Vũ Thần đưa anh đến ăn mì ramen ở một nơi gần đó, rồi chạy đến trung tâm của thành phố.

- Lát nữa anh nhớ theo sát em nhé, ở trong này rất rộng, đừng để lạc khỏi em đó.

Vũ Thần khom người chỉnh lại quần áo cho anh, dặn dò.

- Ừm, anh sẽ theo sát Thần Thần.

- Ngoan~

Vũ Thần mỉm cười, đưa tay xoa xoa tóc anh. Có người yêu như thế này, còn cần gì nữa a.

Cậu đưa anh tới một cửa hàng đồ nam cao cấp mà cậu thường dùng. Cậu nhìn một hàng quần áo đầy kích cỡ, hình dạng trong tủ, xoa xoa hai đầu, thật sự là một việc nhức đầu mà.

- Anh có nhớ size người của mình không?

Vũ Thần vừa lựa một số loại quần áo khá thịnh hành hiện nay, vừa quay lại hỏi anh.

- Không rõ lắm, hình như là XXXL.

Lục Hàm ngẫm nghĩ một lát, rồi đáp.

Vũ Thần gật gật đầu, chuyển sang chọn những bộ size của anh.

Ngắm nghía một chút, cậu liền đưa anh hai cái áo sơ mi đen cùng quần jeans ôm cùng màu, bảo anh vào thử.

- Thần Thần, thế nào?

Lục Hàm hơi giật giật phần cổ tay áo, hình như anh không cài nút được phần đó.

Vũ Thần ngơ ngác nhìn anh, tuy cậu vẫn luôn biết dáng người của anh rất đẹp. Nhưng mà... Không ngờ lại tỉ lệ thuận với khuôn mặt yêu nghiệt của anh a. Vũ Thần cảm thấy, giờ này nước miếng của cậu đều chảy cả ra ngoài rồi nha.

Nghe thấy mấy tiếng hút khí xung quanh, Vũ Thần ngay lập tức tỉnh táo lại. Không dấu vết liếc mắt đám nhân viên kia. Nhìn cái gì mà nhìn chứ, đây là người của cậu a!!! Còn nhìn nữa, móc mắt mấy người ra.

- Hợp với anh lắm!

- Em thích là được, để anh thay ra.

Lục Hàm không chú ý xung quanh, nghe thấy cậu nói vậy liền hướng đến cậu nở nụ cười.

Vũ Thần ngay lập tức muốn hất cằm lên trời, thấy không, người đàn ông yêu nghiệt đó là của cậu, chỉ của một mình cậu thôi.

Sau đó, cậu lại chọn thêm cho anh vài bộ màu ấm rồi tính tiền.

- Ở đây có bán đồ ngủ không?

Lục Hàm hỏi nhân viên thanh toán.

- Ở góc phía bên phải ạ.

- Từ từ hãy thanh toán. Thần Thần, chúng ta qua đó một chút đi.

Lục Hàm ngăn nhân viên lại, rồi quay lại hỏi ý kiến cậu.

- Cũng được.

Vũ Thần không từ chối, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, không việc gì phải vội cả.

Vũ Thần nghĩ là anh muốn đi mua thêm đồ ngủ, không ngờ lại thấy anh lấy mấy bộ đồ ngủ đôi!!! Vũ Thần đỏ mặt, cái này quá mức phạm quy rồi đó!!! Thôi được rồi, dù sao cậu cũng thích mà.

Thanh toán xong, toàn bộ đồ đều được Lục Hàm cầm lấy. Cậu ngơ ngác nhìn hai bàn tay trống không của mình. Hừ, cậu không có hạnh phúc lắm đâu.

- Thần Thần, em quên một thứ.

- Hử? Còn quên thứ gì nữa a?

Vũ Thần kinh ngạc, ngẫm nghĩ, xong lại lắc đầu, hình như đủ hết rồi mà?

- Thần Thần chưa mua đồ lót cho anh a? Chẳng lẽ em muốn thằng nhỏ của anh cứ luôn bị bóp chặt như vậy? Hửm?

Lục Hàm ghé sát tai cậu thì thầm, hơi nóng phả ra khiến tai cậu đỏ lên, chân cũng nhũn ra.

- Cái... Cái đó... Để em vào trong mua, anh đứng... Đứng đây chờ em chút.

Nói rồi Vũ Thần liền chạy biến đi, xấu hổ  quên luôn cả lời dặn lúc trước của cậu. Sau khi vào cửa hàng, Vũ Thần nhớ lại liền muốn đấm mình một đấm. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể nhanh chóng mua đồ rồi chạy ra lại. Nhìn thấy anh vẫn đứng chỗ cũ, cậu âm thầm thở phào một hơi.

- Sao anh ngốc thế hả? Sao không đi tìm chỗ nào ngồi xuống nghỉ ngơi? Có mỏi chân lắm không?

Vũ Thần oán trách, có chút đau lòng.

- Không sao, cũng không lâu lắm. Anh sợ em không tìm thấy anh.

Lục Hàm tự nhiên cầm lấy đồ trong tay cậu, không để ý trả lời.

- Bây giờ chúng ta đi đâu nữa?

Lục Hàm rất tự nhiên chuyển đề tài, không muốn thấy cậu đau lòng nữa.

- Chúng ta xuống xe cất đồ trước đã, rồi mua thêm thức ăn để vào tủ lạnh.

Lục Hàm đứng trước hàng thịt, cầm hai miếng lên so sánh.

- Em thích thịt bò hay là thịt heo hơn?

Lục Hàm quay lại hỏi.

- Hưm... Có lẽ là thịt heo, em thích ăn thịt kho tàu a!

Nói xong Vũ Thần không nhịn được liền nuốt nước miếng.

- Vậy tối nay chúng ta ăn thịt kho tàu được không?

Nhìn bộ dạng ham ăn của cậu, Lục Hàm không khỏi cười rộ lên.

- Được a!

Vũ Thần hai mắt sáng rực nhìn anh. Có người yêu biết nấu ăn, thật tốt.

Hai người cứ thế càn quét siêu thị, đến hàng tiêu dùng thì Lục Hàm liền đi vào bên trong.

Vũ Thần nghi hoặc, bao ở nhà vẫn còn mà?

Lục Hàm đi đến mua thêm mấy chai bôi trơn cùng mười hộp bao size XXL. Vũ Thần nhớ ra, mấy cái bao ở nhà đều nhỏ hơn kích cỡ của anh a.

Vũ Thần vẫn chưa cảm thấy có gì lạ, cho đến thanh toán, cầm mấy chai bôi trơn lên, mấy dòng chữ chói loá đập vào mắt cậu. Dịch có thể ăn được!!! Lục Hàm, anh mua mấy thứ này về để ăn hả???

Vũ Thần liếc nhìn anh một cái. Quả nhiên, bản thân còn quá ngây thơ rồi.

Vừa về đến nhà, Vũ Thần không nhịn được thả người phịch xuống ghế sô pha. Xoa bóp đôi chân nhức mỏi của mình, lâu lắm rồi cậu mới đi bộ nhiều như thế này. Tuy không mệt, nhưng chân thì nhức đến không chịu được a.

- Lục Hàm, em muốn ăn thịt kho tàu~

Vũ Thần không tự chủ được hướng tới Lục Hàm làm nũng.

- Sẽ chờ hơi lâu một chút, em xem ti vi giải trí trước đi, khi nào xong thì anh sẽ kêu em vào. Được không?

Lục Hàm ấn ấn vài chỗ trên mu bàn chân của cậu, một lát thì liền không nhức nữa.

- Em vào giúp anh được không?

Vũ Thần không muốn ngồi ở đây một mình a, khó chịu lắm. Mà dù có ngồi đi chăng nữa thì chắc chắn cậu cũng sẽ chạy đến phòng bếp xem anh nấu nướng mà thôi.

Lục Hàm cũng biết vậy, không nhiều lời liền dắt cậu xuống bếp, kéo một chiếc ghế cho cậu ngồi xuống.

Vũ Thần vừa xem tin tức, vừa nhìn bóng dáng bận rộn của anh, nở một nụ cười hạnh phúc.

Đôi lúc Lục Hàm quay người lại, ánh mắt chạm nhau đều khiến cả hai cười rộ lên rồi tiếp tục tách ra làm công việc của riêng mình.

- Được rồi, cần hầm thêm hai tiếng nữa mới xong.

Lục Hàm rửa tay, đi đến bế cậu ngồi lên đùi của anh.

Vũ Thần cựa cựa người tìm tư thế thoải mái, không ngờ lại khiến bộ vị nào đó của anh đứng lên nhanh chóng.

- Anh... Anh muốn à?

Vũ Thần nuốt nước miếng, ngập ngừng hỏi.

- Muốn a... Thần Thần, cho anh được không?

Lục Hàm dụi đầu vào hõm vai của cậu, khàn giọng lên tiếng.

- Nhưng... Nhưng... Em muốn ăn thịt kho tàu...

Vũ Thần rối rắm.

- Ngoan, anh sẽ không cho vào. Cho anh được không, Thần Thần?

Vũ Thần cắn răng gật đầu, ngay lập tức bị Lục Hàm lột sạch, đặt trên bàn ăn lăn qua lăn lại.

Cho đến khi kết thúc, người cậu đầy dịch nhớp nháp, một ngón tay cũng không nâng lên nỗi. Cuối cùng, phải dựa vào anh bế tắm rửa.

Hậu quả nghiêm trọng nhất là, cậu đến sức cầm muỗng cũng không có. Lục Hàm liền cầm muỗng từng miếng, từng miếng đút cậu ăn.

Vũ Thần lúc này mới ngộ ra được một đạo lí, muốn ăn được món mình thích, thì phải bỏ ra một phần sức lực tương đương a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play