Đợi hai người đứng lên, Vọng Thắng lão đạo lần vào ngực lấy ra hai trữ vật giới chỉ: "Vi sư cho quà ra mắt, lấy đi."
Cả hai hớn hở vái tạ.
Đệ tử quanh đó thèm thuồng, đồ của Hiền nhân cảnh sư thúc tống xuất thì
không thể tầm thường, cả hai thành thân truyền đệ tử, thân phận địa vị
sẽ khác, sau này dù Điền Anh Đông cũng không thể coi thường họ, dù
nghênh ngang tại thư viện cũng không ai quản.
Người kinh ngạc nhất là Lý Tử Đình, từ lúc Vọng Thắng lão đạo thu đồ đệ, nàng ta há hốc miệng nhìn tất cả.
Mấy câu như đùa của Tôn Lập đã khiến Đông Phương Phù thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng sư thúc?!
Nàng ta không coi thường gã, chỉ thấy là không thể nào tin được. Nàng ta biết gã không lâu, vì Giang Sĩ Ngọc nên mới có dính dáng, không thể tin gã như Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc. Nhưng lần này đã cho nàng ta một
bài học.
Ban đầu nàng ta còn tưởng Đông Phương Phù sẽ bị Vọng Thắng sư thúc nhìn
ra rồi trách phạt, nhưng sau đó đã bái sư lễ rồi cho cả quà ra mắt,
trước mặt ngần đấy người thì không thể rút lại. Chỉ có một khả năng,
Vọng Thắng sư thúc đích xác không phát hiện.
Nhưng nhưng... Lý Tử Đình không hiểu nổi, việc bất khả thi lại thành công.
Một lúc sau, nàng ta chật vật nuốt nước bọt, ngoái nhìn Giang Sĩ Ngọc
một cách máy móc. Y có phần đồng tình: "Ta nói rồi, nên tin y đúng
không? Đừng thấy bọn ta hi hi ha ha cả ngày nhưng ta và Tô Tiểu Mai luôn nghe lời y."
Lý Tử Đình cúi người hổ thẹn với Tôn Lập: "Tôn sư huynh, Tử Đình hổ thẹn..."
Tôn Lập xua tay không để tâm, tím nhiệm với nhau có thể từ từ mà thành.
"Không sao, không cần để tâm, chỉ cần cô nương chân tâm thực ý với Tiểu Ngọc, cơ hội thế này vẫn còn."
Giang Sĩ Ngọc hổ thẹn: "Sau này trước mặt nữ nhân của ta, đừng nhắc ngoại hiệu đó được không?"
Tôn Lập chỉ nói: "À, ‘nữ nhân của ta’, bá khí lắm!"
...
Đông Phương Phù và Phùng Trung được Vọng Thắng lão đạo đưa đi dạy dỗ.
Chúng các đệ tử giải tán. Đông Phương Phù đã đành, là đệ tử nhóm chữ
Giáp, nhưng Phùng Trung chỉ thuộc nhóm chữ Đinh nên không ít người ghen
tị, mắng ông trời bất công, thua nhóm chữ Giáp thì thôi, sao lại để thua cả nhóm phế vật chữ Đinh?
Bọn Tôn Lập về Vọng Sơn biệt viện thì chia tay, có họ, Lý Tử Đình không
tiện theo Giang Sĩ Ngọc, nhưng cứ theo y một chốc rồi mới cùng Tô Tiểu
Mai quay về.
Tôn Lập theo Giang Sĩ Ngọc về đến tiểu viện thì ai về phòng nấy.
Từ Qua Lam phường về, Tôn Lập không có thời gian nghiên cứu dịch thể mới mua.
Lưu Minh Kiến hiếu kỳ, Tôn Lập cũng hiếu kỳ. La Hoàn chỉ dẫn gã mua chứ gã không biết là cái gì.
Gã rất tin La Hoàn, biết dịch thể là thứ tốt, còn là gì thì ai chẳng hiếu kỳ?
Đóng cửa phòng xong, gã lấy bình ngọc ra.
"La tổ, đây là cái gì?"
Tôn Lập mở nắp ra ngửi, không có mùi gì.
La Hoàn đáp: "Ngươi đến Qua Lam phường thị làm gì?"
"Tìm linh đơn chuẩn bị xung quan."
"Vậy được, cảm tạ ta đi." La Hoàn nói.
"Hả? Đây là linh dịch? Uống vào có hiệu quả như linh đơn?" Gã định ghé bình ngọc vào uống.
La Hoàn cản lại: "Đừng uống, tuy không phải kịch độc nhưng uống không dễ chịu đâu!"
Tôn Lập dừng lại, toát mồ hôi lạnh: "Lão nhân gia nói rõ đi."
"Ngươi còn nhớ hai mươi viên Bách minh đơn?"
"Đương nhiên, lão nhân gia bảo thứ đó ẩn hoạn cực lớn nên không cho tiểu tử uống là gì?"
Vọng Hư và Vọng Minh định đem gã làm dê thế tội, bị nhận ra thì do Chung Mộc Hà chủ trì mà bồi thường cho gã. Vọng Minh bỏ ra hai mươi viên Bách minh đơn.
Bách minh đơn là độc môn của Vọng Minh, cực kỳ nổi danh tại Tố Bão sơn.
Nhưng La Hoàn biết phương thuốc đó có từ thượng cổ, bị Vọng Minh tự coi
là thông minh thay đổi, dùng nhiều sẽ nguy hiểm, nên gã vẫn chưa động
đến hai mươi viên này.
"Đây là địa mạch thạch thủy, vốn có độc tính nhất định nhưng có thể trung hòa chất độc trong Bách minh đơn."
Tôn Lập Hớn hởn: "Tức là dùng thứ này trung hòa độc tính của Bách minh đơn thì có thể dùng?"
"Chính thế. Nên tuy ngươi không tìm được linh đơn nhưng cũng thế. Còn không mau cảm tạ ta."
"Đa tạ La tổ!"
Bất quá bao nhiêu địa mạch thạch thủy có thể trung hòa một viên Bách minh đơn thì Tôn Lập không biết, phải nhờ La Hoàn.
La Hoàn đang chỉ dẫn thì có tiếng gõ cửa.
Giang Sĩ Ngọc lên tiếng: "Tôn Lập, có nhà không?"
Tôn Lập mở cửa, Giang Sĩ Ngọc đứng ngoài, còn cả Đông Phương Phù.
Giang Sĩ Ngọc xòe tay: "Ta đã bảo không cần khách khí, nàng ta cứ muốn cảm tạ..."
Đông Phương Phù trịnh trọng vái: "Đa tạ Tôn sư huynh thành toàn! Trước
đó chỉ tưởng Tôn sư huynh nói đùa, trong lòng có điều bất kính, mong Tôn sư huynh bỏ quá cho."
Tôn Lập xua tay: "Nói những lời khách khí này không hay, cơ duyên của cô nương đến mà thôi."
Giang Sĩ Ngọc cũng nói: "Muốn cảm tạ Tôn Lập thì cứ nói, không cần trịnh trọng đến thế."
Đông Phương Phù nghe lời: "Được, người ta biết rồi. Tôn sư huynh, thật
không biết nên nói gì..." Nàng ta vốn không muốn Giang Sĩ Ngọc giận nên
nói là mình tin, không ngờ cư lại thành công.
Vị trí thân truyền đệ tử của Vọng Thắng cộng thêm tư chất nhóm chữ Giáp, địa vị của Đông Phương Phù tại Tố Bão sơn khác hẳn.
Đông Phương Phù thầm thẹn vì không tin Tôn Lập nên càng cảm kích.
Đương nhiên nàng ta mang ơn Giang Sĩ Ngọc, không theo y thì làm gì có chuyện Tôn Lập cho cơ duyên này?
Tiễn Giang Sĩ Ngọc và Đông Phương Phù, Tôn Lập có thể tĩnh tâm thay đổi Bách minh đơn.
Tuy bị Vọng Minh đạo nhân tự tác thông minh thay đổi công thức nhưng
dược hiệu của Bách minh đơn không tệ, theo La Hoàn thì năm viên đủ cho y đột phá Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng. Nhưng để an toàn, y vẫn bảo gã lấy
lượng địa mạch thạch thủy đủ cho mười viên rồi ngâm vào.
Tạm thu hơn mười viên còn lại đã.
Tối đó, Tôn Lập đả tọa tu luyện, chu thiên tinh lực hảo như đê vỡ tràn
vào thể nội, cùng lúc thần hóa tám huyệt vị, gã nhận ra càng lúc càng
gần ngưỡng đó.
Một đêm là mười viên Bách minh đơn hút cạn địa mạch thạch thủy của Tôn Lập, nhưng hưa hoàn toàn hóa giải được độc tính.
Tôn Lập dùng Tử cực thiên hỏa, cách một lớp đá hong khô rồi dùng nước
hòa tan, tiếp đó lại dùng đá làm thành bát, hong cạn nước thuốc.
Rồi lại làm tan, hong cạn.
Sau ba lần, Bách minh đơn mới không còn độc tính.
Cần chuẩn bị kỹ, trận pháp thì Võ Diệu đã nghĩ xong, Tôn Lập hiện có đủ linh thạch và nguyên liệu nên không cần gì nhiều.
Gã đợi thời khắc đó tới.
Mấy hôm nay tĩnh tâm tu luyện, không cần lên thư viện học nên mười phần tự tại.
Cổ Lô sơn liên tục có tin bất lợi đưa về. Cấm chế Long Bối thượng nhân
để lại lợi hại vô cùng. Các đại phái cho là chân nhân lão tổ thì sẽ dễ
dàng phá được ba mươi ba tầng tháp lâu. Nhưng tám vị chân nhân lão tổ
cùng hành động mà kết quả là khiến cấm chế phát huy uy lực, tám vị chân
nhân lão tổ suýt mất mạng, lúc đó các đại phái mới hiểu được uy lực của
tháp lâu!
Các đại phái không chán nản mà càng hưng phấn.
Kim Phong Tế Vũ lâu, Đô Vũ môn, Cổ Kiếm môn lập tức cầu viện môn phái cử thêm người đến Cổ Lô sơn - cấm chế có mạnh cũng là vật chết, còn người
là sống, chỉ cần có cách sẽ trừ được.
Cấm chế càng mạnh thì thứ ở trong càng quý, các đại phái hưng phấn vô cùng.
...
Ba ngày sau, bọn Sùng Dần và Sùng Bá về.
Quả nhiên, họ không tìm được Tần Thiên Trảm, nhưng phát hiện nơi giao chiến bị Tôn Lập đốt rụi.
Không có chứng cớ là bọn Tần Thiên Trảm tham chiến nhưng lâu rồi mà không ai có tin gì, tất cả đều hiểu họ lành ít dữ nhiều!
Tôn Lập và Tần Thiên Trảm gần như cùng xuất sơn, Huyền Vũ đại điện có ghi chép, tra là ra ngay.
Tần Thiên Trảm từng sai Lưu Tử Hùng giết Tôn Lập, ai cũng biết ân oán này.
Nhưng không ai hoài nghi Tôn Lập.
Một đấu với mười một? Trong đó có Tần Thiên Trảm? Tần Thiên Trảm có bát phẩm pháp khí?
Đùa à, sao có thể!
Họ mà biết Tần Thiên Trảm dùng cả chiến trận của Vọng Hư chân nhân bí
truyền, thậm chí dùng cả hạ độc mà vẫn không thoát được thì càng kinh
ngạc.
Sùng Dần và Sùng Bá điều tra thì đã bài trừ Tôn Lập, trừ cho là thực lực quá chênh lệch, Tôn Lập không thể giết hết ngần ấy đệ tử mà vì theo
Huyền Vũ đại điện thì gã xuất sơn trước.
Cả hai bó tay, việc này không giấu được, đành báo thật với chưởng giáo chân nhân ở Cổ Lô sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT