Hoắc Ung đã bị giam ở Cục Cảnh sát hai mươi bốn tiếng, thần kinh rệu rã.

Y cực kỳ suy sụp, la hét ỏm tỏi trong phòng tạm giữ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới người khác.

Lúc được thả ra, Hoắc Ung đã hết sức nhếch nhác thảm hại, quần áo nhăn nhúm, mặt mày xám xịt, đầu tóc rối bời, mắt đầy tia máu, tất nhiên là những thứ này đều là do tinh thần bị giày vò.

Hoắc Ung vừa bước ra, nhìn tất cả mọi người với ánh mắt bất ổn, như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta, hung ác như một loài động vật ăn thịt nào đó.

Hàn Cố làm thủ tục xong xuôi, đưa y ra khỏi Cục Cảnh sát.

Hoắc Ung đi theo phía sau, kéo lê bước, nhìn chăm chăm vào bóng lưng Hàn Cố, bỗng dừng chân lại.

Hàn Cố khựng lại, quay đầu nhìn y, ánh mắt nhạt nhoà không chút cảm xúc.

Hàn Cố đang đợi xem Hoắc Ung định làm gì.

Mấy giây sau, Hoắc Ung rít ra một câu từ trong kẽ răng: “Chúng giam tôi lâu đến thế, anh làm cái gì ở ngoài này, thứ phế vật.”

Hàn Cố lại vẫn rất thản nhiên, chỉ hời hợt nói: “ Ngài Hoắc đợi cậu trên xe đấy.”

Hoắc Ung sững người, chỉ tích tắc, mùi ảm đạm bay mất, cứ như là vì quá sợ hãi.

Hàn Cố nhìn thấy lại nói: “Tôi khuyên cậu Hoắc nên giữ kẽ bớt đi, cố tỏ ra đáng thương, sợ sệt trước mặt ông ấy một chút, làm một đứa con trai ngoan đi, như thế có lợi cho cậu đấy.”

Hoắc Ung không nói gì, suốt quãng đường sau đó đều cúi gằm mặt, thất thểu bước theo Hàn Cố ra khỏi Cục Cảnh sát, vừa ra tới cổng, bước lên xe nhà đã đợi nãy giờ.

Trước lúc lên xe, Hoắc Ung lại nhìn sang Hàn Cố đứng bên đường, ánh mắt có chút khẩn cầu.

Nhưng Hàn Cố chỉ đứng yên ở đó không động đậy.

Cho đến khi một giọng nói từ trong xe vọng ra: “Còn chưa chịu lên xe nữa?”

Hoắc Ung giật thót, giờ mới chịu vào xe.

Cửa xe đóng lại, Hàn Cố quay đi về phía xe của mình, vừa ngồi vào ghế lái đã nhận được điện thoại của bố Hoắc Ung.

“Luật sư Hàn vất vả rồi.”

“Ngài khách sáo quá, nếu không có gì khác, tôi xin phép về văn phòng luật.”

Cuộc điện thoại kết thúc, xe của Hàn Cố và nhà họ Hoắc chạy nhanh về hai hướng khác nhau.

Nhưng Hàn Cố không về văn phòng luật mà lại tới bệnh viện trung tâm.

Trong phòng bệnh, Tiết Bồng đang thu dọn đồ đạc.

Làm xong thủ tục xuất viện, Tiết Bồng cầm thuốc và điện thoại, chuẩn bị rời đi.

Không ngờ vừa ra tới cổng khu bệnh đã thấy Hàn Cố nhắn tin tới hỏi: “Anh đã đến cổng bệnh viện rồi, muốn thăm xem em thế nào. Nếu em không muốn gặp anh thì anh đi.”

Với phong cách trước kia của Tiết Bồng, cô sẽ không trả lời tin nhắn này, chỉ coi như không nhìn thấy, quay đầu về nhà hoặc về Cục Cảnh sát.

Nhưng lần này, cô chỉ yên lặng nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây rồi nói: “Tôi đang đi ra ngoài, anh lái xe tới đúng không, cho tôi quá giang được không?”

