Yết hầu của anh chuyện động dữ dội, anh phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, cơ thể liên bao phủ lên cơ thể Uyển Dư.
Uyển Dư kinh ngạc, nhanh chóng đẩy người anh ra, cô nghiến răng lùi lại, dùng hết sức lực muốn đạp anh ra khỏi giường.
Với một cú đá của cô không thể đá Lục Minh Thành rớt xuống, mà thay vào đó, cô vô tình làm hở vết thương ở chân, cơn đau khiến cô thở gấp.
Uyển Dư cảm thấy bản thân thật sự xui xẻo, chân đau quá, cô cố gắng thu lại nhưng mắt cá chân cũng bị bong gân, khi cô thu chân lại, không chỉ mắt cá chân đau mà cổ chân và chân cũng đau, đến cả thắt lưng cũng đau nối!
Ừm, cánh tay cũng đau, lưng cũng đau, đầu còn đau hơn!
Những giọt mồ hôi tỉnh xảo chảy ra từ trán Uyển Dư, khuôn mặt cô méo mó biến dạng vì cơn đau.
Cô mở miệng muốn nói Lục Minh Thành buông cô ra, để cô làm giảm bớt cơn đau trên người một chút, nhưng cô thực sự quá đau, đau đến nỗi không thể lên tiếng.
Lục Minh Thành cũng nhận ra sự khác lạ của Uyển Dư, anh nhanh chóng buông cô ra, lo lắng nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Uyển Dư bộ dạng ấm ức, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi cô bị sao vậy? Nếu như không phải anh hành động như thế với cô, cô sẽ đau đến vậy sao? Uyển Dư nhếch miệng: "Chân đau.
"
Không chỉ chân đau mà bây giờ toàn thân đều đau.
Nghe Uyển Dư nói, khiến trong lòng Lục Minh Thành đau vô cùng, bác sĩ Giang đã căn dặn cơ thể cô bây giờ rất không ổn, trong thời gian này không thể vận động mạnh, vậy mà vừa rồi anh lại xém chút nữa không kìm chế được, mà đem cô!
Càng nghĩ lại càng đau lòng, Lục Minh Thành cẩn thận nâng chân Uyển Dư vào lòng bàn tay, quả nhiên vết thương trên chân cô đã hở ra, còn rỉ ra máu tươi.
Lục Minh Thành không dám chậm trễ, nhanh chóng nhẹ nhàng lau sạch vết máu rỉ ra trên chân của Uyển Dư, đồng thời giúp cô bôi lại thuốc.
Anh cảm thấy mình thực sự rất khốn nạn, anh vuốt ve đôi bàn chân mịn màng như ngọc của Uyển Dư, không dễ dàng gì mới có thể kìm nén ngọn lửa đang ở dưới bụng anh lại.
Lục Minh Thành thâm mắng một câu, anh dứt khoát buông chân Uyển Dư ra, lao vào phòng tắm tắm nước lạnh.
"Cậu trẻ! "
Lục Minh Thành còn chưa bước vào phòng tắm, thì giọng nói ấm áp của Uyển Dư đã vang lên sau lưng anh.
Lục Minh Thành quay người lại, âm thành do bị kìm nén mang theo chút khàn: "Có chuyện gì?"
"Cậu trẻ, tôi có thể dùng điện thoại của anh được không? Tôi đã lâu không vê căn hộ nhỏ rồi, Bảo Bảo, Bối Bối còn có Trà Trà nhất định sẽ lo lắng, tôi muốn gọi điện thoại cho bọn họ.
"
"Ừ"
Lục Minh Thành ủ rũ quay mặt lại, đặt điện thoại bên cạnh giường rồi nhanh bước lao vào phòng tảm.
Anh vốn tưởng rằng người phụ nữ nhỏ này đột nhiên mở lời, kêu anh lại là muốn ôm anh, không ngờ đến cô chỉ muốn mượn điện thoại của anh mà thôi.
Người đàn ông không được thỏa mãn rất thất vọng.
Uyển Dư cầm lấy điện thoại của Lục Minh Thành, gọi điện cho Diệp Gia Bảo trước.
Tô Trà Trà đã đổi công việc mới, mấy hôm nay đều không đi làm, cô lo lắng hai đứa nhỏ không có người chăm sóc, cô lo lắng tối qua mình đã không về căn hộ nhỏ, có thể mấy ngày tiếp theo cũng không thể vê, hai đứa nhỏ sẽ nghĩ cô bị bät cóc mất.
Uyển Dư còn chưa kịp bấm số Diệp Gia Bảo, thì điện thoại của Lục Minh Thành liên đổ chuông mấy hồi.
Đó là tin nhắn từ Zalo, Uyển Dư không có thói quen theo dõi quyền riêng tư của người khác, nhưng cô lại vô tình nhấp vào tài khoản Zalo của Lục Minh Thành.
Khi nhìn thấy nội dung trong Zalo mà Lục Minh Thành nhận được, Uyển Dư suýt chút nữa đã ném vỡ điện thoại.
"Cậu trẻ, điện thoại của anh! "
Uyển Dư thấy Lục Minh Thành cứ chần chừ không bắt điện thoại, cô đành nhắc lại lần nữa.
Lần này, Lục Minh Thành duỗi tay ra, anh tiến lên một bước, câm bàn tay nhỏ bé của cô bỏ vào lòng bàn tay của mình.
"Cô cảm thấy tôi! rất lạnh lùng sao?"
Lục Minh Thành nhíu mày, rõ ràng là anh không thích từ lạnh lùng này.
"Không có! Tuyệt đối không có!"
Uyển Dư lắc đầu nguầy nguậy, cậu trẻ lạnh lùng ở đâu chứ, anh hết lần này đến lần khác chủ động câu dẫn cô, điều này chứng tỏ anh rất ổn nha! Đương nhiên Uyển Dư không dám nói ra những lời này, cô dùng sức rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, nhưng không thành.
Uyển Dư chỉ có thể chấp nhận số phận của mình để mặc cho Lục Minh Thành nằm tay cô, cô vừa muốn nói điều gì đó để giảm bớt bầu không khí giữa hai người, thì đã nghe tiếng Lục Minh Thành nói nhỏ: "Cô còn muốn mang đồng phục sexy câu dẫn tôi! "
"Không có"
Uyển Dư lắc đầu nguầy nguậy: "Trà Trà đang nói bậy đó, tôi làm sao có thể có ý nghĩ xấu như thế với anh chứ Cho dù tôi có muốn mang đồng phục đó uốn éo với chó mèo, cũng không dám mang đồ đó uốn éo với cậu trẻ.
"
Sắc mặt Lục Minh Thành vốn dĩ đang yên bình, nghe thấy lời của Uyển Dư, khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức trở nên ảm đạm.
Cô thà dụ dỗ chó mèo, cũng không nguyện ý dụ dỗ anh sao? Người phụ nữ nhỏ bé này thực sự thiếu một bài học mài! Nếu cô dám làm như vậy với người khác , anh sẽ đánh sưng tấy mông côi Nhìn thấy Lục Minh Thành nhìn chằm chằm mình như muốn ăn thịt người, khiến trái tim Uyển Dư hoảng sợ đến cực điểm, cô đã bày tỏ hết mức thế rồi mà vẫn không được! "Uyển Dư, cả đời này của cô, muốn đẩy đưa với đàn ông, chỉ có thể là tôi!"
"Hả?"
Uyển Dư còn chưa hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Lục Minh Thành, cô lại nghe anh nói tiếp: "Uyển Dư, nếu cô muốn đẩy ngã tôi xuống như thế, được thôi, tôi cho cô cơ hội.
"
Uyển Dư cảm thấy giữa người với người rất dễ tạo ra hiểu lâm, nhưng muốn loại bỏ hiểu lầm thì rất khó.
Cô rất quang minh chính đại nói rồi, cô không hề có bất kỳ ý xấu gì với cậu trẻ cả, tại sao cậu trẻ vẫn nghĩ cô đẩy ngã anh xuống vậy chứ? Uyển Dư yếu ớt lùi về phía sau: "Cậu trẻ, anh thực sự hiểu lầm rồi, tôi không hề muốn đẩy ngã anh, tôi!
Lời Uyển Dư còn chưa nói xong, thì điện thoại của Lục Minh Thành lại đổ chuông lên.
Là tin nhắn Quý Ngôn gửi tới, bởi vì điện thoại di động của anh vẫn còn ở trong tay Uyển Dư, nên Uyển Dư có thể nhìn thấy rõ ràng tin nhắn đó.
Lúc nhìn thấy tin nhắn, tay Uyển Dư run lên, cô nhanh chóng rút tay ra khỏi Lục Minh Thành dấu vào trong chăn bông.
Cố Đại: "Lục Cửu, mấy tấm hình tôi gửi cho anh như thế nào? Tối nay có muốn cùng với Cửu tẩu thử tư thế mới đó không? Nếu còn chưa đủ thì anh nói cho tôi biết nha, tôi sẽ tiếp tục gửi cho anh!"
Uyển Dư chôn đầu dưới lớp chăn bông, cô sợ Lục Minh Thành sẽ nhìn thấy những bức ảnh đó liên yếu ớt nói: "Cậu trẻ, những bức ảnh đó là do Quý Ngôn gửi lung tung, anh đừng có xem!"
Ánh mắt Lục Minh Thành nhìn thật sâu vào mắt Uyển Dư, anh vẫn đưa tay ra, nhấp vào lịch sử trò chuyện giữa anh và Quý Ngôn.
Nhìn thấy những bức ảnh đó, ánh mắt Lục Minh Thành càng thêm sâu.
Uyển Dư nhắm chặt mắt, không dám nhìn Lục Minh Thành.
Cậu trẻ, anh vậy mà lại xem những bức ảnh kia rồi! Quên đi, cô vẫn nên giả vờ ngủ chết thôi!