Edit: Trang

Hoa Đình sẽ không ở lại Trung Châu, nhưng điều này không thể ngăn họ quan sát Trung Châu từ trên cao.

Vân Sâm, Mạnh Nhiên Lâm, Dư Triều Gia và Trương Vĩnh Phúc đứng bên rìa tòa thành để bọn họ có thể quan sát một cách cẩn thận hơn. Những dây leo mọc khắp nơi đã tạo thành một chiếc cáp treo ở bên dưới tòa thành, để bọn họ có thể quan sát Trung Châu gần hơn.

Không có sự bảo vệ của ý thức tòa thành, Trung Châu cũng giống như Tân An trước kia, bầu trời xám xịt, mặt đất không có sự sống, dấu vết của ma quỷ loang lổ ở khắp nơi.

Ở độ cao hiện tại, bọn họ không thể nhìn thấy được tình hình của tòa thành Trung Châu.

Tay của Mạnh Nhiên Lâm đặt ở cạnh cáp treo. Vân Sâm thấy đốt ngón tay của ông ấy trắng bệch, cuối cùng nghe thấy tiếng ông ấy khẽ thở dài.

“Vất vả cho mọi người rồi.”

Đây hẳn là những lời mà ý thức Trung Châu sẽ nói.

Vân Sâm nghĩ đến vợ con của Mạnh Nhiên Lâm, trong ấn tượng của cô, chú Mạnh là người rất yêu vợ con mình. Mấy ngày nay ông ấy không nhắc tới bọn họ, không biết là không nhắc đến hay căn bản là không nhớ ra nữa.

Tòa thành Trung Châu bị Vô Danh tính kế hủy hoại, tất cả mọi người đều không rõ tung tích. Chị Đỗ Quyên từng nói trước khi chìm vào giấc ngủ thì Trung Châu đã đưa người của mình đến những nơi khác, nhưng ở Hoa Đình, Tân An, Chi Giang và Trà Phủ chưa bao giờ nhìn thấy người Trung Châu cả.

Dư Triều Gia nâng tay đặt lên vai Mạnh Nhiên Lâm, anh ta nói: “Chú Mạnh đừng buồn, chúng cháu sẽ giúp đỡ chú khôi phục lại Trung Châu, giống như mọi người đã giúp đỡ Tân An vậy.”

Mạnh Nhiên Lâm gật đầu, gặp lại Trung Châu sẽ giúp ông ấy đỡ nhớ nhà hơn.

Nhìn qua toàn bộ Trung Châu thì không thấy có gì khác thường, dây leo rút lại, cáp treo từ từ bay lên, càng lên cao thì trong không khí có càng ít bụi bẩn màu xám tro trôi nổi.

Trương Vĩnh Phúc nói: “Trung Châu là nơi rất tốt, trước kia chú từng tới nơi này để tham gia thi đấu, đáng tiếc thời gian không được dài, không thể đi hết toàn bộ Trung Châu… Sau đó lại không có cơ hội để đi đến các thành phố khác.”

Mạnh Nhiên Lâm cười, trong nụ cười có chút chua chát: “Trung Châu thực sự là một nơi tốt. Khi còn nhỏ, tôi không nhận ra được vẻ đẹp của quê hương mình, chỉ cảm thấy nó vừa nghèo lại vừa lạc hậu, không có chỗ để tôi phát triển sự nghiệp chút nào, có liều mạng đến bể đầu máu chảy cũng muốn chạy đến thành phố lớn hơn.”

Trương Vĩnh Phúc cười lớn: “Tôi hiểu.”

Vân Sâm là đứa trẻ được sinh ra ở tận thế, Dư Triều Gia cũng là đứa trẻ lớn lên ở tận thế, bọn họ không thể hiểu được tiếng cười của hai người trung niên.

Dư Triều Gia học theo người già cười vài tiếng.

Vân Sâm rũ mắt, ghi nhớ toàn bộ địa hình của Trung Châu vào trong đầu.

Mạnh Nhiên Lâm chạm vào dây leo rồi nói: “Hoa Đình, thật ra năm đó tôi muốn đến nơi này của cậu nhất, nhưng đáng tiếc không đủ điểm, cho nên tôi mới học trường ở Thần Kinh.”

Dây leo lay động tỏ vẻ ngạc nhiên, cáp treo chưa tới phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, Hoa Đình không thể đáp lại Mạnh Nhiên Lâm bằng cách nói chuyện được.

Sau khi cáp treo trở về tòa thành, mấy người tản ra đi làm việc riêng, toàn bộ hành trình đều nhờ tòa thành di chuyển nên mọi người vô cùng an nhàn, chỉ cần sinh hoạt như bình thường là được.

Vân Sâm đứng bên rìa tòa thành một lúc, cầm ống nhòm lên quan sát Trung Châu phía bên dưới, mây trắng lướt qua tay cô không để lại dấu vết.

Hoa Đình: “Có chỗ nào kỳ lạ sao?”

Vân Sâm nheo đôi mắt lại: “Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, từ chỗ này tới chỗ đấy…” Tay cô vẽ ra một khu vực: “So với những gì tôi vừa thấy nó hơi bị trũng xuống.”

Hoa Đình lập tức nhìn lại, trước đó anh không quá để ý tới tình hình này, đối với hình dáng trước đây của khu vực này cũng không mấy ấn tượng, anh cảm thấy hình dáng gần như không có gì thay đổi.

Nhưng anh tin vào thị lực của Vân Sâm, đôi mắt của cô không phải là mắt, mà là dụng cụ đo khoảng cách sống.

Anh hỏi có muốn dừng lại để quan sát cẩn thận hơn một chút không.

Vân Sâm lại lắc đầu, nơi này là trên không, số đo bằng mắt của cô không được chính xác lắm, vẫn là không nên lãng phí thời gian thì tốt hơn.

Chuyện gì Hoa Đình cũng đều nghe theo Vân Sâm, cô nói dừng là dừng, cô nói đi là đi, có thể gọi là “Nói gì nghe đấy” đại diện cho ý thức tòa thành.      

Trong nháy mắt đã đến giữa tháng chín, thời tiết có dấu hiệu chuyển lạnh. Hoa Đình từ bên biên giới của Trung Châu đi ngang qua ranh giới của Thiên Hồ, chỉ cần bay trên không mấy ngày là có thể đến vị trí lúc đầu của Chu Nguyên.

Cách Chu Nguyên càng gần thì Hoa Đình càng khó bay, cùng một khoảng cách nhưng lại yêu cầu năng lượng gấp ba lần trước đó, cũng không biết nguyên nhân do đâu.

Ở đây Hoa Đình chỉ có thể bay vào ban ngày, nơi này ban đêm ma quỷ đặc biệt nhiều, mỗi tên đều cực kỳ hung hãn và còn có tinh thần đồng đội.

Anh phải huy động toàn bộ năng lượng tòa thành, tăng cường không khí trong tòa thành để chống lại sự tấn công của ma quỷ. 

Màn đêm như mực, khí đen trên mặt đất lẫn lộn, nồng đặc đến mức gần như có thể chảy ra nước.

Cơ thể con người màu trắng xanh, nửa thân dưới do khí đen tạo thành đang trộn lẫn vào trong khí đen. Tên quái vật với gương mặt và da thịt của con người trông vô cùng gớm ghiếc ngóc đầu dậy, tay giơ lên cao, móng vuốt lóe lên dưới ánh trăng, ý muốn kéo tòa thành đèn đuốc sáng chói trên đỉnh đầu ở trên không trung xuống.   

Cũng có một số ma quỷ đã làm như vậy.

Xung quanh đây có lượng lớn Vũ Kích, sau một hồi trao đổi ngắn gọn với đám ma quỷ, Vũ Kích lợi dụng chui vào sau bả vai của ma quỷ, hướng về phía trước bay lên, khí đen bao trùm.

“Hừ… Hừ hừ… Hừ…”

Mỗi khi một tên ma quỷ đụng vào hơi thở của tòa thành, trong không trung sẽ xuất hiện một gợn sóng nhợt nhạt, khiến Hoa Đình mất rất nhiều năng lượng tòa thành.

Một số người trên các khu nhà cao tầng sợ hãi mà nằm nép vào trong chăn, một số lại xuống tầng dưới để trốn cùng những người khác, cũng có người tự mình tìm nơi ẩn náu rồi ngồi xổm xuống. Tiếng thét không dứt của ma quỷ vang bên tai khiến ai nấy đều sợ hãi.

Tương đối mà nói thì ban đầu người đến từ Chi Giang rất nhiều, mỗi năm Chi Giang đều sẽ có thủy triều ma quỷ, quy mô không lớn bằng nhưng lại không khác biệt mấy.

Ninh Như Dã thậm chí còn nghĩ đến việc tìm một vị trí ở rìa hơi thở tòa thành, để phô trương sức mạnh của mình với đám thuộc hạ đang run bần bật kia. Dựa vào đặc điểm nhận dạng ma quỷ, anh ta đã giảng giải các loại ma quỷ cho bọn họ.

“Đừng sợ, những tên Vũ Kích đều đưa theo Du Hồn, chúng mang theo ma quỷ thì không thể nào tấn công chúng ta bằng móng vuốt được, chỉ có những tên ma quỷ đã được mang theo mới có thể tấn công. Chúng ta ở bên trong hơi thở tòa thành, trong tình huống không tìm được con mồi thì Du Hồn sẽ rất chậm chạp, căn bản không cần hoảng sợ đâu.”

Hai tay Ninh Như Dã chống nạnh cười hi hi: “Nhân cơ hội này, mở to hai mắt ra mà nhìn thật rõ dáng vẻ của ma quỷ đi, lỡ như thực sự gặp phải sẽ không bị dọa sợ thành bộ dạng như thế này nữa.”

Thuộc hạ của anh ta run lên, chậm rãi nhìn về phía ma quỷ.

Quả thực như Ninh Như Dã nói, Vũ Kích chỉ lấy mấy tên ma quỷ đang mang theo để đụng vào hơi thở tòa thành. Những tên ma quỷ bị mang theo ấy căn bản không biết chủ động tấn công hơi thở tòa thành, nhìn dáng vẻ cũng không mấy đáng sợ.

Hơi thở tòa thành tràn đầy ma quỷ, nhìn rất đáng sợ nhưng kỳ thật đều là hổ giấy. Mọi người dần dần lấy lại can đảm, tận dụng cơ hội quan sát cận cảnh ma quỷ.

Đột nhiên, một tia đỏ lóe lên trong đám khí đen.

“Màu đỏ, tôi hình như nhìn thấy ma quỷ màu đỏ.”

Ninh Như Dã nghe thấy vậy, nhất thời nhớ tới một loại ma quỷ: “Ủy Xà sao?”

Chỉ có Ủy Xà mới có hai cái đầu màu đỏ, trong số ma quỷ thuộc loại ma quỷ có bề ngoài rất dễ phân biệt. Anh ta tò mò nhìn xung quanh: “Ở đâu vậy, để tôi nhìn xem.”

Một người lắp bắp nói: “Ở… ở trên… ở trên đầu anh!”

Ninh Như Dã theo bản năng ngẩng đầu lên, chếch ở phía trước hơi thở tòa thành, tên ma quỷ với hai cái đầu đỏ đang nhìn anh cười đầy u ám.

Ủy Xà không hề dùng móng vuốt sắc nhọn tấn công, nó đung đưa nửa người bên dưới bằng khí đen rồi đụng thật mạnh vào hơi thở tòa thành. 

Ầm.

Sóng gợn lên từng cơn.

Ninh Như Dã tận mắt nhìn thấy hơi thở tòa thành giống như thủy tinh bị đập vỡ, những vết nứt từ từ xuất hiện.

Anh ta ở Chi Giang đã có kinh nghiệm đối phó với thủy triều ma quỷ, biết rằng đây là biểu hiện của sự thiếu hụt năng lượng tòa thành dưới sự tấn công của ma quỷ.

Hoa Đình như này là không thể chịu đựng nổi nữa rồi!

Anh ta hét lớn: “Đậu má, mau chạy đi…”

Mọi người chạy về phía trung tâm tòa thành.

Ủy Xả bắt đầu tấn công liên tiếp, Ninh Như Dã cảm thấy bản thân mình nghe thấy những tiếng răng rắc, nhưng rất nhanh những tiếng đó đã dừng lại.

Anh ta quay đầu lại nhìn, vết nứt đã biến mất.

Ủa?

Hoa Đình lại có năng lượng rồi sao?

*

Trong ngôi nhà đá, sắc mặt Vân Sâm tái nhợt. Bên ngoài ma quỷ tấn công rất đáng sợ, vì phải chống đỡ cuộc tấn công kích đó mà năng lượng của cô và Hoa Đình đều bị tiêu hao gần như sắp cạn.

Lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô đã sử dụng chiếc nhẫn năng lượng.

Chiếc nhẫn ruby đeo ở ngón cái của cô tỏa ra ánh sáng lung linh, khi năng lượng mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể cô thì biến thành dòng nước ấm áp.

Lấy không hết, dùng không cạn.

Vân Sâm nằm ngửa ở bên cạnh tượng thành của Tòa Thành Nát: “Rõ ràng đã chuẩn bị tốt tâm lý, không ngờ ban đêm ở đây còn nguy hiểm hơn so với ở bên kia.”  

Ý chỉ vị trí ban đầu của Hoa Đình.

Hoa Đình vẫn còn sợ hãi mà động lây leo, anh không quên dùng dây leo để vỗ về cô gái, trấn an đối phương cùng có cảm xúc lo lắng giống anh lúc này.

*

Hẻm núi ma quỷ.

Hạ Phong Niên dường như cảm nhận được điều gì đó, ông dừng nói chuyện với Uông Việt Niên, nhắm hai mắt để cảm nhận, sau đó chợt lộ ra vẻ khó tin.

Uông Việt Niên: “Anh Hạ, anh bị sặc nước miếng à?”

“Bảo cậu tám chuyện là để mỉa mai tôi đấy à?” Hạ Phong Niên ở phía dưới Chu Nguyên giương nanh múa vuốt, giống như Lão Vương Bát đang giãy giụa tại chỗ, ông nói: “Hành lý của cậu cũng rơi xuống rồi đúng không, nhanh lên, lấy cho tôi vài bộ quần áo đẹp.”

Uông Việt Niên hoang mang nhưng vẫn làm theo. Thường Hạ Phong Niên một ngày lên cơn ba lần, ông làm gì thì anh ta cũng không còn cảm thấy kỳ lạ nữa, anh ta chỉ cần làm theo lời dặn dò của Bùi Sinh Âm, khiến vị “Người có địa vị cao” này vui vẻ là được.

Hạ Phong Niên ở tại chỗ vuốt tóc của mình lại, làm kiểu tóc vuốt hết ra sau, có phải sẽ trông giống một người bố chín chắn hơn không? Giọng nói có phải cũng cần trầm hơn chút hay không, không thể tùy ý như thế này nữa chăng?

Hạ Phong Niên buồn phiền, nhưng cũng rất vui.

Viên đá trong lòng đang ở gần đây, con gái của ông đang ở gần đây, ông nghĩ bé con chắc chắn là đến tìm ông.   

Cảm động quá đi mất hu hu hu…

Phải chuẩn bị quà gặp mặt cho con bé, mấy ngón tay nhỉ? Mười ngón đi? Hay một cánh tay? Hay hai cánh luôn?

Uông Việt Niên cầm một bộ đồ chiến đấu quay lại thì thấy Hạ Phong Niên “Rắc” một tiếng liền bẻ gãy một cánh tay, ông ôm cánh tay đó vừa lắc lắc với anh ta vừa cười rạng rỡ: “Cậu cũng là người trẻ tuổi, cậu cảm thấy cái này làm quà tặng thì người trẻ tuổi có thích không?”

Uông Việt Niên: Đệt.

Miệng anh ta cứng đờ: “Anh Hạ, tôi cảm thấy người trẻ tuổi bình thường không nhận nổi món quà như thế này đâu.”  

Sắc mặt Hạ Phong Niên trầm xuống: “Cậu thì biết cái rắm gì.”

Uông Việt Niên: “…” Vậy còn hỏi tôi làm gì?

Hạ Phong Niên lại cảm thấy hạnh phúc, vừa rồi năng lượng nhè nhẹ từ viên đá hồi đáp lại cho ông biết, bé con không cần ông truyền năng lượng cho cũng lớn lên rất khỏe mạnh.

Ông cẩn thận cảm nhận dư vị năng lượng của bé con.

Năng lượng của bé con ít hơn một chút, còn không nhiều bằng năng lượng của móng tay hay sợi tóc của ông nữa, nhưng cũng là một viên đá nhỏ khỏe mạnh. Không xuống mặt đất nhưng lại trưởng thành như thế này cũng đã rất tốt rồi.

Ông vui vẻ cảm nhận lại năng lượng của con gái.

Hạ Phong Niên nghi ngờ nói: “Ủa?”

Trong lượng của bé con sao lại có mùi của tên ma ốm…

Đen đủi!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play