăn gì, về sau ta còn có thể
đưa bọn chúng đi đến trường tự thục đọc sách nữa, hoặc cũng có thể mời
một vị phu tử về dạy dỗ cho bọn chúng, tương lai khi bọn chúng trưởng
thành rồi thì ít ra cũng có tiền đồ hơn bây giờ nhiều kìa?"
Lăng Kính Vệ càng nói thì càng cảm thấy mình có lý, hắn căn bản là không có chú ý đến khóe môi đang nở ra một nụ cười hết sức lạnh lẽo của Lăng
Kính Hiên, tóm lại thì tên Lăng Kính Vệ này vẫn còn cho rằng những gì
hắn làm ra cho vì muốn tốt cho cha con y sao? Nực cười.
"Bóp! Bóp! Bóp!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt thì âm thâm bạt tay theo sau vang lên, đón
nhận ánh mắt vẫn luôn cho là mình đúng của Lăng Kính Vệ, Lăng Kính Vệ
cười hết sức chế giễu nói: "Thật không hổ danh là thiếu chưởng quầy của
một cửa hàng bán tạp hóa, công phu miệng lưỡi đúng thật là rất trôi
chảy, Lăng Kính Vệ, ngươi đây là đang rất tự tin về giá trị của bản thân hay là ngươi căn bản đang khinh thường ta không có bản lãnh vậy? Chỉ
bằng ngươi mà cũng xứng làm cha nuôi của Tiểu Văn, Tiểu Võ sao? Hôm nay
đừng nói là cái tạp hóa Triệu gia của ngươi, dù ngươi có nói toàn bộ
trấn Đại Đồng này là của ngươi đi nữa thì ngươi cũng không có cái tư
cách làm dưỡng phụ (cha nuôi) của con ta."
Ngay cả nếu như Lăng Kính Hiên có suy đoán nhầm thân phận của Nghiêm
Thịnh Duệ, người là phụ thân ruột của hai tiểu bánh bao đi nữa, thì tuy
hắn không phải là vị đại tướng quân kiêm vương gia của Thanh triều này
thì chỉ dựa vào năng lực của bản thân hắn, tương lai liệu có mấy ai có
thể sánh bằng hắn chứ? Còn Lăng Kính Vệ này, thật sự muốn làm dưỡng phụ
của con hắn? Hừ! Có nằm mơ đến kiếp sau thì hắn cũng đừng hòng có được
tư cách này.
"Ngươi? Ngươi nếu như đã không muốn thì xem như thôi đi, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ họ hàng ruột thịt với nhau, chuyện hôm nay thôi thì cứ xem như là Nhị ca đây lỗ mãng vậy, chuyện này chúng ta cứ xem như chưa
từng xảy ra đi."
Lăng Kính Vệ giận dữ nhưng ngay sau đó hắn lại chợt nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Lăng Kính Hiên trước đó thì hắn lại ra sức lôi kéo quan hệ
giữa bọn họ.
"Chật chật.. Vừa rồi ta còn đang cảm thấy ngươi là người rất thông minh, hiện tại sao lại đột nhiên trở nên ngu còn hơn heo vậy? Lăng Kính Vệ,
người cho rằng sau khi chuyện xảy ra ngày hôm nay xảy ra thì ngươi vẫn
là người quyết định kết cuộc sao? Ta nói cho người biết, Lăng Kính Vệ,
hôm nay nếu như ngươi ọc ra hết tất cả mọi chuyện cho ta nghe thì ta đảm bảo ngươi sẽ không còn cơ hội thấy được mặt trời mọc vào ngày mai đâu."
Nhẹ nhành chậc lưỡi hai tiếng, đôi mắt phượng thon dài đột nhiên mở ra,
từ trong ánh mắt của Lăng Kính Hiên, từng tia khí lạnh không ngừng phụt
ra, khiến cho Lăng Kính Vệ theo bản năng sợ tới mức lùi về phía sau vài
bước, thân thể hắn cứng đờ giống y hệt cục đá hình người vậy.
