“Nó” là chỉ Tổ Mẹ của ma quỷ, lần đầu tiên Uông Việt Niên nghe cách gọi như vậy. Dù gì anh ta cũng là một Thành Quyến Giả đã trải sự đời, nên sau khi kìm sự sợ hãi ban đầu xuống thì sau đó mới bắt đầu dò hỏi chỗ mà mình chưa hiểu.
Dưới lòng đất yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng hít thở của Uông Việt Niên và Bùi Sinh Âm, thỉnh thoảng có cả tiếng sột soạt trong bóng tối đen kịt xung quanh và tiếng nhóp nhép như có một sinh vật gì đó đang gặm đồ ăn vậy.
Những tiếng động này nghe rất đáng sợ, đến nỗi Uông Việt Niên và Bùi Sinh Âm còn chẳng dám phát ra bất kỳ âm thanh dư thừa nào nữa, mãi cho đến khi Hạ Phong Niên nói: “Hai cậu cứ nói chuyện bình thường đi, ở độ sâu này ma quỷ không tới được đâu, bọn nó không có hứng thú với con người, không cần lo bị nó tấn công đâu.”
Hạ Phong Niên lại bồi thêm một câu: “Tôi cũng không biết nhiều về thứ ma quỷ này lắm đâu.”
Quả nhiên là Hạ Phong Niên biết rất nhiều thứ, Bùi Sinh Âm trả lời câu hỏi của Uông Việt Niên, nhưng chủ yếu là nói cho Hạ Phong Niên nghe thôi.
Bùi Sinh Âm: “Nó cần tìm một môi trường thuận lợi cho việc sinh sôi nhiều ma quỷ hơn, nhưng hơi thở tòa thành Cửu Châu chứa trong Chu Nguyên quá dày đặc, sẽ kìm hãm sự phát triển của nó.”
Tại sao anh ta lại biết những chuyện này, là vì Thần Kinh là ý thức tòa thành đầu tiên thức tỉnh, những chuyện mà anh ấy biết về Cửu Châu càng nhiều hơn… Hơn nữa chuyện đã trải qua rất nhiều năm, năm nào Thần Kinh cũng phái người đi thăm dò những nơi sâu trong lòng đất, rồi suy ra kết luận từ những manh mối ở đó.
Uông Việt Niên lẩm bẩm: “Tại sao Tổ Mẹ lại ở dưới lòng đất Chu Nguyên vậy, rõ ràng tòa thành đầu tiên xuất hiện ma quỷ… là Hoa Đình mà?”
“Không sai, tuy Tổ Mẹ của ma quỷ xuất hiện ở Chu Nguyên trước nhất, nhưng nơi ma quỷ thật sự xuất hiện là tòa thành Hoa Đình. Khi ấy Cửu Châu chứa rất nhiều tòa thành, Hoa Đình là tòa thành tương đối yếu nhất.”
Bùi Sinh Âm dùng ngón cái và ngón áp út đẩy kính lên, lòng bàn tay che đi sự thương tiếc thoáng qua trong mắt anh ta.
Hạ Phong Niên không nói lời nào, trông hệt như một tượng đá hình người, một khán giả trung thành.
“Làm sao có thể chứ? Tòa thành có kinh tế phát triển bậc nhất Cửu Châu khi ấy là…” Uông Việt Niên giơ tay ra đếm: “Hoa Đình, Bách Việt, Thần Kinh, Minh Đảo. Trong đó tốc độ phát triển của tòa thành Hoa Đình có thể nói là cực kỳ nhanh, còn rất nổi tiếng với nước ngoài cơ mà.”
Cuối cùng, Uông Việt Niên mờ mịt hỏi: “Vậy tại sao Hoa Đình lại là tòa thành yếu kém nhất của Cửu Châu thế?”
Bùi Sinh Âm lắc đầu nói: “Ma quỷ không phải con người, những gì chúng nhìn thấy không giống với con người. Tuy tốc độ phát triển kinh tế của Hoa Đình nhanh nhất, nhưng trình độ phát triển vật chất giáo dục nhân văn vẫn chưa theo kịp, văn hóa tòa thành sa sút rất rõ, tạo thành cơ hội hiếm có cho ma quỷ.”
Uông Việt Niên sửng sốt, anh ta lại lần nữa nghe thấy từ văn hóa tòa thành ở đây. Lần trước anh ta nghe được từ… Anh ta nhìn sang Hạ Phong Niên.
Văn hóa tòa thành rất quan trọng đối với ý thức tòa thành, mỗi một ý thức tòa thành đều rất thích tôn thờ văn hóa, Uông Việt Niên biết rất rõ điều này.
Nhưng đây là ở tận thế, là tình trạng sau khi ý thức tòa thành thức tỉnh mới có.
Bùi Sinh Âm tốt bụng giải đáp thắc mắc của Uông Việt Niên, anh ta nói: “Cũng giống như ý thức Cửu Châu, sau khi con người xây dựng nên Cửu Châu thì ý thức Cửu Châu đã tồn tại rồi. Mà sau khi phân chia các tòa thành ra thì ý thức tòa thành vẫn luôn tồn tại, một khi Cửu Châu gặp phải một cuộc khủng hoảng lớn, họ sẽ được đánh thức để bảo vệ Cửu Châu cho đến khi cuộc khủng hoảng lắng xuống.”
Mỗi lần ý thức Cửu Châu và tòa thành Cửu Châu xuất hiện thì khả năng đã có sẵn của họ cũng sẽ giảm hoặc tăng theo mức độ nguy cơ, giới hạn tăng có liên quan đến bối cảnh lịch sử và văn hoá của chính Cửu Châu.
Không chỉ có ý thức Cửu Châu, mà các quốc gia khác ở hành tinh Thales cũng có ý thức giống vậy. Nhưng số quốc gia sở hữu nền lịch sử lâu đời như Cửu Châu thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bùi Sinh Âm nói: “Văn hoá không phải một vật thể đã hình thành thì sẽ thay đổi. Căn cứ vào nền văn hoá liên tục được đổi mới và sự thay đổi theo từng thời đại, theo sự kế thừa của con người, trên cơ sở văn hoá hình thành nên các ý thức tòa thành lớn… Hoa Đình trong 12 năm, nền văn hoá mới không đủ sức chống đỡ sự ra đời của các ý thức tòa thành mới, nền văn hoá cũ bị quét sang một bên làm suy yếu đi ý thức tòa thành ban đầu, dẫn đến sự xâm lược thành công của ma quỷ.”
Giọng anh ta phát ra kéo theo một trận yên tĩnh.
Uông Việt Niên đau khổ nói: “Nếu lúc ấy có ai đó có thể chú ý đến…”
Hạ Phong Niên ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Coi như không phải là Hoa Đình thì cũng sẽ là tòa thành khác của Cửu Châu thôi, mà dù cho không phải là tòa thành khác của Cửu Châu thì cũng sẽ là quốc gia khác. Nếu ma quỷ đã có thể chui ra từ mặt đất, điều đó có nghĩa là con người mấy người vốn đã đi vào con đường chết rồi.”
Ông không đợi hai người kịp phản ứng, đã cầm những mảnh vỡ từ tượng Cửu Châu mà Bùi Sinh Âm đưa cho ông lên.
“Tám nhảm đến đây là kết thúc, giờ nói cho tôi biết nên sử dụng nó thế nào đây.”
Tài năng tòa thành chỉ có ý thức tòa thành, Thành Quyến Giả và Cửu Châu mới rõ về nó, còn Hạ Phong Niên thì không biết cách sử dụng nó.
Sau khi Bùi Sinh Âm giải thích sơ lược xong, Hạ Phong Niên bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ông dán viên đá nhỏ lên mặt đất của Chu Nguyên, đầu ngón tay phát ra một ít năng lượng, chỉ một chút ít ỏi thôi, nhưng không gì sánh được.
Viên đá thoáng chốc bay màu xám đi, trở nên giống một miếng ngọc bích hơn.
Sau khi nó được tiếp thêm năng lượng, một tấm bản đồ Cửu Châu phẳng xuất hiện trên không trung, các toà thành lớn được ngăn cách nhau bởi các nét đứt đơn giản.
Hạ Phong Niên tìm thấy vị trí tương ứng với Hoa Đình trên bản đồ, ông tức tối nói: “Lớn cái cục cứt chim á, khó chấm thấy bà.”
Bản đồ hình chiếu rất nhỏ, chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay cộng lại. Cửu Châu thì rất lớn, còn Hoa Đình chỉ chiếm một chấm nhỏ trên bản đồ.
Hạ Phong Niên cực kỳ cẩn thận, ông dùng đầu ngón tay chấm một cái nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, cuối cùng cũng chạm được đến Hoa Đình.
Bùi Sinh Âm và Uông Việt Niên ở một bên tò mò quan sát.
Kiểu cần năng lượng để kích hoạt như những mảnh vỡ của tượng Cửu Châu này, chỉ có ý thức tòa thành và thứ không phải con người như Hạ Phong Niên mới có thể sử dụng nó được.
Viên đá phát ra ánh sáng mờ rồi bỗng sáng bừng lên, như bao trùm lên cả tòa thành.
Uông Việt Niên vừa mong chờ vừa kích động, anh ta sắp được thấy tòa thành di chuyển rồi sao?
Nửa phút trôi qua.
Một phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Qua nửa tiếng luôn rồi…
Tòa thành được ánh sáng bao trùm, không hề động đậy tí nào.
Hạ Phong Niên thu năng lượng đang vận chuyển về rồi vứt viên đá cho Bùi Sinh Âm, cạn lời nói: “Tài năng của tòa thành Hoa Đình là di chuyển thật à? Sau khi bắt chước tài năng của cậu ta xong sao lại không có phản ứng gì thế này.”
Bùi Sinh Âm trầm tư giây lát rồi nói: “Cũng có thể là bắt chước chưa thành công, tài năng tòa thành Hoa Đình có lẽ còn cần các điều kiện khác nữa…”
Có thứ gì đó trong lòng bàn tay, anh ta cúi đầu nhìn thử, một mầm xanh thế mà lại mọc từ dưới đáy viên đá.
Mầm xanh mọc ra hai chiếc lá, nó đung đưa vươn lên, theo lòng bàn tay mà mò lên ngón tay, quấn lấy những ngón tay rồi bò lên trên.
Là một mầm dây leo nho nhỏ, dường như ngắt một cái là có thể bẻ gãy nó ngay.
Dây leo mới nhú xanh tươi mọng nước, nó dần trở nên cứng cáp hơn, bên phần rễ mọc ra những cụm lá, cây lá rung rinh làm rơi xuống vài chiếc lá.
Chiếc lá được một đôi bàn tay trắng ngần nhưng đầy vết sẹo nhặt lên rồi đặt nó lên chiếc bàn gỗ bên cạnh.
Lá trên bàn chất lên rất nhiều, không chỉ có lá mà còn có cả cánh hoa lẫn trong lá, chất thành đống như ngọn núi nhỏ.
Vân Sâm nhìn chằm chằm đống lá này, mặt cô không có biểu cảm gì.
Dây leo bên cạnh với dáng đứng như con người thì thở dài, mặt đầy vẻ sầu não, Phiêu Bạt quả là một tài năng tòa thành không đáng tin mà.
Đây là lần di chuyển đường dài đầu tiên của Hoa Đình, nhưng anh lại không ngờ rằng nếu mình di chuyển trong thời gian dài sẽ làm tăng tốc độ phát triển và héo úa của dây leo, cũng tức là bị rụng lá.
Trong thành rụng mà ngoài thành cũng rụng, phần dưới tòa thành toàn là dây leo của anh.
Lá và cánh hoa rụng cả đoạn đường, nếu cầm kính viễn vọng nhìn từ Hoa Đình cũng có thể thấy những nơi họ đi qua toàn là tầng tầng lớp lá hoa dày trên đất.
Như sợ là người khác không biết là họ đã đi ngang nơi đây vậy.
May là việc rụng lá chẳng có ảnh hưởng gì với anh, trời vừa sáng Hoa Đình đã từ bỏ tốc độ trôi chậm như rùa của ban đêm và bắt đầu di chuyển với tốc độ cao trở lại.
Đến giữa trưa, Hoa Đình nói với Vân Sâm đang tập luyện: “Đã đến Trung Châu rồi.”
Trung Châu mà anh nói không phải là Trung Châu về mặt địa lý lúc trước khi tận thế, mà là khu vực nơi bản chính tượng thành Trung Châu toạ lạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT