EDITOR: Yuki
BETA: Hara
- o0o-
Trên thực tế không chỉ có Snape bị Potter dọa hoảng sợ, Harry cũng bị Snape dọa cho sợ —— ba năm trôi qua, cái con dơi già dầu mỡ cũng không hề già đi chút nào, chuyện này thật sự rất không bình thường! Harry muốn nói gì đó để biểu đạt sự bất mãn lúc này của mình, nhưng cậu nhịn xuống —— không sai, cậu đã mười bảy tuổi, cho dù thoạt nhìn chỉ có mười bốn tuổi nhưng cậu thật sự đã mười bảy tuổi rồi!
Phù thủy mười bảy tuổi là một Phù thủy thành niên.
Harry cho rằng, bản thân mình làm cái gì cũng phù hợp với hành vi tiêu chuẩn của một người trưởng thành mười bảy tuổi, mặc dù cậu không biết cái gì gọi là hành vi tiêu chuẩn của người trưởng thành mười bảy tuổi, một chút cũng hề biết.
Phải biết rằng những "Người" xung quanh Harry trong ba năm này ngoại trừ Snape đã rời khỏi lâu đài, thì chỉ có một Dumbledore hơn một trăm tuổi và một Salazar vừa mới tròn tám tuổi, còn lại thì là các sinh vật phép thuật, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào ký ức để suy nghĩ —— suy nghĩ một chút về Percy hoặc Charlie, hoặc là về Remus hay là một giáo sư nào đó ở Hogwarts, đương nhiên tuyệt đối là không có Lockhart.
Nhưng mặc kệ Harry có suy nghĩ cái gì, thì cậu cũng không thể đi theo những người đó học tập làm thế nào để có thể làm một người trưởng thành, rốt cuộc thì những người đó đã sống ở tương lai quá xa xôi, mà cậu thì lại đang sống ở niên đại tràn ngập màu sắc thần bí. Khi cậu đang sờ soạng học hỏi để có thể trở thành một người trưởng thành, Snape đã trở lại, trào phúng cậu như cũ —— chuyện này khiến người khác cảm thấy rất khó chịu. Harry bĩu môi, không muốn cãi nhau với Snape.
Trong hai năm, cậu đã nói với Dumbledore về chuyện của Snape, nhưng mà Dumbledore cũng lấy làm tiếc khi ông nói với cậu là từ rất lâu Snape đã làm gián điệp cho bên của bọn họ...... Hắn ta là một người trung thành, thậm chí vì chứng minh điều này Dumbledore cho cậu nhìn xem ký ức của ông.
Trong trí nhớ, Snape còn rất trẻ, thậm chí có thể nói là đẹp trai, nhưng vẫn lôi thôi như cũ và những chuyện xảy ra khi còn đang đi học ở trường...... Harry thấy được sự lỗ mãng, tự đại của cha cậu, cũng hiểu rõ vì sao Snape lại hận mình, sau đó cậu nhìn thấy quá khứ của Snape và mẹ....Chuyện này khiến cho cậu không có cách nào tiếp thu được!
Tất nhiên là, không thể tiếp thu được cũng đành phải tiếp thu.
Cuối cùng, Harry quyết định chờ Snape trở về, cho dù hắn có nói gì thì cậu cũng sẽ không đối nghịch với hắn —— không cãi nhau không đáp trả, nếu có thể thì né tránh con dơi già dầu mỡ này là cách tốt nhất!
Ah! Nghĩ đến việc mẹ của mình là bạn tốt của lão dơi già, cậu cảm thấy có gì đó không đúng—— bạn tốt gì chứ, cậu không phải tên ngốc, nếu lão dơi già có thể vì mẹ của cậu mà đi cầu xin Voldemort, vậy thì hắn ta chắc chắn là...... thích thậm chí là yêu mẹ của cậu!
Merlin!
Cái này thì hiểu được. Tại sao hắn hận cậu nhưng lại bảo vệ cậu —— Harry cảm thấy dạ dày của mình đặc biệt khó chịu, cho dù là trứng gà chiên mà cậu thích ăn nhất cũng cảm thấy nó không có hương vị gì hết. Thật ra, cậu thích nhất là nước bí đỏ, nhưng Hogwarts này không có cung cấp nước bí đỏ, cho nên cậu đành phải để gia tinh làm nước ép táo, bỏ thêm sữa bò vào, làm thành sữa táo để uống.
Ít ra thì Salazar thích uống sữa táo.
Harry tự an ủi bản thân như vậy, sau đó lại nhìn vẻ mặt trào phúng của Snape một lần nữa.
"Vậy, Cậu bé vàng ngài đây dựa vào chiều cao vốn không hề cao lên của mình...... sẽ đưa ra đề nghị gì...... với giáo sư độc dược hèn mọn của cậu?" Snape cười lạnh đứng lên —— từ trên cao nhìn xuống Potter.
"A, giáo sư Snape, tôi nghĩ...... Thầy có nên đổi cách xưng hô khác không?" Harry cũng đứng lên, "Phải biết rằng, chuyến đi lần này của chúng ta là đưa Saar tới thánh địa Slyfimir, có lẽ...... Ở nơi này có người không biết xưng hô 'giáo sư'......là gì đâu?"
"Rất tốt, vô cùng tốt......" Snape lui trở về, thoáng quay đầu, nhìn về phía Salazar, "Đúng thật, ở thời đại này không có giáo sư...... Hoặc là, Hogwarts." Hiện tại, nơi này trong trong mắt của Muggle chỉ là lâu đài của lãnh chúa, mà lãnh chúa của nơi này lại là một vị Công tước Slytherin chưa tròn mười tuổi.
Thật ra khi đi ra ngoài hai năm, Snape cũng mới thật sự hiểu được, cái thời đại này thật sự rất đáng sợ —— đối với Snape, chuyện đáng sợ nào trên thế giới này hắn đều đã gặp qua, nhưng mà...... cho dù là hắn có trải qua bao nhiêu chuyện cũng không thể chịu đựng được niên đại đáng sợ này. Thử nghĩ xem, trong một căn phòng mà phải chứa cả một gia đình mấy người cùng lũ gia súc, thậm chí còn có thể làm mấy cái vận động nguyên thủy trước mặt khách...... Trong hai năm, việc ăn uống cũng còn chưa quen, ngay cả thói quen sinh hoạt còn kém. Thật sự không thể chịu đựng được!
Được rồi, nếu là gia đình Phù thủy thì còn tốt một chút, ít nhất còn có bùa chú mở rộng không gian.
Cho nên, Snape cũng không mong đợi gì khi đưa hai đứa trẻ này đến thánh địa Slyfimir.
"Được rồi, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ kêu thầy là ' Snape ', hoặc là ' Severus '." Harry nhìn cái ly không có chút hồng trà nào, đành phải kêu gia tinh lại, đưa cậu một chút sữa táo, "Gần đây việc học của Saar rất có tiến bộ, tôi nghĩ, cậu sẽ không bị phát hiện ra...... Vấn đề đặc thù gì." Harry nói, sau đó triệu tập ra một đống sách lớn, tất cả đều đặt trong ngực của Snape, "Còn có những thứ này, tôi nghĩ ngài cần xem nó, đây đều là những thứ mà tôi phiên dịch lại khi ngài không có ở đây —— về giáo dục, còn có...... Độc dược!"
Nói đến độc dược, cậu không tự giác mà nâng cao giọng, khiến khóe miệng của Snape co giật một chút.
"Vậy thì tôi xin đi trước, Se...... Severus!" Đầu lưỡi của Harry gần như muốn bị cắt đứt, cuối cùng mới có thể phát âm ra cái tên kia được.
Nghe Harry gọi như vậy, khuôn mặt Snape co giật một cách dữ dội, sau đó nổi giận đùng đùng mà xoay người rời đi, trong tay còn ôm một chồng sách lớn như vậy.
Là ai cho phép cái tên tiểu hỗn đản kia kêu hắn như vậy? Snape vô cùng tức giận —— Gryffindor trừ một trăm điểm!
Rất tốt, nếu có thể trở về, hắn nhất định sẽ trừ Gryffindor một trăm điểm, sau đó sẽ làm cho cái tên tiểu cự quái Potter vừa lỗ mãng vừa xúc động vừa kiêu ngạo này cảm thấy lỗ mãng khó chịu! Khiến cậu ta phải tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, vậy thì hắn có thể nhìn thấy Lily...... đôi mắt của Lily, tức giận, trừng mắt nhìn hắn......
Harry cảm thấy vô cùng vui vẻ khi giằng co với Snape mà cậu lại giành được thắng lợi. Vì vậy, cậu thậm chí còn uống một chén sữa táo lớn.
"Ah, trông con có vẻ rất vui vẻ nha, Harry." Dumbledore đi đến, cũng bưng một chén sữa táo lớn—— đây là trò tiêu khiển duy nhất của ông, hiệu trưởng già đáng thương, ông không có nhiều kẹo để ăn.
"Vâng, giáo sư, mời ngài ngồi." Harry mỉm cười đứng lên, "Hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT