Sáng sớm, báo thức vừa reng là đã có cánh tay vươn từ trong chăn ra tắt mất.

Một lát sau, Lục Nghiễm đặt điện thoại về chỗ cũ, ôm lấy Tiết Bồng vẫn còn đang nằm trong chăn không nhúc nhích, hôn lên cô, lên vai cô.

Cho đến lúc Tiết Bồng tỉnh giấc, không thèm mở mắt mà chỉ mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

Lục Nghiễm: “Bảy giờ, anh phải đi làm rồi.”

Tiết Bồng vùi mặt vào trong chăn, trốn khỏi hơi ấm trên người anh: “Vậy anh còn không đi mau đi.”

Lục Nghiễm không nhúc nhích, lại ôm ghì lấy cô dây dưa thêm mấy phút nữa, đến lúc Tiết Bồng không nhịn được mà phải hối thúc thêm lần nữa, anh mới khẽ thở dài rồi ngồi dậy.

Lục Nghiễm tắm táp nhanh, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, đổ cho Barno một bát hạt lớn, đợi con quỷ nhỏ nhai ngấu nghiến xong rồi mới đưa nó đi dạo một vòng.

Lúc Lục Nghiễm lái xe đến Cục thành phố đã là tám giờ rưỡi.

Lục Nghiễm ngồi trong phòng làm việc, uống nửa ly cà phê, sắp xếp lại manh mối trong đầu rồi đứng dậy tập hợp tổ trinh sát số 1 để mở họp.

Trong phòng họp, Lục Nghiễm nhanh chóng dán một nhóm ảnh sơ đồ nhân vật lên bảng trang, chú thích ra về mối quan hệ.

Đám Hứa Trăn nhìn thấy toàn là những vụ án đã xử lý trước kia, vẻ mặt mỗi người một kiểu, không biết tại sao lại nhắc lại chuyện cũ.

Cho đến khi Lục Nghiễm trình bày hết về sơ đồ mối quan hệ nhân vật, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đầu tiên là nhóm nhân vật gồm Thẩm Chí Bân, Lưu Cát Dũng, Lý Thăng, Trần Mạt Sinh, bên cạnh họ còn có thêm ba cái tên là Khang Vũ Hinh, Hoắc Kiêu và Hoắc Ung.

Phía trên nhóm nhân vật này chính là tai nạn xe của Hoắc Kiêu, những người có liên quan gồm có Trần Ngữ, Lâm Nguyệt và tài xế của Hoắc Kiêu.

Tiếp đến là nhóm Trần Lăng, Chung Ngọc, Cao Thế Dương, Lý Lan Tú, những thứ liên quan đến họ được đặt ở bên cạnh là vài nhà máy hóa chất, công ty giám định bên thứ ba và tập đoàn Hoắc Thị.

Lại tiếp sau đó chính là vụ án của Thường Phong và Ngải Tiểu Nguyên, người liên quan có Phùng Tề Chính.

Phòng họp im ắng một lúc lâu không ai lên tiếng.

Lục Nghiễm đặt bút xuống, cho mọi người có thời gian để tiêu hoá và liên tưởng thông tin, cho đến khi Trương Xuân Dương lên tiếng đầu tiên: “Đội phó Lục, tôi có câu hỏi.”

Lục Nghiễm: “Nói đi.”

Trương Xuân Dương: “Có phải anh đang nghi là những vụ án này có liên kết với nhau từ bên trong đúng không?”

Lục Nghiễm quay sang bảo: “Thế thì còn phải xem là liên kết thế nào.”

Trương Xuân Dương nhanh chóng chỉ ra: “Hình như mỗi vụ án đều chỉ đến tập đoàn Hoắc Thị hoặc là nhà họ Hoắc.”

Lục Nghiễm: “Đúng thế.”

Những người còn lại bắt đầu lần lượt lên tiếng.

Lý Hiểu Mộng nói trước: “Công ty giám định bên thứ ba tên Hoành Liên mà Lý Lan Tú đã công tác trước khi nghỉ hưu là do Hoắc Thị đầu tư, việc này thì đúng là có liên quan, nhưng trông có vẻ hơi gượng ép, chỉ là công nhân thôi mà.”

Lục Nghiễm vẽ một đường bên dưới “Hoành Liên”: “Vì thế nên hiện giờ phải liên kết với bộ phận giám sát quản lý, xem xem có phải “Hoành Liên” có dính dáng tới vấn đề làm giả giám định không, Lý Lan Tú có tham gia vào không.”

Nói đến đây, Lục Nghiễm lại viết đến tên của Mao Tử Linh, nối cô ta lại với Trần Lăng, Khang Vũ Hinh và công ty giám định bên thứ ba: “Khoa Kiểm nghiệm Dấu vết đã thu thập mẫu nước bên cái hồ mà Mao Tử Linh vứt xác, sau khi giám định đã chứng thực được mẫu nước này có thành phần trùng khớp cao với mẫu nước gọi là “nước ở quê nhà” do Trần Lăng để lại, hàm lượng kim loại nặng cũng vượt mức nghiêm trọng. Trước đó, lưu vực khu này đã được giám định nước ô nhiễm, công ty bên thứ ba phụ trách giám định chính là công ty mà tập đoàn Hoắc Thị đầu tư, kết quả giám định là “đạt chuẩn”, số liệu sai lệch rất lớn so với kết quả mà Khoa Kiểm nghiệm Dấu vết đưa ra.

Phương Húc tiếp: “Nếu nói thế thì có thể là lưu vực phía ấy cũng đã dính phải vấn đề làm giả số liệu của công ty giám định bên thứ ba. Chẳng lẽ Trần Lăng và Chung Ngọc đã biết chuyện này từ lâu nên mới cố ý để lại chai nước sao?”

Lục Nghiễm: “Chuyện này vẫn chưa chắc chắn được, cá nhân tôi cho rằng họ chỉ biết một phần, việc để lại chai nước đó chắc là do người khác gợi ý.”

Lý Hiểu Mộng hỏi: “Người khác ấy ạ?

Lục Nghiễm không chỉ ra tên “Thường Trí Bác” mà chỉ nói: “Hiện giờ vẫn còn là nghi ngờ, điều tra theo hướng này trước đã. Xuân Dương, cậu phụ trách liên hệ với bộ phận giám sát quản lý nhé.”

Trương Xuân Dương: “Vâng, đội phó Lục.”

Hứa Trăn lại nói: “Tôi biết Phùng Tề Chính, trước kia anh ta từng đến chi đội, nhưng mà đã là mấy năm trước rồi, mấy năm nay luật sư Lập Khôn tới đây khá nhiều lần là Hàn Cố.”

Lục Nghiễm nhìn sang tên Phùng Tề Chính, ánh mắt dần lạnh căm: “Trước khi Thường Phong gặp chuyện, cậu ấy và Ngải Tiểu Nguyên là người yêu của nhau, tối hôm Thường Phong gặp chuyện, Ngải Tiểu Nguyên và Phùng Tề Chính cùng rời khỏi một quán karaoke, về đến nhà, tận ba giờ sáng Phùng Tề Chính mới đi khỏi, sau đó không lâu thì Thường Phong xảy ra chuyện. Hiện giờ điều có thể biết được là Ngải Tiểu Nguyên và Phùng Tề Chính không phải người yêu của nhau, tối đó Phùng Tề Chính còn đe dọa Ngải Tiểu Nguyên bằng bạo lực, sau đó, Ngải Tiểu Nguyên được mời tới phân cục khu phía Nam để hợp tác điều tra, chưa tới nửa tiếng, Phùng Tề Chính đã xuất hiện.”

Nghe đến đây, cả bọn đều lần lượt sững sờ.

Vẻ mặt Lục Nghiễm rất thờ ơ: “Hiện giờ, phân cục khu phía Nam đang điều tra vụ án này, nhưng mà tôi cần mọi người cũng nhắm chừng trước, sắp tới nếu chủ mưu đứng sau có xuất hiện, đợi đến ngày mối liên hệ bên trong những vụ án này đều được vạch trần, chúng ta nhất định phải làm rõ mục tiêu điều tra. Phùng Tề Chính chỉ làm việc cho người khác, người có thể thao túng anh ta ở thành phố Giang thì lại không nhiều.”

Không cần phải nói ra người có thể sai khiến Phùng Tề Chính là ai, tất cả mọi người có mặt đều vô thức đổ dồn ánh mắt vào một cái tên: Hoắc Đình Diệu.

Tuy động cơ và nguyên nhân ở đây vẫn chưa được làm rõ, nhưng đây chính là thứ họ phải điều tra.

Lục Nghiễm lại nhanh chóng cầm bút, chấm vào hai chữ “Chung Ngọc”: “Vẫn cần phải điều tra tiếp về lý lịch của Cao Thế Dương và Lý Lan Tú, nhưng vụ án nhà họ Cao đã kết thúc, lúc này không tiện bứt dây động rừng, chỉ có thể ra tay từ phía Chung Ngọc trước. Hiểu Mộng, mau liên lạc với trại giam nữ, nhờ họ sắp xếp thời gian, chúng ta phải thẩm vấn Chung Ngọc lại lần nữa.”

“Vâng…” Lý Hiểu Mộng nói: “Phải rồi, đội phó Lục, có chuyện này chắc anh vẫn còn chưa biết, em cũng mới nghe nói sáng nay thôi.”

Lục Nghiễm nhướng mày: “Gì thế?”

Lý Hiểu Mộng: “Hôm nay là tuyên án vụ Chung Ngọc rồi.”

Lục Nghiễm khựng lại, yên lặng một lúc rồi nói: “Đã thế thì thời gian không còn nhiều nữa, chuyện này càng phải tranh thủ, bắt buộc phải hỏi cho ra sự thật trước khi chấp hành hình phạt, cố làm một lần cho tới nơi tới chốn.”

Lý Hiểu Mộng: “Vâng, em hiểu rồi!”

Thật ra mọi người đều rõ, vụ án của Chung Ngọc rất có khả năng tử hình, đến cơ hội chung thân cũng cực kỳ thấp.

Lục Nghiễm im lặng một lát rồi lại chỉ vào nhóm Trần Mạt Sinh, anh hỏi: “Mọi người thấy sao về vụ án này và tai nạn xe của Hoắc Kiêu sau đó?”

Phương Húc lên tiếng đầu tiên: “Trước Tết Dương lịch, Hoắc Kiêu tới chi đội báo án, bảo rằng tai nạn xe một năm trước của anh ta là do có người gây ra chứ không phải ngoài ý muốn, còn cung cấp một đoạn ghi âm cuộc gọi, cho biết là Hoắc Ung và Khang Vũ Hinh hợp tác với nhau gây ra. Trong tai nạn, những người mất mạng ngoài tài xế của Hoắc Kiêu còn có Trần Ngữ, con trai Trần Mạt Sinh, Lâm Nguyệt, con gái Lâm Thích. Nếu nói vụ tai nạn và vụ án Trần Mạt Sinh có liên quan gì tới nhau thì trong cả hai vụ đều có Khang Vũ Hinh xuất hiện, cô ta vừa là nhân chứng mười năm trước, cũng là đối tượng tình nghi mười năm sau.”

Lục Nghiễm gật đầu, khoanh lại tên của Khang Vũ Hinh, sau đó lại khoanh thêm một cái tên chính là Lưu Cát Dũng.

Tiếp đó, dưới ánh nhìn nghi hoặc của mọi người, Lục Nghiễm nói: “Lưu Cát Dũng chắc là người biết được nội tình vụ tai nạn xe. Tôi nghi ngờ mười năm nay ông ta có qua lại với Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung, nhưng bởi một nguyên nhân nào đó mà Lưu Cát Dũng không dám khai ra Khang Vũ Hinh.”

Trương Xuân Dương nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ Khang Vũ Hinh sa lưới rồi.”

Lục Nghiễm: “Vì thế cần phải cho Lưu Cát Dũng lấy lời khai lần nữa, lợi dụng chuyện Khang Vũ Hinh sa lưới để gài bẫy, moi móc những gì ông ta biết được. Xuân Dương, chuyện này cậu làm chung với Phương Húc.”

Phương Húc, Trương Xuân Dương: “Vâng, đội phó Lục.”

Lúc này, Hứa Trăn lại hỏi: “Nhưng mà đội phó Lục, sao anh còn phải viết cả tên của Lý Thăng và Hoắc Kiêu nữa?”

Lục Nghiễm thở dài: “Thẩm Chí Bân từng bỏ ra mấy chục nghìn để bảo Lý Thăng theo dõi Hoắc Kiêu. Sau đó không lâu, Hoắc Ung bị bắt cóc, còn trải qua một cuộc phẫu thuật cắt bỏ sau lần bị bắt cóc. Mọi người có suy nghĩ gì không?”

Trương Xuân Dương suy nghĩ giây lát rồi nói: “Thật ra lúc điều tra vụ án của Hoắc Ung là chúng ta đã thấy kỳ lạ rồi. Lúc nhỏ là vì bị bạo lực gia đình nên mới vô ý bị thương ở chỗ đó, phải thực hiện cuộc phẫu thuật đầu tiên, nhưng lần mười mấy tuổi thì lại là do bị bắt cóc, nếu bọn bắt cóc muốn ngược đãi thì có thể đánh đập cậu ta, thậm chí là giết cậu ta, tại sao lại làm phẫu thuật cắt bỏ lần hai cho cậu ta?”

Phương Húc tiếp: “Hành vi bắt cóc như thế có mục đích là vì tiền hoặc là trả thù, lúc đó Hoắc Ung còn nhỏ, khả năng người ta nhắm vào cậu ta không được cao cho lắm, dù là có nhắm vào ai thì cũng là Hoắc Đình Diệu. Đương nhiên là còn một khả năng khác, đó chính là nhà họ Hoắc có hai đứa con trai.”

Trương Xuân Dương: “Đúng rồi, thật ra chúng ta luôn nghi ngờ chuyện này là do Hoắc Kiêu làm, nhưng mà không có chứng cứ, vả lại cũng đã qua mười năm rồi, người nhà họ Hoắc cũng không báo án, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.”

Lý Hiểu Mộng: “Ôi trời, nếu mà là Hoắc Kiêu thật thì chắc là chuyện xấu trong nhà không rêu rao ra ngoài được chứ gì, cũng hợp với dáng Hoắc Đình Diệu lắm.”

Lục Nghiễm cười nhàn nhạt, nghe đến đây thì bảo: “Xem ra mọi người đều nghĩ như nhau, vậy thì hiện giờ vấn đề là tại sao Thẩm Chí Bân lại cho Lý Thăng theo dõi Hoắc Kiêu, lúc đó cậu ta chỉ mới mười mấy tuổi, còn là một học sinh cấp Ba.”

Phương Húc ngẩn người, đột nhiên nghĩ ra: “Chẳng lẽ là Hoắc Ung bảo ông ta làm vậy?”

Vừa nói ra, cả phòng lại chìm trong im lặng.

Mọi người nhanh chóng nghĩ đến cùng một chuyện.

Trương Xuân Dương nói trước: “Hoắc Ung bảo Thẩm Chí Bân theo dõi Hoắc Kiêu, sau khi nắm được hành tung lại thực hiện việc bắt cóc sao?”

Lý Hiểu Mộng cũng tiếp: “Không ngờ là trong lúc theo dõi, Lý Thăng bị Hoắc Kiêu phát hiện, Hoắc Kiêu lại mua chuộc ngược lại Lý Thăng, ăn miếng trả miếng?”

Phương Húc: “Hoắc Kiêu không muốn lấy mạng Hoắc Ung, chỉ là khiến cậu ta hoàn toàn mất đi khả năng sinh sản, việc này cũng đồng nghĩa với việc mất đi tư cách người thừa kế.”

Hứa Trăn lên tiếng sau cùng: “Hoắc Ung vì thế mà ôm hận, mười năm sau bèn hợp tác với Khang Vũ Hinh, tạo thành một vụ tai nạn xe, định lấy mạng của Hoắc Kiêu.”

Trong hai chuyện này, những người biết chuyện hiện giờ còn sống là Hoắc Kiêu, Khang Vũ Hinh và Lưu Cát Dũng.

Hoắc Kiêu không thể nào thừa nhận chuyện mình lên kế hoạch bắt cóc, Khang Vũ Hinh trước đó cũng cứ tỏ ra không liên can tới mình, khăng khăng không hé răng nửa lời, Lưu Cát Dũng hiện giờ phải nhận lấy tội cố ý giết người, còn có thể lấy danh nghĩa “hợp tác với cảnh sát để phá vụ án khác” khiến gã ta nói ra chân tướng.

Lục Nghiễm lại chỉ vào tên Lưu Cát Dũng lần nữa: “Vì thế Lưu Cát Dũng chính là mấu chốt của cả sự việc: Nếu thật sự là Thẩm Chí Bân bắt cóc Hoắc Ung, vậy thì chắc chắn ông ta phải cần đồng bọn, thế người này là ai? Đặt giả thiết tiền đề bắt cóc được thành lập, thế thì tại sao Thẩm Chí Bân lại bị Lưu Cát Dũng giết chết sau khi bắt cóc? Đừng quên, với tính cách của Hoắc Ung, nếu thật sự là Thẩm Chí Bân bắt cóc, lại còn cho người làm phẫu thuật cắt bỏ cho cậu ta, Hoắc Ung sẽ không thể nào tha cho Thẩm Chí Bân. Nhưng mà còn chưa đợi Hoắc Ung ra tay, Thẩm Chí Bân đã bị Lưu Cát Dũng giết mất. Bọn họ chỉ đơn giản là có khúc mắc về lợi ích hay còn có nguyên do gì khác?”

Nói đến đấy, Lục Nghiễm lại nhìn sang Phương Húc và Trương Xuân Dương: “Lúc thẩm vấn Lưu Cát Dũng, các cậu nhất định phải chú ý, phải liên kết chuyện này với tai nạn xe mười năm sau để hỏi, phải khiến Lưu Cát Dũng nghĩ rằng cảnh sát đã nắm được chứng cứ xác thực. Còn nữa, trước khi đến gặp Lưu Cát Dũng, nhớ hỏi xin hồ sơ vụ tai nạn xe từ phía Đại đội Giao thông trước đã, bên mình nghiên cứu trước rồi hội ý với phía kỹ thuật sau.”

Phương Húc, Trương Xuân Dương: “Vâng, đội phó Lục.”

Đang họp đến đấy thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Lục Nghiễm: “Mời vào.”

Cửa mở ra, mọi người nhìn sang, người bước vào chính là Quý Đông Duẫn vừa nghỉ phép dài hạn quay lại.

Quý Đông Duẫn gầy đi hẳn so với trước kia, nhưng sắc mặt vẫn khá khỏe khoắn, gã đứng trước cửa nhìn những người trong phòng rồi nhìn vào mắt Lục Nghiễm.

Quý Đông Duẫn: “Đội phó Lục, có tiện nói chuyện mấy câu không?”

Lục Nghiễm gật đầu, đi nhanh ra cửa, bước tới hành lang cùng Quý Đông Duẫn.

Lục Nghiễm đứng lại, khẽ cười bảo: “Hoan nghênh anh về đội.”

Quý Đông Duẫn hơi ngạc nhiên rồi nói: “Cảm ơn.”

Quý Đông Duẫn nhanh chóng lấy ra một mảnh giấy và một chiếc USB đưa cho Lục Nghiễm: “Trên giấy là mật khẩu tài khoản Silly Talk, mật khẩu và thứ trong USB đều là do Trình Khi đưa cho tôi, cậu ta chính là Chương Nghiêm Vân. Chỗ chúng tôi hẹn gặp nhau là một quán ăn cậu ta hùn vốn mở ra, tôi đã viết số điện thoại và địa chỉ cậu ta liên lạc với tôi ở mặt sau giấy rồi, nhưng mà tôi nghĩ với tính cách của cậu ta thì chắc đã có chuẩn bị rồi, chắc không còn ở đó nữa.”

Lục Nghiễm sửng sốt, chuyện này quả thật có hơi trở tay không kịp.

Lục Nghiễm cầm lấy USB, liếc nhìn thông tin trên giấy: “Thật ra trước Tết Dương lịch, chúng tôi đã điều tra ra được Trình Khi là Chương Nghiêm Vân, nhưng mà lúc đó anh còn đang nghỉ phép nên không làm phiền anh.”

Quý Đông Duẫn cười bảo: “Đứng trên lập trường làm pháp y của tôi thì Trình Khi quả thật đã tham gia phạm tội, tuy cậu ta không đích thân nhúng tay vào vụ án của Hoắc Ung và Trần Mạt Sinh, nhưng cậu ta vẫn là tòng phạm, đáng phải chịu sự chế tài của pháp luật. Nhưng đứng ở góc độ của Quý Đông Duẫn, tôi cho rằng bản chất của Chương Nghiêm Vân không xấu xa, nếu khi phá án các anh có yêu cầu gì, cần đào tạo cậu ta thành người trong đường dây tình báo, cho cậu ta cơ hội lập công chuộc tội, với năng lực và mánh khoé của mình, cậu ta hoàn toàn có thể gánh vác được. Tôi nghĩ việc cậu ta chủ động cung cấp chiếc USB này cũng là vì thế.”

Lục Nghiễm cầm lấy USB, không nói gì thêm.

Anh rất rõ tính cách và con người Quý Đông Duẫn, làm được đến nước này là đã không dễ dàng gì rồi, tận mắt nhìn thấy vận mệnh của từng người trong nhóm bạn bè từ thuở niên thiếu cứ quay cuồng trong lầm lỗi, người thì chết, người thì trốn chạy, người thì điên, dù ngoài mặt không thể hiện thì trong lòng ắt cũng không dễ chịu gì.

Lục Nghiễm lại cũng từng tiếp xúc với Trình Khi, tuy lúc đó Trình Khi luôn che mặt, nhưng trong hai ba ngày va chạm ngắn ngủi, Lục Nghiễm cũng có thể ghép nối được đại khái phong thái hành động của người này, bản chất y quả thật không xấu xa, cũng không chơi trò gì nham hiểm, còn ngay thẳng hơn hai nạn nhân lúc đó là Lưu Cát Dũng và Tống Kim nhiều.

Cũng không biết vì sao, Lục Nghiễm đột nhiên có linh cảm, thay vì bây giờ bỏ công bỏ sức đi tìm kiếm tung tích của Trình Khi như mò kim đáy biển, chi bằng án binh bất động trước, người này chắc vẫn còn chừa đường rút, chắc là sau này còn có thể dùng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play