"Ca, huynh xem đệ đánh có tốt không?"

Hậu viện, Lăng Văn, Lăng Võ, hai huynh đệ bọn họ một người thì đang dùng nhánh cây ở trên bàn cát* tự chế để học luyện chữ, một người thì đang đổ mồ hôi như mưa chăm chỉ luyện Thái Cực quyền, người trước ngồi khoanh chân, trầm tĩnh như nước, người sau thì linh hoạt như thỏ, thoăn thoắt nhanh nhạy, hai huynh đệ họ không chỉ có lớn lên giống nhau như đúc mà kể cả dáng vẻ nghiêm túc, làm việc nhiệt tình cũng đều không khác nhau dù chỉ một chút, tuy rằng việc bọn họ làm là khác nhau nhưng thái độ thì giống nhau, tựa như trăm sông đổ về cùng một biển vậy.

"Ừm, rất tốt, đệ mau đến đây uống một miếng nước trà đi, ta xem đệ nóng lắm rồi đó."

Ngẩn đầu lên, Lăng Văn nhanh chóng đổ ra một ly trà lạnh đưa cho đệ của mình, ấm trà cùng ly đựng đều là đồ vừa mua trên trấn hôm nay, tuy rằng lúc mua thì nhóc rất đau lòng nhưng hiện tại lúc dùng đến thì nhóc mới thấy nó rất tốt.

"Dạ."

"Đùng! Đùng!"

"Lăng Kính Hiên, tên tiện nhân kia, mau ra đây mở cửa nhanh lên! Nhanh ra mở cửa cho chúng ta mau lên?"

Lăng Võ nhận lấy ly trà từ tay ca ca mình, nhóc còn chưa kịp uống thì bên ngoài bỗng nhiên lại vang lên những tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, theo sau còn có tiếng mắng chửi liên hồi của một thiếu phụ, làm cho tay của Lăng Võ rung lên, mím môi theo bản năng mà dựa gần vào ca ca mình, Lăng Văn cũng theo thói quen mà vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra mà ôm lấy đệ đệ, thân thể nhỏ gầy của nhóc đang cố găng hít sâu mấy hơi, muốn tiếp thêm dũng khí cho mình cùng đệ đệ.

"Là người phụ nữ hung dữ hồi trưa sao?"

Nghe ra đó là giọng nói của một người phụ nữ, Lăng Võ không nhịn được mà nghẹn ngào, dù cho nhóc còn nhỏ những vẫn biết là người phụ nữ kia là người bên phía nhà ông bà cố, là trưởng bối của bọn họ.

"Đừng sợ, để ta đi ra ngoài xem."

Vỗ vỗ lưng đệ đệ xong Lăng Văn liền muốn đi ra ngoài xem tình hình, nhưng Lăng Võ lại ngay lập tức giữ chặt tay ca ca mình lại: "Ca, đừng đi, bọn họ rất hung dữ, chúng ta vẫn nên chờ cha trở về đi?"

Lăng Võ sợ rằng ca ca mình ra ngoài sẽ bị đánh, những người đó tuy rằng đều là trưởng bối của bọn họ, nhưng nhóc biết, bọn họ không ưa gì ba cha con bọn họ cả.

"Vậy ta chỉ đứng cách cửa nhìn ra ngoài thôi, chắc là cha cùng Tam thúc cũng sắp về đến nơi rồi."

Quay đầu lại nỗ lực nở ra một nụ cười trấn an tinh thần cho đệ đệ mình, Lăng Văn kiên định muốn ra ngoài xem tình hình bên ngoài như thế nào, cho nên Lăng Võ cũng chỉ có thể theo chân ca ca ra ngoài xem xét, tiếng đập cửa cùng tiếng chửi rủa bên ngoài chưa bao giờ chấm dứt cả, hai anh em chỉ có thể đứng cách cửa nhìn dọc theo khe nhỏ chính giữa mà xem xét tình hình bên ngoài, hiện tại bên ngoài đang có vài phụ thân cực kỳ hung dữ, phía sau bọn họ cách đó không xa còn có không ít người đứng xem náo nhiệt, thấy thế hai huynh đệ bọn họ càng thêm dứt khoát không mở cửa, mà Nghiêm Thịnh Duệ đang nằm trong phòng trong đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh xôn xao bên ngoài, y nhớ tới hiện tại Lăng Kính Hiên đang không có ở nhà, hai đứa nhỏ ở bên ngoài khó tránh được nguy hiểm, nghĩ vậy nên y cũng không quan tâm trên người mình vẫn còn bị thương, giãy giụa bò dậy khỏi giường rơm, người còn chưa kịp đứng vững thì đã bị một trận choáng váng say sẫm mặt mày ập tới, ép y không thể không ngồi trở lại giường.