"Đừng sợ, chỉ cần người thành thành thật thật nói cho ta biết, rốt cuộc
trong chuyện này còn có bao nhiêu người tham dự vào, thuận tiện cho ta
biết luôn tên của từng người, thì ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi
nữa."
Ít nhất thì hiện tại sẽ không!
"Không, không có ai cả, ta nói là ta chỉ là đón bọn nhỏ đến nhà của ta
chơi mà thôi, chẳng lẽ một đường thúc đón cháu của mình đến nhà chơi
cũng không được sao?"
Sợ thì sợ, nhưng Lăng Kính Vệ còn chưa hoàn toàn mất hết lý trí, đón bọn nhỏ về nhà chơi cùng cưỡng chế mang bọn nhỏ về nhà là hai việc hoàn
toàn khác nhau, trường hợp trước là đường thúc yêu thích cháu của mình,
trường hợp sau một khi sự việc được chứng thực thì hắn sẽ bị kiện là cái chắc, cha vợ đã tỏ rõ lập trường là ông sẽ không can thiệp vào chuyện
này, cho nên lần này hắn tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện bắt cóc
trẻ con này được.
"Đón hai đứa cháu về nhà chơi? Vậy sao người làm cha như ta lại không
biết chuyện này thế? Chẳng lẽ Lăng lão tú tài nhà ngươi chưa từng dạy
qua ngươi rằng phàm là muốn đụng vào đồ của người khác thì nhất định
phải được sự đồng ý của người đó hay sao? Hay là người đang cho ta là
một đứa con nít ba tuổi, chỉ cần dăm ba câu là lừa gạt được rồi? Nếu đã
như thế, ta có nghe nói Hồ huyện lệnh hiện tại vừa lúc có mặt ở trong
trấn Đại Đồng, hay là chúng ta hãy đi nhờ ông ấy phán xét chuyện này
đi?"
Nếu Lăng Kính Hiên này thật sự dễ lừa gạt như thế thì y làm sao có thể
lăn lộn trong giới hắc bạch lưỡng đạo bao nhiêu năm như thế chứ. Tuy
hiện giờ y còn chưa muốn lấy mạng của Lăng Kính Vệ nhưng cũng không có
nghĩa là y buôn tha cho hắn dễ dàng như thế được, dám có gan động đến
con của y thì hắn nên chuẩn bị tốt tâm lý tiếp nhận sự trả thù của y.
"Không, không cần!"
Nghe vậy, Lăng Kính vệ hoảng sợ rống to lên, suy nghĩ bỗng chốc rối
tung, thân thể không nhịn được run lên từng cơn, trên mặt Lăng Kính Hiên chậm rãi hiện lên vẻ cười nhạo, chỉ có bấy nhiêu đây can đảm mà cũng
dám đến trêu chọc y?
Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long đứng bên cạnh mà gắt gao ôm hai tiểu
bánh bao, từ đầu đến cuối, bọn họ cũng chưa từng lên tiếng dù chỉ một
câu, tuy rằng khiếp sợ trước thủ đoạn tàn nhẫn của Lăng Kính Hiên, nhưng bọn họ cũng rất phẫn nộ trước hành vi vô sỉ đê tiện của Lăng Kính Vệ,
mắt thấy hắn liên tiếp chịu thua khiến cho nổi phẫn nộ trong lòng của
bọn họ cũng dần dần mờ phai, mà Triệu chưởng quầy đứng cách đó không xa
thấy một màn như vậy cũng chỉ có thể vô lực lắc đầu, sức chiến đấu giữa
hai người thật sự là không cùng một đẳng cấp, Lăng Kính Vệ nếu như vẫn
không nhận ra được điều đó, thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ bị Lăng Kính
Hiên giày vò đến chết.
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói!" giọng nói vừa dứt, hơi thở âm
lãnh mới vừa được thu lại bớt, hiện tại lại lần thứ hai bùng phát ra,
khuôn mặt anh tuấn phủ đầy sương lạnh rét buốt.
"Ta, ngươi trước tiên phải đáp ứng ta, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này báo quan." Thân thể lại run lên, đến lúc này, Lăng Kính Vệ cũng không
còn lựa chọn nào khác.
"Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi!" Nếu Lăng Kính Vệ chỉ cho rằng y
chỉ biết mỗi việc đi báo quan thôi, thì hắn đã sai hoàn toàn rồi.
"Được, vậy ta nói."
Nhắm mắt lại hung hăng mà hít sâu một hơi, Lăng Kính Vệ gắt gao nắm chặt hai lòng bàn tay lại, hắn không còn lựa chọn nào, nói: "Ngày hôm qua
sau khi nhìn thấy hai đứa con của ngươi rất thông minh, đáng yêu thì ta
càng thêm kiên định ý tưởng muốn nhận chúng nó làm con thừa tự của ta,
cho nên liền cho người đưa tin mời mẹ của ta lên trấn một chuyến, ta nói suy nghĩ này cho bà ấy biết, hy vọng là bà ấy có thể giúp ta chuyện
này, ai mà ngờ.. sáng hôm nay bà ấy lại đưa tin nói là sau khi ngươi
thanh tỉnh lại thì đã thay đổi rất nhiều, câu nào câu nấy thoát ra khỏi
miệng cứ như là hận bản thân không có dính líu gì với Lăng gia vậy,
tuyệt đối sẽ không có khả năng ngươi đồng ý đem con đưa cho ta nhận làm
con thừa tự, vì thế, ta liền vội vàng quay về nhà định cùng cha mẹ
thương lượng biện pháp xem sao, vốn dĩ chúng ta tính toán sẽ đi gặp
ngươi trực tiếp, nhưng đi được nữa đường thì gặp phải hai đứa nhỏ, cho
nên sau đó.."
Nói xong lời nói cuối cùng, Lăng Kính Vệ liền thật sự không nói được
tròn câu nữa, không phải là lương tâm của hắn đột nhiên trỗi dậy, mà là, người có tư tưởng càng âm u, xấu xa thì càng sợ hãi mọi chuyện được
phơi bày ra ánh sáng, lại càng sợ những chuyện xấu xa, thiếu đạo đức của mình bị mọi người phát hiện, hắn đã không tưởng tượng đến hậu quả việc
cha vợ cùng tức phụ của mình đối xử với mình như thế nào sau khi biết
được những chuyện mà hắn đã làm.
"Lăng Kính Vệ, chuyện đã đến nước này, vậy mà ngươi còn muốn lừa gạt ta
nữa sao? Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết chết ngươin sao?"
Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ kết thúc tại đây
thì Lăng Kính Hiên lại đột nhiên vọt qua nắm chặt cổ áo của Lăng Kính
Vệ, y đưa miệng lại gần tai hắn nói ra từng chữ từng chữ tựa như đang
nhã băng vậy.
"Ta, những gì có thể nói ta đều đã nói cho ngươi biết rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa chứ?"
Theo bản năng lảng tránh ánh mắt khiếp người của Lăng Kính Hiên, Lăng
Kính Vệ lắp ba lắp bấp nói, trên mặt Lăng Kính Hiên hiện giờ tràn ngập
sự chế nhạo nói: "Nếu chỉ là do lòng tham nhất thời của ngươi thì con
của ta sao có thể bị phải thuốc mê chứ? Cho đến tận bây giờ bọn nhỏ còn
chưa có tỉnh lại đâu. Chỉ dựa vào ngươi và cha mẹ của ngươi thì làm sao
chuyện này có thể xảy ra một cách im hơi lặng tiếng như thế được chứ?"
Không một ai biết khi Lăng Kính Hiên hay tin hai tiểu bánh bao nhà y mất tích rồi thì trong lòng y có bao nhiêu phẫn nộ, cho nên bất luận là ai
chỉ cần có liên can trong chuyện này, y đều sẽ không để cho bon họ được
sống yên ổn đâu, thù này, y nhất định phải trả cho bằng được.
"Ta nói, ta nói mà."
Lăng Kính Vệ vừa định khua môi múa mép cho qua chuyện thì hắn chợt thấy
Lăng Kính Hiên nâng tay trái lên, hắn sợ y sẽ hạ độc hắn một lần nữa cho nên Lăng Kính Vệ cũng không dám giấu diếm điều gì nữa, hắn run rẫy nói: "Mẹ ta nói rất rõ ràng rằng ngươi không còn là Lăng Kính Hiên mà bọn ta có thể tùy tiện khi dễ nữa, bà ấy còn nói ngươi tuyệt đối sẽ không có
khả năng giao con cho ta nhận làm con thừa tự, cho nên ta liền.. liền
thuê hai tên du côn trên trấn Đại Đồng về, bảo họ mua thuốc mê rồi lặng
lẽ trở về Lăng gia thôn mai phục, canh lúc bọn nhỏ đi đơn độc thì ra tay cưỡng chế mang đi, vốn dĩ ta cho rằng sẽ phải tốn chút ít công phu thì
mới được, nhưng ai mà ngờ chiều này lại có cơ hội nhanh như thế, cho nên ta liền.."
"Ngươi liền không chút do dự dùng thuốc mê cưỡng chế mang bọn nhỏ đi?"
"Rầm!"
Không chờ Lăng Kính Về nói hết câu, Lăng Kính Hiên liền lạnh giọng nói
giúp hắn, sau đó thẳng tay ném hắn bay ra ngoài, thân thể của Lăng Kính
Vệ cứ thế mà theo quán tính ngã 'rầm' ra đất, tuy rằng hắn cố gắng muốn
bò dậy, nhưng sau khi phát hiện tầm mắt của Lăng Kính Hiên vẫn để trên
người mình, hắn liền giống như là bị điểm huyệt vậy, toàn thân cứng đờ,
làm sao cũng không nhúc nhích được, Lăng Kính Hiên bước qua, đứng trên
cao nhìn vào hắn: "Hai tên du côn kia tên gọi là gì? Cha mẹ của ngươi có biết việc này hay không? Chuyện này còn ai khác tham dự vào không?"
"Vương Nhị cùng Tằng Đại, mẹ của ta biết, nhưng mà bà ấy cũng từng ngăn
cản ta, thật sự, Kính Hiên, ta thật sự biết sai rồi, đệ hãy tha thứ cho
ta đi."
Giờ này khắc này, phòng tuyến tâm lý của Lăng Kính Vệ đã hoàn toàn sụp
đổ, loại cảm giác bị dao nhỏ chầm chậm cắt vào da thịt so với loại độc
dược trước đó thống khổ hơn chục ngàn lần, hắn sợ, hắn thật sự sợ rồi..
"Hừ, hiện tại biết sợ rồi? Vậy trước khi làm ra chuyện này sao lại không biết sợ?"
Khính thường hừ lạnh một tiếng, gót chân của Lăng Kính Hiên vừa xoay một chút, lần lượt gật đầu ra hiệu cho Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long
một cái, ngay lúc tất cả mọi người đều cho là bọn họ rốt cuộc chịu rời
đi thì bỗng nhiên Lăng Kính Hiên xoay người lại: "Triệu chưởng quầy, xét thấy ông cũng là một người biết phân biệt lý lẽ, coi như là ta tặng ông một món quà cuối cùng đi, Lăng Kính Vệ này là trời sinh tinh hàn, cả
đời này vĩnh viễn hắn cũng sẽ không có cơ hội được làm cha đâu."
"Cái gì?"
Nói xong, nhóm ba người Lăng Kính Hiên cứ thế mà ngang nhiên rời đi,
phía sau, tiếng rống to của Triệu chưởng quầy gần như là muốn rống bay
cả nóc nhà, trước khi ngồi lên xe ngựa, Lăng Kính Hiên bế con của mình
từ tay Triệu Đại Long, y ôm con mà lạnh lùng nhìn vào cánh cửa đang mở
to của tiệm tạp hóa, đáy mắt y chất chứa đầy sương lạnh, muốn hoàn toàn
phá hủy một người, thì không nhất thiết phải lấy mạng của hắn, đây chỉ
là mới bắt đầu mà thôi, Lăng Kính Vệ cùng Lăng gia Đại phòng, hắn sẽ
không buông tha cho bất kỳ một người nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT