Thẩm Kỳ Khi nghĩ thầm, chẳng lẽ ta xuyên vào trong sách đã ảnh hưởng hướng đi của nguyên tác?

Nàng nhanh chóng hoạt động vòng lăn con chuột, nhanh như gió mà đọc qua nội dung, quả nhiên ở ít ỏi mấy trăm ngàn chữ, đại bộ phận hướng đi đều đã xảy ra thay đổi!

Rất nhiều phân đoạn vốn dĩ chỉ có nữ chủ một mình một người trải qua, bởi vì có thêm nữ xứng "Thẩm Kỳ Khi" tham dự, hết thảy đều trở nên khác biệt.

Chỉ cần nam chủ vừa xuất hiện đã bị hai người cưỡng chế di dời, bất luận vai phụ nào đều không thể chen chân vào giữa các nàng. Ngay cả chủ tuyến ban đầu thập phần cẩu huyết vả mặt ngược tra, cũng không thể hiểu được triển khai thành như tiểu thuyết bách hợp.

Chuyện xưa ái muội bí ẩn, triền miên lâm li......

Thẩm Kỳ Khi nhìn nhìn, dùng tay bưng kín gương mặt nóng lên: "Má ơi! Đây, đây chẳng lẽ chính là đồng nhân văn bức tử bản gốc trong truyền thuyết......"

Đương khi bản thân ở trong sách, thật ra không cảm giác được bầu không khí kỳ diệu gì cả, nhưng hiện tại thoát ly thế giới kia, từ góc độ người đọc mà nói —— hai người này rõ là song hướng yêu thầm a! Vì cái gì không đến với nhau?! Cục Dân Chính đâu? Không kết hôn thật sự rất khó xong việc!!

Nếu sớm chút phát hiện...... hầy, quả thực bỏ lỡ một trăm triệu.

Thẩm Kỳ Khi hít sâu một hơi, mở ra app xã hội thường dùng để trấn tĩnh bản thân.

Danh sách WeChat phía bên phải có mấy điểm đỏ sáng lên, nàng vuốt màn hình, đập vào mắt đầu tiên chính là tin thăm hỏi đến từ biên tập trang web Tiểu Khiếm.

"Đại đại*! Ngươi rốt cuộc đi đâu? Ngươi mất tích vài tuần rồi nha, các độc giả đều cho rằng ngươi xuyên thư rồi đó Orz!!!" (*Cách gọi tác giả)

Thẩm Kỳ Khi mím môi, chột dạ mà gõ chữ: "Khụ khụ, chỉ là đi ra ngoài du lịch giải sầu, không đến mức không đến mức......"

Tiểu Khiếm: "!!!"

"Đại đại ngươi đã trở lại! Oà oà, ngươi lâu như vậy không trả lời tin nhắn, xém chút nữa là ta đi báo án!"

Thẩm Kỳ Khi: "......"

Nàng là tác giả gạo cội của web văn học này, tích luỹ một đám người đọc, số liệu không tồi, ngày thường cũng tương đối được biên tập nhà mình chiếu cố.

Nhìn đến lời nói tuy khoa trương nhưng không kém quan tâm của Tiểu Khiếm, nàng nhịn không được trong lòng nóng lên, nhắn lại: "Cảm ơn ngươi ha, ta không có việc gì."

"Đại đại không có việc gì là tốt rồi, hì hì......" Tiểu Khiếm chuyển lời, "Các độc giả đều rất nhớ ngươi nha, mỗi ngày đều ở bình luận thúc giục ngươi mở hố mới!"

"Cho nên đại đại chuẩn bị khi nào mở hố nha?"

Thẩm Kỳ Khi đỡ trán, trải qua một chuyến này, nàng tạm thời đã không có dục vọng sáng tác. Lỡ như lại xuyên vào sách mới thì biết làm sao? Hơn nữa, sư tỷ còn ở một thế giới khác chờ nàng a.

Nàng thành khẩn trả lời: "Để sau đi, lần sau nhất định!"

Tiểu Khiếm:

"Được được, đại đại vui vẻ là được rồi!"

"Đúng rồi, có rất nhiều người cảm thấy kết thúc như vầy có hơi.... không đủ viên mãn, đại đại muốn hay không lại viết thêm mấy chương phiên ngoại nha?"

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, trầm tư một lát, nhấn mở trang web tiểu thuyết.

