Editor: SusanTrần Tiểu An rụt vai lại, giương mắt nhìn Dư Hoán, vội vàng vàng vàng liếc mắt sang chỗ khác, cả người trông rất sợ sệt. Ở bên ngoài thì ngậm chặt miệng không nói một lời nhưng trong lòng lại đang nói: “Vì sao trông Hoán Gia không vui vậy ta…”
Dư Hoán nhìn chăm chú đôi môi vừa mới bị anh hôn của Trần Tiểu An, ánh mắt tối sầm lại, thở dài: “Đâu có không vui.”
Là do anh hiểu lầm, khoảnh khắc nghe được tiếng lòng của Trần Tiểu An anh liền hiểu ra. Trần Tiểu An thân mật với anh là thật, nhưng không phải kiểu mà anh muốn. Là một con mèo, nói không chừng Trần Tiểu An cũng chả hiểu được tình yêu tình báo ở nhân gian đâu.
Nói không thất vọng thì là giả, cơ mà anh cũng không ngại, Trần Tiểu An không hiểu thì sau này anh từ từ dạy cậu là được rồi. Bàn về thể diện thì bản thân Dư Hoán cũng chẳng phải kiểu lão luyện trong tình yêu gì cho cam, tuy nhiên chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, anh cũng đã diễn nhiều phim điện ảnh ngôn tình như vậy rồi, dù thế nào đi nữa thì vẫn hiểu hơn Trần Tiểu An một chút.
Trần Tiểu An giật mình: “Lại quên anh có thể nghe được…”
Trước đó vẫn luôn lo lắng vấn đề khác nên lúc này Dư Hoán mới bắt đầu suy nghĩ đến chuyện anh đột nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của Trần Tiểu An. Lúc trước do không đủ linh lực nên Trần Tiểu An vẫn không có cách nào biến thành mèo, quả thật may nhờ có “bàn tay vàng” này bọn họ mới có thể trao đổi bình thường. Cũng vừa lúc Dư Hoán vì nghe được suy nghĩ thật của Trần Tiểu An nên đã tháo gỡ một vài hiểu lầm, xét theo một khía cạnh nào đó thì đây là một chuyện tốt. Nhưng Dư Hoán cũng không muốn để tiếng lòng của Trần Tiểu An bại lộ chẳng còn sót chút nào ở trước mặt mình, cho dù bé mèo không có suy nghĩ gì phức tạp nhưng vẫn phải có quyền riêng tư của bản thân.
Anh đoán rằng việc trao đổi bằng cách trực tiếp nghe được tiếng lòng này chỉ là một chiều, bởi vì bất luận trong lòng anh nghĩ cái gì thì dường như Trần Tiểu An cũng không phát hiện ra. Anh là bên bị động tiếp thu, điều này cho thấy rất có thể đường hầm truyền thanh này đã được Trần Tiểu An bất giác mở ra dưới tình huống khẩn cấp ban nãy.
“Em thử xem có thể…” Dư Hoán cũng không hiểu rõ lắm, anh tìm từ thích hợp, “Giấu đi suy nghĩ trong lòng của em thử? Lúc nào muốn cho anh biết thì lại để anh nghe.”
Được Dư Hoán nhắc nhở nên Trần Tiểu An mới phản ứng lại, vất vả một hồi thì phát hiện đúng là cậu có thể khống chế bản thân mình muốn để cho Dư Hoán nghe được suy nghĩ của mình hay không. Trần Tiểu An ngạc nhiên kêu lên một tiếng, giống như phát hiện ra một công năng mới nào đó trên cơ thể của mình, cậu bật rồi lại tắt quyền hạn cho phép Dư Hoán nghe được tiếng lòng, vì vậy Dư Hoán cứ luôn nghe thấy giọng nói đứt quãng trong lòng Trần Tiểu An, chắp vá lại đại ý là “Hoán Gia em muốn ăn gà rán.”
Dư Hoán bị cậu chọc cười: “Đợi em khỏe lại có thể đi ra ngoài rồi thì anh dẫn em đi ăn.”
Trần Tiểu An: “Bây giờ em cũng rất khỏe!” Như để chứng minh cho lời nói của mình, Trần Tiểu An nhảy vào trung tâm đài đá rồi nhảy qua nhảy lại trên đó.
“Giờ là nửa đêm rồi, anh đi đâu tìm gà rán cho em đây?”
Trần Tiểu An cưỡng chế biến đài đá thành giàn nhún [1] để chơi đùa: “Chẳng phải McDonald’s mở cửa 24h sao?”
[1]
“Bây giờ em hiểu biết nhiều ghê ha, nhưng chỗ này của tụi em chắc không nằm trong phạm vi giao hàng đâu.” Dư Hoán đứng bên dưới nhìn Trần Tiểu An, Trần Tiểu An vừa nhảy thì liền xuất hiện những tia sáng lấp lánh nảy lên từ trung tâm đài đá, xoay quanh người cậu, trông giống như được cho vào hiệu ứng đặc biệt nào đó. Cũng chẳng biết cảm giác lo được lo mất từ đâu mà ra, Dư Hoán không dám chớp mắt, anh luôn cảm giác dường như hai người không ở cùng một thế giới, e rằng anh vừa chớp mắt một cái là Trần Tiểu An sẽ hòa lại với những điểm sáng này rồi đi mất.
Dư Hoán vươn hai tay ra, nói với Trần Tiểu An: “Đừng nhảy nữa, xuống đây đi.”
Trần Tiểu An mạnh mẽ nhào vào lòng Dư Hoán: “Không nhảy nữa, ở bên dưới cái đài này có bảo bối, sau này đừng để em nhảy nữa mắc công đè nát chúng nó.”
Dư Hoán thuận miệng hỏi: “Bảo bối gì?”
“Quên mất rồi” Trần Tiểu An đặt cằm lên vai Dư Hoán, “Dù sao thì cũng ngon hơn gà rán.”
Dư Hoán: “… Thật sự rất muốn ăn?”
Trần Tiểu An cảm thấy nếu mình nói “Dạ” thì không chừng Dư Hoán sẽ xuống núi mua đồ ăn liền cho mà xem, vì thế cậu nhanh nhẩu đáp: “Em nói giỡn thôi à.”
Hai người ôm nhau, Trần Tiểu An lại nhớ tới lúc nãy Dư Hoán hôn cậu, tuy là hình như có chỗ nào đó không đúng nhưng Trần Tiểu An cũng không ghét, thậm chí cậu còn hơi thích. Chỉ là nghĩ như vậy thì cậu liền cảm giác được mặt hơi nóng lên —— cũng may là bây giờ Dư Hoán đã không còn nghe được cậu suy nghĩ cái gì.
Trần Tiểu An mất tự nhiên đổi đề tài: “Không biết Trạch Ý bên kia sao rồi?”
Kiểu thay đổi đề tài này thật sự quá gượng gạo, Dư Hoán nói: “Trước khi rời đi các em mới cưỡng chế bắt y ngủ, chắc y không tỉnh nhanh như vậy đâu.”
“…Cũng đúng”, Trần Tiểu An lại nói, “Vậy trời sáng rồi chúng ta đi thăm em ấy, tiện thể đi tàng thư các tìm vài món đồ.”
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Trần Tiểu An lờ mờ cảm thấy những thứ mà mình biết chắc là không ít. Không chỉ đơn giản là sức chiến đấu cao có thể cào chết một con quỷ chỉ bằng một móng vuốt, tuy nhiên lần nào cũng phải trong lúc nguy cấp mới có thể mở khóa kỹ năng mới. Chung quy lại cũng không đáng tin, lỡ như lần đó không có vận may vừa khéo có thể nhớ lại biện pháp đối phó với quỷ thì sao? Vẫn phải tìm về ký ức ban đầu của mình mới yên tâm được.
Còn một khoảng thời gian trước lúc bình minh, Trần Tiểu An lấy ra một vài quyển sách và pháp khí có lẽ sẽ hữu ích với Trần Trạch Ý trong cái tủ nhỏ bên cạnh đài đá rồi cất vào túi Càn Khôn. Lại kéo Dư Hoán ra khỏi địa cung quay lại căn phòng nhỏ lúc đầu.
Dư Hoán trải đệm chăn mà Trần Trạch Sâm đã đưa trước đó lên sàn nhà có hơi chật hẹp rồi ngả lưng ra nằm xuống, Trần Tiểu An biến trở về hình dáng con mèo, cậu chen chúc bên người Dư Hoán, lại kêu meo meo hỏi Dư Hoán: “Sao không tới phòng khách ngủ vậy?”
Dư Hoán nghe được, anh nhẹ nhàng cốc đầu mèo của Trần Tiểu An: “Em nói thử xem?”
Trần Tiểu An liền cọ qua cọ lại trong lòng Dư Hoán, náo loạn một hồi rồi cũng mệt, một người một mèo tranh thủ lúc trời còn chưa sáng nằm ngủ cùng nhau một lát.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Trần Tiểu An chưa thể đi tàng thư các với Trần Trạch Ý tìm đồ như mong muốn. Trời vừa hửng sáng cậu liền nhận được điện thoại của Quý Nhất Nhiên, là gọi cho Dư Hoán, Dư Hoán nói vài câu với Quý Nhất Nhiên rồi chuyển điện thoại cho cậu.
Quý Nhất Nhiên nói: “Tiểu An, cậu vẫn ổn chứ?”
Trần Tiểu An: “Không có chuyện gì đâu.”
Hôm qua Quý Nhất Nhiên đã biết sơ sơ một vài tình huống, Dư Hoán nói Trần Tiểu An không sao cả, nhưng cho đến khi Quý Nhất Nhiên nghe được giọng nói của Trần Tiểu An hắn mới chính thức yên lòng.
Vốn Trần Tiểu An vẫn luôn muốn đi tàng thư các nên những chuyện khác cậu đều quẳng ra sau đầu. Quý Nhất Nhiên liên hệ với cậu thì cậu mới nhớ vốn dĩ mình phải đi tham gia cuộc thi. Hôm qua đang tổng duyệt thì đột nhiên bỏ chạy, không biết Quý Nhất Nhiên phải dọn dẹp cục diện rối rắm của cậu ra sao nữa…
Sau khi cậu hỏi thì Quý Nhất Nhiên nói: “Không sao, vẫn chưa quay chính thức, cũng không có phóng viên nào ở đó, mọi người tại hiện trường biết cậu đột nhiên mất tích đã bị tôi bịt miệng rồi, với những người khác thì tôi bảo là cậu không khỏe nên không tham gia tổng duyệt.”
Trần Tiểu An: “Làm phiền anh nhiều rồi.”
Quý Nhất Nhiên không chút khách khí: “Haiz, các cậu hết người này tới người khác ngày nào cũng tăng thêm công việc cho tôi, đừng nói những lời này nữa, tôi đã quen từ lâu rồi.”
Trần Tiểu An: “…”
Quý Nhất Nhiên lại hỏi: “Thân thể không sao thật chớ? Đêm ghi hình có tới được không? Nếu không tới được thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân, tôi sẽ tìm một lý do giải thích với cánh truyền thông…”
Trần Tiểu An: “Tôi thật sự không sao đâu mà.” Nói xong còn liếc nhìn Dư Hoán một cái, giống như đang trưng cầu ý kiến của anh vậy.
Thật ra Dư Hoán cũng không muốn để Trần Tiểu An ở Trần gia lâu, vả lại Trần Tiểu An tham gia cuộc thi đó cũng không dễ dàng, khó lắm mới tranh vào được vòng chung kết mà lại rút lui thì đáng tiếc lắm. Dù sao thì anh cũng tận mắt xác nhận tình trạng khỏe mạnh hiện tại của Trần Tiểu An, hơn nữa bây giờ anh đã biết Trần Tiểu An ở bên cạnh anh cũng có thể bổ sung linh khí, nên anh đồng ý để Trần Tiểu An trở về thi đấu.
Trước khi đi Trần Tiểu An có đi tìm Trần Trạch Ý một lần. Qua một đêm nghỉ ngơi, Trần Trạch Ý trông khá hơn nhiều, vết thương to nhỏ trên người cũng đã được xử lý. Thế nhưng tâm trạng y vẫn còn rất chán nản, Trần Tiểu An cũng không biết nên an ủi y ra sao, cậu vốn theo thói quen định ôm y xoa xoa y, cơ mà vừa muốn động thì bị Dư Hoán kéo lại. Cuối cùng Trần Tiểu An chỉ có thể nói mấy câu an ủi y rằng sẽ đưa đồ ở dưới địa cung của mình lên cho y.
Trần Tiểu An sai người tiễn hai người bọn họ xuống núi. Quay về thành phố, Trần Tiểu An ở nhà nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen rồi mới đến sân khấu tổ chức cuộc thi.
Giới truyền thông đã đợi ở hiện trường từ lâu, vốn những người này đều ngấm ngầm đồn đoán rằng Trần Tiểu An có thể sẽ rút thi đấu. Quý Nhất Nhiên nói là đã bảo mọi người bảo mật, nhưng miệng người là thứ không thể kiểm soát được nhất. Sau một đêm thì ai cũng biết chuyện Trần Tiểu An mất tích trong lúc tổng duyệt, hơn nữa bọn họ ở hiện trường đợi cả nửa ngày, thí sinh khác và khách mời đều đã đến mà Trần Tiểu An lại không hề tới. Thậm chí còn có truyền thông viết trước bản nháp để chuẩn bị ngay khi cuộc thi vừa bắt đầu là sẽ tranh đoạt mà đăng tin Trần Tiểu An không xuất hiện.
Kết quả ở đợt chạy thử thiết bị sân khấu lần cuối cùng trước khi phát sóng trực tiếp thì Trần Tiểu An đến, vẫn là đến cùng với Dư Hoán. Ở đây ngoại trừ Quý Nhất Nhiên ra thì không có bất kỳ kẻ nào biết Dư Hoán sẽ tới.
Vì thế hai người vừa xuất hiện thì các nhóm phóng viên truyền thông cứ như dã thú ngửi thấy mùi thịt mà xông lên vây quanh bọn họ. Dư Hoán đã quá quen thuộc với trường hợp này, anh âm thầm bảo vệ Trần Tiểu An, trước tiên đưa cậu đến hậu trường để cậu chuẩn bị một chút, sau đó dẫn cánh truyền thông đến một nơi tương đối rộng rãi rồi tiếp nhận phỏng vấn một mình.
“Xin hỏi tại sao hai người các vị lại cùng nhau xuất hiện tại hiện trường vòng chung kết “Ca Vương”? Chẳng phải ngài đang tham gia quay phim ở vùng núi suốt sao? Là đặc biệt vì Trần Tiểu An nên mới gấp gáp trở về ư?”
“Nghe nói tối qua Trần Tiểu An đột nhiên rời khỏi buổi tổng duyệt, đây là thật sao?”
“Cho hỏi hai người các vị có quan hệ gì?”
“Hiện tại các cư dân mạng đều cho rằng Tiểu An là người đứng đầu cho giải quán quân, xin hỏi Hoán Gia thấy thế nào? Nếu thật sự Tiểu An đoạt giải quán quân thì các anh có ăn mừng một chút không?”
“…”
Các phóng viên đổ xô nhau đặt câu hỏi, trước ống kính Dư Hoán nở một nụ cười xã giao hoàn hảo không chê vào đâu được, anh cũng không trả lời từng câu hỏi. Đêm này là một ngày quan trọng đối với cuộc thi của Trần Tiểu An, anh cũng chỉ phát biểu một vài quan điểm xoay quanh cuộc thi, để tránh tất cả mọi người dời sự chú ý đến chỗ khác.
Dư Hoán cầm lấy micro của một phóng viên, tuy rằng trong lòng anh nghĩ Tiểu An nhà mình tất nhiên là muốn lấy vị trí thứ nhất, nhưng lời nói ra vẫn rất khôn khéo khiến cho người ra không thể bới móc được gì: “Mỗi một anh chị nghệ sĩ tham gia cuộc thi hôm nay đều là kho báu của giới âm nhạc, tôi không có cách nào để chọn ra cái mà gọi là “rốt cuộc là vị này hay vị kia có khả năng đoạt giải quán quân nhất”. Cá nhân tôi nghĩ rằng những đàn anh đàn chị đều đã đạt đến trình độ này thì cũng chẳng có chuyện ai thắng ai thua, chỉ có thể nói phong cách của ai càng hợp lòng dân chúng thì càng được hoan nghênh.”
Chúng phóng viên thấy không moi được tin tức nào “hot” từ miệng Dư Hoán thì đều cảm thấy thất vọng.
Không ngờ rằng Dư Hoán lại bổ sung thêm một câu: “Nếu Tiểu An may mắn đoạt được quán quân, vậy tôi sẽ đãi em ấy ăn gà rán.”
Các phóng viên: “???”
Lời tác giả: Đến rồi đây! Chúc mọi người đêm thất tịch vui vẻ! Ăn miêu lương đi nè.
[Vở kịch nhỏ đêm thất tịch]
Dư Hoán tham gia một show truyền hình vào số đặc biệt đêm thất tịch, MC hỏi các vị khách mời rằng đêm thất tịch sẽ chuẩn bị món quà gì cho người yêu, các khách mời khác đều nói những điều rất bình thường, nào là tặng đồ cho người yêu nè, rồi nấu cơm cho người yêu ăn, vân vân.
Nhưng tới chỗ Dư Hoán thì phong cách bỗng nhiên thay đổi.
Dư Hoán: “Cái trụ cào móng cho mèo của XX dùng rất bền, tôi chuẩn bị mua thêm một cái, với cả vòi nước thông minh mới ra của XX cũng không tệ, mèo nhà chúng tôi chắc sẽ thích đây…”
MC: “Hoán Gia anh tỉnh lại đi, kỳ này không phải số đặc biệt dành cho thú cưng đâu!”
Dư Hoán: “Tôi biết chứ.”
MC: “???”
Dư Hoán: “Tôi là mèo luyến ái [2], không được hả?”
Cụm “luyến ái” nằm trong “song tính luyến ái”, “đồng tính luyến ái”, ý Dư Hoán là tính hướng của ảnh chỉ yêu mèo Tiểu An á:)))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT