Có một câu nói như thế nào ấy nhỉ? Ừm.. kế hoạch cho dù có hoàn hảo đến đâu thì cũng sẽ có thể có nhân tố tác động vào làm cho kế hoạch có sự thay đổi dù là lớn hay nhỏ đi nữa! Từ kiếp trước cho đến kiếp này, thật sự mà nói thì tình yêu cùng hôn nhân chưa bao giờ là điều mà Lăng Kính Hiên đeo đuổi cả, nhưng một khi người đã sớm được định sẵn có duyên phận với ngươi xuất hiện thì dù ngươi có muốn trốn tránh thế nào thì cuối cùng cũng không trốn thoát được, không lâu sau đó, Lăng Kính Hiên sẽ tự mình cảm nhận được sự thật nó tàn khốc đến mức nào, y cũng sẽ chân chính cảm nhận được chế độ xã hội phong kiến ở thời cổ đại này tàn khốc đến cỡ nào.

Để có thể chế biến được một trăm bình mức trái cây thì cần có một số lượng trái cây không hề nhỏ, hơn nữa hắn còn muốn nhưỡng thêm một trăm bình rượu nho, nhưng hắn lại không biết cụ thể hiện tại trong núi có bao nhiêu trái cây dại chín, nếu như nho dại không đủ thì hắn cũng chỉ có thể tìm những loại trái cây dại khác để làm mức trái cây mà thôi, như vậy thời gian tiêu tốn ở trong núi cũng sẽ tăng lên rất nhiều, cho nên sau khi ăn xong thì Lăng Kính Hiên dặn dò kỹ lưỡng hai tiểu bánh bao vài câu liền cùng Lăng Kính Bằng mỗi người cõng trên lưng một chiếc giỏ tre lớn đi về phía núi Nguyệt Hoa.

Nhưng Lăng Kính Hiên lại quên rằng, những người kia đã hình thành thói quen khi dễ bắt nạt ba cha con bọn họ rồi, hiện tại những người đó mặc dù đã bị Lăng Kính Hiên đe dọa khiến cho sợ hãi nhưng chỉ bao nhiêu đó thôi thì không đủ để khiến cho bọn họ yên phận được, đặc biệt là khi biết hiện tại y lại đang phát tài thì càng khiến cho các nàng cảm thấy chính mình như đang bị vả một cái tát thật đau vậy.

"Nương, người không biết đâu, tên quái vật Lăng Kính Hiên kia mua rất nhiều đồ vật tốt về nhà, trưa nay bọn họ còn có thịt để ăn nữa, ngay cả cha cũng không có cuộc sống tốt như hắn nha, ta còn thấy Nhị ca, Nhị tẩu cùng với Lăng Kính Bằng dường như cũng thường xuyên chạy đến chỗ hắn nha, liệu có phải là bọn họ lén lúc đưa tiền cho hắn hay không? Nếu không thì một tên quái vật yêu nghiệt như hắn lại mang theo bên mình hai đứa con hoang làm sao có tiền mà mua đồ dùng cùng với thịt để ăn nha?"

Gia đình của Lăng lão gia tử ở Lăng gia thôn bọn họ cũng được xem như là một gia đình giàu có, trong nhà có tới mấy chục mẫu đất, lại không cần phải nộp thuế, nhà thì lại nằm ở trung tâm của thôn, mười mấy gian nhà ngói gạch xanh khang trang, đẹp đẻ không thể chê vào đâu được, hai mẹ con Lăng Giang thị sau khi bị Lăng Kính Hiên chọc tức thì liền về thẳng nhà, đi thẳng đến phòng của Lăng lão thái thái, thừa dịp hai vợ chồng Lăng Thanh Long đều bận việc ngoài ruộng thì Lăng Giang thị không ngừng thêm mắm thêm muối thổi gió bên tai, không ngừng xúi giục Lăng lão thái thái.

"Thế nào? Trong nhà không cho ngươi ăn thịt bộ oan ức ngươi lắm sao?"

Hai mắt Lăng lão thái thái khẽ híp lại, người dựa nghiên trên giường lười biếng lạnh nhạt lướt tầm mắt về phía nàng một cái, trong đó ẩn chứa sự cảnh cáo, Lăng gia bọn họ còn chưa có nghèo đến mức không ăn nổi thịt nên ghen tị với người khác.

"Không phải đâu nương, bộ con là loại người như thế sao?

Nghe thấy lời nói như thế khiến cho Lăng Giang thịt lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng muốn giải thích, Lăng Hiểu Oánh đang đứng bên cạnh bà cũng dì truyền thực tốt năng lực châm ngòi thổi gió của mẹ nàng, lúc nhìn thấy sắc mặt của Lăng lão thái thái khó coi thì lặng lẽ kéo tay mẹ nàng một cái, sau đó đi đến ngồi xổm bên chân của Lăng lão thái thái mà thổi gió bên tai bà:" Chuyện này là thật đó bà nội, cháu còn nghe nói Nhị bá đều cùng với Lăng Kính Hiên kéo theo một xe tràn đầy cá phi thường mập mạp tươi ngon lên chợ ngay cửa thôn bán đó, do đó tiền mà Lăng Kính Hiên hiện giờ đang có chắc chắn là tiền bán cá nha, chúng ta lại chưa có phân gia, lý ra số tiền đó toàn bộ đều phải giao cho bà nội ngài giữ mới đúng chứ, sao có thể đem đi đưa cho tên quái vật bị trục xuất khỏi gia tộc như Lăng Kính Hiên được chứ? "

" Thực sự có chuyện như vậy sao? "

Nghe đến đó, một thiếu nữ vẫn luôn đứng bên cạnh Lăng lão thái thái, tuổi khoảng chừng đôi mươi, lớn lên cũng tính là tương đối dễ nhìn, hiện tại biểu tình của nàng ta khoa trương nói, nàng cũng chính là con gái út của Lăng lão thái thái Lăng Thành Hoa, sinh ra cùng tuổi với Lăng Kính Hiên, nàng là quý nữ được sinh ra lúc Lăng lão thái thái đã về già cho nên nàng cũng là đứa con được nâng niu, cưng chiều nhiều nhất, điều duy nhất tiếc nuối chắc cũng chỉ có chuyện tình duyên của nàng, vào năm trước hôn nhân của nàng vốn đã được định tốt, vốn tính gả nàng cho một hộ nhà giàu ở trấn trên, vào năm sau sẽ xuất giá rồi, xong lại bởi vì vị hôn phu kia cảm thấy tuy rằng Lăng Thành Hoa là con gái của một tú tài nhưng dường như gia giáo của cô vẫn chưa được tốt lắm cho nên hắn cho rằng nàng không xứng với mình, vì thế không lâu sau đó đã sai người tới cố chấp muốn hủy hôn ước giữa hai nhà, cuối cùng hôn ước vốn cho rằng sẽ diễn ra tốt đẹp lại cứ như thế mà chết trong trứng nước.

Một thiếu nữ bị vị hôn phu của mình từ hôn là một chuyện rất nghiêm trọng, nên trong hai năm tiếp theo đó dù cho Lăng Thành Hoa mang danh là con gái của một tú tài thì cũng không có ai dám tới cửa cầu hôn nàng cả, cho tới mấy năm gần đây kỳ thật cũng có một vài người đến hỏi cưới nàng nhưng Lăng Thành Hoa nếu không phải khinh thường gia thế bối cảnh của người ta thì cũng là chê bai diện mạo của bọn họ, nên không thèm đồng ý lời cầu hôn, Lăng lão thái thái lại chiều theo ý nàng, cho nên nàng năm nay đã hai mươi tuổi thế nên cũng được coi như là gái lỡ thì rồi, hiện tại nàng vẫn cô đơn lẽ bóng một mình.

Cho đến hiện tại, Lăng Thành Hoa vẫn cho rằng tất cả những chuyện xảy ra với nàng đều do Lăng Kính Hiên làm hại, nên là trong lòng nàng cũng tràn ngập nổi oán hận với Lăng Kính Hiên, vì thế không thể không nói tình cảnh mà mấy năm nay ba cha con Lăng Kính Hiên phải chịu đựng cũng nhờ một tay nàng giúp sức mới tạo nên thành quả như thế, mà hiện tại bảo nàng làm sao đứng yên mà nhìn Lăng Kính Hiên, người đã hại nàng thê thảm kia lại đang trải qua cuộc sống tốt đẹp được?



Cho nên chúng ta không thể không nói trình độ giáo dục con cái của của nhà họ Lăng thật sự.. ừm! Không mấy gì tốt đẹp cả, chỉ ỷ vào chính mình mang danh là con gái của tú tài thì đã tự cho mình là công chúa cao quý, cho là mình thật sự là sinh ra trong gia đình quyền thế đế vương, không ai bì kịp sao?

" Thật sự đó tiểu cô, nếu người không tin thì cứ đi ra ngoài hỏi thăm đi, rất nhiều người trong thôn của chúng ta đều biết chuyện này nha! "Bản thân Lăng Hiểu Oánh cũng không thích người tiểu cô hể hở một chút là ức hiếp bọn họ này, nhưng mà vào lúc này nàng lại trả lời một cách lưu loát nhanh chóng, mục đích của nàng là gì thì có dùng mông để suy nghĩ thì cũng dễ dàng đoán được.

" Mẹ à! Chuyện này người không thể nào mặc kệ được, Nhị ca, Nhị tẩu cũng thật là.. năm đó Nhị tẩu dùng của hồi môn của chính mình để mua đất cho tên tiện nhân kia thì cũng thôi đi, những thứ đó dù sao cũng là của hồi môn của nàng cho nên chúng ta cũng không quản được, nhưng mà trong suốt mấy năm nay nương cũng đã niệm tình mẹ con mà nhắm mắt cho qua chuyện bọn họ vẫn luôn lén lút giúp đỡ tên tiện nhân kia rồi, nhưng mà không ngờ bọn họ lại không biết giới hạn như thế nha, bọn họ sao có thể ỷ vào tấm lòng thiện lương của người mà xem người như kẻ ngốc như thế chứ? Nếu mẹ vẫn mặc kệ bọn họ như thế thì nói không chừng Đại ca cùng Tam ca sẽ oán trách người bất công đó. "

Nghe được đáp án khẳng định như thế, Lăng Thành Hoa hung hăn đẩy Lăng Giang thị ra, đi đến kéo lấy cánh tay của Lăng lão thái thái không ngừng châm ngòi thổi gió, vốn dĩ Lăng lão thái thái vẫn rất thờ ơ, hiện tại lại chậm rãi nhíu chân mày lại, hai mắt vốn khẽ híp lại đột nhiên mở to ra, đôi xương gò má nhô cao thể hiện rõ sự khắc nghiệt của bà.

" Nực cười! Xem ra hai vợ chồng lão nhị thật sự không biết điều, đi, mang ta đi đến chỗ ở của tên tiện nhân kia, ta muốn nhìn thử xem, hai vợ chồng lão nhị đã trợ cấp cho hắn bao nhiêu đồ vật rồi. "

Lời nói của con gái làm sao mà giống với con dâu được chứ, lần này lời nói của Lăng Thành Hoa đã thành công làm cho Lăng lão thái thái mở miệng, lúc này càng làm cho khuôn mặt của bà càng thể hiện rõ sự nghiêm túc khắc nghiệt hơn bao giờ hết, mà điều đó lại khiến cho trong lòng của Lăng Thành hoa âm thầm reo mừng vui sướng, nàng chủ động đỡ mẹ mình đứng dậy, một hàng bốn người tự cho là một chiếm trọn lý lẽ, cứ thế hùng hổ ngang nhiên mà đi đến nhà của Lăng Kính Hiên 'lấy lại công đạo'.

Đương nhiên, chuyện này lúc bấy giờ Lăng Kính Hiên còn chưa biết được, vì để tiết kiệm thời gian mà hai huynh đệ bọn họ trực tiếp đi xuyên qua lùm cây sau hậu viện để tiến vào núi Nguyệt Hoa, hai người bọn họ cứ thế mà quen cửa quen nẻo đi đến cánh rừng mà hôm nọ mình hái được nho dại, lúc này xác của sói mẹ đã sớm không thấy đâu, ở nơi nó nằm chết trước đó hiện tại chỉ còn một vệt máu cùng với một đống xương cốt, hiển nhiên sói mẹ chắc đã sớm bị những con thú hoang khác ăn thịt rồi, Lăng Kính Hiên cũng không nghĩ nhiều làm gì, hai huynh đệ bọn họ buông giỏ tre xuống đất sau đó nhanh nhẹn không ngừng ngắt lấy nho dại trên cây.

" Ca, huynh đang làm gì vậy? "Vào mùa này thì hầu hết trái cây trong rừng đều đã chín, rất nhanh sau đó bọn họ đã hái đầy hơn phân nữa giỏ tre rồi, vào lúc Lăng Kính Bằng ngẩn đầu lên thì lại thấy được Đại ca nhà mình trên tay cầm chiếc lưỡi hái sắc bén đi sâu thêm một chút vào rừng, trên mặt Lăng Kính Băng khó nén nghi hoặc nhưng y lại không chút do dự đi theo Đại ca của mình.

" Ta muốn nhìn xem xung quanh đây có những loại trái cây khác hay không? Đệ cứ tiếp tục hái nho dại đi, rất nhanh thôi ta sẽ trở về. "

Lăng Kính Hiên xoay đầu lại quăng cho đệ đệ nhà mình một ánh mắt yên tâm, động tác múa may lưỡi hái trên tay lại không dừng lại một khắc nào, có rất nhiều loại trái cây có thể làm được mức trái cây, nhưng nếu muốn có được hương vị cùng chất lượng tốt thì lại không có được bao nhiêu loại có thể đạt đến trình độ hoàn hảo được như nho cả, cho nên để tính toán về lâu về dài thì y cần tìm ra thêm nhiều loại trái cây khác có khả năng chế biến thành mức hoặc thành những loại thực phẩm khác để có thể kiếm nhiều tiền hơn, trước khi mùa đông kéo tới thì y cần phải xây được một căn nhà, còn phải là một căn nhà thật lớn nữa.

" Vậy huynh nhớ phải cẩn thận một chút, đừng đi vào rừng quá sâu, trên núi có rất nhiều thú hoang đó, lỡ như mà gặp phải con nào hung ác thì nguy. "Lăng Kính Băng nghe ca ca mình nói xong thì dừng lại bước chân, xong vẫn không ngừng lo lắng căn dặn hai câu, tuy rằng hiện tại hắn vẫn biết rõ hơn ai hết, rằng đại ca của mình rất có bản lĩnh, cũng không cần thiết hắn phải lo lắng nhọc lòng làm chi.

Nhưng lần này Lăng Kính Hiên cũng không trả lời lại câu nói của đệ đệ mình, y chỉ đưa lưng về phía hắn mà xua xua tay, tỏ vẻ đã nghe rồi, thấy thế Lăng Kính Bằng đang đổ mồ hôi đầm đìa mới vừa lòng mà cúi xuống tiếp tục công cuộc hái nho dại của mình, hắn nhanh chóng lanh lẹ mà hái lấy từng quả nho, trời ơi! Phải nói là lúc hắn biết được một bình mức trái cây trị giá một lượng bạc thì lúc đó hắn khiếp sợ biết bao nhiêu, sự sùng bái đối với năng lực kiếm tiền của ca ca nhà mình cũng theo đó mà nâng lên một tầm cao mới, không cần biết cũng như không quan tâm là số tiền đó là do ca ca hay hắn kiếm được thì vẫn làm cho hắn kích động không thôi, nói cho cùng thì bọn họ cũng là huynh đệ một nhà mà thôi, sao phải quan tâm tiền là do ai kiếm được làm chi chứ?

Bên này, trong nhà của Lăng Kính Hiên, sau khi cha cùng Tam thúc của mình vào rừng hái nho thì hai tiểu bánh bao ở nhà ngược ngùng đem quần áo mà bọn họ mua cho Nghiêm Thịnh Duệ vào phòng của y, nhưng mà hiện tại dường như y đang ngủ rất say, thấy rõ tình cảnh trong phòng làm cho hai huynh đệ bọn họ không nhịn được mà khoa trương thở phào nhẹ nhõm một hơi, Đại bánh bao đi tới tìm một chỗ để quần áo lên, Tiểu bánh bao đáng yêu thì đi đến lẳng lặng ngồi xổm trước mặt của Nghiêm Thinh Duệ tò mò đánh giá khuôn mặt đang ngủ say của y, đỉnh chân mày của nhóc nhăn lên một chút, cái miệng nhỏ cứ cách một lúc lại chu chu lên, nhưng rất nhanh lại khẽ mím lại, sự thay đổi trên khuôn mặt nhỏ của nhóc phái nói cần bao nhiêu sự đáng yêu thì có bấy nhiêu sự đáng yêu.

" Ca, người này thật sự là phụ thân của chúng ta sao? "Mạo hiểm mà duỗi tay ra chọc chọc vào khuôn mặt đang ngủ say của Nghiêm Thịnh Duệ, Tiểu bánh bao không nhịn được mà xoay đầu qua hỏi ca ca của mình, dù sao trong nội tâm của nhóc, nhóc vẫn rất khát khao có được một người phụ thân.



" Đệ tò mò chuyện đó làm gì chứ, dù sao thì khi người này bình phục hẳn thì cũng là lúc y phải rời đi, Tiểu Võ, chúng ta không phải đã thống nhất là chỉ cần cha sao? "

Bổng nhiên nghe thấy câu hỏi của đệ đệ khiến thân thể nhỏ gầy của Đại bánh bao không khỏi cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại bĩu môi mà khó chịu đi về phía đệ đệ mình, ẩn sâu trong đôi mắt vừa đen láy vừa lung linh của Đại bánh bao là những tia oán niệm, khát vọng cùng mâu thuẫn không ngừng chồng chéo lên nhau, tâm tư của đệ đệ mình làm sao Đại bánh bao không hiểu được chứ? Nhưng, trong suốt mấy năm nay thì bà ngoại của nhóc không ngừng thì thầm nhắc nhỡ bên tai nhóc rằng, nếu như không có sự xuất hiện người này thì cuộc sống của ba cha con bọn họ cũng không đến mức phải lâm vào tình cảnh cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm này, trong lòng nhóc tồn tại nổi oán niệm vô hạn đối với người được gọi là phụ thân này mà thôi, đương nhiên, đồng thời nhóc cũng cực kỳ khác vọng có người phụ thân này, tuy rằng nhóc vẫn luôn không thừa nhận.

" Nhưng là? Ngay cả đến Thiếc Oa Tử cũng đều có đủ cha cùng phụ thân nha, đệ cũng muốn, như vậy về sau chúng ta sẽ không bị những người khác mắng là đồ con hoang không cha không mẹ nữa. "

Tiểu bánh bao nghe ca mình nói vậy thì cúi đầu uất ức mà ngắt ngắt ngón tay, khóe mắt ần ật nước mắt nói, nhóc thật sự không hiểu, vì sao hiện tại phụ thân đã quay trở về mà cha cùng ca ca của mình lại còn muốn đuổi phụ thân đi nữa?

Trong lòng Đại bánh bao dâng lên một trận khó chịu, thả quần áo xuống ôm lấy bờ vai đệ đệ mình, đôi mắt cũng đồng dạng rưng rưng nói:" Tiểu Võ ngoan, những lời như vậy đệ tuyệt đối đừng bao giờ nói trước mặt của cha, nếu không sẽ làm cho cha đau lòng đó biết không. "

" Đệ biết, cho nên đệ chỉ có thể lãi nhãi trước mặt của huynh mà thôi, ca, chúng ta thật sự không thể để phụ thân ở lại đây sao? "

Vùi đầu vào sâu trong lòng ca ca mà gật gật đầu, Tiểu bánh bao ngẩn đầu lên nước mặt lưng tròng mà nhìn ca ca của mình, đáy mắt tràn ngập hi vọng mà nhìn chằm chằm nhóc khiến cho trong lòng của Đại bánh bao tê rần, cuối cũng cũng không có cách nào phản bác đệ đệ mình cả, nhóc hạ thấp mi mắt lấp bấp nói:" Cũng? Ừm.. Cũng không phải không có cách, ta đã lén lút hỏi qua Tam thúc, y nói rằng chỉ cần cha của chúng ta đồng ý thì người này có thể ở lại đây, nhưng Tam thúc cũng nói với ta rằng chúng ta không nên quấy nhiễu làm ảnh hưởng quyết định của cha, sự si ngốc của cha chúng ta trong suốt năm năm qua là do người này ban tặng, hiện tại vất vả lắm cha mới hồi phục sự thanh tỉnh, phận làm con chúng ta nếu như làm trái ý của cha thì nhất định cha sẽ rất đau buồn, ta tuy rằng vẫn chưa thật sự hiểu hết ý trong lời nói của Tam thúc nhưng ta cảm thấy lời nói của Tam thúc rất đúng nha, chỉ cần cha đồng ý cho người này ở lại đây thì ta cũng sẽ đồng ý quên đi toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong quá khứ, Tiểu Võ, lời này ta cũng chỉ nói cho một mình đệ nghe mà thôi, đệ nhất định không được nói cho bất kỳ ai khác biết đó. "

" Dạ, nhưng là ca ca, không phải ca vẫn thường hay cằn nhằn cha sao? "

Tiểu bánh bao ngoan ngoãn gật gật đầu, đôi mắt vô tư mà chớp chớp hỏi. Trời ạ! Thân thể Đại bánh bao đột nhiên cứng đờ, lập tức nhớ tới bản thân mình ngày thường rất hay cằn nhằn thét to với cha mình, nhớ tới điều này làm khuôn mặt nhỏ của Đại bánh bao không nhịn được mà đỏ lên, nhóc xoay người bước nhanh ra phía ngoài:" Đó.. đó còn không phải là do ta sợ cha sẽ tiêu tiền lung tung sao? Nhà của chúng ta kiếm được đồng tiền bộ dễ dàng lắm sao? Cha lại không biết tiết kiệm một chút nào, cho nên ta đương nhiên sẽ phải chú ý chuyện đó không phải sao, ừm, chính là như vậy đó? "

" Ừm! Là như vậy à! "

Biểu tình trên mặt của Tiểu bánh bao giống như là đột nhiên tỉnh ngộ mà gật gật đầu, sau đó tung ta tung tăng mà đi theo ca ca mình ra ngoài, rất nhanh bóng dáng nho nhỏ của hai nhóc con đã biến mất phía sau cửa phòng, mà điều bọn nhỏ không biết đó là từ nãy đến giờ thật ra Nghiêm Thịnh Duệ chưa từng thật sự ngủ, hắn chỉ đang nhắm mắt dưỡng sức mà thôi, vào thời điểm khi bọn nhỏ vừa bước chân vào phòng thì hắn đã biết, thật ra từ sâu trong thâm tâm của hắn cũng rất muốn tiếp xúc, trò chuyện, tâm sự về chuyện nhà cùng bọn nhỏ, nhưng mà hắn lại không biết phải làm thế nào để ở chung với chúng, cho nên hắn mới quyết định giả vờ ngủ say, xem xem rốt cuộc hai đứa nhỏ này muốn làm gì, thật không ngờ! Lời nói từ nãy đến giờ của hai đứa đã bị Nghiêm Thịnh Duệ nghe không xót một chữ nào. Lúc nghe được một Lăng Kính Hiên vốn lãnh đạm, ngạo nghễ, xa cách trong ấn tượng của hắn vậy mà một người như thế lại từng rơi vào tình trạng si ngốc trong suốt năm năm qua, trong lòng Nghiêm Thịnh Duệ lúc này chợt dâng lên một cảm giác đau lòng rất xa lạ mà trước nay chưa từng có, khiến cho lòng hắn thật khó chịu, lại càng khiến cho hắn muốn nổ lực bảo vệ, bồi thường cho y, cũng không biết là vì cái gì, hắn lại cảm thấy như là mình thiếu đi một cái gì đó, trong một lúc vẫn không thể nghĩ ra đó là cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể đổ thừa cho việc hắn đang mất trí nhớ mà thôi.

Nghiêm Thịnh Duệ mở mắt ra chống tay ngồi dậy kéo qua bộ quần áo mới được Đại bánh bao tùy tiện để bên cạnh y, tuy rằng chất lượng quần áo dường như không được tốt nhưng lại bị Nghiêm Thịnh Duệ gắt gao nắm chặt trong tay, sự đau lòng trong ánh mắt đầy khí thế mạnh mẽ kia chợt tan dần, thay vào đó là sự cố chấp kiên định bao trùm khắp nơi:" Lăng Kính Hiên, ba cha con ngươi ta muốn chắc rồi."

Mặc kệ là tương lai Nghiêm Thịnh Duệ có khôi phục trí nhớ hay không, liệu thân phận của hắn có cao quý quyền thế giống như những gì mà Lăng Kính Hiên nói hay không thì quyết định của hắn ngày hôm nay cũng sẽ không bao giờ thay đổi, trong tương lại nhất định hắn sẽ cho ba cha con Lăng Kính Hiên một cuộc sống hạnh phúc đầy mỹ mãn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play