Những ngày tiếp theo, Vũ Thần như có như không nhắc tới cụm từ lạ mà cậu nhớ được trong giấc mơ kia trước mặt Lục Hàm, sau khi xác nhận anh không hề nhớ gì về kiếp trước, nỗi bất an trong cậu cũng dần tiêu tán đi.
Không rõ có phải là do tâm lý hay không, từ khi Vũ Thần mơ thấy kiếp trước kia, nỗi hận của cậu đối với người khác cũng giảm đi rất nhiều. Ít nhất bây giờ khi gặp lại đám người nhà của cậu, cậu vẫn có thể cười nhạt với họ một cấu a.
- Hừm, Vũ Thần này, nhà mày cho mày ăn cái gì mà mày càng ngày càng đẹp ra thế hả?
Chung Kỳ chọt chọt gò má được nuôi đến đỏ hồng căng mịn của cậu, đầy ngưỡng mộ nói.
- Có à? tao cũng không rõ nữa. Là do dạo gần đây tâm tình tốt nên mới thế chăng?
Vũ Thần đưa tay sờ thử, không thấy có gì khác biệt, cười cười trả lời Chung Kỳ.
- Haizzz, tao thì đang lo đến mất ăn mất ngủ, mày thế mà tâm tình lại tốt á?
Chung Kỳ tức giận dí dí trán cậu.
- Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh được, mày lo lắng quá làm gì. Với cả, những gì nên làm thì chúng ta cũng làm hết rồi, bây giờ mày có lo lắng cũng có làm được gì đâu.
Vũ Thần nghiêng đầu né ngón tay của Chung Kỳ, bình tĩnh trả lời.
- Biết là vậy nhưng...
- Cùng lắm thì chúng ta bán công ty đi, rồi lấy tiền đi du lịch khắp thế giới cũng ổn đó chứ.
Tiêu Chân đưa tay đẩy đẩy lại gọng kính, nghiêm túc đáp, suy xét đến tính khả thi của việc vừa đề nghị.
- Có lý nhỉ? Dù sao thì bán công ty tước khi bị thu mua không phải người có lợi sau cùng là chúng ta à?
Hai mắt Chung Kỳ ngay lập tức tỏa sáng, nóng rực nhìn Tiêu Chân.
- Này này, đừng có mà như sẽ bán công ty đến nơi thế. Dù sao đó cũng là phương án bị động, không đến mức cùng đường thì sẽ không sử dụng đâu.
Vũ Thần bất lực nhắc nhở Chung Kỳ.
- Ồ.
Chung Kỳ đáp lại cực kỳ mơ hồ, khiến Vũ Thần không rõ là cậu đã hiểu chưa hay là đang mưu tính để thực hiện kế hoạch đó.
- Nay mày không làm việc à Tiêu Chân?
Nhìn Tiêu Chân vẫn còn đang thảnh thơi ngồi trong phòng cậu uống trà, Vũ Thần khôn nhịn được thắc mắc.
- Dù sao cũng toàn công việc giấy tờ, không làm nữa.
Tiêu Chân lười nhát đáp lại.
- Hay ba chúng ta đi chơi đi? Dù sao cũng lâu rồi tao vẫn chưa đến khu vui chơi a!
Chung Kỳ ngay lập tức hồi hồn, hứng khởi hướng Vũ Thần và Tiêu Chân đề nghị.
- Cũng ổn, dù sao lâu rồi tao cũng chưa chơi bowling, có chút nhớ a.
Tiêu Chân gật đầu, hoài niệm.
- Vậy chúng ta đến siêu thị gần trường đại học của mình đi, sẵn tiện đến gom góp xem còn dấu vết gì của bọn mình hồi đó không.
Vũ Thần cũng hào hứng đáp lời.
- Đi thôi.
Tiêu Chân đứng dậy vươn người một cái, đi về phía cửa. Chung Kỳ cũng hào hứng đi theo sau.
- Này, chờ tao với chứ?
Vũ Thần dở khóc dở cười nhìn hai thằng bạn của mình, nhanh tay tắt máy tính đi rồi đuổi theo.
- Nè nè, đi chơi bắn súng trước đi.
Vừa đi đến nơi, Chung Kỳ ngay lập tức kéo Vũ Thần và Tiêu Chân vào chỗ bắn súng.
- Trò mới này, chúng ta vào thử đi.
- Bowling nè, chúng ta vào đi.
- Nè nè...
-...
Sau hai tiếng đi loanh quanh khắp khu vui chơi, hiện tại ba người trong bộ đồ vet đầy sang trọng đang lười nhác đứng dựa vào một góc tường ăn kem, kéo theo không ít ánh mắt khó hiểu nhìn các cậu.
- Chỉ ăn kem thôi mà, có cần nhìn dữ vậy không chứ?
Chung Kỳ vừa đi vừa lầm bầm.
- Vấn đề ở đây không phải là ăn kem.
Vũ Thần đưa tay tháo lỏng cà vạt, xoăn ống tay áo lên để dễ bề hoạt động, lắc đầu.
- Cốt lõi là do trang phục của chúng ta quá nổi bật.
Tiêu Chân cũng cởi áo khoác ra, vắt lên cánh tay mình.
- Vậy chúng ta chơi nữa không?
Chung Kỳ chu môi, không vui.
- Có người theo dõi. Chúng ta kiếm chỗ khác đã.
Tiêu Chân liếc mắt nhìn về hướng của đám người bám theo nãy giờ, hạ thấp giọng nói.
- Không phải người của Khả Hưng?
Vũ Thần cũng chú ý đến đám người đó từ nãy, nhưng cậu cứ nghĩ đó là người của Khả Hưng phái đến để bảo vệ cho Chung Kỳ.
- Không có, lúc sáng Khả Hưng bảo vơi tao công ty anh ấy có đơn hàng lớn nên thiếu người, anh ấy dặn tao là hôm nay đừng có đi ra ngoài một mình.
Chung Kỳ lắc lắc đầu, thuật lại lòi của Khả Hưng.
- Vậy chúng ta tìm chỗ nào đông người trước đã.
Sau đó ba người như không có chuyện gì tiếp tục cười đùa với nhau, lẳng lặng đi đến đường lớn.
- Là người của Mục Hoài An?
Thấy có vẻ đã an toàn, Tiêu Chân lên tiếng hỏi.
- Tuy không đến 100%, nhưng ít nhất cũng 80%.
Vũ Thần phân tích.
- Không phải chuẩn bị đến đại hội bầu cử rồi à? Sao thời điểm này hắn còn dám hành động lộ liễu như vậy?
Chung Kỳ nhíu mày, khó hiểu hỏi.
- Không rõ lắm. Nguyên nhân, mục đích, kết quả của hắn bây giờ vẫn còn là một bí ẩn. Điều bây giờ chúng ta có thể làm là không để hắn thực hiện được kế hoạch của hắn mà thôi.
Vũ Thần lắc lắc đầu, cậu đứng tựa vào một bức tường, nhìn đám người kia vẫn cố chấp đứng đấy, trả lời.
- Hắn định bắt chúng ta để uy hiếp Khả Hưng chăng?
Chung Kỳ nghi hoặc.
- Nếu để lộ ra thì không phải được nhiều hơn mất à?
Tiêu Chân phản bác suy nghĩ của Chung Kỳ.
- Này thì chưa chắc, nếu như chú hắn không biết kế hoạch của hắn, thì với cái bộ não phát triển không được bao nhiêu của hắn, điều này hoàn toàn có thể.
Vũ Thần lại không cho là vậy, phân tích.
- Quên mất hắn là bùn nhão.
Tiêu Chân cũng hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của cậu.
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Chung Kỳ nhàm chán gẩy gẩy cục đá dưới chân, hỏi.
- Cách tốt nhất là nên trở về công ty, nhưng...
Vũ Thần ngập ngừng.
- Ai biết được tên điên kia có ra lệnh chặn đầu xe lại bắt chúng ta hay không?
Tiêu Cân giúp Vũ Thần nói hết nửa câu còn lại.
- Vậy không phải tình thế hiện tại của chúng ta là tiến thoái lưỡng nan à?
- Cũng có thể nói như vậy a. Nhưng ai biết đâu được!
Vũ Thần nhún nhún vai, vẻ mặt mong chờ nhìn vào đám người kia.
- Là sao ch...
Chung Kỳ còn chưa kịp nói hết câu, bên kia bỗng huyên náo hết cả lên.
- Ai đó cứu tôi với!!!
Một cô gái từ đằng sau đám người theo dõi chạy vọt đến bên một ông chú trung niên bên đường.
- Cháu sao vậy?
Người đàn ông trung niên thấy áo ngoài của cô gái bị rách ra, vội vàng cởi áo khoác của mình trùm lên người cô.
- Bọn... Bọn người đó định bắt cóc cháu!
Cô gái nhịn không được cả người run rẩy hết cả lên.
- Cháu đừng sợ, có chú ở đây rồi.
Người đàn ông trung niên vỗ vai an ủi cô gái ấy, xong rồi nhanh chóng nói với đám người những người đang hóng chuyện xung quanh.
- Cô gái này bị đám người kia bắt cóc. Ai gọi cảnh sát giúp tôi với.
- Biết ngay đám người kia chẳng tốt lành gì mà, tôi thấy chúng đứng đấy từ nãy tới giờ rồi đó, chắc là đang chờ đồng bọn tới đây mà.
Một dì nghe thấy thế, nhanh chóng xen vào.
- Phải đó phải đó, tôi cũng cảm thấy khả nghi lắm, ai đó gọi cho cảnh sát đi.
Bạn của dì cũng lên tiếng.
Nhìn đám đông đang xì xầm, ánh mắt bất thiện nhìn mình, đám người theo dõi rốt cuộc cũng nhận ra điều gì đó bất ổn.
- Bọn tôi không phải người bắt cóc!
Sau khi nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, những tên theo dõi oan ức kêu lên.
- Nếu không phải bắt cóc thì mấy cậu đứng đây nãy giờ làm gì? Không phải các cậu định chờ xem có đứa trẻ nào đi qua rồi tóm lấy đó chứ? Thật sự quá đê tiện mà.
Một bà cô nhập vai phân tích, nhịn không được mắng một tiếng.
- Phải đó, bây giờ là giờ hành chính, mấy thanh niên các anh còn không đi làm mà tụ tập ở nơi đây làm gì chứ?
Mọi người xung quanh người một tiếng, tôi một tiếng, nói đến đám người theo dõi không còn cách nào khác lấy dao ra đe dọa mọi người rồi nhanh chóng rời đi.