EDITOR: Yuki
BETA: Hara
- o0o-
Khi Dumbledore biết Harry tặng cho Snape một món quà lớn như vậy, vị hiệu trưởng đáng tôn kính này không có trách cứ Harry. Thậm chí ông còn khích lệ Harry vì đã tích cực "Tranh thủ quyền lực mà cậu nên có được". Hơn nữa còn nói với Harry, đây là chuyện mà một người trưởng thành nên làm và cậu đã làm rất tốt.
Có lẽ cậu đã làm rất tốt! Harry âm thầm cho mình một điểm "O".
Dumbledore rất vui vẻ mỉm cười khi thấy Harry tự nắm tay mình lại và cổ vũ cho chính mình —— mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà bà Slytherin nói trước khi rời đi.
"Harry, ta rất vui." Dumbledore uống một ngụm sữa táo, khẽ mỉm cười với Harry, "Con và Severus cần cùng nhau đưa Saar quay trở về nơi cậu bé sinh ra. Đây là trách nhiệm của các con, mà điều kiện đầu tiên để hoàn thành được trách nhiệm này là các con phải hòa hợp với nhau, đúng không?"
"Đúng vậy." Harry gật đầu, cậu hòa toàn không ngờ rằng cậu sẽ bị tính kế bởi vị hiệu trưởng mà mình vẫn luôn tôn kính.
Thật ra, Dumbledore đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, không chỉ có Harry, mà còn có cả Snape. Nếu không thì ông đã không kêu Snape rời đi hai năm —— trong hai năm qua, cũng đủ thời gian để ông dạy vài thứ cho Harry...... đúng vậy, như vậy là đủ rồi! Ông nghĩ, sau đó nụ cười càng trở nên rõ ràng hơn.
"Harry, con biết đó, Severus hắn cũng không phải là một người xấu, ta nghĩ con...... Không cần trốn tránh hắn, có đúng không?" Dumbledore hiểu rất rõ về Harry, vì vậy ông tin chắc là mình sẽ hoàn thành mục tiêu của bà Slytherin một trăm phần trăm. Tương tự như vậy,mục tiêu của ông —— không sai, chính là mục tiêu của hai người họ, đây là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng ông tin tưởng tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.
"Giáo sư Dumbledore, con không trốn tránh hắn." Harry nói rất nghiêm túc, "Con cũng không cần trốn tránh hắn." Cậu nghĩ đến mỗi khi Snape nhìn thẳng vào đôi mắt mình, giống như đang mê man một chút rồi sau đó lập tức quay đầu đi, chi tiết này khiến cậu phải bật cười thành tiếng, "Thật ra là giáo sư Snape trốn tránh con thì mới đúng? Thầy nói đúng không, giáo sư Dumbledore?"
"Có lẽ." Dumbledore nói một cách khéo léo, sau đó đi tìm Snape. Ông thật sự muốn nhìn thấy kết quả chuyện mà bà Slytherin đã nói.
Đi xuyên qua hành lang rất dài, Dumbledore tìm thấy Snape đang ngồi trong thư phòng ở cuối hành lang.
"Ông đến đây làm gì?" Snape thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu nghiên cứu những bản dịch xui xẻo mà tên Potter đáng chết kia đã đưa cho hắn —— rất tốt, hắn còn chưa nhìn thấy lỗi sai chính tả, việc này là một tiến bộ rất lớn. Gryffindor cộng một điểm.
"Ah, Severus, con của ta," Dumbledore đi đến trước mặt hắn, không hề còng lưng như những người già khi đang ở độ tuổi này, đây là một chuyện tốt chứng minh ông còn có thể tiếp tục mang tới tai họa cho Snape, "Mấy năm nay, cậu vắng họp rất nhiều, ta tính giảng giải cho cậu một chút...... Khụ khụ......"
"Đầu tiên, tôi không phải con của ông, Albus." Snape nhấn thật mạnh chữ "Ông", "Tiếp theo, tôi nhớ rõ là tôi đi ra ngoài lữ hành, thuận tiện đến thánh địa Slyfimir. Đó là quyết định của ông."
"Đúng vậy, Severus, cậu là đang oán trách ta đã để cậu rời khỏi Harry trong hai năm sao?" Giọng nói của Dumbledore tràn ngập vui sướng —— vì vậy, khóe miệng và khóe mắt của Snape đều phải co giật dữ dội. Điều này thật sự không thể chấp nhận được, một cách nói đáng sợ như vậy —— oán trách ông ta vì đã để hắn rời khỏi Harry trong hai năm?! Cái logic gì trên đời vậy? Snape thật sự không thể lý giải ngôn ngữ của Dumbledore, có lẽ đây là cơn điên khùng gián đoạn của ông ta tạo thành?
Tuy nhiên Dumbledore lại cảm thấy lý do của ông thật sự quá đúng, ông vui vẻ gọi hai ly sữa táo lớn, đưa cho Snape một ly —— đương nhiên, Snape không có khả năng uống cái này, hắn đẩy ly sữa táo đó ra chỗ khác.
"Có lẽ thật sự đúng như vậy, cậu nhất định là oán trách ta đã khiến cậu rời khỏi Harry lâu như vậy...... Ah, còn có tiểu Saar của hai người nữa." Dumbledore càng nói càng hăng hái, ông cho rằng bản thân đã tìm được sự thật "Ta nghĩ Harry cũng giống như vậy, đứa nhỏ này nhất định sẽ cảm thấy khó chịu khi cậu rời đi lâu như vậy."
"Cậu bé vàng nhất định là sẽ vui vẻ đến phát điên." Khóe miệng của Snape giật giật, cho dù hiện tại không có trừ điểm, cũng không có cấm túc nhưng hắn có thể tưởng tượng được cảnh Potter sẽ vui vẻ đến mức nào khi không nhìn thấy hắn.
"Đúng vậy, quả thật là vì cậu về cho nên Harry rất vui vẻ. Còn đặc biệt dặn dò gia tinh chuẩn bị các món ăn ngon." Dumbledore cố ý hiểu sai ý tứ của Snape, "Severus, đồ ăn bên ngoài hẳn rất khó ăn, cậu xem, Harry vừa mới nói với ta...... Nói cậu gầy."
Nghe xong những lời này, da mặt của Snape run rẩy hai cái.
Được rồi, nếu không phải là bị điên, vậy thì Dumbledore nhất định là...... Có vấn đề. Snape đứng lên, đi tới bên ông, xác nhận không có hương vị của Thuốc Đa Dịch mới quay trở lại bàn làm việc và tiếp tục xem những cuốn sách đó: "Nếu không có chuyện gì khác, vậy mời ông đi ra ngoài, Albus. Cậu bé vàng có lẽ cần ông hơn."
"Ah, Severus, cậu xấu hổ sao?" Dumbledore chớp mắt, trong đôi mắt xanh lam tràn ngập vui vẻ.
Xấu hổ em gái ông!
Snape thật sự muốn chửi rủa. Tuy nhiên hắn không thể —— hắn phải duy trì giáo dục tốt đẹp của mình. Hắn khuyên bản thân mình như vậy, sau đó hít sâu một hơi, để đại não trống không. Lúc này hắn mới khống chế được cảm xúc giận dữ, bình tĩnh mà nói: "Albus, có lẽ ông cảm thấy đây là một trò chơi mới mẻ, thú vị? Đương nhiên, nếu như Cậu Bé Vàng của ông cùng chơi với ông thì sẽ tốt hơn, có đúng không? Đương nhiên, nếu có thể thì tôi nghĩ ông cần tránh xa Saar một chút, cậu bé là một Slytherin chân chính, mà ông......" Hắn đánh giá Dumbledore từ trên xuống dưới một lượt, "Có lẽ ông sẽ lây tính cách cổ quái của mình cho cậu bé, chuyện này không mang đến bất cứ vinh quang nào cho Gryffindor, có đúng không?"
Thật là một sự châm chọc độc ác —— Khuôn mặt của Dumbledore cũng run rẩy một cách mạnh mẽ. Đi ra ngoài lâu như vậy ông nghĩ Snape đã trở nên tử tế hơn một ít. Thật đáng tiếc, chuyện này chỉ là tưởng tượng của ông.
Trên thực tế, đi ra ngoài hai năm Snape cũng có một ít biến hóa, ví dụ hắn biết trên thế giới này không có "giới Phù thủy" tồn tại, Phù thủy và Muggle cơ hồ sống hỗn hợp với nhau, bởi vậy nếu có Phù thủy bị phát hiện thì sẽ bị thiêu chết ngay lập tức...... Dọc theo đường đi hắn không cứu được nhiều Phù thủy, nhưng lại hiểu biết rất nhiều chuyện ở thời đại này. Vì vậy, hắn cũng thu lại rất nhiều thói quen của mình, ví dụ như độc miệng mọi lúc mọi nơi —— hắn đương nhiên sẽ không thuận miệng mắng ai đó giống như trong đầu chứa đầy cỏ Mandrake, bởi vì điều đó sẽ tiết lộ thân phận của hắn.
"Được rồi được rồi, người trẻ tuổi như các cậu không bao giờ chào đón ông già đáng thương cô đơn như ta vậy." Dumbledore ủy khuất đứng lên, vô cùng thương cảm nói, "Vậy thì, có lẽ cậu sẽ vui khi chia sẻ những hiểu biết mấy năm nay với Harry và Saar?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT