Editor: Susan
Ngoài miệng Dư Hoán nói chỉ muốn để Tiểu An ở bên cạnh mình, nhưng suy xét đến thể chất đặc biệt của Trần Tiểu An mà anh vẫn chưa hiểu rõ thì cái cân trong lòng Dư Hoán vẫn nghiêng về phương án để Tiểu An trở về dưỡng thương.

Sau một khoảng thời gian lâu như vậy thì đây là đầu tiên Trần Tiểu An quay về nhà chính của Trần gia. Tòa nhà là một căn biệt thự trên núi ở vùng ngoại ô thành phố, lối kiến trúc mang hơi hướng lịch sử, nhìn từ xa có thể thấy bức tường cao ngói xám đứng sừng sững giữa rừng cây bao quanh, lối vào cửa chính có một bậc thềm đá, khi nhìn gần có thể thấy cánh cổng lớn được sơn đỏ, trên nóc còn treo một tấm biển đề bốn chữ to “Dĩnh Xuyên Thế Gia.” Ngày trước hầu hết các hộ gia đình giàu có đều sẽ có sư tử đá ở cổng chính, Trần gia cũng không ngoại lệ, chẳng qua tượng đá uy phong lẫm liệt trước cửa trông lại càng giống hổ hơn.

Quả thật Dư Hoán còn cho là mình đã tới trường quay của một bộ phim cổ trang nào đó.

Trước khi vào cổng, Trần Trạch Sâm đeo một chiếc vòng tay màu bạc cho Dư Hoán cùng với Lý Văn Tinh còn đang hôn mê và Lý Tiếu tạm thời không có hơi thở. Dư Hoán đang thấy khó hiểu thì Trần Trạch Sâm giải thích: “Cửa nhà có thiết lập cấm chế, người ngoài không vào được… Bình thường cũng không có người nào khác tới chỗ này.” Cơ nghiệp hàng trăm năm của Trần gia, trong nhà sẽ cất giấu rất nhiều thứ, thiết lập cấm chế cũng không khó để lý giải. Thật ra bây giờ người nhà bọn họ đều có bất động sản bên ngoài nên cũng không chiêu đãi khách khứa ở chỗ này.

Nếu Quý Nhất Nhiên ở đây chắc hắn sẽ chế giễu rằng trong nhà người khác bố trí vài cái cửa chống trộm, nhà mấy người dùng khoa học kỹ thuật để phòng trộm còn chưa đủ, lại còn muốn tạo chút huyền học ở cổng nữa chứ.

Trần Tiểu An thò cái đầu mèo ra khỏi lồng ngực của Dư Hoán nhìn ngó xung quanh, mặc dù trí nhớ đã không còn nhưng cậu đã từng ở nơi này lâu như vậy, nên khi vừa vào cửa thì cái cảm giác quen thuộc gần như đã in sâu trong linh hồn lại ùn ùn kéo đến. Nếu không phải hiện tại còn hơi suy nhược thì quả thật cậu có thể nhảy xuống đi tới trước mặt Dư Hoán làm hướng dẫn viên du lịch cho anh cũng được luôn.

Sau khi thu xếp ổn định thân thể của Lý Tiếu xong, Trần Trạch Ý vốn muốn đi tàng thư các [1] tìm kiếm tư liệu ngay lập tức nhưng lại bị mấy người còn lại ngăn cản, cho y uống nước an thần rồi để y nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt.

[1]

“Em cũng nên nghỉ ngơi đi.” Dư Hoán ôm Trần Tiểu An vẫn đang trong trạng thái hình mèo, sau khi nói xong lại nhìn về phía Trần Trạch Sâm, “Trận pháp có thể cho Trần Tiểu An hấp thu linh khí mà anh nói ở đâu?”

Trần Trạch Sâm dẫn hai người họ đi qua hành lang dài đến một căn phòng nhỏ trông rất bình thường không có gì kỳ lạ ở mép tòa nhà, rộng vài mét vuông, sau khi đi vào Dư Hoán cũng không nhìn ra căn phòng này có cái gì đặc biệt cả, bên trong có đặt một cái án thư [2] và một cái giá sách. Trần Trạch Sâm xoay xoay cái nghiêng mực trên án thư, liền thấy giá sách giống như một cái cửa tự động mở ra một bên, lộ ra một lối đi.

[2]

Trần Trạch Sâm chỉ vào bên trong: “Cậu đặt Tiểu An xuống, để cậu ấy đi xuống đi… Trận pháp kia ở dưới lòng đất.”

Dưới lòng đất? Vừa nghe thấy cụm từ này, Dư Hoán liên tưởng đầu tiên đến chính là tầng hầm ẩm ướt và âm u. Anh nhíu mày, tự mình đi lên trước vài bước. Nhìn thấy cầu thang dẫn xuống lòng đất, móng vuốt Trần Tiểu An đỡ lấy cánh tay Dư Hoán giãy một cái rồi nhảy xuống theo.

Trần Tiểu An đi ở phía trước, Dư Hoán đi theo sau thường xuyên quay đầu lại xem Trần Trạch Sâm có còn đứng ở cửa thông đạo hay không. Trần Tiểu An cảm nhận được sự căng thẳng và đề phòng lúc này của Dư Hoán, cậu “meo” vài tiếng với anh. Bây giờ Dư Hoán đã có thể nghe hiểu ý của Trần Tiểu An, Trần Tiểu An nói là: “Anh đừng lo lắng, em nhớ rõ lắm, chỗ này đúng thật là nơi em thường xuyên ở… Bên dưới còn có bảo bối khác nữa đó.”

Trần Tiểu An dừng lại dùng bàn chân vỗ vỗ lên chỗ nào đó trên tường: “Bật đèn bật đèn!”

Ngay sau đó, từ trần nhà trên đỉnh đầu cho đến toàn bộ không gian xung quanh đều bắt đầu phát ra ánh sáng lấp lánh, cảm giác chật hẹp ban đầu được thay thế bởi một tầm nhìn rộng lớn. Những ngọn nến đỏ hai bên lối đi vốn đã tắt cũng bùng cháy theo, hình bóng của một người và một mèo chập chờn lay động dưới ánh nến chiếu rọi.

Giọng nói của Trần Trạch Sâm truyền đến từ phía sau: “Cậu đừng đi nữa, không vào được bên trong đâu.”

Hình như Trần Tiểu An cũng lờ mờ nhớ đến một chuyện như vậy: “Phải đó, anh đừng đi nữa, chỗ này cũng có hạ cấm chế, đi vào sẽ bị bắn ra đó.”

Dư Hoán nâng tay: “Không có vòng tay giống như cái này hả?”

“Không có”, lông Trần Tiểu An run lên, “Chỗ này là địa bàn của em, bọn họ cũng không vào được đâu.”

Dư Hoán lại hỏi: “Cấm chế là do em thiết lập sao?”

“Không phải”, Trần Tiểu An dừng một lát, “…Không nhớ ra, dù sao thì cũng không phải em.”

Trước mắt là một màn sương mù che mắt người, bước chân Dư Hoán dừng tại đây. Trần Tiểu An nói: “Đợi xíu nữa em đi tìm anh nha.”

Dư Hoán gật đầu, Trần Tiểu An liền chạy vào trong màn sương mù kia.

Đứng ở chỗ này một lát rồi Dư Hoán bắt đầu quay lại. Trần Trạch Sâm ở bên ngoài đợi anh, định dẫn anh đến phòng cho khách để nghỉ ngơi. Dư Hoán khéo léo từ chối, anh có tính toán khác. Tiểu An có nói chỗ vừa nãy là địa bàn của mình em ấy, hình như đúng thật là người khác không vào được, nhưng lỡ có người lấp kín lối ra thì sao? Chẳng phải Trần Tiểu An sẽ bị nhốt ở trong không ra được sao?

Lo lắng kiểu này nghe có vẻ vô căn cứ, nói ra cũng sẽ khiến người ta không thoải mái, nên Dư Hoán không nói thẳng mà chỉ nói mình muốn ở gần chỗ của Tiểu An một chút.

Vẻ mặt Trần Trạch Sâm phức tạp nhìn Dư Hoán, sau một hồi lâu hắn vẫn đáp ứng yêu cầu của anh, chỉ là lại kêu thêm vài người canh giữ ở cửa, còn đưa cho anh một vài pháp bảo, ví dụ như bùa truyền âm có thể truyền tin ngay lập tức, bảo anh có chuyện gì thì liên hệ với hắn.

Dư Hoán gật đầu, sau khi Trần Trạch Sâm rời đi, anh ngồi trên cái ghế gỗ lim trước án thư, chọn đại một quyển sách trên giá sách rồi lật xem, chờ bé mèo con của anh đi ra tìm anh.

Trần Tiểu An đã đi bổ sung linh khí rồi, thành thật mà nói thì vừa nãy cậu đấu với con quỷ kia cũng không bị tổn thương gì đáng kể, đơn thuần là vì thiếu linh khí. Mà Trần Trạch Ý tu luyện nhiều năm như vậy, thiên phú trong tộc cũng là người đứng đầu, vậy mà lúc nãy đối mặt với ác quỷ kia lại không làm được gì, quả thật có nguyên do là y không muốn làm tổn thương đến thân thể Lý Tiếu, nhưng một nguyên nhân khác chính là con quỷ kia thật sự rất mạnh.

Trần Tiểu An so sánh một chút tình trạng của mình với Trần Trạch Ý, cậu nghĩ nếu mình không thường xuyên bị “pin yếu” khẩn cấp thì nói không chừng cậu có thể đánh khắp thiên hạ cũng không có đối thủ.

Nhưng cậu cũng không biết vì sao bản thân mình lại có thể chất như thế này, thật ra lần này trở về cũng là muốn tìm thử xem có biện pháp giải quyết hay không.

Nói đến linh khí, kỳ thật cậu thích ở bên cạnh Dư Hoán hơn, nhưng ở cạnh Dư Hoán hít linh khí thì hiệu quả không nhanh bằng vào thẳng trận pháp. Vả lại hít người ta lâu như vậy rồi, Trần Tiểu An mới muộn màng nhận ra không biết liệu mình hít như vậy có tạo thành ảnh hưởng không tốt nào đó cho Dư Hoán không.

Trần Tiểu An quen thuộc nhảy lên trên một cái đài đá, mắt trận của trận pháp kia nằm ngay trong đó. Mới vừa nằm sấp xuống, luồng linh khí nồng đậm đến mức có thể ngưng tụ thành thực thể tuôn về phía cậu từ bốn phương tám hướng xung quanh trận pháp, bao bọc cậu thành tầng tầng lớp lớp, khiến cậu trông giống như một con tằm vậy. Sau đó ý thức của cậu được nguồn linh khí vỗ về và bắt đầu thiêm thiếp, cậu vô thức nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ, cơ thể vẫn tiếp tục hấp thu linh khí từ trong trận pháp.

Không biết đã qua bao lâu.

Đêm đã khuya, nhà họ Trần tọa giữa núi nên mát mẻ hơn so với những nơi bình thường, có người đưa cho Dư Hoán cái sập mềm và đệm chăn. Dư Hoán vẫn ngồi trên chiếc ghế đó, anh vốn muốn nằm bò ra bàn ngủ bù một chút, nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được. Anh không biết Trần Tiểu An đang làm cái gì bên dưới lòng đất, có dưỡng thương cho tốt hay không, phải tới khi nào mới ra ngoài tìm anh. Sau khi trái lo phải nghĩ một hồi thì anh xoay nghiên mực một vòng giống như trước đó Trần Trạch Sâm đã làm, rồi đi vào thông đạo một lần nữa.

Tuy rằng anh không thể tiến vào nơi trong cùng đã bị hạ cấm chế, nhưng anh có thể đợi ở nơi gần với Tiểu An nhất.

Ánh nến vừa nãy Trần Tiểu An thắp sáng trong thông đạo đã tắt rồi, Dư Hoán bèn mở đèn flash trong điện thoại chiếu sáng con đường phía trước, đi được một đoạn đã quay lại phía trước màn sương mù kia.

Tiểu An đang ở bên trong.

Dư Hoán tìm một chỗ sạch sẽ ở cạnh vách tường rồi ngồi xuống, anh nhìn chằm chằm vào làn sương ngăn cách giữa anh và Trần Tiểu An, như thể muốn nhìn thấu nó. Anh đã diễn tập mấy lần trong đầu về cảnh tượng trong phim truyền hình khi có người chạm vào chỗ không nên chạm rồi bị bắn ra ngoài một cách thảm hại, một lát sau anh vẫn không nhịn được mà vươn tay chạm vào làn sương kia.

Tuy nhiên cảnh trong tưởng tượng không có xuất hiện, trên mặt Dư Hoán lộ ra chút kinh ngạc. Anh lại thử thăm dò duỗi tay vào trong, vẫn như trước không cảm giác được cái gì gọi là cấm chế phản phệ.

Dư Hoán hít sâu một hơi, vậy mà lại trực tiếp xuyên qua màn sương mù này.

Anh vào được rồi.

Còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã thấy Tiểu An được bao lấy bởi một vòng ánh sáng màu vàng ấm áp, cậu đang nằm ở giữa trung tâm của đài đá. Anh đi vài bước đến trước cái đài đó, hơi khom lưng xuống, chăm chú nhìn ngắm Trần Tiểu An.

Trần Tiểu An giống như đang nằm mơ, chân sau chợt giật giật trong vô thức, sau đó đôi mắt đang nhắm chặt mở ra, lộ vẻ mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh táo. Cậu ngồi xổm dậy vẫy vẫy lông của mình, nghiêng đầu nhìn Dư Hoán, trong lòng nghĩ rằng mình vẫn đang mơ sao? Làm sao Dư Hoán vào được?

“Em không có nằm mơ, anh cũng không biết tại sao mình có thể vào được nữa.” Dư Hoán ôm lấy Trần Tiểu An, “… Có phải cấm chế mà tụi em nói đã mất tác dụng rồi?” Nghĩ như vậy trong lòng Dư Hoán lại trầm xuống, nếu như cấm chế mất hiệu lực vậy vừa nãy Tiểu An nằm ở đó mà không hề đề phòng, lỡ có người che giấu hơi thở rồi lén lút tiến vào thì chẳng phải hắn có thể dễ dàng làm hại Tiểu An ư?

Hiện tại Trần Tiểu An đã tỉnh táo không ít, cậu thẳng thắn dùng tiếng lòng để trao đổi với Dư Hoán: “Không phải đâu, em có thể cảm nhận được, cấm chế vẫn còn.”

Tạm thời cậu không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, cơ mà nhìn thấy Dư Hoán đến đây thì cậu rất là vui, lại kêu meo meo: “Hình như em được sạc đầy rồi, cho anh xem nè.”

Trần Tiểu An lại nhảy ra từ lồng ngực Dư Hoán, cậu biểu diễn cục pin của mình đã đầy 100% bằng một cách đơn giản và thô bạo nhất đó chính là biến thành người. Đây vẫn là lần đầu tiên Dư Hoán nhìn thấy quá trình Trần Tiểu An biến thành người, tốc độ cực nhanh, gần như là trong một cái chớp mắt, xuất hiện trước mắt Dư Hoán chính là thiếu niên mắt xanh xinh đẹp.

Trần Tiểu An: “Xem em nè xem em nè!”

Dư Hoán vẫn luôn nhìn ngắm cậu, bỗng nhiên anh vươn tay ôm chặt thắt lưng của Trần Tiểu An kéo cậu sát lại trước người mình rồi cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Trần Tiểu An. Sự lo lắng và bất an của buổi tối ngày hôm nay tựa như đang tan hết vào nụ hôn này.

Trần Tiểu An: “!”

Miệng Trần Tiểu An bị lấp kín không nói được, nhưng hoạt động tâm lý lại cực kỳ phong phú. Vì thế Dư Hoán liền nghe được lời nói lộn xộn trong lòng Trần Tiểu An: “Aaa sao Hoán Gia lại hôn mình, tuy rằng con sen bày tỏ yêu thương với boss bằng cách ôm ôm hôn hôn cũng không có gì đáng trách, nhưng bây giờ mình đang trong hình người mà ảnh hôn mình thế này có phải không được ổn lắm hông… Có nên nói với ảnh hông… Ủa không đúng, hình như ảnh nghe được trong lòng mình nghĩ cái gì… Hả?”

Dư Hoán buông lỏng Trần Tiểu An ra, khuôn mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi.

Lời tác giả: Hôm nay đột nhiên tham gia trò chơi trong hôn lễ của một người bạn nên mới đến trễ! Xin lỗi nhiều!

Cảm ơn các bé thiên thần, Tiểu An cho các bạn mỗi người một nụ hôn.

Hoán Gia:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play