21.
Lục Phong đã hạ quyết tâm, trong lúc biến thành mèo con, cậu sẽ không quan tâm đến người có tính xấu này, vì thế suốt một ngày, Du Am chỉ cần tới gần mèo con trong vòng nửa mét, mèo con liền chậm rì rì mà đứng lên, đổi vị trí, cuối cùng trực tiếp nhảy ba cái lên trên cùng tủ quần áo trong phòng ngủ, chỗ đó vừa lúc có một góc nhỏ nơi ánh sáng mặt trời từ cửa sổ xuyên qua chiếu tới, Lục Phong liền ghé vào nơi đó, thong thả ung dung mà liếm móng vuốt.
Du Am không biết mèo của mình bị làm sao, đổ thêm thức ăn cho mèo, mở hộp đồ ăn đóng hộp cũng vô ích, cây gậy của con mèo bị rung đến mức gãy, mèo cũng không thèm liếc mắt một cái, hắn đành phải thở dài một hơi, quay qua làm việc của bản thân.
Lục Phong nằm ở đó, phi thường nhàm chán, biến thành mèo con quả thật nhàm chán vô cùng. Cậu chốc lát liếm móng vuốt, chốc lát liếm bụng, toàn thân trên dưới đều bị cậu liếm đến trơn tru, sau đó xoay vòng tròn chơi đùa với cái đuôi, thiếu chút nữa từ trên đầu tủ rơi xuống, cuối cùng cậu chui vào trong chăn của Du Am, làm tổ, chỉ nhìn thấy chăn nhô lên thành một cái đồi núi nhỏ.
Quá nhằm chán.
Thính giác của mèo rất tốt, Lục Phong ở trong chăn vểnh tai nghe tiếng động bên ngoài, nghe được Du Am bên ngoài đầu tiên là ăn cơm rửa chén, sau đó quét dọn nhà cửa, dựa theo thường lệ, TV mở lên, tùy tiện mở một kênh coi mua sắm, "Chỉ cần 998, không phải 999998, cũng không phải 9998, chỉ cần 998" tiếng quảng cáo từ miệng người dẫn chương trình rống ra tới, Du Am cũng không đổi đài, bởi vì hắn căn bản không để ý nội dung, chỉ nghe tiếng vang mà thôi.
Lục Phong muốn xem TV, dẩu mông nhỏ, từ trong chăn chui ra, nghênh ngang mà dạo bước đến phòng khách, nhắm ngay điều khiển từ xa của TV ở trên bàn trà đối diện, tính toán nhảy lên để chuyển kênh, bất đắc dĩ móng vuốt quá lớn, phím quá nhỏ, ấn vài cái đều ấn không đúng, đang muốn ấn tiếp, điều khiển từ xa bị Du Am lấy mất, tắt âm thanh của TV.
"Alo, xin chào." Du Am buông điều khiển từ xa ra, tiếp điện thoại.
Lục Phong vươn móng vuốt nhỏ khảy điều khiển từ xa, đem điều khiển từ xa nhắm ngay TV, đang chuẩn bị làm trái Du Am mở âm thanh, đột nhiên dừng lại, âm thanh truyền từ điện thoại có chút quen thuộc.
Là lớp trưởng.
Lục Phong dừng lại, ghé vào bàn trà, quang minh chính đại mà nghe lén.
"......Cậu đến đây chơi với chúng tớ đi," giọng nói phấn khích của lớp trưởng phát ra từ điện thoại, "Ít người quá chơi không vui, tớ gọi điện cho Lục Phong vài lần nhưng cậu ấy không nghe máy."
Đương nhiên không nghe, có thể nghe liền có quỷ, Lục Phong chửi thầm.
Du Am một chút cũng không do dự, lịch sự mà xa cách từ chối: "Tớ có việc bận không đi được."
Lục Phong thấy hắn chưa nói được hai câu liền cúp điện thoại, trong lòng dâng lên một cỗ kì quái, không phải hai người có tình ý sao, nghe như thế nào cũng không giống?
Lục Phong nghiêng đầu nhìn Du Am, thầm nghĩ hắn quả thật là một người kì quái, chẳng lẽ là thẹn thùng? Hay là ngạo kiều?
Nếu không phải vì muốn thể hiện trước mặt người trong lòng, tại sao ngày đó dọn nước khoáng một cách nhiệt tình, thật là không thể hiểu nổi. Nghĩ vậy một lúc, trong lòng cảm thấy nóng giận, mèo vồ một cái, điều khiển từ xa liền rơi xuống mặt đất, pin cũng bị văng ra. Du Am cau mày liếc mắt một cái, Lục Phong vẻ mặt vô tội mà ngồi ở đó, cái đuôi vung vẩy thành vòng tròn, như thể điều khiển từ xa rơi xuống không liên quan đến mình.
Du Am nhẹ nhàng vỗ đầu mèo, Lục Phong nhe răng dữ tợn, xoay người rồi nhảy đi mất.
Vào buổi tối, trong khi Du Am đang tắm, Lục Phong từ trong một góc nhảy ra, đem thức ăn cho mèo và đồ hộp ăn sạch sẽ, ăn đến bụng tròn vo, nằm vào tấm thảm hình mèo mềm như bông ngủ gà ngủ gật.
Du Am tắm rửa xong, trên người còn mang theo hơi nước và độ ẩm, duỗi tay sờ mèo con, Lục Phong như con cá chép lật mình nhảy dựng lên, thối lui xa năm bước.
Du Am vươn tay tới xấu hổ mà ngừng giữa không trung.
"Bảo Bối, ngươi làm sao vậy?"
Âm thanh hắn nhẹ nhàng, rõ ràng biểu tình trên khuôn mặt không chút thay đổi, Lục Phong chính là nhờ vào âm thanh nghe ra được thiên đại ủy khuất.
Lục Phong do dự một chút, không tình nguyện mà vói đầu qua, đỉnh đỉnh vào lòng bàn tay Du Am, không chờ Du Am xoa, cậu lại tránh đi, vừa đi vừa kêu "Meo meo".
Làm mèo thực khó, còn muốn buôn bán.
22.
Buổi tối lúc Du Am đang làm bài tập, Lục Phong đang ngủ gà ngủ gật trên giường, đột nhiên nhớ đến bài tập về nhà của mình vẫn còn nguyên trong cặp, giật mình một cái liền tỉnh táo, bò dậy nhảy lên bàn sách, nằm ở trong vòng tay Du Am, nhẫn nhịn bị sờ soạng đầu và cằm.
Vừa lúc Du Am đang làm bài tập toán, Lục Phong học toán là tệ nhất, trừng lớn đôi mắt nhìn kĩ học bá làm bài.
Bất đắc dĩ cảnh giới học bá quá cao, điền vào chỗ trống trong đề không cần làm nháp, xoạt xoạt xoạt liền điền đáp án vào rồi, các bước làm của câu hỏi lớn có thể lược đều lược bỏ, đầu Lục Phong di chuyển theo ngòi bút Du Am ngày càng nhanh, càng ngày càng gần, một cái đầu hai cái đại.
Du Am đẩy đầu cậu ra, nói: "Đừng nháo, không được quấy rối."
Ai quấy rối! Có gặp qua mèo ham học tập như vậy chưa!
Lục Phong nhớ kỹ đáp án, Du Am làm xong liền qua trang, Lục Phong vội vàng vươn móng vuốt ấn xuống trang sách, kêu "Meo meo meo" không ngừng, Du Am nghĩ cậu muốn quấy rối, bế cậu sang một bên, ném cho một món đồ chơi.
Lục Phong: Ta không cần đồ chơi, ta muốn học!
Lục Phong tiếp tục nhảy lên bàn, Du Am kiên nhẫn mà ôm cậu đi, cứ như vậy lăn lộn hơn nửa tiếng đồng hồ, Lục Phong không nhớ kỹ mấy cái đáp án, học bá một bên trêu chọc mèo con một bên hoàn thành bài tập, nhét vào cặp sách, ôm mèo lại, nói: "Được rồi, hiện tại có thể chơi với ngươi."
Lục Phong: ......
Quá khó khăn, làm mèo quá khó khăn.
23.
Không sao chép được bài tập về nhà, khi Lục Phong từ mèo nhỏ biến trở lại thành người, bài tập về nhà chồng chất như núi, cậu làm xong bài tập các môn khác, chỉ còn lại bài tập toán, khêu đèn đánh đêm, vừa làm bài vừa ngủ gà ngủ gật, cuối cùng ghé đầu vào bàn sách ngủ một giấc đến sáng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Phong rời nhà sớm, tính toán chạy đến trường mượn bài tập bạn học chép, ai ngờ đến quá sớm, lớp học chưa có ai, cậu đành phải căng da đầu tiếp tục làm. Lúc sau lục tục có người tới, bạn cùng bàn là người phụ trách thu bàn tập về nhà, vở của Du Am nằm xoài trên bàn của cậu, Lục Phong hiếu kì nhìn qua, làm bộ lơ đãng mà mở vở của Du Am ra, ngồi nghiêm chỉnh, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua, sao chép một chút.
Chỉ còn một tờ cuối, vừa ngẩng đầu lên phát hiện Du Am đi toilet xong trở về vừa lúc nhìn mình.
Không khí đột nhiên an tĩnh, Lục Phong cười ngượng hai tiếng, hỏi: "Kia, cho tớ xem bài tập về nhà của cậu được không."
Du Am không nói lời nào, vóc dáng hắn cao, lại đứng, Lục Phong ngồi vốn dĩ lùn hơn hắn rất nhiều, hơn nữa khuôn mặt Du Am luôn vô biểu tình, nhìn qua không dễ chọc, từ trên cao nhìn xuống, càng có vẻ không dễ ở chung, cũng không biết có phải hay không hắn đang sinh khí. Lục Phong giữ lại chút sĩ diện, gập vở bài tập của Du Am lại, nhỏ giọng nói: "Không cho mượn thì không cho mượn."
Lục Phong duỗi tay khều lớp trưởng: "Ai, vở bài tập toán của cậu......"
Du Am đột nhiên nói: "Tôi nói không cho cậu mượn lúc nào."
Lớp trưởng quay sang, nhìn Lục Phong rồi nhìn Du Am, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Du Am vừa nói vừa trở về chỗ ngồi, ngồi xuống.
Lục Phong mặt đầy mờ mịt, không biết rốt cuộc Du Am có muốn cho mượn hay không, mắt thấy chuông vào học sắp vang lên, Lục Phong không có thời gian chần chừ, mở vở Du Am ra, vận dụng ngòi bút như bay mà chép.