Ba mươi người đứng trên trận bàn, chừng mười tích tắc sau mà không có phản ứng gì, các đệ tử tròn mắt, Vọng Thắng lão đạo phất tay: "Lui xuống, toán tiếp theo."

Toán đệ tử nào hào hứng, toán trước ủ rũ cúi đầu.

Cứ thế nhanh chóng đổi xong năm toán, đã một trăm năm mươi người mà trận bàn vẫn bình tĩnh.

Võ Diệu nói: "Trận bàn này ngưng tụ tâm huyết cả đời của lão lừa gạt này, mấy trận pháp y nghiên cứu đều khắc ở đó, truyền thừa của y là đấy. Bất quá lão đầu này quá ngốc, chỉ qua tư chất và cảm ứng với trận pháp để chọn đệ tử, nếu không ai có cảm ứng thì không phải y tuyệt hậu sao?"

Tôn Lập hỏi: "Nếu có đệ tử kết nối với mấy trận pháp thì thế nào?"

"Đệ tử đó rực linh quang."

Tôn Lập thầm lắc đầu: "Thế không phải trực tiếp cảm ứng với Vọng Thắng?"

"Phi dã." Võ Diệu nói: "Cảm ứng là trận pháp, chứ không phải lão lừa gạt Vọng Thắng."

"Tức là nếu tiểu tử phát linh quang, Vọng Thắng cũng không biết là trận pháp cảm ứng hay tiểu tử giở trò?"

"Hắc hắc, ngươi bị La Hoàn làm hỏng rồi!"

"Sao lại ta làm hỏng? Dạo này ngươi chỉ đạo y cơ mà." La Hoàn không chịu kém.

"Trước khi ta chỉ đạo y thì ngươi đã làm hỏng..."

Tôn Lập không muốn sa vào cuộc tranh luận vô nghĩa với hai người, đảo mắt, có nên cho ai đó biết tin này để tự giở trò không?

Hiện tại toàn là đệ tử lớp trên kiểm tra, phụ trách trật tự là giảng tập của họ. Sùng Dần và Sùng Bá không có mặt, đệ tử mới nhập môn dĩ nhiên xếp sau chót.

Tôn Lập nhìn quanh, lén đưa tay. Ai nấy lùi lại, cố ý tránh Phùng Trung, Phùng Trung đang nghển cổ xem, tỏ vẻ mong chờ.

"Sao hả?" Giang Sĩ Ngọc hỏi. Đông Phương Phù và Lý Tử Đình một tả một hữu đứng cạnh.

Tôn Lập hạ giọng: "Ai muốn theo lão lừa... lão đạo sĩ học trận pháp?"

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình lấy làm lạ. Cả hai không hiểu, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai thì hiểu, Tôn Lập tuyệt không nói lung tung, đã nói thì tất có cách.

Giang Sĩ Ngọc nhìn Tô tiểu muội: "Tô Tô, thế nào?"

Vốn y học theo Tôn Lập gọi "Tiểu Mai", có "tỷ muội" Đông Phương Phù và Lý Tử rồi thì quay sang gọi "Tô Tô", Tôn Lập hiện tại chú ý vào trận pháp chứ không thì kiểu trọng sắc khinh bạn của y là trọng tội đáng đánh vào mặt!

Tô Tiểu Mai lắc đầu: "Ta không có hứng."

Nàng ta được Long Bối thượng nhân truyền thừa, chiến lực cực cao, chuyên tâm tu luyện là xong, không cần phân tán tinh lực. Hơn nữa quyển thiết thư chuẩn bị sẵn những gì thì nàng ta cũng không biết.

Giang Sĩ Ngọc do dự, tuy y động lòng nhưng tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, có thân truyền sư tôn thì dễ bị lộ.

Tôn Lập nhìn Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, cả hai thản nhiên. Lý Tử Đình lấy làm lạ: "Các vị nhìn y làm gì? Thu đồ đệ là do Vọng Thắng sư thúc..."

Giang Sĩ Ngọc trừng mắt: "Đúng là không biết gì, cơ hội bày trước mắt mà không biết quý trọng, tức là không muốn học?"



Lý Tử Đình bị y mắng thì ấm ức vân vê vạt áo: "Người ta sai chỗ nào..." nhưng không dám cãi.

Tôn Lập và Tô Tiểu Mai tròn mắt: biết cách dạy vợ!

Giang Sĩ Ngọc bực mình: "Hai người nói đi, có thích không?"

Đông Phương Phù thấy y giận thì có ý muốn xoa dịu: "Được rồi, đừng giận, thiếp đồng ý, được chưa?"

Giang Sĩ Ngọc nhìn Tôn Lập, Tôn Lập vẫy tay với Đông Phương Phù rồi nói nhỏ.

Đông Phương Phù ngẩn người: "Không phải chứ? Thế mà được? Vọng Thắng sư thúc không ngốc, thế mà lừa được?"

Lý Tử Đình đương nhiên không tin, nhưng Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai lại rất tin.

Giang Sĩ Ngọc mắng: "Bảo thế nào thì cứ làm thế, có ai hại đâu!"

Đông Phương Phù đồng ý, những cũng như Lý Tử Đình, vẫn còn chưa tin.

Tôn Lập cười quỷ dị, giơ ngón tay cái với Giang Sĩ Ngọc: "Cứng cỏi lắm!"

Giang Sĩ Ngọc hừ lạnh, vểnh mũi lên trời: "Nữ nhân phải cần quản giáo!"

Cả hai thiếu nữ không ngượng mà ngọt ngào đi theo Giang Sĩ Ngọc, nhìn y say mê.

Tô Tiểu Mai hầm hừ: "Thật hả?"

Giang Sĩ Ngọc rụt rè: "Đấy là việc nhà ta... Ngươi thì khi nào tìm được nam nhân sẽ do y quản, ta không dính vào..."

"Ngươi dám dính vào!" Tô Tiểu Mai uy hiếp.

Họ thương lượng xong, hai trăm đệ tử lớp trước đã kiểm tra xong, đến các đệ tử mới

Nhân số nhóm nay ít nhất, chỉ còn chừng bảy mươi người, không đủ cho ba lần.

Đệ tử lớp trên không ai nhập tuyển, khiến các giảng tập thất vọng. Vọng Thắng lão đạo cũng thất vọng, y ngại dạy từ đầu, chọn được một đệ tử lớp trên đương nhiên nhẹ nhàng nhất.

Ba mươi người đứng lên trận bàn mà không có phản ứng gì xảy ra.

Nhanh chóng đến toán thứ hai, lại có ba mươi người đứng lên mà không có phản ứng. Thấy chỉ còn lại hai mươi người, Vọng Thắng cực kỳ thất vọng, có lẽ phải đợi ba năm nữa.

Hai mươi người còn lại phần lớn là đệ tử nhóm chữ Bính, chỉ Đông Phương Phù và Lý Tử Đình ở cạnh Giang Sĩ Ngọc chưa lên trận bàn.

Vọng Thắng nóng nảy phất tay: "Mau lên, đừng chần chừ."

Các đệ tử đều bước lên, Chu Chí Quốc, Phùng Trung cũng có mặt.

Đông Phương Phù nhìn Giang Sĩ Ngọc, Giang Sĩ Ngọc nhìn nàng ta với ánh mắt yên tâm. Đông Phương Phù do dự một chốc, chân nhắc giữa “bị bêu xấu giữa đám đông” và “khiến người tình giận” thì chấp nhận cái đầu tiên. Cả ba đang lúc mặn nồng, Giang Sĩ Ngọc là trời, cao hơn tất cả.

Đông Phương Phù hít sâu một hơi, ngầm vận thể nội linh nguyên, phát ra chanh hoàng sắc quang mang như màu trận bàn lúc từ tay Vọng Thắng lão đạo bay ra.

Đấy là thứ Tôn Lập dặn ban nãy.



"A -"

Các đệ tử ở sau hô lên kinh ngạc.

"A!"

Tiếp theo lại có tiếng kêu, Đông Phương Phù lấy làm lạ, Phùng Trung cũng ánh lên hoàng quang!

Phùng Trung ngẩn ra, nhìn quang mang. Một chốc sau, y mới hiểu ra mà hớn hở: "Ha ha ha! Ta hả? Là ta, đúng là ta..."

Y tuy mong chờ nhưng thấy ngần ấy người lên đều không được chọn thì có phần tuyệt vọng.

Vốn không hi vọng thì vận may tới, y hoan hỉ muốn phát cuồng!

Cạnh đó có một đệ tử cũng rực quang mang mà Phùng Trung không chú ý đến.

Vọng Thắng lão đạo lập tức tươi cười, vốn tưởng không chọn được ai. Không ngờ sau cùng được hai người!

Võ Diệu không nhìn lần, Vọng Thắng đích xác dùng trận pháp chọn đệ tử, trận pháp là tử vật, nếu chúng đệ tử dồn linh nguyên vào thì y cũng tưởng là vì trận pháp do mình luyện chế có cảm ứng.

Nhưng hiện tại không liên quan đến linh nguyên. Thuần túy là kết nối với trận pháp tương, tác dụng lên bản thân đệ tử, không phải trận pháp phát quang mang. Y lại không biết.

Cách này đích xác dễ gian lận nhưng các đệ tử không biết cách, càng không ai biết là Vọng Thắng không thể khống chế, tuyệt đại bộ phận đệ tử cho là mọi thứ ở trận bàn đều như lòng tay Vọng Thắng sư thúc, không ai dám giở trò gì.

Vọng Thắng lão đạo không ngờ có người dám giở trò.

"Ha ha ha!" Vọng Thắng cười to: "Được, hai ngươi ra đây."

Lão lừa đảo phất tay, nịnh thần Phùng Trung và tiểu lừa gạt Đông Phương Phù bay lên, đáp xuống trước mặt y. Đông Phương Phù còn hoang mang, thật không hiểu, hà cớ làm theo lời Tôn Lập, phát ra linh quang là thành thân truyền đệ tử của đệ nhất trận pháp đại gia trong môn phái?

Vọng Thắng tuy không nổi danh, nhưng ít nhất cũng ngang với Vọng Thanh đạo nhân, thậm chí địa vị còn trên Vọng Thanh.

Vọng Thanh nghiên cứu đơn đạo, giờ linh thảo linh dược hiếm có, nguyên liệu luyện chế linh đơn hữu hạn. Trận pháp thì không bị hạn chế.

Tính ra địa vị của Vọng Thắng chỉ kém chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà và chưởng giáo Vọng Hư, gần như ngang với Vọng Minh đạo nhân.

Thành thân truyền đệ tử của y, với Đông Phương Phù cũng là một bước lên trời!

Vọng Thắng nhìn hai người, các giáo tập đã biết ngọn nguồn cả hai lên bước tới lấy lòng: "Sư thúc, vị sư muội này là Đông Phương Phù, đệ tử ưu tú của nhóm chữ Giáp, vị sư đệ này là Phùng Trung, xuất loại bạt tụy trong nhóm chữ Đinh."

Vọng Thắng hiểu rõ phân chia ở thư viện, nghe nói Đông Phương Phù là đệ tử nhóm chữ Giáp thì nhìn kỹ, Vọng khí chi thuật nhận ra quả nhiên tư chất bất phàm, mãn ý gật đầu.

Phùng Trung tuy kém nhiều nhưng có thể nối thông với trận pháp thì cũng không tệ, y liền mỉm cười.

Thấy cả hai hoang mang, Vọng Thắng lão đạo lại cười: "Ha ha ha, ngẩn ra làm gì, còn không mau dập đầu bái sư!"

Đông Phương Phù và Phùng Trung cùng quỳ: "Đồ nhi Đông Phương Phù/Phùng Trung, bái kiến sư tôn!"

"Ha ha ha!" Vọng Thắng cười to phất tay: "Đồ nhi ngoan, mau đứng lên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play