Quyển này tuy rằng đã đề chữ "Kết thúc", nhưng bởi vì treo ở đầu bảng xếp hạng, mỗi ngày thỉnh thoảng vẫn có mấy người đọc mới nhập hố ríu rít bình luận.

Phía dưới khu bình luận thậm chí nổi lên cao lầu, yêu cầu cho Liễu Sương một cái kết viên mãn.

Ninh Ninh Tương: "Kết cục thế này, đứng ở chỗ cao thì khó tránh khỏi rét lạnh a ~ Tiểu Sương quá soái! Không hổ là con gái cưng của ta!"

Người qua đường bình thường đầy chính nghĩa: "Chúc mừng kết thúc! Rải hoa!
*★, °*:.☆( ̄▽ ̄)/$:*.°★*.!"

Nỗi đau tràn bờ: "Các chị em, tuy nói ngược xong rồi tra nam cũng đánh xong Boss, nhưng ta cứ cảm thấy nó lạ lắm, phi thường trống rỗng......"

Đoàn đội chuyên nghiệp: "Ta cũng vậy.jpg, nói như thế nào nhỉ, cảm giác nữ chủ cái gì đều có, nhưng là cô độc một mình, một mình xưng vương, từng yêu từng hận, cuối cùng ai cũng không tiến vào được lòng nàng, thật tịch mịch a. Tác giả thật sự không an bài nam chủ sao?"

Bà đây thật đáng yêu: "Thôi đừng, nam chủ trừ bỏ Tiểu Tư Đồ, tất cả đều là một đám cặn bã, Tiểu Sương tội tình gì phải gánh thêm!! Bất quá các ngươi có phát hiện hay không? Nhìn chung toàn văn, nếu mà nói cùng nữ chủ ràng buộc sâu nhất...... Thế nhưng là tiểu sư muội a."

Ninh Ninh Tương: "Hmmm, Thẩm Kỳ Khi tên cặn bã này cũng có người thích? Không thể nào không thể nào?!"

Chỉ muốn sống cuộc đời bình thường: "Đừng đổ cho Tiểu Sương có được không? Tẩy trắng nhân tra? Ta phun ra."

Bà đây thật đáng yêu: "Đơn thuần là người qua đường, không phải tẩy! Chỉ là cảm giác hai nàng rất tiếc nuối, cẩn thận ngẫm lại, rõ ràng là giả thiết thanh mai trúc mã hai đứa nhỏ vô tư, tiểu sư muội có lẽ ngay từ đầu cũng nghĩ muốn cùng sư tỷ tốt đẹp ở chung, nhưng chung quy vẫn là bị mỡ heo che tâm, cuối cùng làm ra tình cảnh này. Nếu tiểu sư muội không hư vinh ích kỷ, có lẽ nàng là người có khả năng chữa khỏi sư tỷ nhất, dù gì thì gần quan được ban lộc đúng không XD"

Nỗi đau tràn bờ: "Có một nói một, xác thật là vậy. Từ xưa trúc mã nhiều BE a, đáng tiếc này không phải bách hợp văn."

Vu hồ khởi phi: "Nhìn đến lầu trên nói làm ta muốn viết đồng nhân văn bách hợp, các huynh đệ, ta làm được đúng không?"

Thẩm Kỳ Khi nắm chặt con chuột, thở dài một tiếng.

Nhìn đến hai chữ Liễu Sương, nàng liền không tự chủ được mà trong lòng nhói đau tê tái.

Không biết thế giới kia sư tỷ hiện tại thế nào, có ổn không. Hy vọng sư tỷ sẽ không bởi vậy mà quá thương tâm.

Nàng rất tưởng niệm sư tỷ, muốn nói cho sư tỷ biết mình còn sống khoẻ mạnh, đang suy nghĩ mọi cách để trở về tìm sư tỷ.

Cảm xúc chợt thấp xuống, Thẩm Kỳ Khi tâm phiền ý loạn mà tắt đi trang web, ánh mắt dừng ở đoạn văn bị sửa đổi trong file word.

Thần sắc nàng khẩn trương, ngón tay ngưng ở trên bàn phím, không dám nhúc nhích.

Chính mình tùy tay viết xuống văn tự, biết đâu ảnh hưởng thế giới của sư tỷ, mang đến biến cố gì đó không thể đoán trước liền không xong.

Thẩm Kỳ Khi xoa xoa giữa mày, thở dài rầu rĩ, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thể nghĩ ra được nên làm gì mới có thể xuyên lại vào trong sách.

Nàng chẳng qua ngủ một giấc là xuyên vào trong sách. Chẳng lẽ muốn xuyên lần nữa, cần phải ngủ tiếp một giấc?

Có lẽ không đơn giản như vậy đi?!

Điện thoại di động trên bàn vang lên một tiếng, Thẩm Kỳ Khi nhìn qua, group chat nhóm biên tập liên tiếp chấn động, chắc là được đến tin tức từ biên tập viên, đang khiển trách nàng đi không từ giã.

Nàng mất tích mấy tuần nay, ngoại trừ biên tập viên thì mấy tác giả bình thường chơi chung trong group cũng mỗi ngày quan tâm hành tung của nàng.

Thẩm Kỳ Khi băn khoăn, ở trong group nói lời cảm tạ mọi người quan tâm, sau đó dùng phương thức thúc giục ra truyện mới, thành công dời đi đề tài.

Thấy trong group một tảng lớn lời nói oán giận vui đùa —— "Hôm nay lại là một ngày không muốn gõ chữ", nàng giơ giơ lên khóe miệng, thoát khỏi group chat.

Nhất thời ấp ủ không ra buồn ngủ, Thẩm Kỳ Khi chống cằm, tùy tay mở ra vòng bạn bè mà lướt lướt, muốn nhìn một chút gần đây có chuyện gì phát sinh.

Một tấm ảnh chụp bỗng nhiên xâm nhập tầm mắt nàng.

Đó là ảnh chụp ba người, bao gồm em trai nàng Thẩm Úc, còn có cha mẹ nàng. Bọn họ đứng ở trong đám người nhốn nháo, thần thái tự nhiên mà thân mật.

Thẩm Kỳ Khi xem kỹ hơn, ngày nắng, ba người tươi cười rạng ngời, ở trước cửa Disneyland bày ra dáng chụp giơ tay chữ V quê mùa, lại che giấu không được hạnh phúc dạt dào trong mắt.

Phía dưới, vài người bà con nhấn like, cô dì chú bác bình luận vô cùng náo nhiệt.

"Tiểu Úc cao ghê nha, trông rất có tinh thần tuổi trẻ!"

Mẹ nàng trả lời: "Đúng vậy. Ha ha ha, thằng nhóc hư này, hôm nay sinh nhật nó, khó có dịp dẫn nó đi ra ngoài chơi."

"Nhớ không lầm thì nó đã lên lớp 12 phải không? Con trai nên làm ra nghiệp lớn, hiện tại đúng là thời điểm quan trọng, cũng không thể quá thả lỏng nha. Nên giám sát chặt chẽ một chút, coi chừng đừng để nó học theo bạn bè xấu!"

Cha nàng: "Ôi giời, em yên tâm. Cái thằng này nếu mà học hư giống như chị nó là bị anh đánh ngay!"

Thẩm Kỳ Khi nhìn chằm chằm vài giây, tắt đi WeChat, cài đồng hồ báo thức 30 phút, chuẩn bị ngủ một lát thử xem xem.

Làm xong một loạt hành động này, nàng khóa màn hình.

Tuy nàng lớn hơn Thẩm Úc năm tuổi, nhưng sinh nhật lại vừa khéo, chỉ cách nhau một ngày.

Thẩm Kỳ Khi vừa rồi nghiêm túc xem qua, ngoại trừ biên tập Tiểu Khiếm cùng mấy người bạn trước một ngày nhắn tin chúc mừng sinh nhật, thì không còn tin nhắn nào khác.

Trong group chat dòng họ vẫn như ngày thường, đủ thứ tin tức drama, củi gạo mắm muối, nói đến khí thế ngất trời, thế nhưng không có người phát hiện nàng mất tích.

Thẩm Kỳ Khi nằm gục lên bàn, học tư thế trước đó ôm lấy cánh tay, ngơ ngác mà nhìn màn hình tắt đi, trong lòng chua xót.

Càng ở chỗ này, nàng càng không ngừng được nỗi nhớ Liễu Sương.

Tham luyến ánh mắt sư tỷ nhìn về phía mình, thanh lãnh khắc chế, lại ẩn ẩn toát ra quan tâm vô pháp che giấu.