Không tới năm giây, Hàn Cố đã trả lời: “Được.”

Tiết Bồng đi thẳng ra cổng bệnh viện, chưa mất bao lâu đã nhìn thấy xe của Hàn Cố.

Hàn Cố đứng ở cạnh xe, mặt hơi căng thẳng nhìn cô.

Tiết Bồng đi tới, nhoẻn miệng, kéo ghế phụ nói: “Tôi muốn về nhà, để tôi đưa anh địa chỉ.”

Hàn Cố gật đầu, ngồi vào xe.

Đến lúc xe chạy ra đường, cả hai đều không nói gì, trong xe yên ắng lạ thường.

Tiết Bồng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản, không khó khăn với Hàn Cố, cũng không cố làm ra vẻ lạnh lùng, chỉ yên ắng lạ thường.

Hàn Cố nhìn sang Tiết Bồng vài lần, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Em thấy trong người thế nào rồi?”

Tiết Bồng quay đầu sang, nhìn góc nghiêng của hắn: “Không có gì đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi mỗi ngày, tái khám đúng hẹn, xem có hại đến gan không.”

Hàn Cố mím môi hỏi: “Em có gì cần anh làm cho em không?”

Làm cho cô?

Tiết Bồng nghiêng đầu quan sát hắn, trong lòng cũng thắc mắc: “Là vì nể tình chị tôi hay muốn bồi thường thay Hoắc Ung?”

Hàn Cố: “Hoắc Ung làm chuyện xằng bậy, lỗ hổng quá nhiều, anh chỉ là luật sư, không phải Nữ Oa, sao mà vá lại được.”

Tiết Bồng sững người: “Anh đang đùa nhạt đấy hả?”

“Anh chỉ nói rất nghiêm túc thôi.”

“Ồ, thế à.” Tiết Bồng nhìn ra đường, nghĩ một lát lại hỏi: “Nếu như tôi nói tôi cần anh cho Hoắc Ung một bài học, anh có thể làm theo không?”

Tiết Bồng nói nửa thật nửa chơi, tất nhiên là cô không để tâm gì.

Nhưng Hàn Cố lại nói: “Anh sẽ làm. Nhưng mà em nói phương hướng khái quát cái đã.”

Lần này Tiết Bồng không nói gì một hồi lâu.

Một lúc sau, Hàn Cố nhân lúc chờ đèn đỏ, nhìn sang Tiết Bồng nói: “Mới nãy không phải anh gài em đâu.”

“Tôi biết.” Tiết Bồng hời hợt: “Anh gài tôi đâu có gì vui.”

Hàn Cố khựng lại, quan sát Tiết Bồng, thấy cô cuối cùng cũng thả lỏng, hắn lại nói: “Anh còn nghĩ em sẽ trút giận lên anh, hôm nay sẽ không lên xe anh.”

Tiết Bồng không trả lời ngay, chỉ cụp mắt, nhớ lại thái độ của mình với Hàn Cố, cùng với sự nhân nhượng trước giờ Hàn Cố vẫn dành cho cô.

Mãi một lúc sau, đèn xanh bật sáng, Hàn Cố lại khởi động xe, lúc hắn nghĩ rằng Tiết Bồng sẽ không trả lời, Tiết Bồng lại đột nhiên lên tiếng.

“Là một người ngoài thì anh đã tận tình tận nghĩa với chị tôi, với gia đình tôi rồi. Thái độ của tôi với anh trước đây không tốt là do vấn đề tính cách của tôi. Tuy tôi biết anh sẽ không để tâm, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh, tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”

Hàn Cố sững sờ, vội nhìn sang Tiết Bồng.

Tiết Bồng không nhìn hắn, nhìn trông ra ngoài đường, môi khẽ nhếch lên, cứ như chỉ đang kể lại một câu chuyện, chỉ đang thông báo với hắn chứ không có gì đặc biệt.

Đến lúc nuốt được hết thông tin, Hàn Cố mới hỏi: “Có phải em… bị sốc không vậy?”

Tiết Bồng cười khẽ: “Coi bộ anh còn chưa thích nghi được.”

“Đúng là vậy.”

Tiết Bồng nghĩ xem nên miêu tả thế nào, sau đó mới nói: “Nói thế này đi, anh là người như thế nào, làm việc cho ai, biện hộ cho ai, phục vụ về mặt luật pháp cho ai thì đó là lựa chọn của anh. Dù là Hoắc Ung hay là bất cứ tên cặn bã nào trên đời này, chúng đều có quyền tìm luật sư. Dù là có người đang khoan lỗ hổng của pháp luật, vậy cũng chỉ có thể nói là bản chất pháp luật vốn không hề hoàn thiện, có lỗ để khoan được. Chính bởi vì có người có thể tìm ra những lỗ hổng thế này, người lập pháp mới có thể tu sửa. Trong quá trình này, nhất định sẽ có bất công, đây là chuyện khó mà tránh được. Hoắc Ung cũng chỉ là một trong số những con sâu mọt đang khoan lỗ hổng mà thôi, chuyện cậu ta gặp báo ứng chỉ là chuyện sớm muộn, không thể vì có nhiều luật sư dũng mãnh để bảo vệ mà cứ gặp may mãi được.”

Nếu trước đây Tiết Bồng nói vậy, Hàn Cố sẽ cho là cô đang nói lẫy, thế nhưng hiện tại, giọng điệu Tiết Bồng rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng điềm tĩnh, cứ như trạng thái và khí chất đều đã thay đổi hẳn.

Lúc cô nói về Hoắc Ung, không những không hề cắn răng nghiến lợi mà ngược lại còn nói cứ như nói người lạ.

Hàn Cố hỏi: “Những điều em nói ra đều xuất phát từ nội tâm sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tiết Bồng quay đầu nhìn hắn.

Hàn Cố nhìn thấy rõ nụ cười trong mắt cô, tuy chỉ thoáng qua nhưng nó có ở đó.

Tiết Bồng lại nói: “Trước đó anh đã nhắc nhở tôi đừng xích mích với tên điên như Hoắc Ung. Tôi cũng đã nghĩ lại kỹ càng về mình, hôm đó ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, đúng là cậu ta đã cố ý gây hấn trước, nhưng mà tôi cũng thật sự đã phản bác lại. Nếu hôm đó tôi không nói cậu ta “ngựa không biết mặt mình dài”, cậu ta cũng sẽ không tìm hai vị thành niên tới bắt cóc tôi.”

Hàn Cố sựng lại: “Anh không hiểu, tại sao em nói câu này lại khiến cậu ta phản ứng dữ dội đến thế?”

Tiết Bồng bỗng nhiên cười: “Vì năm đó chị tôi mắng cậu ta câu này, hơn nữa còn cho cậu ta một bạt tai ngay tại chỗ. Cậu ấm được nuông chiều quen thói từ nhỏ như cậu ta, chắc là ra đường chưa bị ai đánh bao giờ đâu, chuyện đó thật sự khiến cậu ta rất sốc.”

Nghe đến Tiết Dịch, Hàn Cố cũng cười, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh đó như thế nào.

Bầu không khí trong xe dần hoà hợp.

Qua được một lúc, hai người lại thôi cười, lúc này Tiết Bồng lại lên tiếng: “Phải rồi, có chuyện này tôi vẫn muốn hỏi anh.”

Hàn Cố: “Chuyện gì thế?”

“Trần Lăng cứ nhằm vào Phương Tử Oánh có liên quan gì tới anh không?”

Tiết Bồng chỉ buột miệng nói ra, trong lúc nói còn quan sát vẻ mặt của Hàn Cố, muốn xem hắn phản ứng thế nào.

Hàn Cố nhếch môi: “Anh bảo cô ta làm thế đấy.”

Tiết Bồng khựng lại, tuy cô đã đoán được câu trả lời, thế nhưng vào lúc này vẫn không khỏi chấn động.

Tiết Dịch đã rời đi chín năm rồi.

Hàn Cố vẫn đang âm thầm làm cho cô nhiều chuyện.

Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một nỗi ám ảnh, ám ảnh trong Hàn Cố chính là Tiết Dịch.

Tiết Dịch đã rời đi nhiều năm như thế, Tiết Bồng vẫn chưa từng nhìn thấy người con gái nào xuất hiện bên cạnh Hàn Cố, tuy họ không thường gặp nhau, thế nhưng cô có thể cảm nhận được, Hàn Cố vẫn luôn độc thân.

Tình cảm cố chấp như thế khiến Tiết Bồng rất khó tin.

Cô chưa từng trải qua, cũng chưa từng nhìn thấy.

Có lẽ đã từng nghe nói đến, thế nhưng những lời truyền miệng ít nhiều cũng sẽ được vẽ vời thêm, bao gồm cả tình cảm một phía từ người lan truyền, vì thế cũng chẳng tính làm gì.

Ví dụ như nhà họ Tiết.

Trong mắt người ngoài, Trương Vân Hoa ở goá nhiều năm vì Tiết Ích Đông, thế nhưng Tiết Bồng biết, Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác vẫn luôn duy trì mối quan hệ trên mức bạn bè.

Còn Tiết Dịch thì lại càng là một sự tồn tại kỳ lạ trong lòng Tiết Bồng, là một kẻ mạnh trong chuyện tình cảm, ít nhất thì ngay từ hồi đi học, Tiết Dịch đã lượn lờ giữa Hoắc Kiêu và Hàn Cố, hết sức điêu luyện.

Nhìn lại mình thì, Tiết Bồng tự thấy mình không có bản lĩnh này, nói gì mà bắt cá hai tay, một tay còn tuột lên tuột xuống.

Lúc học đại học, bạn cùng trường theo đuổi cô, cô cảm thấy nhàm chán, vô vị, lãng phí thời gian, từ chối hết một giàn.

Sau đó làm việc tại Cục thành phố, Chung Lệ tỏ tình với cô.

Cô thấy Chung Lệ rất tốt, tốt đến mức không moi móc được cái gì xấu, thậm chí không hiểu sao một người con trai tốt như thế lại thích mình, muốn bị ngược à?

Tất nhiên là cô cũng không tìm được lý do gì để từ chối Chung Lệ.

Sau đó, Chung Lệ gặp nạn.

Cô tình cờ nghe được Lục Nghiễm nói chuyện với mẹ Tề Vận Chi ở ngoài phòng bệnh, rõ ràng biết Lục Nghiễm cũng thân bất do kỷ, chuyện đó không thể trách anh, thế nhưng tâm lý cô lại không biết xử lý mối quan hệ này như thế nào.

Ít nhất thì một năm trước, cô không thể tiếp tục tới lui với Lục Nghiễm như không biết chuyện gì, cũng không biết đối mặt thế nào, chỉ đành chọn lựa cách an toàn nhất, cũng là cách mình giỏi làm nhất, chọn cách qua loa với tất cả mọi chuyện.

Cô làm vậy với Lục Nghiễm, cũng làm vậy với Hàn Cố.

Mấy ngày nay Tiết Bồng vẫn luôn tự hỏi, có phải trước đây mình khó khăn quá không, khó khăn như vậy thì được gì?

Cuối cùng thì ai cũng khó chịu.

Chi bằng nhìn thoáng chút, buông tha cho mình, buông tha cho người khác.

Ít nhất thì cô nghĩ được thông suốt, Lục Nghiễm dễ chịu hơn, Hàn Cố cũng không cần nhẫn nhịn nữa.

Tiết Bồng tự chìm đắm trong thế giới của mình, trông ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi về những điều này.

Cũng không biết đã qua bao lâu, thấy đã sắp đến căn nhà hai tầng của mình, cô mới bừng tỉnh.

