Đêm nay Tiết Bồng ngủ ngon khác lạ.

Tuy trong cơ thể vẫn còn sót lại độc tố Chloroform nhưng cô không hề xuất hiện triệu chứng mất ngủ, ngược lại, sau khi hoàn toàn thả lỏng tinh thần, không chỉ ngủ đến tận trời sáng mà còn không hề nằm mơ.

Tiết Bồng thức giấc nhìn thấy ánh sáng rọi vào phòng, còn ngẩn người một lúc, hoàn toàn không ngờ mình cũng có được một ngày thế này, hôm trước mới bị bắt cóc, chớp mắt đã vô lo vô nghĩ ngủ khò khò.

Tiết Bồng ngồi trên đầu giường cho bớt ngáy ngủ, cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tin nhắn Lục Nghiễm gửi đến: “Dậy chưa? Lát nữa anh tới lấy chìa khoá nhà em, đi đón Barno trước.”

Tiết Bồng trả lời: “Dậy rồi, tôi đợi anh.”

Tiết Bồng vào phòng tắm tắm táp sơ, chưa tới mười phút đã nghe ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa cốc cốc.

“Mời vào.”

Người bước vào là Lục Nghiễm, trong tay anh còn cầm một hộp đồ ăn sáng.

Thấy tóc Tiết Bồng hơi ướt thì bảo: “Mới dậy à?”

“Ừm, ngủ quên mất.” Tiết Bồng lấy chìa khoá trong túi ra đưa cho Lục Nghiễm.

Sau đó hai người cùng ngồi xuống ăn sáng.

Trong đầu Tiết Bồng còn hơi do dự, ăn được một nửa thì bắt đầu ngơ ngơ, Lục Nghiễm nói chuyện với cô, cô cũng không chú ý lắm, đến lúc ăn sáng xong, lại bắt đầu buồn ngủ.

Tiết Bồng há miệng ngáp, dụi dụi đôi mắt hơi sưng, lại ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt mang nụ cười của Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm nói: “Đúng là hiếm thấy khi nào em trông như thế.”

“Đúng rồi, lâu quá chưa được ngủ ngon rồi, ngủ hơi quá, hình như còn chưa đủ, còn muốn ngủ tiếp.”

“Tuy là em sẽ nói anh phiền nhưng mà anh vẫn muốn nói là mấy ngày này tranh thủ nghỉ ngơi đi, bù vào khoảng thời gian thiếu ngủ trước kia ấy.”

Tiết Bồng nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi chê anh phiền bao giờ?”

“Tối qua em nói anh lải nhải càm ràm miết chả chịu thôi.” Lục Nghiễm vừa dọn dẹp hộp đồ ăn vừa qua loa thuật lại.

Tiết Bồng ngơ ngác, hình như đúng là vậy thật.

“Tôi nói đại vậy thôi mà, anh đúng là thù dai ghê.”

“Trí nhớ anh tốt, không phải thù dai. Với lại anh còn có cái tật…”

Nói đến đây, Lục Nghiễm dừng lại, nhìn Tiết Bồng rồi nói: “Người khác khen anh một trăm câu, chưa chắc anh vui được một trăm ngày, mà cứ lại khăng khăng nhớ mỗi cái câu “đánh giá ác ý”. Mà câu này còn là của em nữa chứ, anh nhớ rõ vô cùng.”

Tiết Bồng: “…”

Lại một đợt im lặng.

Tiết Bồng cúi đầu, không nói tiếng nào.

Ban nãy vốn đã loạn cào cào trong đầu, cũng không biết tại sao, Lục Nghiễm tự dưng nói câu này, cô không chỉ không trả lời lại được mà còn loạn hơn cả ban nãy, đúng là một mớ bòng bong.

Lục Nghiễm cũng không nói gì một hồi lâu, cứ nhìn chăm chăm vào đỉnh đầu Tiết Bồng, hít một hơi dài, hồi lâu mới bổ sung vào: “Dù sao thì em cũng là bạn tốt nhất của anh, bạn bè khuyên răn hay ca ngợi gì anh đều nghe cả.”

À, là thế à…

Tiết Bồng ngước mắt, chuyển chủ đề: “Phải rồi, tôi với Cố Dao có đồng ý nói giúp cho Vương Doãn với Lưu Mân. Tuy tính chất việc họ làm đã đủ cấu thành tội bắt cóc nhưng nếu Hoắc Ung không xúi giục thì cũng không đến nỗi.”

Lục Nghiễm cụp mắt, trầm giọng: “Thế nhưng bây giờ hai cậu ta vẫn khăng khăng bảo là Hoắc Ung chưa từng xúi giục, hơn nữa họ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào.”

“Đợi xuất viện rồi, tôi muốn gặp họ nói chuyện.”

Lục Nghiễm sựng lại rồi nói: “Anh biết em đồng cảm với họ nhưng nếu họ cứ khăng khăng muốn tiếp tục giao dịch lợi ích này, khuyên cỡ nào cũng không nổi đâu. Ví dụ như chuyện này mà đổi lại hai vị thành niên khác thì chuyện sẽ không xảy ra đâu. Hoắc Ung xúi giục nhưng họ cũng có thể không nghe xúi giục, đây là lựa chọn của họ.”

“Nếu tôi nói là tôi không đồng cảm thì sao?” Tiết Bồng cười nhưng nụ cười chỉ thoáng qua: “Chúng ta tiếp xúc với nhiều vụ án như thế, có biết bao nhiêu nạn nhân đáng đồng cảm tôi cũng hoàn toàn gạt sang một bên, đứng xem xét ở góc độ bàng quan. So với họ thì Vương Doãn và Lưu Mân chỉ là hai đứa vị thành niên bướng bỉnh, tuy sắp mười tám rồi nhưng tuổi tâm lý vẫn còn kém xa thấy rõ. Cho chúng nó một bài học là chuyện nên làm. Chẳng lẽ cứ để như Hoắc Ung, lúc nào cũng có người dọn dẹp cho hết lần này đến lần khác, để chúng nghĩ là dù có làm sai gì cũng không sao, dù gì cũng có người dọn cho.”

Nói đến đây, Tiết Bồng cụp mắt, lúc ngước lên, trong mắt đã hết sức lạnh nhạt: “Coi như là thực hiện lời hứa vậy, tôi sẽ nói giúp cho chúng, cũng bằng lòng khuyên bảo vài câu, nếu chúng vẫn khăng khăng với chọn lựa của mình thì đồng nghĩa với việc chúng ta chuẩn bị tốt việc gánh vác hậu quả rồi, vậy thì không liên quan gì đến tôi nữa.”

Lục Nghiễm khựng lại, đang định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cũng không biết sao, anh cứ thấy Tiết Bồng khang khác.

Lục Nghiễm rời đi rồi, không bao lâu sau bác sĩ lại tới kiểm tra, hỏi han về tình hình sức khoẻ.

Tiếp đó, Tiết Bồng lại nằm xuống, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngủ thêm được khoảng một tiếng thì điện thoại reng.

Tiết Bồng ngồi dậy nhìn, là tin nhắn Cố Dao gửi đến: “Chị sắp tới bệnh viện rồi này, tới thăm em, em nằm phòng mấy thế?”

Tiết Bồng nhắn số phòng bệnh cho Cố Dao, nhanh chóng đứng dậy vào phòng tắm sửa soạn.

Chưa bao lâu sau thì Cố Dao tới.

Hai cô gái vừa thấy mặt nhau đã cười.

Cố Dao lên tiếng trước: “Ấy, trông tươi tỉnh đấy, ngủ ngon lắm à?”

“Em cứ tưởng em sẽ ngủ không được chứ, kết cục lại ngủ cực kỳ ngon.” Tiết Bồng đùa: “Nếu về nhà mà em lại mất ngủ nữa, chắc em sẽ cân nhắc về việc ngủ lại bệnh viện lâu dài.”

Cố Dao khẽ cười, cắm bó hoa trên tay vào trong bình, sau đó lại nhìn sang Tiết Bồng: “Nhưng mà trông em hình như là có tâm sự.”

Rõ thế sao?

Tiết Bồng thoáng chút ngạc nhiên nhưng không cố tình che giấu, có lẽ trước mặt Cố Dao, cô không cần che giấu, dù sau ngoài Tiết Dịch ra, Cố Dao là người hiểu thế giới nội tâm cô nhất.

Cả hai cùng ngồi xuống, Tiết Bồng cúi đầu nghĩ ngợi, như chín năm trước lúc tư vấn tâm lý ở chỗ Cố Dao vậy, lúc ngẩng đầu lên lại rất thành thật tỏ rõ vấn đề: “Em không biết nên miêu tả thế nào cho chính xác, nhưng em cứ thấy, có vài thứ em sắp không nén nổi nửa rồi.”

Nụ cười trên mặt Cố Dao dần biến mất, thế nhưng tiếp đó không phải là bất ngờ hay lo lắng, mà là bình tĩnh lạ thường, dường như cô đã biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.

Hai người nhìn nhau một hồi, Tiết Bồng nói: “Em đã từng cố gắng, em dùng khoảng thời gian gần mười năm, dốc hết sức lực, làm hết mọi cách để chung sống hoà bình với con “mãnh thú” bị nhốt trong lòng, em chưa bao giờ gượng ép mình, cũng không gượng ép nó, em làm theo ý mình, cố gắng khiến mình vui vẻ. Cuộc sống bình lặng, khô khan rất có hiệu quả, có lúc em bình tĩnh đến mức cảm thấy mình không phải là người nữa, em thật sự nghĩ là em sắp thành công rồi, thế nhưng chuyện hôm qua như giáng một đòn vào đầu em vậy, nó làm em hiểu ra thì ra em vẫn luôn tự lừa dối mình.”

Từ đầu đến cuối, Cố Dao đều là một người yên tĩnh lắng nghe, không ngắt lời, không khuyên nhủ, không chỉ dẫn, càng không can thiệp và phủ định.

Vào ngay bây giờ, Tiết Bồng dường như lại trở thành cô bé lần đầu đến phòng tư vấn tâm lý của Cố Dao, kiêu ngạo, khinh rẻ vừa bình tĩnh, biết kiềm chế, cũng thoáng ẩn giấu sự sắc sảo.

Đó là kiểu sắc sảo chỉ hễ tìm thấy ngòi là có thể thắp lên, thậm chí có thể gọi là “điên cuồng”.

Tất nhiên là sự điên cuồng này không giống tính chất hành động không cân nhắc hậu quả, chỉ biết sung sướng nhất thời của Hoắc Ung, tính cách ẩn giấu của Tiết Bồng luôn ngấm ngầm bên dưới.

Thế nhưng vì ngấm ngầm, ẩn giấu dưới đầm sâu, không nổi lên trên mặt mới không ai nhìn thấy được toàn diện.

Tiết Bồng nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Kế hoạch vốn định của em là giữ vững vị trí công việc của mình, làm một chuyên viên kỹ thuật hình sự xuất sắc, tìm một người hoạt bát, tươi vui, thường xuyên đem đến niềm vui và bất ngờ cho cuộc sống em để kết hôn, sinh con. Đợi lúc mẹ em già rồi, em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, báo hiếu mẹ…”

Nói đến đây, Tiết Bồng mở mắt ra: “Nhưng mà hôm qua, tự dưng em lại nhận ra, đây không phải là cuộc sống mà em muốn, chỉ là em nghĩ đây là cuộc sống an toàn nhất, nên có nhất, cũng là cuộc sống bình lặng, ổn định nhất trong mắt người đời mà thôi, thế nhưng nó còn thiếu khích lệ, thiếu thú vị. Hơn nữa, cứ hễ nghĩ đến việc em luôn ép mình bắt buộc phải làm vậy, em thấy quá tuyệt vọng.”

“Kỳ quái nhất là thậm chí em còn ngưỡng mộ thứ cặn bã như Hoắc Ung, bởi vì cậu ta muốn làm gì thì làm, không cần màng đến hậu quả, không cần cân nhắc thiệt hơn, tự động có một đám chó giữ nhà giúp cho cậu ta.”



Tuy có giúp được thì tất cả mọi người đều biết Hoắc Ung càng như thế, sau này sẽ càng muôn đời muôn kiếp cũng không khôi phục được.

Cứ nghĩ đến hậu quả mà cuối cùng Hoắc Ung chắc chắn sẽ nhận lấy, cô lại thấy cái tên này đúng là đáng đời.

Nói đến đây, Tiết Bồng khựng lại, cô khó xử cau mày rồi lại cụp mắt xuống.

Cố Dao vẫn luôn quan sát vẻ mặt của cô, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Tình trạng em thế này trong bao lâu rồi?”

Tiết Bồng: “Thật ra vẫn luôn như vậy. Chỉ cần bình thường không ai chọc tới em, em sẽ vẫn là một chuyên viên kỹ thuật bình tĩnh khách quan, chỉ hào hứng với việc thực nghiệm.”

Nhưng trên thực tế thì trong lòng cô biết rõ, cái vảy ngược tận sâu trong xương tủy ấy sẽ đột nhiên bùng cháy khi gặp phải bất kỳ sự can thiệp, kích động nào của thế giới bên ngoài.

Giống như khi Diêu Tố Vấn gây hấn với cô, cô sẽ lựa chọn nhường nhịn, nói lý lẽ, một khi nhận ra cách này không có ích, vậy thì thứ gọi là bản năng sẽ xuất hiện để đối chọi gay gắt.

Còn có cả đối với Hàn Cố, Hoắc Ung.

Cô vốn chẳng muốn nhập bọn với họ, tốt nhất là đừng gặp mặt nhau luôn, gặp rồi cũng không cần hỏi han tới.

Thế nhưng Hàn Cố mà xuất hiện làm chướng mắt, Hoắc Ung lại khiêu khích không chịu thôi thì lực tấn công của cô sẽ lập tức hội tụ và bộc phát.

Có lẽ trong mắt người khác, hôm đó ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, Hoắc Ung tự dưng nổi nóng là vô lý, dù sao thì y mới là người gây hấn trước.

Nhưng Tiết Bồng lại biết vì sao, vì cái câu “ngựa không biết mặt mình dài” kia chọc trúng chỗ đau của Hoắc Ung, vào ngay lúc đó, cô đã lựa chọn cách trực tiếp, nhanh chóng, chí mạng nhất để tấn công vào điểm yếu của đối thủ theo bản năng của mình.

Cố Dao hỏi: “Em có còn nhớ không, trước kia chị có nói với em, khi phải đối mặt với cảm xúc tiêu cực, đừng đè nén nó, cũng đừng coi như nó không có ở đó, càng định ra nguyên tắc cho nó. Điều này giống như người xưa trị thuỷ vậy, sóng thần đến, em càng chặn thì càng dễ có chuyện, nước sẽ không nghe người ta chỉ huy đâu, nó cũng có tính lưu động như cảm xúc vậy, càng tích càng nhiều, chỉ có thể dẫn đường chảy, kỵ nhất là nén trong lòng.”

Tiết Bồng cười tự giễu: “Là do em quá tự tin, lúc nào em cũng nghĩ em có thể dạy dỗ nó.”

Cố Dao: “Thật ra con người ta rất phức tạp, mỗi người đều có rất nhiều mặt, mỗi mặt đều nổi bật, đa chiều. Em có mặt thiếu nữ, kiêu ngạo, ương bướng cũng rất đáng yêu. Em cũng có mặt già dặn sớm, làm gì với ai cũng có chút lạnh lùng. Nhưng chị biết, những thứ này đều không phải một “em” hoàn chỉnh. Khi đó em tới chỗ chị, chị đã phát hiện ra ở em một tố chất rất đặc biệt, có thể là tới em cũng chưa biết tới.”

Tiết Bồng nhướng mày: “Là gì vậy?”

“Trong một mức độ nhất định, em có thể nhân nhượng với một số chuyện bất công. Ví dụ như một số tin tức xã hội, nhiều người xem đều rất tức tối, căm phẫn không thôi, nhưng mà em lại không có phản ứng gì, thậm chí em còn thấy rất bình thường, đây chính là xã hội, cá lớn nuốt cá bé, không cần phải lãng phí cảm xúc vô ích, bởi vì tức giận, phẫn nộ cũng có thay đổi được gì đâu. Về điểm này, em thật sự già dặn từ rất sớm, vì thế sau đó em thi vào Đại học Cảnh sát, trong lòng chị cũng vừa mừng vừa lo.”

Lo là vì Tiết Bồng hoàn toàn không phải một người theo chủ nghĩa lý tưởng và có tình cảm phong phú, mừng là vì có lẽ chỉ có người như thế mới có thể làm việc bình tĩnh khách quan, mới có thể đấu tranh với tội phạm mà không giẫm lên lằn ranh pháp luật và quy tắc trong thể chế.

Ngược lại, nếu là người làm việc quá theo cảm xúc, hoàn toàn không thích hợp làm cảnh sát vì dễ tổn thương, cũng dễ kích động.

Có thể nói là muốn làm một cảnh sát giỏi, có lẽ vừa cần nhiệt huyết, cũng cần “máu lạnh”.

