- Chồng ơi!
Không chỉ riêng Vũ Thần mà cô ý tá cũng bị lời nói cùng hành động của anh làm cho ngơ ngác.
- Khụ. Lát nữa cậu hãy đưa anh ấy đến phòng chụp x quang để chụp ảnh xét nghiệm nhé!
Vội họ khan vài cái để che giấu nét cười của mình, cô y tá nhẹ nhàng gật đầu với cậu rồi dặn dò. Nói xong liền nhanh chóng chuồn khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa giúp hai người.
Vũ Thần vẫn đang trong trạng thái tê liệt, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây. Cậu bị người khác chuốc thuốc, giữa đường chạy trốn thì bị đụng phải anh này, vậy thì từ đâu mà cậu lòi ra một người vợ như thế này được? Đã thế còn là người cậu đụng phải nữa chứ!
Vũ Thần hồi thần liền dùng sức đẩy con koala khổng lồ đang treo cứng trên người cậu ra, cau có nói.
- Tôi không phải chồng anh! Anh nhận nhằm người chơi rồi!
'Bình tĩnh, bình tĩnh, anh ta là người bị mày đụng phải, không thể nổi giận, kiềm chế, kiềm chế'
Vũ Thần âm thầm làm công tác khuyên nhủ cho mình. Có trời mới biết một người khiết phích như cậu sau khi nhận ra áo của mình toàn nước mắt nước mũi, cậu có bao nhiêu phần muốn tát văng người trước mặt a.
Mắt anh ngân ngấn nước mắt, tủi thân nhìn cậu, nước mắt lại tiếp tục rơi lã chã.
- Hức hức! Chồng! Không muốn, không muốn chồng ghét bỏ anh! Hức! Anh hứa hức, anh hứa anh sẽ ngoan mà! Chồng đừng ghét bỏ anh...
Anh vừa nức nở vừa nắm chặt lấy góc áo của cậu, hai mắt vì khóc mà đỏ hết cả lên. Dù khóc đến thở không ra hơi cũng không chịu buông cậu ra.
Vũ Thần nhìn bộ dạng khóc đến thương tâm của anh, âm thầm khinh bỉ bản thân thiếu nghị lực. Đưa tay vuốt lưng để anh nhuận khí, nhẹ giọng nói.
- Ng... Ngoan. Tôi không có ghét bỏ anh.
- Thật không?
- Thật mà!
Cảm giác lừa người như thế này chẳng dễ chịu chút nào cả a!
Khẽ thở dài nhìn con người đang quẹt nước mắt nước mũi vào áo mình kia, không hiểu sao nhìn anh như thế này cậu lại không chút chán ghét nào nữa. Quái lạ, chẳng lẽ bệnh khiết phích của cậu vì chuyện này mà khỏi rồi?
- Được rồi
Thời gian không sai biệt lắm, cậu chỉnh sửa lại quần áo cho cả hai rồi đưa anh đi làm kiểm tra.
Đứng ngoài cửa, Vũ Thần kể lại sơ bộ tình trạng của anh cho bác sĩ.
- Tuy không chắc chắn, nhưng có lẽ là rối loạn kí ức cưỡng chế. Trong thời gian này, cậu chú ý đừng để bệnh nhân kích thích quá độ, nếu không sợ là sẽ ảnh hưởng đến não bộ của bệnh nhân.Về trường hợp này, có lẽ cậu cần phải đưa cậu ta đến sở cảnh sát để tìm người thân cho anh ta rồi.
Bác sĩ nghe thấy thế liền thở dài, lên tiếng khuyên nhủ. Không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến mức này.
- Vậy anh ta có nhớ mình là ai không bác sĩ?
- Có lẽ vẫn nhớ, chỉ là một phần kí ức bị rối loạn nên mới nhận nhằm người.
Vũ Thần xoa xoa mu bàn tay của mình, ánh mắt ngập tràn sự rối rắm nhìn cánh cửa phòng x quang kia.
- Chồng ơi!
Cánh cửa vừa mở ra, một con koala khổng lồ cấp tốc treo lên thân mình Vũ Thần. Tuy có hơi cứng người nhưng Vũ Thần không có đẩy anh ra khỏi người. Gật đầu với bác sĩ, Vũ Thần bắt đầu công cuộc đem con người to lớn kia kéo về phòng.
Vừa chỉnh lại chăn trên người anh, Vũ Thần vừa lên tiếng hỏi.
- Mà này, anh tên gì thế?
- Hửm? Anh tên là Lục Hàm! Chồng không nhớ tên anh à?
- Ừ, bây giờ thì nhớ rồi.
Nói rồi đưa tay lên xoa xoa cái đầu bông bông xù xù màu nâu kia. Lục Hàm... Hưm, cái tên này sao nghe quen quen ấy nhở?
- Anh có đói bụng không? Chồng đi mua chút gì cho anh ăn ha?
- Hưm... Chồng đi rồi nhớ về sớm nhá!
Lục Hàm ngồi trên giường vẫy vẫy tay với Vũ Thần, khi bóng người của cậu đã đi khỏi thì trong mắt anh bỗng loé lên một ý cười nhàn nhạt.
Thật sự thì Vũ Thần chỉ lấy cớ để rời khỏi phòng. Cậu lái xe đi thẳng đến một đồn cảnh sát gần đó, trình báo mọi việc. Vậy nên, khi trở về, sau lưng Vũ Thần còn có hai con người nghiêm nghị trên người mặc cảnh phục.
Lục Hàm vừa nghe thấy tiếng động liền quay người lại, nhưng khi thấy hai con người sau lưng cậu thì ngơ ngác nhìn cậu.
- Xin chào, chúng tôi muốn lấy một số thông tin để tìm người nhà cho anh. Xin hỏi, anh có nhớ mình là ai? Nhà ở đâu không?
Một viên cảnh sát ôn hoà ngồi xuống đối diện anh lên tiếng.
- Tôi là Lục Hàm. Tôi là cô nhi, người thân duy nhất của tôi chỉ có chồng tôi thôi. Nhưng tại sao mấy người lại muốn tìm người thân của tôi? Rõ ràng tôi có người nhà rồi mà?
Lục Hàm nghi vấn nhìn Vũ Thần, rồi lại nhìn viên cảnh sát hỏi.
- A không, không có gì đâu. Vậy chúng tôi xin phép về trước, thứ lỗi vì đã làm phiền.
Viên cảnh sát thần sắc phức tạp nhìn anh, rồi quay đầu nháy nháy với Vũ Thần.
- A! Để tôi tiễn hai người.
Vừa khép cửa lại, viên cảnh sát liền nói với cậu.
- Tình huống này chúng tôi cũng không thể làm gì khác. Nếu có thể, chúng tôi mong cậu có thể thu lưu anh ấy đến khi anh ấy khỏi.
- Ừ, tôi biết rồi. Làm phiền hai anh rồi.
- Không có gì. Đây là trách nhiệm của chúng tôi.
Nhìn bóng lưng rời đi của hai viên cảnh sát, cậu âm thầm nhíu mày. Sao cậu cứ có cảm giác quái quái thế nào ấy nhỉ? Mà quên mất, sao cậu lại quên nói với cảnh sát về vụ việc của Mục Hoài An a! Đập đập trán, thôi bỏ đi, dù sao cảnh sát cũng không làm gì được hắn, có báo cũng như không.
- Lục Hàm, chúng ta xuống căn tin đi. Hồi nãy tôi quên mua cơm mất.
Quên đi, có thực với vực được đạo, giải quyết cái bụng trước đã.
- Chồng hồi nãy là định đuổi anh đi?
Lục Hàm cúi đầu, âm trầm nhỏ giọng nói.
- A! Không, không phải! Tôi đã nói không ghét bỏ anh rồi mà? Tôi chỉ muốn tìm người nhà của anh thôi...
Không hiểu sao cậu có chút chột dạ. Tuy việc làm của cậu là đúng nhưng dù sao anh cũng đang bị bệnh, làm thế thì hình như không được nhân tính lắm thì phải...
- Nếu muốn biết thì cứ hỏi anh. Anh từ nhỏ đã là cô nhi, là tự tay viện trưởng nuôi dưỡng anh. Đến tận bây giờ anh cũng không biết cha mẹ mình có còn đang sống hay không nữa.
Lục Hàm nở nụ cười giễu cợt, từ khi có nhận thức, anh đã nhận biết được anh là bị người khác cố ý bỏ rơi, là một cô nhi không cha không mẹ. Mà cho dù có, chắc cũng như không mà thôi.
Vũ Thần nhìn nụ cười của anh, tim bỗng nhói lên một cái. Sau đó, cậu bỗng nhiên ôm chầm lấy anh, nhẹ giọng an ủi.
- Không sao cả, không phải dù không có họ, anh vẫn có thể sống đến bây giờ đó sao?
Lục Hàm buồn cười, khó chịu do nhớ lại những chuyện không tốt lập tức biến mất. Vòng tay qua ôm lấy eo cậu.
- Ừm.
Vòng tay này, vẫn ấm áp như vậy