Tiết Bồng chỉnh lại tư thế ngồi, lúc này, Hàn Cố đột nhiên lên tiếng: “Có chuyện này chắc là em cũng đã biết, Phương Tử Oánh ra tù rồi.”

Tiết Bồng sững lại, gật đầu: “Ừm.”

Trong xe yên lặng vài giây.

Tiết Bồng hỏi: “Sao tự dưng lại nói chuyện này, anh còn theo dõi cô ta sao?”

Hàn Cố nhếch miệng: “Anh chỉ nói vậy thôi, không có gì đặc biệt.”

Tiết Bồng vô thức cau mày.

Hàn Cố lại nói: “Nhưng mà hình như em không có phản ứng gì, em tha thứ cho cô ta rồi à?”

“Cái đó thì không.” Tiết Bồng nói: “Nhưng mà tôi có tha thứ hay không thì có ý nghĩa gì sao. Anh thấy đấy, bao nhiêu người chúng tôi điều tra Hoắc Ung cũng không chống lại nổi hai đứa vị thành niên giúp cậu ta thoát tội.”

Lúc nói tới đây, xe đã đến trước cửa nhà Tiết Bồng.

Đợi xe dừng hẳn, Tiết Bồng mới rồi “cảm ơn” rồi mở cửa xuống xe.

Hàn Cố không trả lời, một lúc rất lâu sau mới chầm chậm lái xe ra khỏi đó.

Tiết Bồng bước vào cửa, tắm táp nhanh rồi đắp một miếng mặt nạ, dọn dẹp sơ căn nhà.

Đến lúc ăn trưa xong, Tiết Bồng mới ra khỏi nhà.

Xe của cô đã được đưa trở về, Lục Nghiễm cũng đã đón Barno về nhà.

Tiết Bồng lái xe về Cục thành phố nhưng không vào phòng thực nghiệm ngay mà đi thẳng tới Chi đội Hình sự.

Thấy Tiết Bồng đến, mọi người trong chi đội đều sững sờ, sau đó vội vã liến thoắng hỏi sức khoẻ cô sao rồi, sao không nghỉ thêm mấy ngày.

Tiết Bồng cười nói trả lời, không lạnh nhạt như thường ngày nữa, sau đó lại hỏi Lục Nghiễm đang ở đâu.

Lý Hiểu Mộng nói Lục Nghiễm đã đi họp với đội trưởng Phan, một lát nữa mới về.

Tiết Bồng gật gù, lại hỏi mình có thể gặp Vương Doãn và Lưu Mân được không, hỏi xong mới biết, thì ra trước khi đi, Lục Nghiễm đã dặn dò chuyện này.

Tiết Bồng hơi ngạc nhiên vì Lục Nghiễm sắp xếp chu đáo thế nhưng cũng không nói gì nhiều, đi cùng Lý Hiểu Mộng tới phòng tạm giam.

Vương Doãn và Lưu Mân được giam riêng trong cùng một căn phòng, môi trường trong phòng tạm giam âm u ẩm ướt, không thấy được mặt trời, cảm thấy lạnh hơn bên ngoài vài độ.

Vương Doãn và Lưu Mân một người tựa bên tường, một người nằm trên giường, mặt mũi đều ảm đạm, không có chút sức lực.

Đột nhiên nghe thấy tiếng ho khẽ, cả hai cùng ngỡ ngàng nhìn ra, không ngờ lại là Tiết Bồng.

Tiết Bồng mỉm cười bước tới, giọng rất điềm tĩnh: “Tôi tới thăm hai cậu.

Lưu Mân lập tức ngồi bật dậy, xông ra cửa, Vương Doãn cũng ngồi dậy theo, kinh ngạc nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng chậm rãi nhìn lướt qua biểu cảm của cả hai, hai ngày không gặp, đứa nào cũng tiều tuỵ đi.

“Tôi ở bệnh viện hai ngày.”

Lưu Mân ngơ ngẩn hỏi: “Vậy bây giờ chị…”

“Đỡ nhiều rồi.”

Lưu Mân cúi đầu: “Bọn em rất xin lỗi, bọn em biết sai cả rồi.”

Tiết Bồng nhìn Lưu Mân, lại nhìn về phía Vương Doãn cũng đang ủ rũ, đứng dậy sau Lưu Mân: “Tôi cũng tin là hai cậu rất hối hận.”

Vào lúc này, trong lòng Tiết Bồng không có chút đồng cảm, ánh mắt cũng không dịu dàng, cô rất mực tin tưởng câu nói: kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận.

Khi đối mặt với người đáng thương, ít nhất là nên thầm có cảnh giác, bởi khi ta cho đi sự đồng cảm, cũng đồng nghĩa với việc mở ra lòng nhân từ, mềm mỏng nhất của mình, điều đó cũng tương đương như đang cho người kia cơ hội mà bán đứng, làm hại ta vì lợi ích.

Tính cách con người có nhiều lúc quá ư là tồi tệ, chính bởi như thế, sự cao thượng đôi lúc bộc lộ ra mới là đáng quý hơn hết, mới đáng được trân trọng.

Tiết Bồng nói: “Tôi đã hứa với các cậu là tôi sẽ nói giúp các cậu. Các cậu nhất thời nông nổi mới phạm phải sai lầm, hơn nữa lại là vị thành niên, còn có cơ hội sửa đổi. Hôm nay tôi đến, ngoài việc nói với các cậu tôi sẽ giữ lời hứa, tôi cũng muốn khuyên các cậu thêm vài câu. Tất nhiên là có nghe hay không là tuỳ thuộc vào các cậu, tôi nói xong rồi thôi.”

Vương Doãn không nói gì, Lưu Mân lại trả lời: “Được, chị nói đi…”

Tiết Bồng: “Tôi không biết luật sư của các cậu nói với các cậu thế nào, tôi cũng biết các cậu đã lên mạng tra tiêu chuẩn xử phạt của tội bắt cóc. Với tình tiết phạm tội của các cậu lần này, cá nhân tôi tính là khoảng năm năm.”

Nghe đến đây, Vương Doãn và Lưu Mân thoáng chốc ủ rũ.

Dù đã biết mình sẽ sắp phải đối mặt với chuyện gì, thế nhưng hai ngày nay chúng vẫn đang tự lừa dối mình, dù là lúc đang lấy lời khai cũng vẫn cứ khăng khăng mình chỉ giam giữ trái phép, không phải bắt cóc.

Hốc mắt Lưu Mân ửng đỏ, nhanh chóng cúi đầu.

Tiết Bồng vẫn đút tay trong túi từ nãy đến giờ, mặt vô cảm nhìn chúng: “Nếu các cậu vẫn kiên quyết rằng không có ai đằng sau xúi giục mình, tất cả tội lỗi đều do các cậu tự lên kế hoạch, vậy thì các cậu nên chuẩn bị tâm lý, cuộc sống trong trại giam không dễ dàng vậy đâu.”

Nói đến đây, một hồi lâu không ai lên tiếng.

Lưu Mân cúi đầu, khóc nghẹn ngào.

Vương Doãn quay về lại giường, nằm xuống không nói tiếng nào.

Vài giây sau, Vương Doãn hỏi: “Chị đến là để nói những chuyện này sao?”

Tiết Bồng không trả lời, chỉ nói: “Tôi không biết cái giá của việc để các cậu ngồi tù năm năm, gánh chịu tất cả trách nhiệm là bao nhiêu, tôi cũng không có gì để nói về lựa chọn của các cậu, chỉ cần các cậu thấy lợi là được. Nhưng mà có điều này, một khi các cậu đã chọn con đường này thì nửa đường đừng hối hận. Vì dù các cậu hối hận rồi thì cũng không đổi lại thời gian được nữa, lợi ích người đó đồng ý cho các cậu còn sẽ bị lấy lại. Hơn nữa sửa lời khai, lật lại án cũng sẽ bị truy tố trách nhiệm hình sự. Đến cuối cùng cũng chẳng còn gì cả.”

Nói đến đây, Tiết Bồng không nói nữa, cũng không tạm biệt cả hai, chỉ xoay bước ra ngoài.

Tiếp sau đó là lúc Vương Doãn và Lưu Mân đưa ra lựa chọn của mình.

Đây sẽ là lựa chọn thay đổi số phận mà chúng được tự mình quyết định đầu tiên trong đời, dù chọn thế nào cũng không liên quan đến người khác.

Tiết Bồng đi ra khỏi hành lang phòng tạm giam, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Lục Nghiễm đứng bên cửa.

Cũng không biết Lục Nghiễm đã đứng đó bao lâu, tựa bên tường mỉm cười.

Tiết Bồng đi tới, Lục Nghiễm nói: “Anh biết ngay là em không ở yên trong nhà được mà, chắc chắn là phải đến Cục.”

Tiết Bồng cười khẽ: “Ngày mai mới chính thức hết phép, nhưng mà liên tiếp mấy ngày không đụng tới công việc, sợ mai về sẽ thấy không quen tay, về sớm làm quen lại.”

Hai người vừa đi ra ngoài vừa nói, lúc về chi đội, Lục Nghiễm buột miệng hỏi: “Phải rồi, em còn chưa nhìn thấy phòng làm việc của anh, đi xem thử không?”

Cứ nghĩ Tiết Bồng không đồng ý, dù sao thì phòng làm việc cũng có cái gì đâu mà xem.

Không ngờ Tiết Bồng lại nói: “Được thôi.”

Lần này, Lục Nghiễm lại ngẩn ngơ.

Tiết Bồng nhìn thấy thì cười: “Anh có cần vào dọn dẹp lại trước không?”

Lục Nghiễm ho khẽ, nhanh chóng hồi tưởng lại tình trạng phòng làm việc hiện giờ: “Cũng không có gì để dọn dẹp đâu, đi thôi.”

Sau đó, hai người cùng lần lượt bước vào dưới ánh mắt của mọi người trong chi đội.

Đến lúc cửa phòng làm việc đóng lại, qua một lúc sau, Trương Xuân Dương bên ngoài mới chầm chậm nêu thắc mắc: “Tôi nghĩ sâu xa quá rồi hả mấy ông mấy bà, sao hôm nay tôi thấy Tiết Bồng hơi đáng yêu…”

Lý Hiểu Mộng cầm tệp hồ sơ gõ vào đầu y: “Bớt đi ba, của đội phó Lục đấy.”

Trương Xuân Dương chửi thề một tiếng: “Anh mày biết mà! Này, mọi người đều thấy vậy đúng không, hai người họ còn ấy hơn trước kia nữa… ê, coi bộ cái chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này chơi được thật đấy!”

Lúc này trong phòng làm việc, Tiết Bồng đang quan sát môi trường làm việc của Lục Nghiễm.

Đúng là như anh nói, cũng không có gì để sắp xếp, ngoài một đống hồ sơ chất đầy, những thứ khác đều được đặt ngay ngắn, y hệt như con người anh vậy.

Lục Nghiễm rót cho Tiết Bồng một ly nước nóng.

Tiết Bồng ngồi xuống, uống nước rồi hỏi: “Sao anh không hỏi tôi đã nói gì với Vương Doãn, Lưu Mân, anh không tò mò à?”

Lục Nghiễm cũng ngồi xuống: “Anh đoán em nhất định sẽ bảo họ khai ra Hoắc Ung. Nhưng mà bọn anh đều đã khuyên hết cả rồi.”

Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi lại thấy họ còn đang lung lay, chưa kiên quyết nhiều.

Lục Nghiễm: “Bọn anh sẽ cố khuyên nữa thử xem sao. Nếu tìm không được chứng cứ có tính xoay chuyển, họ lại khăng khăng không hé môi thì bọn anh cũng hết cách. Hơn nữa nói cho cùng thì vụ án này bất lợi nhất với họ là ở chỗ dù họ có khai ra Hoắc Ung thì cũng chỉ là khẩu cung, không có chứng cứ thực tế xác thực Hoắc Ung đã xúi giục họ, trừ phi là có ghi âm, clip gì đó.”

Cái này thì cũng đúng.

Nhớ lại vụ án săn bắn chim trước đó, Hoắc Ung cũng dùng một trò y hệt, chứng tỏ y tương đối thành thạo quy tắc trò chơi này, biết là “xúi giục” rất khó chứng thực được, vì thế nên lần nào cũng làm vậy.

Tiết Bồng im lặng hồi lâu, một lát sau cô lại hỏi: “Barno thế nào rồi?”

Lục Nghiễm khẽ thở dài: “Đừng nhắc nữa, hôm đó anh đi đón nó, khuyên nó cả buổi cũng không chịu đi, cuối cùng phải vừa lôi vừa kéo mới chịu lên xe với anh. Nó thấy em không về nên cũng loáng thoáng thấy có gì không ổn, về tới nhà cứ nhìn anh chằm chằm, còn chạy quanh anh mà sủa nữa.”

Tiết Bồng tưởng tượng ra cảnh đó, không khỏi bật cười: “Hay là lát nữa tôi về nhà với anh, cho nó thấy tôi để an tâm hơn.”

Lục Nghiễm nhướm mày, vừa định mở miệng thì điện thoại đã reng.

Màn hình hiển thị một số máy lạ.

Lục Nghiễm bắt máy, lên tiếng “Alô”, còn nghĩ là điện thoại làm phiền.

Ai ngờ bên kia đầu dây lại xuất hiện giọng nói của một cô gái đang vừa lo lắng vừa hốt hoảng: “Chú ơi… không, không phải, đội phó Lục, tôi là Tôn Cần…”

Lục Nghiễm sửng sốt.

Tôn Cần chính là cô nữ sinh cấp Ba phân phát ma tuý ở quán bar Nắng Gắt, lại còn bị anh bắt quả tang tại trận.

“Làm sao thế, giọng cô lạ thế, đừng gấp, từ từ nói.” Lục Nghiễm thấp giọng trả lời, lông mày lại nhíu vào.

Tiết Bồng đang uống nước, nghe thấy thì vô thức nhìn về phía Lục Nghiễm.

Không bao lâu sau đã thấy mặt anh trở nên căng thẳng, sắc mặt cũng ảm đạm theo, anh còn nói: “Thế này đi, bọn cô tới Cục thành phố, chúng ta cùng nghĩ cách.”

Tiết Bồng nhận thấy được việc không ổn, đợi Lục Nghiễm nghe máy xong bèn đứng dậy theo, nhìn anh không chớp mắt.

Lục Nghiễm vội nói: “Là Tôn Cần, một người bạn của con bé xảy ra chuyện rồi, không biết nên làm gì nên tìm anh.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa kéo cửa phòng làm việc, gọi Lý Hiểu Mộng ở bên ngoài.

Lý Hiểu Mộng lên tiếng rồi lập tức đi tới.

Lục Nghiễm hơi cúi đầu, thấp giọng dặn dò bên tai cô: “Gọi Xuân Dương đi theo, đón hai cô bé đến Cục Cảnh sát, lấy lời khai cho họ, tôi gửi địa chỉ cho cô. Nhớ là đừng làm chúng sợ hãi kích động, trong số đó có một đứa nghi là đã bị xâm hại tình dục.”

Lý Hiểu Mộng giật mình nhưng lại nhanh chóng trả lời: “Vâng, đội phó Lục, chúng tôi đi ngay.”

Lục Nghiễm lại quay về phòng làm việc, đang định lên tiếng với Tiết Bồng.

Tiết Bồng đã đi tới: “Tôi biết rồi, anh làm việc đi, lát tối tôi đến thăm Barno.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play