Phân tích xong một chặng, cả hai đều mệt đứ đừ.

Tiết Bồng vào bếp pha một ấm cà phê: “Lát nữa ăn tối trước đã, những thứ khác tối đến tính sau.”

“Ừm.” Lục Nghiễm mở tủ lạnh ra xem, nhận thấy Tiết Bồng đã mua khá nhiều thức ăn bèn hỏi: “Định ăn gì nào?”

“Ăn lẩu đi.” Tiết Bồng vừa nói vừa lấy bếp từ ra khỏi kệ.

Lục Nghiễm cũng lấy hết những nguyên liệu nấu lẩu ra.

Từ sau đó, hai người không bàn về nội dung trong mật thất nữa, cùng loay hoay nấu bữa tối, đôi lúc chỉ đưa mắt ra hiệu cho người kia đưa giúp cái này cái nọ.

Còn rất nhiều thứ cần giải đáp, nhưng hiện giờ họ cần lắng đọng lại hơn.

Lúc trên bàn được bày đầy bát đĩa, lẩu trên bếp điện cũng đã sôi.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, nâng cốc chạm nhau, nhìn nhau mỉm cười.

Khói trắng bốc lên nghi ngút, cả căn nhà đều dậy mùi thơm, kèm theo cả hơi ấm.

Lục Nghiễm hỏi: “Năm mới em có mong muốn gì?”

Tiết Bồng cụp mắt nghĩ ngợi rồi nói: “Mong mẹ em luôn khoẻ mạnh, gia đình yên ổn, mau chóng tìm ra chân tướng vụ án của bố với chị em.”

Lục Nghiễm dừng lại một lúc rồi hỏi: “Sao trong ước muốn của em không có anh vậy?”

“Đâu cần ước gì về anh đâu.” Tiết Bồng cười: “Mình sẽ cứ tiếp tục thế này, không thay đổi đâu.”

Có lẽ Tiết Bồng có thể còn không dám chắc những chuyện khác, nhưng cô hiểu Lục Nghiễm hơn bất cứ ai khác.

Lục Nghiễm cười.

Tiết Bồng cũng hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh ước gì?”

Lục Nghiễm nói: “Phía trước thì cũng giống em, mong gia đình mạnh khoẻ, bạn bè yên vui, sau đó thì, mong em ăn thêm nhiều thịt thà một chút, ngủ nhiều thêm một lúc, bớt gặp ác mộng lại… Còn nữa, mong mỗi ngày thức giấc đều có thể nhìn thấy em.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa gắp một miếng thịt bò vào bát cô.

Lục Nghiễm toàn ước những chuyện vụn vặt, hơn nữa mỗi điều ước phía sau đều có liên quan đến Tiết Bồng.

Tiết Bồng sửng sốt nói: “Con người anh thật là, anh nói thế sẽ khiến ban nãy em giống như chả coi anh ra gì ấy.”

Nói rồi, Tiết Bồng cúi đầu, nhét miệng thịt bò trong bát vào miệng, lẳng lặng nhai thịt.

“Anh không có ý đó…”

Lục Nghiễm đang định giải thích, Tiết Bồng đã ngắt lời: “Lần đầu tiên có người ước toàn điều ước liên quan đến em đấy.”


Tiết Bồng không khỏi nhớ lại trước kia, từ lúc lên Đại học là đã sống ở trường, hơn nữa đa số lúc đều chỉ ở một mình.

Cô không mấy nhiệt tình với người khác, không giỏi xây dựng mối quan hệ, ít có bạn bè xung quanh, cũng không gặp Trương Vân Hoa thường, đến lúc đi làm thì lại dọn ra ở một mình, tuy là gốc vẫn ở thành phố Giang nhưng trong lòng lại rất phiêu bạt.

Tiết Ích Đông và Tiết Dịch ra đi đột ngột khiến cô thấy thiếu cảm giác an toàn từ nhỏ, cô sợ mình quá đắm chìm trong tình thân và tình yêu, rồi sợ một ngày nào đó ông trời không vui, lại đột nhiên đưa người bên cạnh mình đi mất.

Thêm vào đó, mấy năm nay cô cũng tiếp xúc với không ít vụ án, càng hiểu thêm thế sự vô thường.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng khẽ nói: “Trước kia em cứ nghĩ, chỉ cần em không có ai để quan tâm thì sẽ không phải chịu tổn thương, cũng không cần phải nếm mùi chia ly. Sống một mình lâu dần rồi tự nhiên sẽ quen thôi. Nhưng mà Lục Nghiễm…”

Tiết Bồng ngẩng lên, nhìn vào mắt Lục Nghiễm qua làn khói trắng ở trước.

Anh đã bỏ đũa xuống, chăm chú trông sang cô, cẩn thận nghe cô nói.

Từng ánh mắt, cử chỉ của anh, dù là trước kia hay bây giờ, đều thể hiện sự quan tâm và để ý đến cô.

Không cần nói tiếng “yêu”, cũng không cần lời mật ngọt, cô có thể đọc được hết trong mắt anh.

Tiết Bồng bỗng chốc thấy mắt cay cay, trong tim ấm áp: “Mấy tháng nay, tự dưng em nhận ra được trước kia mình đã sai. Hồi trước có một khoảng thời gian, thái độ em với anh không tốt, em còn mỉa mai anh, anh đều nhường em cả, cũng không có giận dỗi gì em, khi đó em thật sự ương bướng quá…”

Lục Nghiễm ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ chỉ ước có cái thôi mà lại khiến Tiết Bồng nói ra những lời này, anh với dài cánh tay, nắm lấy tay cô đang đặt trên bàn: “Sao lại nhắc mấy chuyện này nữa em?”

Tiết Bồng cảm nhận được hơi ấm lòng bàn tay anh, cô cụp mắt nói: “Có nhiều lời em cứ nén nhịn, có nhiều lúc tới em còn không nhìn thấu được chính mình. Lần đó, anh với Chung Lệ đi chấp hành nhiệm vụ, trước đó em đã đồng ý với Chung Lệ, đợi anh ấy về sẽ thử tìm hiểu. Kết quả hai người đi, chỉ có một người về, em biết hành động cứu viện lần đó là có chọn lọc, dưới tình huống nguy cấp như thế, cứu được một người là đã không dễ dàng rồi.”

Tiết Bồng hít sâu một hơi, nắm chặt tay anh: “Lúc đó đúng là em thật sự thấy bất công, cũng không biết làm thế nào để đối mặt với anh, đối mặt với Chung Lệ có thể đã gặp nạn. Em tự hỏi mình, đã biết rõ anh được cứu ra trước là do mối quan hệ với Phó Thị trưởng Tần, em thì lại đã đồng ý với Chung Lệ, liệu em còn có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ với anh như trước kia, coi như không có chuyện gì xảy ra không? Câu trả lời là em không thể vượt qua khỏi ải của chính mình.”

“Thế nhưng sau đó trải qua nhiều chuyện như thế, em mới hiểu…” Tiết Bồng cuối cùng cũng ngẩng lên, cô khẽ cười, nhìn vào Lục Nghiễm đã nhíu mày không biết từ bao giờ, đôi mắt lại đen láy: “Hôm đó anh được cứu, thật ra em thấy hơi vui mừng.”

Nghe đến đấy, Lục Nghiễm khẽ thở dài: “Trong lòng anh, mọi thứ em đều tốt cả, chỉ có mỗi một cái tật.”

Tiết Bồng: “Gì cơ?”

Lục Nghiễm: “Thì chuyện gì cũng cứ chất chứa trong lòng, tự nghiền ngẫm lấy, trong khi khả năng tự nghiền ngẫm thì lại không được tốt. Những thứ đó chất trong lòng lâu dần sẽ thành bệnh đó.”

Tiết Bồng cười: “Vậy sau này chuyện gì em cũng nói với anh, để anh nghiền ngẫm giúp em.”

Lục Nghiễm: “Thế thì anh lại có thêm một điều ước năm mới nữa rồi.”

Ăn xong bữa, Tiết Bồng bèn dắt Barno ra sân chơi ném đĩa.

Lúc quay lại, Lục Nghiễm đã dọn sạch bếp, cà phê cũng đã được đổ ra hai ly, ly của anh đã được uống hết một nửa, anh đang khoanh chân ngồi trên sàn, giở tư liệu ra xem.

Tấm lưng Lục Nghiễm vừa dày vừa rộng, dáng người thẳng tắp, lúc ngồi trông cứ như một ngọn núi nhỏ.

Tiết Bồng rửa tay, bưng cà phê ngồi xuống cạnh anh, tựa đầu vào vai anh hết sức tự nhiên, liếc nhìn tư liệu trong tay anh mà hỏi: “Anh xem đến đâu rồi?”

Lục Nghiễm nói: “Anh tìm được một vài thứ, có liên quan đến Cao Thế Dương và Lý Lan Tú, nhưng mà không có nhiều, với lại anh mới lên mạng tra rồi, dựa vào thời gian thì chắc là chị em bổ sung vào đấy.”


Lục Nghiễm lấy điện thoại ra, đưa Tiết Bồng xem lịch sử tìm kiếm, lại so sánh với phần tư liệu trên tay anh, trong tư liệu có hai bản hồ sơ, lần lượt là kinh nghiệm làm việc của Cao Thế Dương và Lý Lan Tú.

Khoảng mười mấy năm trước, Lý Lan Tú ra khỏi nhà máy hoá chất, chuyển sang làm ở công ty kiểm nghiệm bên thứ ba, công ty này có tên là “Hoành Liên”, có thể tra ra được lịch sử đầu tư các bên đầu tư của Hoành Liên trên mạng, trong số đó có tập đoàn Hoắc Thị.

Tiết Bồng ngẩn người một lúc rồi nói: “Trong những ghi chép mà bố em để lại cũng có nói, có một số nhà máy chỉ muốn đối phó với “giám khảo”, mục đích chỉ để vượt qua vòng đánh giá môi trường và giám định bảo vệ môi trường, sau khi qua được sẽ nới lỏng mức độ, mức phí bỏ vào để duy trì giữ gìn cũng sẽ giảm mạnh. Còn có nhiều nhà xưởng quá đáng hơn nữa, không chỉ xây dựng mà không dựa theo quy định mà giữ khoảng cách với ruộng vườn, sông ngòi, thôn xóm, mà còn đổ thẳng nước thải ra nước sinh hoạt hằng ngày của người dân trong thôn.”

“Năm 2015, nhà nước ban hành “Kế hoạch hành động phòng chống ô nhiễm nước” là do tình thế môi trường nước trên toàn quốc quá sức dữ dội, hơn nữa thị trường xử lý bên thứ ba cũng bắt đầu trở nên rộng hơn từ đó. Nhưng mà trên có chính sách, dưới có đối sách, thị trường lớn thì lợi ích cũng sẽ lớn, kẻ đục khoét cũng sẽ càng nhiều hơn. Em nghe mẹ nói, tuy hiện giờ có rất nhiều doanh nghiệp sẽ đầu tư thật nhiều vốn vào nâng cấp cải thiện các cơ sở xử lý nước thải để có thể thải nước đạt chuẩn, nhưng trong đó cũng có không ít người đầu cơ trục lợi, tìm công ty giám định bên thứ ba tới để làm giả số liệu “hợp lý”, hơn nữa đã trở thành hiện tượng phổ biến rồi.”

Vấn đề công ty giám định bên thứ ba tới để làm giả số liệu từ lâu đã không còn là chuyện một sớm một chiều nữa, nhà nước cũng đã đề ra những hình phạt tương ứng, ví dụ như phạt tiền và ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, thậm chí là xử lý hình sự.

Thế nhưng lợi ích to lớn đang chuyển động bên trong vẫn sẽ khiến những nhà đầu tư ôm tâm lý ăn may, biến điều này thành một cuộc mua bán.

Khách hàng tìm tới công ty giám định bên thứ ba, đưa ra yêu cầu, tôi đưa tiền cho anh, anh làm ra một bản số liệu giám định “hợp lý” cho tôi, còn “hợp lý” thế nào thì công ty giám định bên thứ ba sẽ phụ trách thao tác điều chỉnh, chỉnh sửa, tất nhiên là những nhân viên giám định ở những vị trí bình thường sẽ không thể biết được những “mưu tính” này, dù biết cũng không dám báo cáo.

Nói trắng ra thì “lợi ích” là thứ đứng sau điều khiển.

Dựa vào tài liệu hiện có, có thể thấy phần mà Tiết Dịch bổ sung đã chỉ ra công ty giám định bên thứ ba mà tập đoàn Hoắc Thị đầu tư, Lý Lan Tú lại có thể là người đã hợp tác với một số nhà xưởng để đầu cơ trục lợi, tham gia làm giả số liệu.

Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy Cao Thế Dương thì sao?”

Lục Nghiễm lật thêm vài trang: “Ở đây cũng có nhắc đến nhà máy hoá chất mà Cao Thế Dương làm việc, ông ta đã đổi việc mấy lần, sớm nhất là nhà máy hóa chất Hội Tân nơi xảy ra vụ nổ, còn có mấy nhà máy hoá chất sau đó, bao gồm cả Phong Vũ, toàn nhắc sơ thôi, nhìn theo mớ tư liệu này thì không thấy có gì đặc biệt. Đợi đến lúc về Cục thành phố làm việc, anh cũng sẽ tìm người điều tra mục này, anh cứ thấy phía sau Cao Thế Dương còn có gì đó, nếu không chị em sẽ không cố tình đặt tư liệu của ông ta vào trong này đâu.”

Lục Nghiễm đặt mớ tài liệu xuống, vội đi tới trước bảng trắng, viết mấy chữ “thảm án nhà họ Cao” vào phần “hiện tại” rồi nói: “Ban đầu, vụ án này chỉ chỉ ra hận thù giữa bố mẹ Trần Lăng, Chung Ngọc và vợ chồng nhà họ Cao, nhưng hiện giờ, Lý Lan Tú rất có thể đã tham gia vào nội bộ làm giả số liệu giám định nước ô nhiễm.”

Tiết Bồng đi tới bên cạnh: “Em còn nhớ lúc thu thập chứng cứ trong nhà Cao Thế Dương và Lý Lan Tú, phát hiện cuộc sống hai người họ sung túc lắm, ăn uống mang mặc gì cũng toàn chọn lựa kỹ càng, chi tiêu cao hơn gia đình khá giả tầm trung bình thường, gia đình họ còn có hai căn nhà lớn, giá lúc mua có chênh lệch rất lớn so với mức lương của hai vợ chồng, trừ phi là thu nhập xám(*).”

(*)Thu nhập xám: Một loại thu nhập kinh tế kín đan xen giữa thu nhập hợp pháp và thu nhập phi pháp.

Thu nhập xám này rất có thể lại có liên quan tới việc làm giả kết quả giám định.

Lục Nghiễm vừa nghe vừa viết thêm dấu chấm hỏi sau tên của Cao Thế Dương, Lý Lan Tú, đồng thời chú thích ô nhiễm nhà máy hóa chất và giám định nước ô nhiễm.

Sau đó, anh nhớ lại những manh mối trước đó, xâu chuỗi những thứ này lại với nhau.

– Nước hồ trong cái chai mà Trần Lăng để lại, được lấy từ cái hồ nơi Mao Tử Linh vứt xác.

Trước đó, cái hồ này đã được công ty giám định bên thứ ba do tập đoàn Hoắc Thị đầu tư kiểm nghiệm, kết quả là đạt chuẩn, khác biệt rất lớn với kết quả Tiết Bồng có được sau khi nhờ Trương Vân Hoa giám định.

– Đầu năm ngoái, chính phủ thành phố đã giám định ma tuý trong nước ô nhiễm một lần, khi đó người ta cũng đã lấy mẫu từ lưu vực thông với cái hồ đó, kết quả cũng đạt chuẩn.

Không lâu sau đó, Khang Vũ Hinh lại cắm ổ điều chế ma tuý ở đó, bởi vì chính phủ vừa mới giám định ma tuý trong nước ô nhiễm một lần, nội trong năm sẽ không làm thêm lần thứ hai, thêm vào đó, công ty giám định bên thứ ba cũng đã đưa ra số liệu “hợp lý”, trong thời gian ngắn, chính phủ sẽ không nghĩ tới việc tiến hành xử lý nước ô nhiễm ở đó.

– Trần Lăng và Mao Tử Linh đều chỉ vào cái hồ đó, nhưng hai người họ chưa chắc đã biết đường đi nước bước trong đó.

Chai nước mà Trần Lăng để lại không phải do Chung Ngọc lấy mà là một người nào đó khác, người này rất có thể là Thường Trí Bác, ông ấy cố tình lựa chọn cái hồ đó, sau đó Mao Tử Linh lại lựa chọn nhà máy bỏ hoang ở đó để tiến hành phân xác, có thể cũng là do Thường Trí Bác chỉ đường.

Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm lại nói ra từng điểm.

Tiết Bồng chăm chú lắng nghe, đến khi anh nói xong, Tiết Bồng lại bảo: “Đây cũng là lý do vì sao Trần Lăng lại tiết lộ manh mối bằng cách thức vòng vo tới vậy, ban đầu chúng ta còn nghĩ là có liên quan đến ma tuý, thật ra thì mục tiêu mà ST nhắm đến là một vấn đề còn lớn hơn cả thế ẩn sâu bên trong. Điều càng khiến người ta kinh hoàng khi nghĩ tới hơn là đây chỉ là một cái hồ, hơn nữa còn là cái hồ đã biết được là có vấn đề, ở thành phố Giang chắc chắn còn có rất nhiều cái mà chúng ta không biết…”

Những “nhân hoạ” này cũng có thể được liên hệ với số liệu y tế mà trước đó, Silly Talk đã nhắc tới trong bài đăng, trong đó có nhắc tới tỷ lệ bệnh nhân mắc bệnh ung thư ở thành phố Giang mấy năm nay, cũng nhắc tới vấn đề ô nhiễm môi trường và lương thực, thịt cá có chứa kim loại nặng vượt mức đã lan khắp thị trường, từ đó nêu ra vấn đề.


Tiết Bồng: “Rất nhiều người dân đều không mấy quan tâm tới mầm bệnh qua đường ăn uống, không chỉ ăn thức ăn để qua đêm mà còn ăn cả trái cây hư, mấy món đã có nấm mốc luôn rồi thì còn gỡ đi phần hư rồi ăn tiếp. Nếu mà nói với họ là thực phẩm đã bị ô nhiễm, kim loại nặng đã vượt mức, ăn lâu dài sẽ bị ung thư thì anh nghĩ có bao nhiêu người sẽ quan tâm? Ví dụ như cái hồ nước này đi, người dân xung quanh đều biết là nguồn nước đã bị ô nhiễm, nhưng họ không chuyển đi, cũng không có khả năng chuyển đi, chỉ đành sống tạm ở đó, uống nước có chất độc, ăn thực phẩm nhiễm độc.”

Lục Nghiễm khẽ thở dài: “Ma tuý là chất độc, ô nhiễm cũng là chất độc, về bản chất thì không có gì khác biệt. Một cái thì có thể lấy mạng người ta trong thời gian ngắn, một cái thì cần bỏ ra mười mấy năm mới có thể nhìn thấy hậu quả. Mọi người đều biết ma tuý là có hại, không ai dám động vào, nhưng có được bao nhiêu người quan tâm, bao nhiêu người có tính cảnh giác với ô nhiễm.”

Nói đến đấy, Lục Nghiễm và Tiết Bồng lại cùng nhìn lên chữ “ST” trên bảng và những cái tên có liên quan tới nó.

Có lẽ đây là mục đích khiến tổ chức này chọn đủ cách để bố trí vòng vo như thế, “chỗ đau” mà họ động đến sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, cũng có thể sẽ bóc ra vết sẹo lớn nhất của thành phố này, không chỉ có những con sâu mọt coi thường mạng sống của người khác vì lợi ích ngắn hạn, một khi chuyện này được công bố, đến cả lòng tin của người dân đối với chính phủ cũng sẽ bị lung lay.

Đối với phần đông người, “yêu quý mạng sống, tránh xa ma tuý” là một câu nói thường thức, thông thường thì người dân sẽ không tiếp xúc với nó, hơn nữa mỗi lần có tin tức xã hội liên quan tới ma túy xuất hiện, người xem và cộng đồng mạng đều chỉ xem thế thôi, vừa đánh giá vừa thấy mình sẽ tuyệt đối không động tới những thứ này.

Nhưng trong cuộc sống, những thứ “ma tuý” này càng tồn tại phổ biến và dễ lan rộng hơn, chúng biết ẩn nấp, sẽ khiến người ta ăn vào khi nào không hay.

Tiết Bồng đưa mắt nhìn ba chữ “Thường Trí Bác”, đột nhiên như hiểu ra: “Khẩu hiệu yêu quý bảo vệ môi trường đã được lan rộng rất nhiều năm, nhưng có rất ít người thật sự quan tâm và biết cách yêu quý bảo vệ, vì thế, ST đã dùng những vụ án mạng kinh khủng này để thu hút tầm nhìn của công chúng, thoả mãn tâm lý hiếu kỳ của mọi người rồi chỉ cho họ thấy hướng đi thật sự?”

Lục Nghiễm: “Rất có thể là như thế. Một khi sự việc được công bố, công chúng rất khó đòi lại công bằng từ chính phủ, cũng không thể kiện cáo môi trường bị ô nhiễm được, chuyện thức ăn có “độc” và ô nhiễm môi trường là trách nhiệm của mỗi người.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa khoanh vào bốn chữ “tập đoàn Hoắc Thị” trên bảng: “Vì thế phải chọn ra một mục tiêu chủ yếu để nhắm vào trong số những người này, sau đó tiến hành thanh toán rồi mới tiện thể dẫn dụ, tập trung sức nóng, công chúng cũng biết là nên đi thù hằn ai, trút hết tất cả lửa giận lên người ai.”

Hiển nhiên là mục tiêu để nhắm vào ở đây chính là tập đoàn Hoắc Thị.

Tiết Bồng nói tiếp: “Giống như “Địa Ốc Thừa Văn” bảy năm trước, đến tận bây giờ vẫn còn rất nhiều người cho rằng tình hình địa ốc ở thành phố Giang hỗn loạn đều là do Địa Ốc Thừa Văn mà ra.”

Tiết Bồng lại nhìn lên “Tiết Dịch”, đưa ra nghi vấn: “Chỉ là em còn không hiểu, nếu mục tiêu mà ST muốn nhắm tới là ô nhiễm công nghiệp hoá chất, thể chẳng lẽ là mười năm trước, chị em đã bắt đầu quan tâm đến những việc này rồi sao?”

Lục Nghiễm lắc đầu: “Anh thấy chắc là chú Thường nói với cô ấy. Những vấn đề thao tác nội bộ này cần phải có người hiểu ngành mới biết được, không chỉ là cả quá trình thao tác mà còn phải tiếp xúc với cốt lõi nghiệp vụ nữa, lại còn phải có tầm quan sát như bố em ấy. Chắc là chú Thường cũng có biết cả Cao Thế Dương và Lý Lan Tú, nếu không chắc chị em sẽ không để tư liệu của hai người này ở trong mật thất đâu.”

Quả thật là thế, Tiết Dịch không phải nhân tài về mặt này, cô ấy cũng không biết cách sử dụng máy móc của Tiết Ích Đông, lúc đó cô ấy còn là một học sinh cấp Ba, chưa tiếp xúc được tới những thứ chuyên sâu trong ngành như thế này.

Dù Tiết Dịch đã tham khảo những ghi chép đó, thật sự chạy tới cái hồ gần nhà máy hóa chất đó để lấy mẫu nước mang về cho Trương Vân Hoa giám định, chứng thực được nước có vấn đề thì cũng không thể trực tiếp chỉ ra Cao Thế Dương và Lý Lan Tú.

Trong số này, người có thể biết được đường đi nước bước, còn biết được phải điều tra thế nào thì chỉ có Thường Trí Bác.

Lục Nghiễm lại chỉ vào “vụ thảm sát nhà họ Cao” mà nói: “Nếu từ mười năm trước, chú Thường đã bắt đầu nghi ngờ Cao Thế Dương và Lý Lan Tú, vậy thì chắc chú ấy cũng có cơ hội tiếp xúc với Trần Lăng. Em có còn nhớ, trong lần lấy lời khai cuối cùng, Chung Ngọc đã nói để tìm kiếm vợ chồng Cao Thế Dương mà họ đã đổi việc ở tận mấy nhà máy hoá chất, mất tận mười năm để tìm. Đến sau cùng, họ tìm được một người công nhân già từng làm cùng với bố thì mới biết được hoá ra Cao Thế Dương từng đổi tên.”

Tiết Bồng: “Có lẽ trong quá trình tìm tới được người công nhân đó, họ đã quen biết với chú Thường chăng?”

Lục Nghiễm: “Còn nữa, anh đã xem hồ sơ của Trần Lăng rồi, cô ta bị bỏ tù bị đánh cắp tài sản công ty. Dù trước khi ngồi tù, cô ta đã sắp xếp thoả đáng mọi chuyện sau đó thì với năng lực của Chung Ngọc cũng khó mà hoàn thành được, họ chắc chắn phải cần tới đồng bọn. Vì thế, chắc họ đã hợp tác với chú Thường trong khoảng thời gian này.”

Nói đến đây, Lục Nghiễm uống luôn hớp cà phê cuối cùng, đang định vào bếp rót thêm ly nữa thì Tiết Bồng đã lấy ly đi mất.

Lục Nghiễm ngạc nhiên, Tiết Bồng bảo: “Đừng uống nữa, hôm nay phân tích thế là đủ rồi, tiến triển đã rất lớn, những thứ còn lại thì tìm lúc rảnh hẵng làm, nghỉ ngơi sớm thôi.”

Lục Nghiễm: “Ừm.”

Hai người nhanh chóng sắp xếp tài liệu, chụp lại chữ trên bảng.

Đến lúc cất hết mọi thứ vào mật thất, nhìn lại đồng hồ thì đã là mười giờ tối, Tiết Bồng hối thúc Lục Nghiễm mau đi tắm, Lục Nghiễm cũng không nói gì nhiều, nghe lời bước lên lầu.

Nhân lúc tắm, Lục Nghiễm đứng dưới vòi hoa sen sắp xếp suy nghĩ, nghĩ tới những chuyện phải tranh thủ làm ngay sau khi về Cục thành phố.

Đầu tiên là xác nhận với Lý Thăng, trước kia có phải Hoắc Kiêu đã bảo gã điều tra ngược lại Thẩm Chí Bân hay không.

Còn có cả Lưu Cát Dũng nữa, có phải mười năm nay gã ta vẫn luôn giữ liên lạc với Khang Vũ Hinh hay không, nếu không sao gã ta lại biết tai nạn xe của Trần Ngữ có liên quan tới Khang Vũ Hinh?

Tiếp đến là Chung Ngọc, phải xác nhận với cô ta xem hai chị em cô ta đã quen biết với Thường Trí Bác như thế nào, đương nhiên là còn có cả câu chuyện về Cao Thế Dương và Lý Lan Tú, trước đó vẫn chưa khai quật đủ, có lẽ Chung Ngọc vẫn còn biết nhiều hơn.

Lục Nghiễm quyết định xong, đi ra khỏi nhà tắm, một tay còn đang cầm khăn lông lau tóc, ngước lên đã thấy Tiết Bồng đang trải giường trong phòng ngủ.

Lục Nghiễm khựng lại, liếc nhìn cái giường mềm mại, lại nhớ tới cái giường sofa dưới lầu, anh hắng giọng hỏi: “Em ơi, máy sấy ở đâu vậy?”

Tiết Bồng chỉ vào tủ đầu giường: “Trong ngăn kéo ấy, mai mốt anh cứ tìm ở đấy.”

Mai mốt?

Lục Nghiễm cụp mắt không trả lời, chỉ mím môi, lấy máy sấy ra khỏi ngăn kéo, đang định bước lại vào trong phòng tắm sấy tóc.

Tiết Bồng lại gọi anh: “Đợi đã, để em tắm cái, anh sấy ở ngoài đi.”

Tiết Bồng nói rồi bèn đi vào nhà tắm.

Cửa đóng lại, Lục Nghiễm vẫn cứ đứng yên nhìn cánh cửa một chốc, giờ mới tới bên tủ đầu giường cắm điện máy sấy.

Máy sấy nhanh chóng phát ra tiếng “vù vù”, đan xen với tiếng nước truyền ra từ trong nhà tắm.

Lục Nghiễm càng nghe, tai càng nóng bừng, còn liếc mắt sang cái giường mới trải như không có chuyện gì.

Lục Nghiễm sấy tóc xong, miệng cũng khát khô, người cũng hơi nóng nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu tìm nước uống, tất nhiên là còn phải trải lại cái giường sofa bên dưới.

Lúc sáng dọn dẹp, anh vẫn chừa lại mớ chăn đệm mới trên sofa bên dưới.

Lục Nghiễm biết ý của Tiết Bồng có nghĩa là anh vẫn còn dùng tới, thế nên mới không dọn vào.

Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm cũng vừa bước vào bếp, rót một ly nước mát rồi uống ừng ực.

Uống nước xong, anh vòng qua góc đọc sách, chuẩn bị lót lại ổ tiếp.

Ai ngờ vừa nhìn sang sofa đã hết hồn.

Ơ kìa?

Sao không thấy cái bộ chăn đệm mới đâu nữa rồi?

Lục Nghiễm sững sờ, lại nhìn quanh khắp nơi, chỉ còn thấy có cái gối ở trên sofa.

Lục Nghiễm ngơ ngác một lúc, thoạt đầu không hiểu chuyện gì, sau đó lại bỗng nghĩ ra gì đó, nhìn sang Barno đang nằm trên sofa đơn với ánh mắt kỳ lạ.

Lục Nghiễm ho khẽ rồi hỏi: “Mày nghĩ là tao có nên lên lầu không?”

Barno mở to mắt, sủa một tiếng.

Lục Nghiễm bật cười: “Coi bộ mày cũng tán thành nhỉ.”

Barno lại sủa thêm tiếng nữa.

“Vậy ngủ ngon nha, quỷ nhỏ.” Lục Nghiễm nói rồi đi qua Barno, lên thẳng trên lầu.

Lúc bước tới cửa phòng ngủ, cả không khí cũng bỗng chốc mang mùi hương ngọt ngào.

Cửa phòng tắm cũng đã được mở ra, Tiết Bồng đang đứng bên trong sấy tóc.

Lục Nghiễm hít sâu một hơi, đi tới bên cửa, nhìn Tiết Bồng qua gương.

Tiết Bồng vừa tắm xong, má và môi đều hơi đỏ, trong mắt còn đọng hơi nước, người mặc quần áo ở nhà rộng rãi, lớp vải mềm mại lung lay từng chút theo cử động và luồng gió nóng từ máy sấy, lay vào mắt, vào tim Lục Nghiễm.


Chỉ là biểu cảm của Lục Nghiễm rất khẽ khàng, cổ họng cũng nhè nhẹ lay động, hỏi như không có chuyện gì: “À em, em dọn chăn đệm rồi hả? Anh phải trải giường.”

Tiết Bồng liếc nhìn anh, nói trong tiếng máy sấy “vù vù”: “Trải cả rồi còn gì.”

Tiết Bồng không nói lớn, cũng không có biểu cảm gì.

Lục Nghiễm ngẩn ngơ, dường như đã nghe thấy, nhưng lại không chắc bởi biểu cảm của cô, anh bèn bước tới gần cô thêm chút, không nhìn vào người trong gương nữa mà nhìn thẳng chăm chăm vào cô.

Lục Nghiễm: “Em nói lại lần nữa đi, anh chưa nghe thấy.”

Tiết Bồng đặt máy sấy xuống, cầm lược lên, thong dong chải đầu rồi mới quay sang, ngẩng đầu nhìn anh.

Căn phòng yên lặng vài giây, cả hai đều vô thức nín thở.

Cho đến khi Tiết Bồng mím môi nói: “Rõ ràng là anh nghe thấy rồi.”

Lần này, Lục Nghiễm cuối cùng cũng hết nhịn được nữa, nụ cười trên môi dần đậm thêm, ngọn lửa bập bùng trong ánh mắt, nhìn đến mức Tiết Bồng thấy mặt mình nóng lên, liếc xéo anh rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Lục Nghiễm lập tức đi theo, đóng cửa phòng ngủ lại.

Quay sang lại thấy Tiết Bồng đã cuộn vào trong chăn, tựa bên đầu giường, còn cầm điện thoại vừa cài báo thức vừa nói: “Mai anh đi làm phải không, em cài báo thức bảy giờ cho anh nhé.”

“Ừm.”

Lục Nghiễm trả lời, đưa tay bấm tắt công tắc đèn trên tường.

“Tách” một tiếng, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng điện thoại.

Lục Nghiễm cũng nằm vào trong chăn, phát ra mấy tiếng sột soạt.

Tiếp đó, điện thoại trong tay Tiết Bồng cũng bị anh lấy đi, đặt lên trên tủ đầu giường.

Lại là một chút tiếng động khe khẽ.

Trong bóng tối, dường như còn có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện.

Tiết Bồng nói rất nhỏ tiếng: “Người anh nóng quá.”

Giọng của Lục Nghiễm lại trầm lắng hơn bao giờ hết: “Chân em còn lạnh không, anh ủ cho.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play