Chỉ có ở bên người sư tỷ, nàng mới cảm giác bản thân mình trọn vẹn hoàn chỉnh.

Đắm chìm trong cảm xúc khổ sở, Thẩm Kỳ Khi từ từ nhắm hai mắt lại, khốn đốn cùng mỏi mệt chậm rãi đánh úp lại, đưa nàng vào giấc mộng hỗn loạn.

"...... Reng reng reng! Reng reng reng!"
30 phút sau, chuông báo đúng giờ vang lên.

Thẩm Kỳ Khi theo bản năng mở ra đôi mắt, ngồi thẳng thân mình, khẩn trương nhìn quanh bốn phía.

Vài giây sau, nàng không thể ức chế thất vọng.

Giường, laptop, tủ gỗ treo quần áo.
Hết thảy vẫn như trước lúc ngủ, không có biến hoá gì hết.

Thẩm Kỳ Khi gục xuống mặt mày, lầm bầm lầu bầu: "Không thể nào, chẳng lẽ ta thật sự trở về không được sao?!"

...... Không được, không thể nghĩ như vậy, nhất định còn có biện pháp.

"Meo ~"

Trong phòng khách truyền đến tiếng mèo kêu mềm nhẹ.

Thẩm Kỳ Khi buồn bực không vui mà ra khỏi phòng, đi đến ổ mèo, một phen ôm lấy mèo Ragdoll, vùi mặt vào lớp lông xù của nó.

Tam Tam: "Meo?"

Thẩm Kỳ Khi chun cái mũi, vẻ mặt ngưng trọng mà ngẩng đầu, hai mắt trợn lên nhìn mèo Ragdoll.

"Tam Tam, ngươi thúi quá nha."

Tam Tam: "......"

Thẩm Kỳ Khi đánh lên tinh thần, ôm chủ nhân của mình đi vào WC tắm rửa, miễn cưỡng thu thập ra dáng ra hình.

May mắn nàng mua thức ăn cho mèo là dạng máy cho ăn tự động, bên trong tồn trữ đồ ăn cũng đủ cho Tam Tam ăn lâu như vậy.

Nhìn chiếc mèo thơm tho sạch sẽ, nàng nhẹ nhàng thở ra, ôm nó lên sô pha, cả người nằm liệt.

Tùy tay mở ra TV, trên màn hình hai người đang biểu diễn tiết mục.

Thẩm Kỳ Khi xem đến xuất thần.

[ Ha, đợt thao tác này, song kích 666! ]

Muốn trở về.

[.... A? Đừng vậy mà! Thêm một đồng nữa đi! ]

Thật muốn trở về.

[ Không được a, làm vậy ta khác gì là đang cướp bóc? ]

Thật là nhớ sư tỷ.

Thẩm Kỳ Khi cuộn tròn ở sô pha, bỗng nhiên khống chế không được mà chảy xuống nước mắt.

Nhớ nàng, nhớ nàng, nhớ nàng.

Không có nàng ở trên thế giới, ta nơi nào cũng không muốn đi.

Tam Tam nghiêng đầu nhìn nàng, dựng cái đuôi mà đi qua, cọ vào đầu gối nàng.

Cặp mắt màu lam nhạt xinh đẹp, chiếu ra một người cúi đầu, nhỏ giọng khóc nức nở.

Thẩm Kỳ Khi hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngẩng đầu, nhìn cái mặt tròn vo ngây ra của Tam Tam.

Trong lòng vừa động, nàng chợt nghĩ ra một biện pháp.

—— đem chính mình viết vào trong sách.

...... Nhưng mà, một khi làm như vậy, nàng không xác định chính mình còn có thể trở lại hiện thực hay không.

Thẩm Kỳ Khi trầm mặc một lát, tiếp đó đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

Phía sau, Tam Tam cũng đi theo, kêu meo một tiếng.

Thẩm Kỳ Khi quay đầu lại nhìn nó, do dự, cuối cùng ngồi xổm xuống, dịu dàng sờ sờ đầu của nó.

Nàng cắn môi, ánh mắt dần dần kiên định.

"Tam Tam, ta phải đi."

Tam Tam nghiêng đầu, cái hiểu cái không tiếp tục kêu meo.

Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, lại nói: "Ở một địa phương thật xa xôi, còn có một người đang đợi ta trở về."

Nàng nhìn mèo Ragdoll làm bạn mình từ khi vào đại học, tròn bốn năm thời gian, trong lòng đau xót.

"Ta không thể lưu lại mình ngươi ở nơi này."

Nàng nhẹ nhàng ôm nó lên, đi hướng ra huyền quan.

Thẩm Kỳ Khi nhớ mang máng, chủ căn hộ đối diện cũng là nữ, hình như còn là giảng viên ở đại học phụ cận.

Nếu có khả năng, có lẽ cô ấy cũng thích mèo, vậy thì có thể thay mình tiếp tục chăm sóc Tam Tam.

Thẩm Kỳ Khi cầm lấy chìa khóa từ trên tủ giày, mở ra chốt cửa phủ bụi đã lâu.

Ánh mặt trời từ bên ngoài ánh vào mi mắt, trên bầu trời trong vắt xẹt qua mấy cánh chim bay, là một ngày thời tiết đẹp vạn dặm không mây.

Thẩm Kỳ Khi đứng ở cửa đối diện, lấy hết can đảm ấn vang chuông cửa.

Vài phút sau, cửa mở ra một cái khe, một cô gái trẻ tuổi lên tiếng hỏi: "Ai đó?"

"Chào chị." Thẩm Kỳ Khi tự nhiên có chút khẩn trương, nàng sửa sửa mái tóc, "Em là người ở căn hộ đối diện...."

Cô gái quan sát nàng qua khe cửa trong chốc lát, cười khẽ một tiếng, thanh âm trong trẻo: "Nếu nhớ không lầm, em họ Thẩm, không sai chứ?"

Thẩm Kỳ Khi ngạc nhiên, ôm mèo hổ thẹn gật đầu: "Dạ vâng, đúng vậy."

Làm một trạch nữ tiêu chuẩn, nàng rất ít ra cửa gặp người. Ở nơi này lâu như vậy, nàng đã không nhớ rõ người ta tên gì, đối phương lại còn nhớ rõ nàng họ gì.

Cô gái mở cửa ra, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Vào đi."

Đi vào huyền quan, Thẩm Kỳ Khi thả Tam Tam xuống, khom lưng đổi dép lê, cô gái cúi đầu nhìn mèo Ragdoll, không cầm lòng được mà nói: "Thật đáng yêu nha...... Chị có thể sờ nó chứ?"

"Có thể." Đổi xong dép lê, Thẩm Kỳ Khi vội vàng đứng thẳng người, "Em tới là vì nó. A, chị là...."

"Chị họ Lục." Cô gái thiện giải nhân ý đáp lời, "Kêu chị Lục Hân là được."

Lục Hân trông rất ôn nhu, ngũ quan thanh tú dễ nhìn, dáng người thẳng thớm, càng xem càng có vẻ thành thục, ngay cả tính cách cũng rất biết ý săn sóc, làm Thẩm Kỳ Khi có chút hâm mộ.

Woa, đây là khí chất của người đã ra xã hội sao? Mình cũng muốn trở nên thành thục ôn nhu như vậy.

Lục Hân tiếp đón nàng ngồi ở trên sô pha phòng khách, sau đó đi vào phòng bếp, "Muốn uống cà phê hay là trà chanh?" Cô nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, "Trà chanh là chị mới vừa pha, uống ngon lắm đấy."

Thẩm Kỳ Khi ôm mèo ngồi xuống, câu nệ mà trả lời: "Vậy cho em xin trà chanh."

Nàng vô tình thoáng nhìn khung ảnh lồng kính trên bàn trà, đó là ảnh chụp hai người, hai cô gái ôm nhau đứng chung một chỗ, tựa hồ là ở độ tuổi học sinh cao trung, tư thái thân mật.

Người hơi thấp hơn chắc là Lục Hân, vóc dáng nhỏ xinh, đối diện ống kính ngượng ngùng mà cười; người ôm nàng thì cao gầy, bộ dáng xuất chúng, hơi hơi cong mắt, ngũ quan xinh đẹp có vẻ lãnh đạm kiêu ngạo.

Lục Hân bưng hai ly trà chanh nóng đi ra, ngồi xuống sô pha đối diện nàng.

Thấy Thẩm Kỳ Khi nhìn chằm chằm ảnh chụp xuất thần, Lục Hân đẩy ly pha lê đến trước mặt nàng, giương lên khóe miệng.

Lục Hân vén tóc dài ra sau tai, bình tĩnh mà nói: "À, người còn lại chính là người yêu của chị."

Thẩm Kỳ Khi tiếp nhận ly trà, ngơ ngác nhìn Lục Hân.

Một lát sau, nàng há to miệng: "Woaa......"

"Làm sao vậy?" Lục Hân buồn cười, "Rất kinh ngạc sao?"

Thẩm Kỳ Khi ngượng ngùng nhấp miệng, uống xong một ngụm trà chanh: "Có một chút......"
Chị gái này, chị thật quá thẳng thắn a!

Lát chanh loạng choạng trong ly pha lê, nàng tò mò hỏi: "Cơ mà, chị không sợ em không thể tiếp thu sao?"

"Ánh mắt chị nhìn người, thường là rất chuẩn." Lục Hân cười nói, "Cảm giác em hẳn là có thể tiếp thu, đúng không?"

Thẩm Kỳ Khi ngậm miệng.
Này cũng quá chuẩn, chị không đi đoán mệnh quả là nhân tài không được trọng dụng.

Lục Hân tùy ý mà đem tay đáp ở đầu gối, hỏi: "Em nói tìm chị là có chuyện gì?"

"Là về Tam Tam." Thẩm Kỳ Khi ôm chiếc mèo đang dùng móng vuốt chọc sô pha lại đây, "Chính là nó."

Lục Hân giơ tay nắm nắm chân mèo, ôn nhu nói: "Tam Tam, chào ngươi a."

Mèo Ragdoll nhìn người xa lạ trước mắt, nghi hoặc mà meo một tiếng.

Thẩm Kỳ Khi hắng hắng giọng, nghiêm túc nói: "Em không có khả năng chăm sóc nó nữa, cho nên lại đây hỏi một chút, nếu chị muốn mèo thì...."

Lục Hân nhìn nàng, hơi hơi nhíu mày: "Chị có thể mạo muội hỏi một câu chứ, sao em không chăm sóc nó được nữa?"

Thẩm Kỳ Khi nói: "Bởi vì em muốn đi một chỗ, nơi đó không cách nào nuôi mèo."

Lục Hân nghe vậy mở to hai mắt: "...... Đừng nói là một nơi rất xa rất xa, rốt cuộc không có biện pháp trở lại đó nha?!"

Thẩm Kỳ Khi: "......"
Nói như vậy, giống như cũng không có vấn đề.

Nàng vội vàng làm sáng tỏ: "Đừng hiểu lầm, em không có sắp chết!"

Lục Hân nhẹ thở ra, dở khóc dở cười: "Ừ, vậy là tốt rồi. Chị còn tưởng rằng em gặp bệnh gì không trị được...."

"Không phải, chỉ là đơn thuần không có biện pháp nuôi nó." Thẩm Kỳ Khi nhìn mèo Ragdoll trong lòng ngực, than một tiếng, "Nhưng mà không đành lòng bỏ nó lại một mình....."

Lục Hân gật gật đầu: "Vậy nên, em muốn tặng cho chị phải không?"

Thẩm Kỳ Khi nắm chặt ngón tay: "...... Đúng vậy, chị có thể nhận nó không?" Nàng nghĩ nghĩ, lại nói, "Nếu chị không thể nhận nó, em thử đi tìm những người khác...."

Nàng không có nhiều bạn bè, chỉ có thể thử hỏi xem mấy người bạn tác giả kia có muốn nuôi mèo không thôi.

Lục Hân nhìn nàng, nói: "Có thể."

Thẩm Kỳ Khi trố mắt, tức khắc đem nửa đoạn sau lời nói nuốt trở về.

Oops, sao lại thế này! Quá thuận lợi ngoài ý muốn!

Lục Hân nhìn mèo Ragdoll lăn qua lăn lại, lộ ra mỉm cười: "Chị rất thích mèo, vừa lúc, có đôi khi một mình ở nhà cũng thật nhàm chán."

Thẩm Kỳ Khi cắn môi, nhịn không được nhiều chuyện: "Thế, người yêu chị......"

Lục Hân lắc đầu, thở dài: "Cô ấy gần đây quá bận rộn, mỗi ngày đều ở công ty."

Thẩm Kỳ Khi gật gật đầu: "A, như vậy a."
Hoá ra hai người đều là công nhân viên, nhân sinh gian nan a.

"Nếu chị muốn nuôi, vậy bây giờ em đi dọn giường ổ, đồ chơi, thức ăn cho mèo qua đây nha?"

Lục Hân có chút giật mình nhìn nàng: "Gấp vậy sao? Chị thì không vấn đề, ngày mai cũng có thể."

Thẩm Kỳ Khi ngượng ngùng cười cười, ánh mắt thanh triệt mà kiên định: "Vâng, bởi vì em lập tức phải đi rồi."

"Như vậy a." Lục Hân ngẩn người, đứng dậy, "Vậy để chị giúp em cùng nhau dọn."

Hai người tới tới lui lui dọn mấy bận, may mà khoảng cách không phải rất xa, một giờ là dọn xong.

"Vất vả." Thẩm Kỳ Khi đứng ở huyền quan nhà Lục Hân, xoa eo cảm thán.

Lục Hân dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, cười nói: "Không có gì, dù sao em cũng vội vã phải đi mà."

"Vâng, mấy cái đồ ăn cho mèo ấy, chị cứ dựa theo nhãn hiệu em mua trước đó là được." Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: "Còn nữa, nó không thích ăn thịt gà."

"A, còn nữa, chị đừng rửa sạch cái gậy đồ chơi màu xanh của nó nhé, dùng nước tưới sơ qua thôi, không có mùi là nó sẽ không chịu chơi."

Lục Hân ghi nhớ từng cái, gật đầu: "Tốt."

Cuối cùng, Thẩm Kỳ Khi ngồi xổm xuống, nhìn mèo Ragdoll trước mặt, hé miệng nói: "Ta phải đi."

Tam Tam nằm trên tấm thảm lông, không chớp mắt mà nhìn nàng.

"Chị gái này sẽ chăm sóc ngươi thật tốt." Thẩm Kỳ Khi giơ tay sờ sờ đầu nhỏ của nó, "Không cần quá nhớ ta nha."

"Ta...... Ta ở nơi đó cũng sẽ nhớ ngươi." Nàng dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ mặt Tam Tam, thanh âm ôn nhu, "Ngươi cũng phải sống tốt, đừng sinh bệnh, khỏe mạnh vui sướng."

Thẩm Kỳ Khi một hơi nói xong, cùng Lục Hân nói lời từ biệt, cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi cửa.

Tam Tam nhìn bóng dáng nàng dần dần biến mất, đột nhiên một phen nhào tới cửa, thật dài mà meo một tiếng.

Như là giữ lại, lại như là từ biệt.

Lục Hân ở một bên nhịn không được thở dài, khom lưng đem nó ôm lên.

"Cũng không biết em ấy muốn đi đâu......" Cô như suy tư gì đó, cười nói, "Chúc em ấy may mắn vậy."

......

Thẩm Kỳ Khi hết sức không nỡ, đi hướng phòng ngủ, không dám quay đầu lại.

Nàng trở lại phòng, lần nữa ngồi ở trước máy tính.

Nhìn file word lưu loát mấy trăm ngàn chữ, nàng hít sâu một hơi, để tay lên bàn phím.

Thẩm Kỳ Khi chần chờ, kế tiếp động ngón tay, thật cẩn thận mà gõ ra hai hàng chữ.

[ Thiên Đạo đã diệt, nhưng câu chuyện này còn xa xa không có kết thúc.

Thẳng đến có một ngày, Thẩm Kỳ Khi một lần nữa về tới trong sách, lại lần nữa cùng Liễu Sương tương ngộ......]

Một chữ cuối cùng vừa mới gõ xong, nàng liền cảm giác được một cơn choáng váng mãnh liệt, trước mắt chợt tối đen, cả người không chịu khống chế mà ngã xuống mặt bàn.

Ánh sáng màn hình máy tính dần dần ảm đạm, tự động tắt máy. Một lát sau, bóng người trên bàn bỗng nhiên biến mất không còn chút gì, cứ như chưa từng có người sinh sống trong căn hộ này.

Tam Tam nằm trên sô pha cũng thình lình bừng tỉnh, đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm về phía cửa, lưu luyến mà meo meo vài tiếng.



__________
Lục Hân có cp riêng với bạn cương thi Tề Nguyện, trong bộ — Đối tượng thầm mến chết mà sống lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play