Vùng phía nam biên cảnh, chân núi Dạ Cương.

Khu vực này cỏ cây vốn thưa thớt, là nơi hoang tàn vắng vẻ, hôm nay bỗng nhiên bị tiếng trống trận vang dội đánh vỡ sự yên lặng dài lâu.

Khói pháo tràn ngập, cờ trận bay phần phật, máu tươi giống như con sông tuỳ ý chảy trên mặt đất, bùn đất bị tẩm thành màu nâu đen, ngay cả gió lạnh thổi qua đều cuốn theo mùi vị hôi tanh.

Trên mảnh đất khô cằn, hàng ngàn hàng vạn bộ giáp bị tàn phá, tướng sĩ hô hấp trầm trọng giằng co, bọn họ trừng đỏ mắt, lẫn nhau không chịu thoái nhượng một bước, không khí ngưng trọng tựa như bầu trời đầy mây ngột ngạt trước mưa bão.

Đưa mắt nhìn bốn phía, xác chết khắp nơi, khói báo động lượn lờ, nhìn thấy ghê người.

Ai cũng không chú ý tới, ở một góc, một nữ tử thân hình nhỏ xinh đang thật cẩn thận mà ngồi xổm trên mặt đất.

Bộ dáng nàng cứ như vừa mới ngủ dậy, trên người mặc áo ngủ, chân mang dép lê, đầu tóc đen rối bù, tay cầm một cái "hộp sắt" dẹp, đang dại ra mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nữ tử trợn tròn hai mắt, gỡ xuống chiếc kính gọng tròn trên mặt, xoa xoa đôi mắt, lại lần nữa đeo kính lên.

"Vãi lờ!"
Nàng há to miệng, cầm lòng không đậu mà cảm thán.

Tuy không rõ lắm trạng huống, nhưng ta Thẩm Kỳ Khi hình như lại về rồi!

Tâm tình kích động vui sướng, nàng nhìn quanh bốn phía, tiếp theo sinh nghi.

...... Đây là địa phương quỷ quái gì, sao có vẻ không quá nhận thức?!

Nàng cúi đầu, nhịn không được lại vãi lờ một tiếng: Ta đang mặc cái gì thế này, như thế nào áo ngủ cùng điện thoại di động đều mang theo tới đây?!!

Thẩm Kỳ Khi nhấn thử di động, lượng pin full vạch, còn có thể dùng, nhưng quan trọng là không tín hiệu.

Trong thoáng giây, nàng chợt sinh ra ý nghĩ không ổn, khẩn trương mà nuốt xuống nước miếng, mở camera trước.

Một gương mặt quen thuộc ánh vào mi mắt, mặt mày tiếu lệ minh diễm, môi đạm phấn bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở ra, nhìn qua còn có vài phần ngây thơ.

Thẩm Kỳ Khi trong lòng cả kinh, xong đời.

—— đây không phải gương mặt nguyên chủ Thẩm Kỳ Khi, đây là gương mặt của chính mình a!

Chẳng lẽ bởi vì nguyên chủ đã hồn phi phách tán, cho nên vô pháp lại mượn xác hoàn hồn, chỉ có thể trực tiếp dùng thân thể của mình xuyên về rồi?!

Nhưng mà mang gương mặt xa lạ này, sư tỷ sẽ nhận ra được mình sao? Nàng lấy cái gì làm Liễu Sương tin tưởng mình chính là Thẩm Kỳ Khi?

Mới xuyên trở về mà bước đầu tiên đã gian nan như thế, Thẩm Kỳ Khi không khỏi tâm sinh buồn bực, đỡ trán thở dài.

Trong sự tĩnh lặng nặng nề đến mức làm người hít thở không thông, một tiếng hét thô bạo đánh gãy suy tưởng của nàng.

Trên chiến trường, một người mặc đồ trắng cầm đầu một phe đột nhiên chỉ vào đối phương, lạnh lùng nói: "Ma đầu cuồng vọng! Các ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần mà xâm lấn biên thuỳ tộc của ta, đả thương tu sĩ vô tội, bút trướng này, là thời điểm tính rõ ràng!"

Một bên khác, thủ lĩnh vạm vỡ nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Ha, buồn cười đến cực điểm. Biên cảnh Ma Vực khi nào từ các ngươi nhân sĩ chính đạo tới định? Lão tử nói nơi này là địa bàn của chúng ta, vậy thì đó chính là địa bàn của chúng ta!"

Phía sau hắn vang lên một trận hô hào:

"Đúng vậy a!"
"Không sai!"
"Tướng quân nói không sai! Dựa vào cái gì nói nơi này là của các ngươi nha? Người chính đạo cũng thật mặt dày vô sỉ!"

Thẩm Kỳ Khi phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ: Thoạt nhìn hai phe này, một phe là Ma Vực, một phe là chính phái, đang mãnh liệt quyết sống mái với nhau, trận trượng còn rất lớn.

Nàng nhìn nhìn chính mình một thân "áo quần lố lăng", nếu bị bất luận phe nào phát hiện, bảo đảm đều sẽ rắc rối.

Nàng thấy nơi xa có một đống thi thể xếp thành núi nhỏ, vừa lúc có thể che đậy thân hình, liền cố nén ghê tởm, từng chút mà dịch đến bên cạnh núi xác kia.

Rốt cuộc cũng ẩn nấp được vào vị trí khó phát hiện, Thẩm Kỳ Khi nín thở ngóng cổ quan vọng chiến cuộc trước mắt, ý đồ tìm ra một chút manh mối.

Sắc mặt của tu sĩ áo trắng càng ngày càng khó coi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nổi giận quát: "Câm miệng! Một đám cuồng loạn vô tri, không biết trời cao đất dày, dám can đảm bôi nhọ tiên môn trong sạch! Hôm nay ta sẽ vì đất tổ đã mất đi, vì các sư huynh sư tỷ chết trận, báo thù rửa hận!" Dứt lời, hắn lắc mình tiến lên, mũi kiếm đâm tới tướng lãnh Ma Vực kia.

Một hồi chiến tranh liền ở trong khoảnh khắc khai hỏa, hai bên giết đỏ cả mắt, dường như đều không muốn sống mà nhằm phía đối phương, binh khí keng keng va đập, lưỡi đao tương hướng, trường hợp thập phần hỗn loạn.

Thẩm Kỳ Khi: "......"

Nàng yên lặng lui ra sau mấy bước, tận khả năng thu nhỏ sự tồn tại của mình.

Nơi nơi đều là máu me thịt nát, áo ngủ cùng dép vải bông của nàng cũng nhanh chóng bị dính ướt vừa dơ vừa nặng.

Thẩm Kỳ Khi chết lặng mà ngồi xổm bên núi xác, từ khi trải qua xuyên thư độc hại, nàng cảm giác chính mình đã có thể chậm rãi tiếp thu loại hình ảnh kinh dị ghê rợn này.

...... Haizz, hướng chỗ tốt mà nghĩ, cũng coi như là một loại trưởng thành ấy nha.

Ở ngay đằng trước có một khối tử thi chết không nhắm mắt, cái đầu bị tước một nửa, óc trắng rớt đầy đất như tào phớ, đôi mắt lại vẫn còn trừng to, tựa hồ có tâm nguyện gì còn chưa hoàn thành.

Thi thể thảm không nỡ nhìn như vậy ở chung quanh có rất nhiều, tanh hôi mấy ngày liền, Thẩm Kỳ Khi cảm giác từ đây về sau sẽ không thể nào ăn huyết vịt cùng tào phớ được nữa.

Một trận chiến này, từ chiều muộn hoàng hôn đánh tới trăng lên đầu cành liễu, huyết nhục bay tứ tung, đao quang kiếm ảnh, giằng co thật lâu, nàng ngồi xổm nơi đó không dám động, cảm giác hai chân nhức mỏi, đã tê rần, cơ hồ hoàn toàn mất đi tri giác.

Cuối cùng, hai bên chết chết tàn tàn, sau khi mấy tu sĩ chính đạo còn sót bị bắt lại, chiến đấu chính thức tuyên cáo kết thúc.

Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhàng thở ra, vặn vẹo bả vai nhức mỏi, xem ra Ma Vực hiện tại rất có thể đánh a, cũng không biết Ma chủ đương nhiệm có còn là Tư Đồ Trì Hành hay không.

Tướng lãnh Ma tộc vạm vỡ xách theo mấy gã tu sĩ run bần bật hệt như đang xách gà con, tùy tay ném cho phó tướng của mình, "Đây, đem bọn họ mang về."

"Sung sướng, lại là một hồi thắng trận a." Phó tướng cao gầy cười đến không khép miệng được, "Đúng rồi tướng quân, thành Tái Tuyết vừa đưa tin đến, Ma chủ đã ở Nghiệp Lầu tổ chức yến hội, đợi tướng quân trở về thành."

Ma tướng nghe vậy cười to: "Nhận được Ma chủ hậu ái, lại có thể ăn đồ ngon uống rượu ngon, nhân sinh may mắn lớn a!"

Đám ma tu sôi nổi cười ha hả, tu sĩ tù binh vẻ mặt tuyệt vọng mà bị nhét vào mấy chiếc xe chở tù.

Thẩm Kỳ Khi thấy bọn họ rốt cuộc tính toán phải đi, theo bản năng thở phào, đỡ đầu gối chậm rãi đứng lên.

Nhưng hai chân vừa đau vừa tê, trong lúc nhất thời đứng lên, khó tránh khỏi không nghe sai sử. Nàng còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ập vào núi xác phía trước.

Leng keng ——

Mấy binh khí trên núi xác bị đụng vào, phát ra tiếng kim loại rơi xuống, ở Dạ Cương yên tĩnh trở nên hết sức rõ ràng.

Tiếng cười đột nhiên im bặt, các tướng sĩ Ma Vực đưa mắt nhìn lại, cùng với Thẩm Kỳ Khi đầy mặt là máu, mắt to trừng mắt nhỏ.

"......"
Thẩm Kỳ Khi trong lòng lộp bộp nhảy dựng, xong đời ta rồi!

Tướng lãnh Ma Vực nhíu chặt mày, bước đi tới, một tay xách lên Thẩm Kỳ Khi từ núi xác.

"Thứ gì?!"

Vật nhỏ này đầy người dính máu, quần áo bị nhiễm đến cơ hồ nhìn không ra nhan sắc vốn có, trên mặt cũng đều là máu bẩn tanh hôi, trông thảm hết sức. Kỳ quái chính là, hắn từ trên người đối phương thế nhưng kiểm tra không ra một tia tu vi dao động.

Nhân sĩ chính đạo giảo hoạt như vậy, dùng pháp bảo giấu giếm tu vi cũng không phải không có khả năng. Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Khi, nghi hoặc nói: "Ngươi là tu sĩ môn phái nào?!"

Thẩm Kỳ Khi thành khẩn mà trả lời: "Ta thật ra không phải......"

Tướng lãnh không tin: "Ngươi không phải? Vậy ngươi ở chỗ này làm gì?"

Thẩm Kỳ Khi che mặt: "...... Ta nói ta chỉ là đi ngang qua, ngươi tin không?"

Tướng lãnh giận tím mặt, như thế trùng hợp mà đi ngang qua địa giới hai binh giao chiến? Người này là đang đùa cợt hắn sao?! Cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không tin tưởng biết chưa!

"Khẳng định ngươi là tu sĩ chính phái nhát gan, tham sống sợ chết nấp ở chỗ này, muốn làm đào binh!" Hắn vung bàn tay lên, "Đem nàng cũng cùng nhau mang đi!"

Đối với đông đảo binh lính, người đào binh là đáng khinh thường nhất. Ở dưới một đám ánh mắt coi khinh, Thẩm Kỳ Khi bị ném lên xe chở tù.

"Ta......" Nàng khóc không ra nước mắt, đôi tay bắt lấy vòng bảo hộ, muốn câu thông cùng ma binh, "Ta thật sự không phải tu sĩ chính đạo! Các ngươi nghe ta giải thích được không?"

Ma binh kia nghe vậy trợn trắng mắt, không thèm để ý tới nàng.

Xe gỗ chở tù kẽo kẹt kẽo kẹt mà thúc đẩy lên, một đường chạy về phía trước.

"Thôi bỏ đi." Tu sĩ áo trắng ngồi chung một toà xe với nàng, trấn an nói, "Dù sao cũng chạy không được, tới đâu hay tới đó, lo mà hưởng thụ đoạn thời gian cuối cùng của đời người đi."

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, nghe vậy quay đầu lại hỏi: "Có ý tứ gì, cái gì gọi là đoạn thời gian cuối cùng của đời người?"
Đừng nói nghe khủng bố như vậy được không!

Tu sĩ áo trắng ngồi liệt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Ngươi thanh tỉnh một chút, chúng ta chính là bị bắt giữ a! Chờ tới thành Tái Tuyết, khẳng định sẽ bị coi như ' chiến lợi phẩm ', chém đầu thị chúng."

Thẩm Kỳ Khi hoang mang nói: "Thành Tái Tuyết? Là ở Ma Vực sao?"

"Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?" Tu sĩ kia hơi nhíu mày, ngồi thẳng dậy, "Thành Tái Tuyết chính là chủ thành hiện giờ của Ma Vực, vốn dĩ không gọi tên này, nhưng Ma chủ mới nhậm chức đã sửa tên nó là Tái Tuyết."

"Ma chủ mới nhậm chức?" Thẩm Kỳ Khi cảm giác mình giống thanh niên nông thôn mới lên thành phố làm công, xem gì đều thực hiếm lạ, "Đại huynh đệ, ngươi nói thêm chút nữa, ta chỉ nhớ rõ ma chủ là Tư Đồ Trì Hành, người mới nhậm chức lại là ai?"

Không phải là sư tỷ đó chứ......?!

Tu sĩ áo trắng mở to hai mắt, khiếp sợ nói: "Tư Đồ Trì Hành? Hắn đã sớm bị lật đổ! Ngươi...... Ngươi là người thời đại nào a? Tin tức bế tắc đến nỗi như vậy?" Hắn lại hắng giọng nói, "Thôi được rồi, ta làm người tốt làm tới cùng, nói rõ cho ngươi nghe một chút vậy."

Sắc mặt hắn thâm trầm, ngữ khí mê hoặc: "Ma chủ mới nhậm chức này, tên gọi Liễu Sương, nghe nói đó là nữ tử tàn nhẫn độc ác, hỉ nộ vô thường, so Tư Đồ Trì Hành chỉ có hơn chứ không kém."

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, mừng như điên múa may tay chân: "Tuyệt a! Vậy thì dễ xử rồi!"

Tu sĩ áo trắng: "???"

Hắn trơ mắt nhìn sinh vật hình người toàn thân là máu, gọi lại ma binh ở bên ngoài, ngữ khí chắc nịch mà nói: "Vị bằng hữu này, đều là một hồi hiểu lầm! Ta nhận thức Ma chủ của các ngươi, ngươi báo tên của ta cho nàng, nàng liền biết ta là ai!"

Tên ma binh kia liếc nàng một cái, âm dương quái khí hỏi: "Thế a, vậy lai lịch ngươi không nhỏ ha? Xin hỏi tôn tính đại danh?"

"Thẩm Kỳ Khi."

"......"

Không khí đông lại mười mấy giây, tên ma binh chợt thay đổi sắc mặt, sợ hãi lại phẫn nộ mà nói: "Lớn mật, tên này cũng là ngươi có thể đề? Mau, mau im miệng! Không được nhắc lại!"

Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc: "Nhưng mà......"

Ma binh cả giận nói: "Ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền ném lại mình ngươi ở nơi biên cảnh hoang dã này, cho linh cẩu ăn!"

Thẩm Kỳ Khi hoảng hồn ngậm miệng.

Tu sĩ áo trắng từ trên xuống dưới mà đánh giá nàng một phen, cảm thán nói: "Vị cô nương này, ngươi thực can đảm a! Loại chuyện này mà cũng dám nói dối, thật là không muốn sống nữa."

Thẩm Kỳ Khi: "Tuy rằng ngươi khả năng sẽ không tin tưởng, nhưng ta cũng không có nói dối......"

"Rồi rồi, ta biết ngươi rất muốn sống sót, bất đắc dĩ phải nói dối, nhưng bọn họ sẽ không tin ngươi." Tu sĩ áo trắng lý giải mà nhìn nàng, "Hơn nữa, Thẩm Kỳ Khi kia đã chết ba năm, ngươi tính làm xác chết vùng dậy hay sao?"

Ba năm!?
Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc, trong sách đã trôi qua ba năm sao?

Nàng ngơ ngác ngồi xuống, trong lòng một mảnh hỗn loạn.

Đúng vậy, ta mang gương mặt này, liền tính sư tỷ chính mắt thấy, chỉ sợ cũng nhận không ra......

Thấy nàng chịu ngoan ngoãn ngồi yên, bạch y tu sĩ thở dài, lắc đầu.

Một đường không nói chuyện, sau nửa canh giờ, xe chở tù chậm rãi đi vào thành Tái Tuyết, không khí quạnh quẽ nháy mắt náo nhiệt lên.

Hai bên đường lớn đếm không hết đầu người chen chúc, bọn họ giơ tay rải hoa, nhảy múa hát hò, vẻ mặt vui sướng mà chúc mừng tướng quân thắng trận trở về.

Cuối thảm đỏ, một nữ tử sa y thân hình yểu điệu cưỡi ngựa mà đến, ngừng trước mặt chúng tướng sĩ.

Nàng kéo lấy dây cương, giơ lên khóe miệng, mặt mày muôn vàn phong tình, cười nói: "Cung nghênh Tô tướng quân trở về thành, một đường vất vả, Ma chủ ở Nghiệp Lầu chờ ngươi đã lâu."

Tướng lãnh Ma Vực cao to ngồi trên đại mã, cười trả lời: "Đa tạ Cơ hộ pháp, ta theo sau liền đến!"

Hộ pháp ghé sát vào hắn, hạ giọng: "Ta nghe nói Ma chủ hôm nay tâm tình không tốt, ngươi không bằng sấn hiện tại qua ngay đi, chớ làm nàng đợi lâu."

Hai mắt Thẩm Kỳ Khi sáng ngời, nữ tử kia thế nhưng là Cơ Chi Hoa!

Thật là trời không tuyệt đường người!

Nàng vội vàng thò bàn tay ra vòng bảo hộ, khàn cả giọng mà hô: "Tiểu Cơ! Tiểu Cơ! Là ta a!!!"

Thực đáng tiếc, thanh âm nàng bị bao phủ bởi một đống tiếng ồn ào náo động, liền như cục đá hoàn toàn chìm vào trong biển, Cơ Chi Hoa thậm chí một ánh mắt cũng chưa từng chuyển qua.

Tô tướng quân sửng sốt, vò đầu nói: "Nhưng ta hiện giờ cả người là máu, cứ như vậy trực tiếp đi qua, có thể hay không......"

Cơ Chi Hoa hơi hơi mỉm cười: "Không sao, dẫn theo một đại bang tù binh chính phái, ngược lại sẽ bày ra Tô tướng quân dũng mãnh phi phàm."

Tô tướng quân giãn mặt ra cười to, vui tươi hớn hở nói: "Cơ hộ pháp nói có lý, ta đây lập tức chạy đến, không thể phá hư hứng thú của Ma chủ!"

Cơ Chi Hoa mỉm cười gật đầu, phóng ngựa rời đi.

Thẩm Kỳ Khi hô to hồi lâu, thấy người càng đi càng xa, rốt cuộc suy sụp tinh thần mà buông tay, buồn bực không vui.

Lúc này, chẳng nhẽ thật sự không ai giúp được nàng?

"Các huynh đệ, đi Nghiệp Lầu!" Tô tướng quân nắm dây cương, quay đầu ngựa lại, "Tối nay, mọi người không say không về!"

Giữa một mảnh hoan hô huyên náo, xe chở tù chạy nhanh hướng về Nghiệp Lầu. Thẩm Kỳ Khi gục xuống bả vai, thật sâu thở dài.

Tu sĩ áo trắng thấy thế, cho rằng nàng bởi vì sắp chết mà rầu rĩ không vui, trấn an nói: "Không có việc gì, ít nhất Ma chủ lát nữa muốn ăn cơm, khẳng định sẽ không lập tức chém đầu, chúng ta còn có thể lại sống lâu trong chốc lát."

Thẩm Kỳ Khi: "......"
Này giống như cũng không có làm người vui vẻ hơn được bao nhiêu a.

Bên trong Nghiệp Lầu đã là giăng đèn kết hoa, Tô tướng quân xuống ngựa, các tướng sĩ phía sau sôi nổi đi theo vào, mấy tên tù binh cũng bị đuổi xuống xe, hướng trên lầu đi.

Yến hội đã dọn xong, sơn trân hải vị, đàn ca nhảy múa, thật náo nhiệt.

Trên chỗ ngồi cao nhất, một nữ tử mặc đồ đen, thân hình mảnh khảnh, đưa tay chống cằm, thần sắc hờ hững, ở trong đám người vạm vỡ thô lỗ, có vẻ phá lệ bắt mắt.

Cả người nàng phát ra hơi thở lạnh băng lại xa cách, dường như trần thế ồn ào này không hề có bất cứ thứ gì có thể làm nàng nhấc lên hứng thú.

"Ma chủ!" Tô tướng quân đi ra phía trước, quỳ một gối xuống đất. Phía sau, tảng lớn binh lính chỉnh chỉnh tề tề mà quỳ xuống, mặt mày nghiêm túc.

Tu sĩ áo trắng thấy Thẩm Kỳ Khi vẫn cứ ngơ ngác mà đứng bất động, vội vàng kéo nàng quỳ xuống, "Ngây ngốc làm gì, mau cùng quỳ nha!"

Ánh mắt Liễu Sương chậm rãi dừng ở trên người hắn, lưng như kim chích, Tô tướng quân cả người run lên, cúi đầu càng thấp.

Một lát sau, nàng thu hồi ánh mắt, thanh âm lạnh lẽo: "...... Đứng lên đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play