"Ai nha, đây mới là con trai ngoan của cha chứ, đi, nhóm người Triệu thúc, Tam thúc của con đã giúp đỡ cha con
mình hơn nữa buổi sáng nay rồi, chắc là cũng sớm đói bụng rồi, con đi
cách vách có một tiệm bán bánh bao mua mười cái bánh bao thịt đi."
Thấy vậy, Lăng Kính Hiên rốt cuộc cùng nở nụ cười tươi, móc từ bên trong túi tiền ra một đồng tiền lớn đưa cho Đại bánh bao, lúc trước khi rời
khỏi hiệu thuốc, do quá vội vàng cho nên túi tiền vẫn luôn ở trên người
của Lăng Kính Hiên.
"Dạ."
Hiếm khi mà Đại bánh bao lại không có keo kiệt, gật gật đầu nhỏ liền xoay người chạy ra ngoài, nhưng..
"Cha, không được mua quá nhiều thịt, mua một chút về ăn cho biết mùi vị là được rồi."
"Ặc.."
Vừa mới chạy ra ngoài được vài bước, Đại bánh bao lại cố tình quay mặt
lại mà cảnh cáo cha của nhóc, không khỏi khiến cho mặt Lăng Kính Hiên
đen xì, trực tiếp tuyên cáo bỏ mình, mẹ ơi, đến lúc nào hắn mới có thể
có cuộc sống miệng ăn đầy thịt, uống được bát rượu lớn đây trời? Dường
như cơ hội này thật sự rất xa vời! Aiii..
"Hì hì!"
Thấy biểu tình trên mặt của lão cha nhà mình, Đại bánh bao không nhịn
được toét miệng nhe răng ra cười hai tiếng, sau đó xoay người chạy về
phía tiệm bán bánh bao cách vách, ở nơi mà Lăng Kính Hiên không thấy
được, khuôn mặt nhỏ gầy của nhóc tràn ngập nụ cười vui vẻ đơn thuần.
"Ông chủ à! Cho ta hai cân thịt ba chỉ, lòng heo này bán sao vậy?"
Lấy lại tinh thần, Lăng Kính Hiên bất đắc dĩ mà lắc đầu, khóe mắt y chợ
lướt qua mớ lòng heo được treo trên quầy, Lăng Kính Hiên không khỏi nhớ
tới món thịt heo kho tàu*, ruột heo khìa nước dừa*, cho nên mạnh dạn hỏi đến mớ ruột heo kia.
"Tám văn tiền một cân, chỉ còn lại một bộ này thôi, tiểu ca muốn lấy luôn không?"
Ông chủ bán bán thịt heo vừa cắt thịt vừa nói, Lăng Kính Hiên không nhịn được mà nhướng mày, không phải nói người ta thường nói người cổ đại
không biết cách làm sạch, khử mùi lòng heo sao, không phải không ai mua
sao? Vì sao ở đây lại bán đắc như vậy, tám văn một cân, gần như là sắp
bằng giá với thịt nạc luôn rồi.
"Thôi, phiền ông cắt giúp ta một cân thịt nạc đi."
Lưu luyến mà nhìn bộ lòng heo treo tòn ten kia, Lăng Kính Hiên vẫn không thể hạ quyết tâm bỏ tiền ra mua nó được, có lẽ là do hắn đã bị Đại bánh bao ảnh hưởng rồi đi, cho nên bây giờ y cũng trở nên để ý chuyện tiền
bạc rồi.
"Tốt, tổng cộng bốn mươi văn tiền, hai khúc xương ống heo này thì tặng không cho ngài vậy."
Ông chủ bán thịt heo tùy tiện dùng mấy cọng rơm rạ bó lại hai khối thịt
heo, lại bỏ thêm cho Lăng Kính Hiên hai khúc xương ống heo lớn, vừa vặn
Đại bánh bao cũng mua xong bánh bao lúc này cũng đã quay trở lại, xem
lượng thịt mà Lăng Kính Hiên đang cầm trên tay, môi nhóc giật giật, cũng cùng vẫn là không nói gì cả, ngoan ngoãn đếm bốn mươi văn tiền đồng đưa cho ông chủ bán thịt heo.
"Cha, chúng ta chỉ ăn xa xỉ bữa nay thôi, về sau có nhiều tiền vẫn nên
để dành thì tốt hơn, lỡ như có việc gì cần dùng gấp thì chúng ta cũng có để mà dùng, cha nói có đúng không nha?"
Trên đường quay trở lại xe bò, Đại bánh bao vẫn là không nhịn được nhắc
nhỡ cha mình một chút, tâm tình hiện tại của Lăng Kính Hiên rất tốt, một tay cầm thịt heo, tay kia xoa xoa đầu bánh bao nhỏ: "Tốt, con quyết
định là được, về sau khi chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi còn sợ không
ăn được thịt hay sao?"
"Ai! Đúng vậy, chính là đạo lý này nha!"
Lúc này trên mặt của Đại bánh bao tràn ngập biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy,
làm cho Lăng Kính Hiên nhìn đến mà không nhịn được bật cười, thôi, khó
có khi Đại bánh bao nhà mình hào phóng một lần, Lăng Kính Hiên sẽ từ từ
khuyện bảo nhóc sau vậy, Đại thiếu gia ăn chơi trác tán làm sao mà có
thể trong vòng một ngày mà luyện thành được đúng không?
"Oa.. Là bánh bao thịt sao? Ca ca mau cho đệ một cái đi, thơm quá nha!"
Xe bò lại một lần nữa lăn bánh, lúc Tiểu bánh bao nhìn thấy bánh bao
thịt thì hai mắt của nhóc lập tức lấp lánh ánh sáng, hai tròng mắt cứ
như là biến thành hai cái bánh bao vậy.
"Đừng nóng vội như vậy chứ, nhóc con tham ăn này, nào, Thiết Oa Tử, Tam
thúc, Hàn thúc, Triệu thúc mọi người đều đến ăn một chút đi, hôm nay mọi người đều đã mệt mỏi lắm rồi."
Chịu không nổi bản tính tham ăn của đệ đệ mình, Đại bánh bao nói tới nói lui, thổi thổi bánh bao mấy hơi rồi đưa nhóc, sau đó lại đưa cho người
bạn tri kỷ đang ngồi bên cạnh đệ đệ của mình một cái, sau đó nhóc lần
lượt đưa cho Lăng Kính Bằng, Hàn Phi, Triệu Đại Long cùng cha mình, cuối cùng mới đến chính mình, lúc này Lăng Kính Hiên đang cầm bánh bao thịt
mới phát hiện thì ra Đại bánh bao nhà mình cũng không phải chỉ biết keo
kiệt thôi, nhóc con này cũng rất biết cách đối nhân xử thế nha.
"Ưm.. ăn thật ngon quá nha!"
Tiểu bánh bao một ngụm cắn vào bánh bao, lắp đầy khoang miệng mình, cười đến đặc biệt thỏa mãn, những người khác cũng lần lượt ăn bánh bao của
mình, bọn họ thật sự đói bụng nha, Lăng Kính Hiên cắn một ngụm liền dừng lại không ăn nữa, không phải là không đói bụng mà là bánh bao này quá
mỡ, cũng không biết là có phải người cổ đại hấp bánh bao quá ít nước
không mà bánh bao này toàn mỡ là mỡ, quá dầu mỡ, làm cho người đến từ
thế kỷ hai mươi mốt như hắn có chút ăn không vô.
"Cha, sao người không ăn vậy?"
Ba tiểu bánh bao mỗi nhóc gặm hai cái bánh bao thịt, toàn bộ đều ăn đến
bụng nhỏ phồng lên, trên mặt đều là dáng vẻ thỏa mãn, Lăng Võ tinh mắt
phát hiện chiếc bánh bao trên tay cha của mình chỉ mới cắn được có một
ngụm, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự khó hiểu, hai mắt sáng lấp lánh mà dính
chặt vào chiếc bánh bao đang nằm trên tay của Lăng Kính Hiên, làm cho y
không nhịn được mà bật cười, thầm than một tiếng 'nhóc con này đúng là
đồ tham ăn mà', sau đó thuận tay mà đưa bánh bao mình đang cầm cho nhóc: "Trời nắng nóng quá, cha ăn không vô, con ăn dùm cha đi."
"Tốt.. Không không không, cha vẫn nên ăn đi, con ăn no rồi."
Tiểu bánh bao còn chưa kịp vươn tay ra thì đã vội vàng rút lại, trên
khóe miệng còn đọng lại vệt nước miếng ướt át, hai mắt lưu luyến mà nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trên tay của Lăng Kính Hiên.
"Ha ha.. cho con thì con cứ cầm đi, cha thật sự là ăn không vô, chẳng
phải là cha đã mua thịt rồi sao? Buổi tối cha lại ăn nhiều thịt thêm một chút là được."
Đối với một đứa tham ăn mà nói, muốn chống lại sự hấp dẫn của đồ ăn thật sự rất khó khăn, sự hiếu thảo của Tiểu bánh bao thật sự rất đáng quý,
sâu tận trong đáy lòng Lăng Kính Hiên thật sự rất vui sướng, thật là
không uổng công y thương yêu bọn họ nha.
"Cha, người thật là tốt!"
Nghe được lời nói của Lăng Kính Hiên, Tiểu bánh bao rốt cuộc cũng không
chống lại được sự hấp dẫn của bánh bao thịt, hai tay nâng bánh bao nở nụ cười rất ư là ngọt ngào, bộ dáng giống y chang Lăng Văn khi cầm tiền
trên tay vậy, hai bánh bao nhỏ nhà hắn, thật không hổ danh là song sinh
mà, điểm khác nhau giữa hai đứa chắc là một đứa thì yêu tiều, còn đứa
kia thì mê ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT