01.
Thức dậy sau khi ngủ một giấc, Lục Phong biến thành mèo con của Du Am, có bộ lông xù xù.
02.
Lúc đầu, Lục Phong vẫn chưa phát hiện tình trạng của bản thân, ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy bản thân vẫn đang ở trong mộng cho đến khi nhìn thấy đối thủ của mình đang tiến về phía này.
Du Am vốn cao hơn cậu ta nửa cái đầu, nhưng nhìn từ góc độ này, cậu ta cảm thấy Du Am như cao năm mét.
Du Am cao năm mét, với khuôn mặt đáng chết, nói với cậu bằng một giọng điệu thân thiện mà Lục Phong chưa từng được nghe thấy trước đây.
"Bảo Bối, anh đi học, em ở nhà phải ngoan ngoãn."
Lục Phong nghĩ: "Mẹ kiếp, mày là ai?"
Nhưng thực tế, cậu duỗi người và chỉ phát ra một âm thanh
"Meo."
Du Am: "Thật ngoan."
Lục Phong: "......"
03.
Lại nói tiếp, Lục Phong cũng không rõ bản thân và Du Am vì sao lại trở thành đối thủ một mất một còn.
Du Am là một học bá trong trường cao trung, đừng nói là trong toàn khối, trong toàn thành phố cũng được xếp hạng cao. Tuy rằng ngày thường không nói lời nào, đối với người khác thì có thái độ lãnh đạm, nhưng cũng không vô cớ gây sự với người khác, mà Lục Phong cũng không quá để ý đến tính cách.
Ngay từ đầu, hai người vẫn là bạn học bình thường.
Cho đến một ngày, không biết làm thế nào, thời điểm Lục Phong đi ngang qua bàn của Du Am, không cẩn thận làm rớt túi đựng bút của hắn.
Lục Phong vội nhặt lên, nói: "Thực xin lỗi. Tôi không chú ý."
Du Am nâng mí mắt lên, không nóng không lạnh mà nhìn cậu một cái, kéo kéo khóe miệng, cười lạnh một tiếng, nói: "Quên đi."
Lục Phong cảm thấy khó hiểu, trả lời một câu: "Cậu cười cái gì a."
Du Am lạnh mặt, cầm túi đựng bút lên và bỏ đi. Khi đi ngang qua còn đụng vào bả vai Lục Phong một cái, không nặng không nhẹ, tựa như người của hắn, không âm không dương, thật phiền phức.
Chuyện này đến đây là kết thúc.
04
Hiện tại nhớ lại, Lục Phong vẫn cảm thấy tức giận.
Nhưng tức giận thì cậu có thể làm gì, bây giờ cậu chỉ là một con mèo lông xù, nhỏ bé.
Lục Phong cố gắng đi bằng bốn chân ngắn ngủn, thiếu chút nữa thì vấp ngã. Cuối cùng, cậu quyết định ngủ trên sàn nhà, nói không chừng ngủ một giấc lại trở về thành người, đây chỉ là nằm mơ mà thôi.
Lại nói, nếu như vậy thì không cần phải đi học nha.
05.
Lục Phong ngủ dậy và cảm thấy rất tuyệt vọng, bởi vì trời đã tối rồi, trước mặt vẫn là Du Am cao năm mét.
Du Am sống một mình, trong một căn hộ có một phòng ngủ nhỏ, tan học vừa vào cửa liền khom lưng bỏ thêm thức ăn cho mèo, bắt đầu nấu cơm, vừa làm cơm vừa lẩm bẩm lầu bầu: "Hôm nay anh rất vui."
Lục Phong mặc kệ hắn.
"Người mà anh ghét hôm nay không có đi học."
Lục Phong trong lòng phiền muộn, nghe vậy càng tức giận hơn, cậu biến cơn tức thành sức mạnh, buổi sáng đi còn không vững, lúc này một chút liền nhảy lên trên bàn, còn đụng vào cái ly trên bàn rơi xuống đất, vỡ nát.
Du Am quay đầu lại, khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ mà sủng nịch nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy, để anh dọn nó đã."
Lục Phong: "......"
Mẹ ngươi, lần trước ta làm rớt đồ của ngươi, sao ngươi không nói như vậy!
06.
Lục Phong ban đầu hạ quyết tâm, đánh chết cũng không ăn thức ăn cho mèo, lòng tự trọng không cho phép cậu làm vậy.
Nhưng cậu quá đói bụng, đói đến nỗi bốn chân ngắn đều đứng dậy không nổi và cuối cùng cậu đành khuất phục. Miễn cưỡng dùng lưỡi cuốn thức ăn cho vào miệng, cậu rất bất ngờ khi phát hiện thức ăn cho mèo khá ngon, cậu nếm thử, là vị gà, bất tri bất giác đem toàn bộ thức ăn cho vào bụng, hận không thể cầm chén lên liếm sạch sẽ.
Du Am ngồi xổm bên cạnh cậu, nhìn như người nông dân già đang xem quả dưa hấu khổng lồ.
"Đói đến vậy sao?"
Lục Phong ăn đến cực kỳ no, bụng mèo tròn xoe, hận không thể nằm chổng vó tiêu thực.
Du Am ngồi xổm, duỗi tay vuốt ve từ đầu xuống đuôi. Nội tâm Lục Phong muốn cự tuyệt, bản thân bị bạn cùng lớp nam sờ tới sờ lui, cảm thấy có điểm kì quái, hơn nữa bọn họ còn là đối thủ không đội trời chung.
Trong lòng người kháng cự là thế, ngoài cơ thể mèo lại rất thành thực.
Chờ Lục Phong phản ứng lại, cậu đã nâng đầu cho Du Am gãi cằm, thoải mái đến mức hai mắt đều nheo lại, trong cổ họng phát ra tiếng "Lộc cộc lộc cộc", lại khiêu gợi mà kêu "Meo" hai tiếng.
Lục Phong: "Tôi muốn tự sát."
07.
Suốt một buổi tối, Lục Phong nằm bên cửa sổ nhà Du Am, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thảm. Là một thanh niên tốt, mặc dù điểm số của cậu ở mức trung bình, lớn lên anh tuấn, ngủ một giấc liền biến thành mèo, cũng không biết có phải chính mình ở trong mộng chết đột ngột hay không, cũng không biết thân thể của mình còn sống hay không.
Biến thành mèo còn chưa tính, lại còn là mèo của kẻ thù.
Lục Phong chán muốn chết, vung vẩy đuôi, nhìn người đi đường tới tới lui lui dưới lầu, quay đầu lại thấy Du Am đang an tĩnh thu dọn bát đũa, rồi rửa chén, rửa xong hắn bật TV, tùy tiện mở một kênh, vặn lớn âm thanh. Hắn lau sàn một lát, sau đó biến mất, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Trong căn nhà nhỏ, tiếng phát thanh viên dự báo thời tiết trên TV đang nói về thời tiết ngày mai, tiếng nước trong phòng tắm ào ào.
Lục Phong không nhịn được "Meo" một tiếng, bởi vì trong phòng quá an tĩnh, khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.
Không lâu sau, Du Am tắm rửa xong đi ra, mặc quần ở nhà màu xám, không mặc áo, tóc còn ướt, đắp khăn lông, không đeo mắt kính, đôi mắt hơi nheo lại, tóc xõa lung tung, đi đến cửa sổ, một tay ôm mèo lên.
"Ngủ."
Lục Phong không có thời gian để nghĩ ngợi về việc mình cùng đối thủ da thịt kề sát, đôi mắt cậu tràn đầy nghi hoặc.
Các học bá buổi tối đều không học bài sao?
Du Am lẩm bẩm: "A, thiếu chút nữa là quên làm bài tập."
Lục Phong: "......"