“Nhưng mà có chuyện này chị rất thắc mắc.” Cố Dao nói: “Chị cảm thấy một vụ bắt cóc vẫn không tới nỗi khiến cảm xúc em ẩn giấu, kiềm chế bao năm lại bùng phát, chắc chắn còn lý do gì khác đúng không?”

Tiết Bồng chậm rãi gật đầu, ánh mắt dần ánh lên màu sắc nhọn: “Phương Tử Oánh ra tù rồi.”

Phương Tử Oánh?

Cố Dao sững lại, nhưng rồi lại nhanh chóng hiểu ra tất cả.

Phương Tử Oánh, hoặc chắc nên nói là cái chết của Tiết Dịch đã chín năm nay không thể khiến Tiết Bồng buông bỏ được, chứng PTSD của cô không chỉ không chữa được mà lại còn thông minh hơn, biết cách chung sống hoà bình với ám ảnh này.



“Thảo nào.”

Tiết Bồng thở dài, không chúng che giấu suy nghĩ từ nội tâm: “Chín năm trước, em đã từng không chỉ một lần ảo tưởng Phương Tử Oánh bị người ta đánh chết hoắc là hành hạ giày vò không còn hình người ở trong tù. Thế nhưng suy nghĩ ấy đã dần di dời theo thời gian, dần dần biến mất. Em tưởng là em chai lì rồi, tuy là không nói rõ được nguyên nhân, thế nhưng cũng không đến nỗi tính toán tiếp. Thế nhưng hôm đó em gặp cô ta trong trại giam, em nhìn thấy cô ta gầy trơ xương, mặt mày tiều tuỵ, ánh mắt ảm đạm, trong lòng em lại thấy hơi đã đời.”

“Sau đó, tự dưng cô ta lại nói với em là cô ta không giết chị em. Em rất sốc, em lại nằm mơ thấy ác mộng vì câu nói đó, em mơ thấy chị em, chị ấy chết không nhắm mắt, nắm lấy tay em, bảo là không phải Phương Tử Oánh giết chị ấy! Sau đó nữa thì em lại đến trại giam thăm Phương Tử Oánh, hỏi cô ta hung thủ là ai. Phương Tử Oánh nói với em, cô ta chỉ muốn tự bảo vệ mình nên mới nói thế, chị em thật sự là do cô ta giết. Vào lúc đó, em rất phẫn nộ, thậm chí em muốn xông tới đối diện kính cường lực…”

“Nhưng tất cả những điều này đều không sốc bằng hôm qua em nghe thấy cô ta đã ra tù. Em không biết nên làm thế nào, em tự hỏi mình, tại sao loại người này có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, còn chị em giỏi giang như thế lại mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám. Phương Tử Oánh có xứng không?”

“Chị có biết không, tối qua em ngủ ngon cực kỳ, cả đêm không có lấy một giấc mơ, cũng không thấy chị em nữa. Lúc thức dậy em vẫn cứ nghĩ, em đã buông bỏ được rồi sao, chị em có trách em không?…”

Tiết Bồng nói một hơi đến đây, cuối cùng cũng không kiềm được nữa, cô cúi đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay.

Cô bỗng chốc lại trở thành cô bé chín năm trước.

Thực ra cô bé đó chưa từng đi đâu cả, nó chỉ đè nén ở sâu thẳm trong tim, trốn sau trong một góc khuất.

Cố Dao chìa cho cô vài tờ khăn giấy, nhẹ nói: “Không phải là em buông bỏ, em chỉ không ép mình thành “người khác” nữa thôi.”

Bờ vai Tiết Bồng khẽ run lên nhưng không nói gì.

Cố Dao tiếp tục: “Thật ra lần này gặp em, chị cũng rất ngạc nhiên. Vì em khiến chị thấy rất xa lạ, giống như khoác vào lớp vỏ của Tiết Bồng nhưng bên trong lại là một linh hồn khác. Sau khi nói chuyện với em vài lần, chị nhận ra cảm giác xa lạ này dần trở nên giả dối.”

Đúng vậy, thật sự giả dối.

Cứ như đang nói chuyện với một người máy không có cảm xúc vậy, hoàn toàn không giống với một Tiết Bồng sắc bén, nanh gút mà cô từng quen.

Ngoài mặt, ngoài chút lạnh lùng, cô dường như không có khuyết điểm, nhất là với vai trò một người đồng nghiệp, cô nói ít làm nhiều, trong cuộc sống cũng không gây phiền phức cho bất cứ ai, đa phần nhiều lúc đều rất yên tĩnh, thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Tiết Bồng của chín năm trước cũng là một người hướng nội, thế nhưng khi ấy, với người thân quen, cô vẫn rất tươi vui, cũng rất biết ăn nói, hoàn toàn không giam mình kỹ đến vậy.

Nghe đến đây, Tiết Bồng thấp giọng cười, có chút nghẹt mũi: “Coi bộ em phải học diễn giỏi như Hoắc Ung mới được.”

Cố Dao cũng cười: “Còn biết đùa rồi cơ, khá đấy.”

Tiết Bồng lau mắt, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lại thêm chút ngông nghênh của ngày trước: “Chứ không thì sao, em đâu thể tự than thân trách phận, đau buồn không nguôi mãi. Vậy mới là đồ bỏ đi, không đáng được đồng cảm.”

Cố Dao nhìn cô hỏi: “Vậy sau này em tính thế nào?”

“Em không biết nữa, nhưng em không đổi việc đâu. Em thích công việc này, thích cảm giác ham thích khi lần tìm dấu vết, thích hơn nữa là lần theo chứng cứ, manh mối để mở ra những thứ bọn tội phạm sắp đặt, đấu trí đấu dũng với chúng, mâu thuẫn có lớn mấy cũng không sao.”

Cố Dao thở phào, tựa vào lưng ghế nói: “Chị luôn rất nể em ở điểm này, có sốc đến đâu thì em cũng vẫn tỉnh táo lại rất nhanh, không cần khuyên nhủ gì bao nhiêu, tự em cũng tìm được cách xử lý có lợi nhất.”

Tiết Bồng: “Nói chuyện với chị xong, em đỡ nhiều rồi. Nếu không thì em cũng không biết nói những chuyện này cho ai nghe…”

“Lục Nghiễm thì sao?” Cố Dao bỗng hỏi.

Tiết Bồng sụt sịt mũi, hàng lông mi vẫn còn hơi ươn ướt, cô ngơ ngác chớp mắt, nghĩ đến Lục Nghiễm của sáng nay, nghĩ đến Lục Nghiễm của tối qua, lại nghĩ về anh của mỗi một thời điểm trong quá khứ, nghĩ đến tận khi xuất hiện hình bóng cậu con trai đánh bóng rổ trúng đầu cô ba lần năm lớp Mười.

Tiết Bồng hít sâu, khẽ nói: “Khi ở cạnh anh ấy, mọi thứ đều rất giản đơn, cũng rất yên bình, em sẽ không thấy có áp lực, cũng không cần dè chừng. Em rất quý trọng người bạn này.”

Một lát sau, Cố Dao mới lại nói: “Xem ra trong lòng em, cậu ấy vẫn là bạn. Lúc hai người ở cạnh nhau, không có một khoảnh khắc nào em thấy rung động sao?”

Tiết Bồng không giấu giếm: “Có, nhưng mà đó chỉ là hiệu ứng lẫn lộn kích thích khi vào sinh ra tử cùng nhau mà thôi.”

Cố Dao bỗng cười: “Thật ra muốn phân biệt hiệu ứng lẫn lộn kích thích hay là phản ứng rung động thì rất đơn giản. Em có thể so sánh với những đồng nghiệp nam khác cùng vào sinh ra tử với em, xem xem có phản ứng tương tự không. Nếu có thì là vế trước, nếu chỉ có ở cạnh Lục Nghiễm mới thế thì là vế sau rồi.”

Tiết Bồng có vẻ đã khó xử, cô cẩn thận nhớ lại, nhận ra ngoài Lục Nghiễm thì cô vẫn chưa có cảm xúc tương tự thế với những đồng nghiệp nam khác.

“Ồ, vậy nếu có cơ hội gặp phải lần nữa, em sẽ để ý.”

Cố Dao: “Còn một vấn đề nữa.”

“Dạ?”

“Nếu trên đời này không có Lục Nghiễm, em cảm thấy mình sẽ như thế nào?”

Tiết Bồng bỗng chốc sững người.

Một lúc sau, cô nói: “Em không biết, em cũng chưa nghĩ tới bao giờ.”

Đây chính là sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play