-...
Chung Kỳ cùng Tiêu Chân hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Vũ Thần.
- Vậy là, xong rồi đó hả?
Chung Kỳ nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn nói hết câu.
Tiêu Chân cũng nghi hoặc nhìn Vũ Thần, nếu cậu không nhầm thì đây là kiệt tác của Vũ Thần a.
"Bíp bíp"
Điện thoại Vũ Thần bỗng nhiên vang lên, kéo hai con người còn đang suy nghĩ sâu xa kia về hiện thực.
- Vũ Thần nghe.
"- Alo anh yêu ơi, em bị một đám người bắt cóc bất thành, anh đến đón em được không?"
Một giọng nữ đầy quen thuộc vang lên đầu bên kia điện thoại, đáng thương nỉ non.
- A... Anh đến ngay đây.
Vũ Thần không nhịn được nổi da gà.
"- Vâng, yêu anh."
Diễn rất tròn vai a, Vũ Thần không nhịn được cảm thán.
- Đi thôi.
Vũ Thần tắt điện thoại, hướng hai người nói.
- A? Đi đâu cơ?
Chung Kỳ ngơ ngác, vẫn còn chưa load kịp.
- Ngốc, không nhận ra giọng nữ hồi nãy rất quen à?
Tiêu Chân nhìn Chung Kỳ đầy khinh bỉ.
- A?
Chung Kỳ vẫn không hiểu.
- Chuyện đó để sau đi, đến đó mày cứ nhìn hai tao mà hành động là được.
Vũ Thần lắc đầu, nhanh chóng kéo hai người đi.
- Mạnh Trân!
Vũ Thần thở dốc, như thể mới gấp gáp chạy tới vậy.
- Anh yêu!
Liễu Mạnh Trân cũng hợp thời chạy tới nép sát vào người cậu, bả vai không nhịn được run run lên.
Vũ Thần lấy áo khoác của người ông kia ra rồi phủ áo khoác của mình lên người cô, vỗ vỗ lưng ra vẻ dỗ dành cô.
- Cảm ơn chú đã giúp bạn gái cháu.
Vũ Thần đưa áo khoác cho người đàn ông trung niên, gật đầu cảm kích ông.
- Chuyện nên làm mà. Không có chuyện gì thì chú đi trước đây.
Người đàn ông trung niên xua xua tay, rồi nhanh chóng đi mất.
- Cảm ơn mọi người nhiều lắm.
Vũ Thần cũng quay sang mọi người xung quanh, nói lời cảm ơn.
Mọi người tỏ vẻ điều là chuyện nhỏ, trước khi đi còn nhỏ giọng khen cậu là một thanh niên tốt.
Vu Thần căng mặt nhịn cười kéo Liễu Mạnh Trân đang úp mặt vào lòng ngực của mình rời đi, đến khi xác nhận không có ai nữa thì cậu nhịn không được phì cười.
- Em không đi làm diễn viên thật là một thiệt thòi của nghề này a.
Vũ Thần cảm thán.
- Hừ, nếu không phải thời điểm nhạy cảm này các anh còn dám chạy ra ngoài, em có cần phải khổ sở như thế này không cơ chứ!
Liễu Mạnh Trân nhanh chóng rời khỏi lòng ngực Vũ Thần, lấy gương ra sửa lại lớp trang điểm của mình, tức giận trừng cậu một cái.
- Rồi rồi, là lỗi của bọn anh, Tiền lương tháng này của em tăng gấp đôi nhé?
Vũ Thần gật gật đầu, thanh khẩn nhận lỗi.
- Vậy còn nghe được.
Liễu Mạnh Trân nghe thấy vậy, rất nhanh liền bỏ qua cho cậu, nở một nụ cười vui vẻ.
- Là mày gọi Mạnh Trân đến đến hả?
Rốt cuộc bộ não của Chung Kỳ cũng hoạt động trở lại.
- Ừ, dù sao cũng không thể để bọn kia theo chúng ta mãi như thế được. Vậy thì phải giùm cách đuổi chúng đi a.
Vũ Thần gật đầu, khẳng định lại lời nói của Chung Kỳ.
- Bây giờ chúng ta về chứ?
Tiêu Chân nhàm chán đứng bên cạnh, hỏi.
- Về thôi, chờ sau khi giải quyết được vụ này rồi tiếp tục vậy.
- Ò.
Mặc dù hơi không cam lòng, nhưng Chung Kỳ biết bây giờ không phải thời gian có thể làm rộn.
Mấy ngày sau, cuối cùng tin tức mà bọn cậu vẫn lo lắng cũng truyền tới.
- Tăng giá cổ phiếu để thu mua công ti chúng ta à?
Chung Kỳ lật lật tài liệu mà Liễu Mạnh Trân vừa đưa đến khi nãy, kinh ngạc hỏi.
- Không ngờ chúng lại sử dụng phương thức phổ thông này.
Tiêu Chân bên cạnh cũng cảm thán.
- Yên tâm đi, đây chỉ là mở đầu mà thôi. Bọn họ không nhân từ đến mức dùng thủ đoạn quan minh chính đại để đối phó với chúng ta đâu.
Vũ Thần thì lại không cùng suy nghĩ với hai người.
- Vậy, tiếp theo chúng sẽ làm gì?
Chung Kỳ tò mò hỏi.
- Nhẹ thì tố cáo chúng ta rửa tiền, đùng quy tắc ngầm, trốn thuế,... Nặng thì sẽ tìm cách niêm yết công ty chúng ta rồi đưa lên sàn đấu giá.