Ca, ngươi như thế nào trở thành học bá.
08.
Du Am ôm mèo vào trong ngực, tiến tới phòng ngủ, ngồi vào bàn bắt đầu làm bài tập, đặt mèo ở trên đùi, một bên làm bài tập một bên vuốt ve mèo, vài lần mèo không an phận muốn nhảy đi, đều bị hắn ôm trở lại, hắn gãi gãi cằm mèo, nó liền thành thật phát ra tiếng "Lộc cộc lộc cộc", quả nhiên, cơ thể mèo tựa như búp bê vải.
Lục Phong nằm bò từ cửa sổ đến đùi Du Am.
Đùi hắn cứng, khi nằm sắp, không thoải mái, ngay từ đầu mèo nằm đối diện với bụng của Du Am, phía trên có mấy khối cơ bụng, Lục Phong xem đến lòng tràn đầy biệt nữu, đứng lên đùi hắn, vung vẩy đuôi, cào bụng Du Am đến phát ngứa.
Du Am bắt lấy đuôi mèo, nhíu mày nói: "Đừng nhúc nhích."
Ngồi vào bàn không đến nửa giờ, Du Am đã làm xong bài tập, ôm mèo lên, nói: "Ngủ."
Lục Phong cảm thán: Đúng là học bá.
Du Am nằm thẳng, ngay ngắn trên giường, đôi tay đặt trên bụng, mèo bị hắn để nằm trên cái gối bên cạnh, làm thành một quả bóng tóc. Ngay từ đầu, Lục Phong không muốn ngủ, cậu lắng nghe tiếng thở đều đều của Du Am, sau một hồi, cậu thực sự buồn ngủ và ngủ thiếp đi sau một lúc.
09.
Khi lại tỉnh lại, Lục Phong đang nằm trên giường của chính mình, cậu mơ hồ mà chớp chớp mắt và lập tức bật dậy khỏi giường. Điện thoại di động đã hết pin, cậu lập tức cắm sạc, di động vừa bật nguồn, mấy chục cuộc gọi nhỡ, có giáo viên chủ nhiệm, có bố mẹ cậu.
Cậu vội vàng gửi tin nhắn cho giáo viên chủ nhiệm, viện cớ rằng mình bị bệnh.
Tin nhắn vừa gửi đi, mẹ cậu liền gọi tới.
"Bảo bối, ba mẹ còn ở lại Bali chơi mấy ngày nữa. Đúng rồi, con sao lại không nghe điện thoại?"
Lục Phong: Điện thoại con bị hỏng.
"Nhớ giúp mẹ tưới hoa đó."
Lục Phong một bên vội vàng thay quần áo một bên trả lời: "Con biết rồi."
"Đúng rồi, giáo viên gọi điện nói hôm qua con không đi học."
"Con bị cảm nên ngủ quên."
Tìm lý do qua loa, nói lấy lệ mấy câu, Lục Phong đi rửa mặt, rồi ngạo nghễ nhét vài lát bánh mì vào miệng, lao ra khỏi cửa và đạp xe đến trường.
Được làm người cảm giác thật tuyệt, cánh tay này, đôi chân này, thật khỏe khoắn.
Lục Phong lao vào trong lớp, cũng may chưa trễ học, mới vừa cùng bằng hữu hàn huyên hai câu, ngẩn đầu lên liền nhìn thấy Du Am đi ngang qua cậu, Lục Phong ngay lập tức ngẩn người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Du Am, nhưng Du Am không nhìn cậu.
Hẳn là thấy được, nhưng chỉ là nhìn lướt qua cậu, cứ như hắn không thấy cậu, như thể Lục Phong là một cây cột.
Lục Phong thu lại phấn khởi, trong lòng biệt nữu, quay đầu lại cùng bạn cùng bàn nói chuyện phiếm.
Có thể chỉ là giấc mộng.
Thẳng đến một tuần sau, cậu trợn mắt, lại biến thành mèo con.