Roi da, dâu sáp !
Khóe môi Uyển Dư giật giật, khẩu vị của cô cũng không có nặng như vậy! Sau khi Lục Minh Thành trở vê phòng, anh liên nhìn thấy cả người Uyển Dư đều chôn trong chăn bông.
Lông mày anh khẽ nhăn lại, cô đây là đang muốn làm bản thân bị ngạt chết? Lục Minh Thành vươn tay muốn kéo chăn bông ra khỏi mặt Uyển Dư, lúc này Uyển Dư không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa, cô liên dùng hết lực kéo mạnh chăn bông, không để chăn bông rời khỏi người mình.
Lục Minh Thành bất lực thở dài: "Uyển Dư, cô đây là đang muốn tự mình làm mình chết ngạt sao?"
Nghe lời nói của Lục Minh Thành, Uyển Dư mới yếu ớt ló đầu ra khỏi chăn bông, nhưng ngay tức khắc, cô thực sự không biết phải đối mặt như thế nào với Lục Minh Thành.
Cô không muốn nhắc đến chuyện tình cảm nồng cháy của hai người trong ngôi nhà gỗ nhỏ, nghĩ một chút, cô liên cười nói với Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, bác sĩ Giang hình như hiểu lâm chúng ta khá lớn nha, bà ấy sao lại nghĩ tôi bị thương là vì! "
Uyển Dư nhanh chóng ngậm miệng lại, cô xém chút nữa muốn cắt đứt lưỡi của chính mình.
Cô sợ Lục Minh Thành sẽ nhắc đến chuyện ở ngôi nhà gỗ nhỏ, vì vậy cô muốn nói gì đó khác để chuyển chủ đề, thế nào nói tới nói lui vẫn là nói về chuyện S đó chứ? ! Uyển Dư vỗ nhẹ lên đầu, trong não cô chứa toàn thứ gì vậy! "Không có hiểu lâm.
"
Lục Minh Thành bình tĩnh nhìn sâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, lên tiếng.
"Hả?"
Miệng Uyển Dư há rộng đến mức có thể nuốt một quả trứng gà.
Cậu trẻ nói bác sĩ Giang không có hiểu lãm? Chẳng lẻ, cậu trẻ thực sự muốn cùng cô chơi trò kX Khẩu vị của cậu trẻ cũng quá nặng rồi! Cô không dám nuốt trôi khẩu vị này! Uyển Dư yếu ớt nuốt nước miếng: "Cậu trẻ, anh đang đùa tôi có phải không? Anh sao lại có thể! "
"Uyển Dư, lời của bác sĩ Giang không hề sai.
Tôi quả thực đang muốn vượt rào.
"
Không đợi Uyển Dư lên tiếng, Lục Minh Thành đã ngắt lời cô.
"Uyển Dư, từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã muốn biến cô thành người phụ nữ của mình rồi, bất luận là thân thể hay cả trái tim"
Uyển Dư sững sờ nhìn Lục Minh Thành, cô giữ nguyên tư thế cứng đờ miệng một hồi lâu, vẫn không thể hôi thần trở lại!
Cậu trẻ vừa nói gì? Anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh? Giọng của Lục Minh Thành vẫn đang tiếp tục, giọng nói của anh kiên quyết bình tĩnh, mang theo vẻ mê hoặc không thể cưỡng lại.
"Vì vậy Uyển Dư, đừng nghĩ tới việc từ chối tôi, bởi vì, tôi không cho phép.
"
Ngừng một chút, Lục Minh Thành liên nói tiếp: "Uyển Dư, những năm qua, tôi vẫn không tiếp cận người phụ nữ nào, chờ vết thương của cô khỏi xong, tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa!"
Lời nói của Lục Minh Thành quá thẳng thừng, khiến cho gương mặt tươi cười của Uyển Dư trực tiếp trở nên nóng hổi.
Lời nói của cậu trẻ rõ ràng là nói anh đã kìm chế quá lâu, đợi cô lành vết thương, anh sẽ đem cô ăn sạch sẽ.
Uyển Dư rụt cổ lại: "Cậu trẻ, nếu như anh thật sự cảm thấy không thoải mái, anh có thể đi tìm người phụ nữ khác! Hay là, tôi giúp anh tìm vài người phụ nữ ở Thiên Thượng Nhân Gian nhé.
"
"Uyển Dư!"
Nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Lục Minh Thành, cổ của Uyển Dư càng thêm co lại.
Vẻ mặt của cậu trẻ trông rất đáng sợ, cô một chút đều không nghỉ ngờ, chỉ trong một giây tiếp theo, anh sẽ nhảy dựng lên rồi xé cô ra thành vô số mảnh.
Uyển Dư trong lòng đánh trống lảng, nhưng vì để thanh bạch mối quan hệ giữa mình với Lục Minh Thành, cô vẫn mạnh dạn nói: "Cậu trẻ, nếu như anh không thích phụ nữ ở Thiên Thượng Nhân Gian, vậy tôi đi chỗ khác tìm phụ nữ cho anh cũng được! "
Vẻ mặt Lục Minh Thành càng ngày càng đáng sợ, Uyển Dư bị dọa sợ tới mức im bặt, cô kéo chăn bông lên người, bộ dạng này của cậu trẻ, giống như đang muốn ăn thịt người vậy! Thật đáng sợi Lục Minh Thành không có ăn thịt người, thay vào đó, anh cúi mặt xuống, hôn sâu vào môi Uyển Dư.
"Uyển Dư, tôi chỉ muốn côi"
Đôi môi nóng bỏng ở trên môi Uyển Dư đảo qua xoay lại liên tục, hận không thể đem thân thể cô ép chặt hòa vào trong người anh.
Nếu thực sự có thể gộp thành một với cô thì thật tốt.
Ít nhất, người phụ nữ nhỏ bé này sẽ không nghĩ đến việc đẩy anh cho người phụ nữ khác, cũng sẽ không khiến anh phải cáu kỉnh như vậy.
"Cậu trẻ, anh không được! "
Sau khi lý trí trở lại, Uyển Dư liên cố gắng đẩy Lục Minh Thành ra: "Cậu trẻ, tôi ! "
Lời nói của Uyển Dư đều bị nụ hôn của Lục Minh Thành ngăn cản, cuối cùng chỉ đành nuốt những lời đó vào lại trong bụng.
Lục Minh Thành biết người phụ nữ nhỏ bé này nhất định lại muốn nói anh đi tìm người phụ nữ khác, cho nên anh liên dùng lực hôn mạnh cô, không để cô có cơ hội nói nhảm nữa.
Anh thật sự rất khó chịu, lúc cô ở trong căn nhà gỗ nhỏ còn chủ động với anh, khiến anh lúc đó cứ tưởng rằng cô cuối cùng cũng đã chấp nhận mình, sao khi trở về người phụ nữ này lại giống như đà điểu,còn muốn chạy? Anh sẽ không cho cô cơ hội chạy trốn! Còn muốn tìm cho anh phụ nữ ở Thiên Thượng Nhân Gian? Khóe môi Lục Minh Thành giật giật, lực ở trước ngực Uyển Dư không tự chủ mà thêm lực, phụ nữ ở Thiên Thượng Nhân Gian xấu như thế, Giang Tuấn Thành còn ăn không được, anh đây có thể ăn được mới lạ.
Không chỉ là phụ nữ ở Thiên Thượng Nhân Gian, mà cho dù cả trần gian này, ngoài cô ra anh thật sự không có hứng thú với bất kỳ ai.
Nụ hôn của Lục Minh Thành từ từ rơi xuống cơ thể Uyển Dư, anh có chút không yên lòng nghĩ, anh có phải là nên vui mừng hay không, người phụ nữ này chỉ yêu cầu anh đi tìm người phụ nữ khác, không có bảo anh đi kiếm đàn ông? "Cậu trẻ, đừng! "
Uyển Dư bị nụ hôn của Lục Minh Thành làm cho thiếu hơi, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần đợi cô khỏe lại thì cô đã bị anh ăn sạch sẽ rồi.
Cô nhanh chóng suy nghĩ, muốn cùng Lục Minh Thành nói chuyện đạo lý: "Cậu trẻ, anh! anh là cậu trẻ của tôi, anh là trưởng bối của tôi, anh không thể đối với tôi! "
"Ác Cảm nhận được hành động tiếp theo của Lục Minh Thành, anh trượt dọc vạt áo ngủ của cô rôi đến chỗ đó, Uyển Dư không tự chủ kinh hãi kêu lên.
Cậu trẻ sao có thể đụng vào chỗ đó chứ! Uyển Dư đưa tay ra, cô vô thức muốn ngăn cản Lục Minh Thành xâm nhập sâu hơn, nhưng cả người cô đều mềm nhũn, sức lực của cô không còn chút lực nào để chống cự Lục Minh Thành.
Thân thể cô càng lúc càng nóng, đầu óc càng ngày càng không rõ ràng, nhất là trong cơ thể cô nhanh chóng sinh ra một cảm giác khoái cảm xa lạ, điều này khiến cô càng thêm lúng túng.
Cô biết rằng hai người họ không thể làm điều này, điêu này là sai trái, nhưng cô lại không có cách nào đi từ chối anh.
Cô hít vào từng hơi mạnh, cơ thể co lại, cố gắng giữ khoảng cách với anh, nhưng hành động này của cô không chỉ không thể cách xa anh, mà còn khiến cô cảm nhận rõ ràng hơn nơi nào đó của anh càng thêm cứng.
Ánh mắt Uyển Dư như nhuốm sương mù, cô không biết ánh mắt mơ hồ này của mình có biết bao nhiêu lực hấp dẫn với đàn ông, vừa chạm vào ánh mắt cô, Lục Minh Thành ngay lập tức biến thành dã thú.