"Các người làm gì ở đây vậy? Mẹ, sao người cũng tới đây thế?" Sau khi ngoài cửa xôn xao một hồi lâu, lúc cửa gổ sắp bị người ta đạp đổ thì tiếng nói của Vương thị đột nhiên vang lên, hai huynh đệ Lăng Văn, Lăng Võ nghe thấy tiếng nói của bà ngoài thì hai đứa mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, sau đó cùng nhau ghé vào khe cửa mà xem xét tình hình bên ngoài.

Người tới không chỉ có một mình Vương thị, bên cạnh bà còn có Lăng Thành Long nữa, chuyện này nói tới thì cũng khéo thật, hôm nay khi hai vợ chồng họ xuống ruộng thì chợt phát hiện mình quên đem theo nước trà, sau đó Lăng Thành Long liền bảo tức phụ của mình về nhà lấy tới, trời nóng như vậy, nếu không uống nước trà thì làm sao chịu nổi chứ? Nhưng khi Vương thị về đến nhà thì lại gặp phải Lăng Kính Hàn đang cố gắng mạnh mẽ chống đỡ cỗ thân thể rách nát của mình dựa theo tường nhà đi ra, từ trong miệng con trai mình biết được chuyện mẹ chồng, tiểu cô cùng chị em dâu của mình muốn đến nhà Lăng Kính Hiên gây sự thì Vương thị cũng không còn tâm tình nào mà để tâm đến chuyện trà nước gì nữa, bà vội vàng đỡ Lăng Kính Hàn đang trong tình trạng có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào trở lại giường nằm, sau đó vội vàng chạy ra ruộng gọi lão công của mình, hai vợ chồng vô cùng lo lắng mà từ trong ruộng gắp gáp chạy đến đây.



Từ rất xa đã nhìn thấy một vòng người vây xem xung quanh nhà con trai mình, mắt thấy nhóm người Lăng Giang thị đang nổ lực đá cửa nhà con mình, sắc mặt hai vợ chồng Lăng Thành Long nháy mắt xanh như tàu lá chuối, lúc đến gần thì thấy trong nhóm người đó có cả Lăng lão thái thái thì lập tức hai vợ chồng bọn họ tức run người lên, thật uổng công hai vợ chồng họ vẫn luôn xem bọn họ là trưởng bối của mình mà nhường nhịn kính trọng, Kính Hiên nhà mình rốt cuộc đã chọc đến bọn họ chỗ nào chứ? Vì sao bọn họ vẫn luôn muốn nó sống khổ sở chứ? Có phải bọn họ muốn ép tới khi nào Kính Hiên chết đi thì bọn họ mới vừa lòng hả dạ đúng không?

Nhưng dù có tức giận đến đâu thì trên đầu bọn họ vẫn còn đè nặng một chữ hiếu cho nên bọn họ vẫn không thể nào chất vấn mẹ của mình được, ngược lại bên ngoài bọn họ vẫn thành thật ngoan ngoãn mà đứng yên trước mặt của bà.

Lăng Thành Hoa, Lăng Giang thị cùng với Lăng Hiểu Oánh ba người xoay đầu lại nhìn thấy người đến là hai vợ chồng của Lăng Thành Long thì trên mặt đều không nhịn được hiện lên nụ cười vui sướng khi người gặp họa, mà ánh mắt lúc này của Lăng lão thái thái nhìn về phía hai vợ chồng Lăng Thành Long chẳng khác nào độc xà vậy, trong đó không chứa đựng một chút gì gọi là tình mẫu tử cả, bộ dáng của bà cứ như là nhìn vào kẻ thù của mình vậy.

"Làm sao? Tại sao ta lại không thể tới đây? Nếu như mà hiện tại ta không tới đây thì làm sao biết được bọn người ăn cây, táo rào cây sung như các ngươi có bứng hết toàn bộ Lăng gia đem tới đây cho tên tiện nhân kia hay không chứ?"

Lăng lão thái thái một khi đã mở miệng thì khả năng chanh chua trên cơ bản đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi, bà vừa nói xong thì nháy mắt liền khiến sắc mặt của hai vợ chồng Lăng Thành Long trắng bệnh không còn một giọt máu nào, đôi môi trắng bệt của hai người không ngừng khẽ run biểu hiện sư ẩn nhẫn cực lực của hai người, Lăng Thành Long lặng lẽ giữ chặt tay tức phụ dường như sắp không nhịn được nữa của mình, tiến lên trước hai bước cung kính mà đứng trước mặt Lăng lão thái thái khó khăn nặn ra một nụ cười, nói: "Mẹ à, nhìn người nói kìa, làm sao con có thể làm ra chuyện như thế được chứ."

Trong ba người con trai mà Lăng lão thái thái sinh ra thì Lăng Thành Long tuyệt đối là người thành thật nhất, không có mưu kế nhất, cũng là đứa hiếu thuận nhất, nhưng đáng tiếc là ông là đứa con mà bà không yêu thương nhất.

"Ngươi thì không làm như thế được, nhưng mà người nào đó thì không như thế đâu." Khi nói chuyện, tầm mắt ác ý như có ý đồ mà lướt qua người của Vương thì đang đứng phía sau Lăng Thành Long.

"Long ca.." Đôi mắt của Vương thị nháy mắt đong đầy nước mắt, uất ức mà nhìn về phía lão công của mình, sự nhẫn nại mà nãy giờ bà cố gắng gìn giữ trong phúc chốc dường như đã tan thành bọt biển.

"Mẹ, nàng ấy sẽ không!"

Thấy thế, đôi tay chằn chịt vết chai của Lăng Thành Long không nhịn được siết chặt, qua một hồi lâu mới ngượng ép chính mình bước lên phía trước giải thích với mẹ ruột của mình, nhưng Lăng lão thái thái lại không cho ông được nói hết câu thì đôi mắt sắc bén cay nghiệt đã hung ác mà trừng ông, tiếng nói đột nhiên cất cao lên: "Cái gì gọi là nàng ta sẽ không? Năm đó nếu như nàng ta không tác động đến ngươi thì nhà của chúng ta có thể nảy sinh sự xa cách với nhà Nhị thúc của ngươi sao? Mấy năm nay chẳng phải nàng ta cũng liên tục mang đồ từ nhà chúng ta đến đây tiếp tế cho cái tên nghiệt chủng kia sao? Hiện giờ thì hay rồi, nàng ta còn dám trắng trợn đem tiền bán cá của ngươi cùng Kính Bằng đưa cho tên nghiệt chủng đó, trong mắt của các ngươi rốt cuộc có người mẹ như ta hay không, có đem Lăng gia để vào trong mắt không?"

Nhớ đến chuyện xảy ra năm đó thì bà lại càng tức giận hơn nữa, ở Lăng gia thì trừ bỏ người đứng đầu Lăng gia là Lăng lão gia tử thì bà là người quản lý tất cả mọi thứ có trong nhà, có thể nói là một tay che trời cũng không phải là nói quá, từ con trai, con gái, cháu trai, cháu gái, con dâu có ai mà không dám nghe lời bà chứ? Nhưng mà từ khi sự kiện kia xảy ra thì nó đã trở thành cái gai trong lòng bà rồi, vì mua đất cho tên nghiệt chủng bị trục xuất kia mà hai vợ chồng lão Nhị vốn thành thật lại cùng nhau liên thủ chống đối bà, mấy năm sau mặc kệ là bà nô dịch bọn họ tới đâu đi nữa thì nỗi hận trong lòng bà cũng không sao giảm xuống được.

Từng câu từng chữ xuất phát từ miệng của Lăng lão thái thái tuyệt đối đã chọc thẳng vào trong trái tim hiếu thảo của hai vợ chồng Lăng Thành Long, sắc măt bọn họ vốn dĩ đã trắng bệch, hiện giờ thì hay rồi cắt không còn một miếng máu nào luôn, trong nháy mắt trái tim của bọn họ càng thêm băng giá, cả người giống như là rớt xuống hầm băng vậy, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn thành thật làm trâu làm ngựa cho cái nhà kia, như thế chẳng lẽ chưa đủ để xóa bỏ sự ngỗ nghịch năm đó của bọn họ sao? Bọn họ cũng chỉ muốn tạo ra một con đường sống cho con của mình thôi, chẳng lẽ như thế cũng là sai sao?

"Bịch!"

"Mẹ à, người là mẹ ruột của con đó, con cầu xin mẹ đừng nói nữa được không? Năm đó là con bất hiếu, hiện tại con dập đầu nhận sai với mẹ được không? Cầu xin người mà mẹ, người trở về nhà đi."

Đường đường là một người đàn ông cao bảy thước, thế mà hiện tại lại trước mặt mọi người quỳ xuống, thất thanh cầu xin Lăng lão thái thái bớt giận, sự hiếu thuận của Lăng Thành Long, đủ để có thể nói ông là một người ngu hiếu, thôn dân vây xem xung quanh không nhịn được mà chỉ trỏ bọn họ, nhỏ giọng bàn tán, một ít phụ nhân cao tuổi thậm chí còn ghen tị mà nhìn lão thái thái, nếu như con của bọn họ có thể hiếu thuận được như thế thì đừng nói là giúp đỡ đứa cháu bị ô uế thanh danh, dù là đem ba cha con kia trở về thì bọn họ cũng đồng ý.

Người cao tuổi thì sợ nhất là gì? Đương nhiên là con cái bất hiếu, có thanh danh tốt bao nhiêu cũng không thể nào đổi được một người con có hiếu với mình hết.

"Trở về? Làm sao mà có chuyện tốt như vậy chứ? Hôm nay nếu các ngươi không đem hết tất cả những gì đã tiếp tế cho tên nghiệt chủng kia ra đây thì chỗ nào ta cũng không đi."



Điều đáng tiếc chính là.. ngay cả người ngoài cũng bị tấm lòng hiếu thảo của Lăng Thành Long khiến cho cảm động không thôi, nhưng Lăng lão thái thái thì lại khác, trái tim của của bà cứng như thiết, lạnh như băng, không một chút nào có dấu hiệu bị lay động, đừng nói đến bên cạnh của bà là ba người con cháu, hiện giờ trên mặt của họ đều là dáng vẻ khinh thường trào phúng, không có lấy dù chỉ một chút lòng nhân từ của người một nhà.

"Mè à, con thừa nhận gần đây Long ca cùng Kính Bằng có đến giúp Kính Hiên bán cá, nhưng tất cả chỗ cá đó để là do một mình Kính Hiên bắt được, chúng con chỉ hỗ trợ nó bán mà thôi, sao mẹ lại có thể nói con ăn cấy táo rào cây sung được chứ? Chẳng lẽ tất cả những gì mà con cùng Long ca làm trong nhà còn không đủ sao? Còn có Kính Hiên nói sao cũng là cháu của mẹ, sao mẹ cứ mở miệng ra là gọi nó nghiệt chủng đê tiện vậy chứ? Nếu nó mà là nghiệt chủng đê tiện thì chúng ta đây tính là cái gì chứ?"

Vẫn luôn dập đầu, hiện tại Lăng Thành Long thật sự là lạnh tâm rồi, cả người ông xụi lơ trên mặt đất, Vương Thị thấy thế liền không thể nào nhịn được nữa, bà đi đến đỡ dậy Lăng Thành Long bởi vì liên tục dập đầu mà trên trán chảy đầy máu, bà liên tiếp phản bác lại lời của mẹ chồng mình, bà đã chịu đủ rồi, từ khi bà được gả đến Lăng gia thì Lăng lão thái thái chưa bao giờ đối xử tốt với bà, năm đó trưởng tử của bà bị trực xuất khỏi Lăng gia thì bà đã cố gắng nhịn xuống, rốt cuộc thì con của bà cũng có một phần không đúng, nhưng giờ này khắc này, bà rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cùng lắm thì cả nhà của bà cũng bị trục xuất ra khỏi gia tộc đi, Kính Hiên chỉ dựa vào bãn lĩnh của chính mình mà mới kiếm được có một chút tiền thì bọn họ đã đến cửa náo loạn, đây rõ ràng bọn họ muốn triệt hạ đường sống cuối cùng của cả nhà con trai bà mà!

"Ngươi? Ta đánh chết cái thứ con ngỗ nghịch bất hiếu nhà ngươi!" Từ trước đến nay Lăng lão thái thái ở Lăng gia đều tự xưng là duy ngã độc tôn thì làm sao có thể bị tức phụ của con mình chỉ vào mũi quở trách được chứ? Lăng lão thái thái tức giận, nhào lên muốn đánh Vương thị.

"Mẹ à! Nhị tẩu cũng không phải là cố ý đâu, xin người hãy bớt giận mà."

"Nhị tẩu, tỷ nhìn xem mẹ đều đã tức giận đến như vậy, tỷ còn không mau quỳ xuống xin lỗi?"

"Bà nội, người đừng tức giận như vậy nha, Nhị thẩm cũng là sốt ruột mà thôi, dù sao Kính Hiên ca cũng là trưởng tử của thẩm ấy mà."

Nhóm ba người Lăng Thành Hoa ngoài mặt giả vờ lôi kéo khuyên nhủ Lăng lão thái thái, thực chất là mỗi câu các nàng nói ra đều chọc thẳng vào tim bà, lại sát thêm lên đó mấy lớp muối, làm cho Lăng lão thái thái càng thêm tức giận nhào qua, ngang ngược tránh thoát khỏi tay con gái cùng con dâu, nhào qua tát vài cái lên mặt của Vương thị, lưu lại trên mặt Vương thì từng vết từng vết móng tay sắc bén.

"Đủ rồi, mẹ một khi đã không dung thứ nỗi chúng con thì con đây hiện tại sẽ đi trở về mời cha làm chủ giúp chúng ta phân gia, chúng ta sẽ tự ra riêng sống một mình." Vết thương trên mặt của tức phụ đập thẳng vào mắt mình khỏi nói có bao nhiêu chói mắt, Lăng Thành Long đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, rốt cuộc cũng bị ép đến mức lâm vào bước đường cùng, đứa con vẫn luôn luôn hiếu thảo ngày xưa, hiện giờ cuối cùng cũng bị mẹ bị dồn tới mức phải phản kháng lại.

"Ngươi dám!" Lăng lão thái thái ngẩn ra, ngay sau đó lại nhanh chóng trừng lớn hai mắt, hận không thể trừng ra hai lỗ máu trên người Lăng Thành Long, bà có mơ cũng không bao giờ nghĩ đến, đứa con luôn luôn thành thật của bà lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố muốn phân gia ra ở riêng.

"Con chỉ là chiều theo ý của mẹ mà thôi." Đau lòng mà ôm lấy tiểu tức phụ đang khóc thút tha thút thít của mình, Lăng Thành Long hạ thấp ánh mắt trầm tư nói, nếu có thể, ai lại muốn trở thành một đứa con bất hiểu ngỗ nghịch chứ? Hắn cũng được xem là một nữa người đọc sách đi, nếu không phải mắt thấy tức phụ cùng con trai của mình bị ép đến mức không còn một con đường sống nào, thì dù đánh chết hắn thì hắn cũng không dám sinh ra ý nghĩ muốn phân gia ra ở riêng.

"Ngươi ngươi ngươi.." ngón tay của Lăng lão thái thái không ngừng run rẩy chỉ vào Lăng Thành Long, tức giận đến mức thở hỗn hễn, ngươi cả nửa ngày cũng khong nói ra được hết câu, mắt thấy tình huống diễn ra đã không thể nào vãn hồi được nữa, ánh mắt của Lăng Thành Hoa trầm xuống, một ý nghĩ thâm độc dần dần hiện lên, ra vẻ trầm trọng tiến lên đỡ lấy mẹ mình: "Nhị ca, sao huynh còn không mau xin lỗi mẹ đi? Nhìn xem mẹ đã bị huynh chọc tức đến cỡ nào sao? Lỡ như mà có chuyện không may xảy ra thì người hối hận không phải là huynh sao? Chúng ta là người một nhà có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ? Mau xin lỗi mẹ nhanh lên, muội tin tưởng mẹ sẽ không trách huynh đâu."

Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng hiếu thuận hiền huệ của Lăng Thành Hoa, không ít người đều sôi nổi khen ngơi, thật không hổ là con gái của tú tài nha, cô nương nông thôn bình thường làm sao sánh bằng được.

"Đúng vậy, Nhị ca, Nhị tẩu, các ngươi cũng đừng có do dự như thế nha, chữ hiếu lớn hơn cả trời đó, cha mẹ hiện tại còn đang mạnh khỏe, sao huynh lại có thể sinh ra ý nghĩ phân gia ở riêng được chứ?"

Phải biết rằng, mấy năm nay công việc nhà nông trên cơ bản đều do hai vợ chồng Lăng Thành Long ôm hết vào mình, vừa nghe hắn muốn phân gia ở riêng thì Lăng Giang thị liền sốt ruộc nóng nảy, Đại tẩu là đứa con dâu thân cận nhất với Lăng lão gia tử, một khi Nhị tẩu phân gia ra ở riêng thì người xui xẻo chính là bà đó

Bàn cát*: Các bạn hãy tưởng tượng cái bàn đó hình chữ nhật trên mặt được làm lõm vào dùng để đổ cát vô đó.

P/s: Phải nói là cạn lời với một gia đình cực phẩm từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài này chứ, vừa edit vừa đọc mà tức anh ách luôn, không hiểu nổi tư duy của những con người cực phẩm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play