Vũ Thần mở tin nhắn ra, đọc một lèo cho hai người kia nghe.
-... Tin tức từ người kia của mày à?
Tiêu Chân mắt cá chết nhìn Vũ Thần.
- Ừm, bên kia không biết Lục Hàm là bạn trai của tao nên mời anh ấy tham gia chào vụ này.
- Điệp viên cao cấp a.
Chung Kỳ cảm thán.
- Hì hì.
Vũ Thần hướng tới hai người, nở nụ cười.
Ngay sau tin thu mua, một loạt các tin tức nói công ty bọn cậu trốn thuế, rửa tiền, sử dụng quy tắc ngầm, chèn ép người mới,... Lan tràn mạng mẽ trên diễn đàn mạng. Đến mức, công ti của cậu bị ngừng tất cả các hoạt động, các nghệ sĩ của công ty cũng bị bên đối thủ cho người đào đi.
- Vậy là giờ chúng ta trở thành người thất nghiệp rồi hả?
Chung Kỳ ôm lấy thùng giấy đựng đồ vật của mình, đứng trước công ty cảm thán.
- Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Tiêu Chân lười biếng vươn người một cái, giọng nói tràn đầy vui vẻ.
- Phải đó, không cần mỗi sáng phải dậy sớm đi làm nữa, mày nên vui mới phải.
-... Bọn mày lạc quan quá ha?
Chung Kỳ cạn lời, bất lực nhìn hai người kia.
- Dù sao cũng chưa đến thời gian có thể phản công, vậy không bằng dứt khoát coi nó như một kì nghỉ cho bản thân đi.
Vũ Thần vỗ vỗ vai Chung Kỳ, an ủi.
- Thần Thần.
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng bọn cậu.
- Lục Hàm? Sao anh lại đến đây?
Vũ Thần chừa nghe thấy giọng nói kai thì ngay lập tức chạy đến trước mặt anh, ngước mắt kinh ngạc nhìn anh.
- Anh đến đón em.
Lục Hàm mỉm cười, chỉnh chỉnh lại phần tóc bị rối lên khi chạy tới của cậu.
- Công việc của anh rất bận mà? Em tự mình đón xe về cũng được.
Vũ Thần nhịn không được cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng không khỏi lo lắng.
- Để sau cũng được mà, em quan tọng hơn nhiều.
- Hừ.
Vũ Thần tạc mao hừ lạnh một cái rồi úp mặt vào lòng ngực anh, lỗ tai bắt đầu đỏ ửng lên.
- Để tôi tiễn hai người một đoạn?
Lục Hàm xoa đầu cậu, mỉm cười đầy cưng chiều. Anh hướng đến hai người trước mặt, lên tiếng.
- Không cần, lát nữa sẽ có người đến đón chúng tôi.
Lần thứ hai gặp mặt, Tiêu Chân vẫn không cho Lục Hàm sắc mặt dễ coi.
- Phải đó, Khả Hưng sắp đến rồi. Hai người đi trước đi.
- Vậy hẹn gặp lại.
- Gặp lại sau a.
Vũ Thần quay sang tạm biệt hai người, rồi nhanh chóng cùng Lục Hàm rời đi.
- Em muốn về nhà hay đến công ty cùng anh?
Lục Hàm mở nắp chai nước, đưa qua cho Vũ Thần.
- Có thể theo anh đến công ty á?
- Em là chồng anh, không cho em đến thì ai mới đến được đây? Hửm? "Vợ" anh à?
Lục Hàm ghé sát vào tai cậu trầm giọng nói, khiến cả người cậu nhũn hết cả lên.
- Anh đừng nói bậy! Ai là vợ anh chứ!
Vũ Thần tạc mao trừng đôi mắt ánh vết nước, tức giận nói với Lục Hàm.
- Ăn cái của anh nhiều như vậy rồi mà còn không chịu thừa nhận sao? Hửm?
Lục Hàm đưa tay xoa xoa bụng dưới của cậu, tiếp tục trêu đùa.
- Đừng!
Vũ Thần lo lắng nhìn tài xế đang chăm chú lái xe ở ghế trước. Lục Hàm thấy thế liền hạ kính cách âm xuống, nỉ non bên tai cậu.
- Ngoan, cho anh hôn một lát nào Thần Thần.
Nói rồi Lục Hàm cúi đầu xuống gặm lấy bờ môi của Vũ Thần, bắt đầu cuộc tiến công của mình.
Vũ Thần không thể làm gì khác, ngoan ngoãn để anh hôn đến mơ màng, xe dừng lại lúc nào cũng không hay.
- Tại anh hết đó!!!
Vũ Thần liếm liếm bờ môi bị gặm đến sưng vù lên, tức giận đá lên ống quần của Lục Hàm một cái.
- Ngoan, không xấu hổ. Người khác không biết đâu.
Lục Hàm xoa xoa bờ môi của cậu, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
Vũ Thần theo phản xạ lui lại phía sau, ngay lập tức bị anh ôm lấy tiếp tục hôn. Cậu khóc không ra nước mắt, chỉ mới cách nhau mấy tiếng, anh đừng đói khát như vậy chứ!!!
Thế là quãng đường chỉ tốn 10' đi xe, bây giờ còn phải cộng thêm 15' hôn môi trên xe, Lục Hàm mới quay lại phòng làm việc của mình.