Geriferry sơ bộ đã biết, lúc mình vận sức mạnh bản nguyên, lớp chất sừng màu xám xuất hiện bên ngoài thân thể đó đại khái chính là một thứ tương tự như "kết giới phép thuật không có hiệu quả". Mặc dù hắn không hề rõ hiệu quả thực tế của lớp chất sừng này, có điều hắn nghĩ lớp chất sừng có thể ngăn cản hai lần tấn công phun lửa của rắn gà này kiểu gì cũng có thể ứng phó những tổn thương phép thuật cấp thấp như những chiếc bẫy ma pháp này.
Đúng như những gì hắn phán đoán, bất kể là bất ma pháp băng, lửa, độc hay gai, thuộc tính nào cũng không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho thân thể của hắn. Mặc dù đôi giầy da trâu của hắn bị lửa đốt cháy lộ cả ngón chân cái, mặc dù ống quần hắn bị băng lạnh đông cứng đờ, nhưng hắn lại không hề hấn gì cả.
Alizée bò trên lưng Laura kinh ngạc há miệng nhìn Geriferry kéo theo một hàng khói lửa tung hoành giữa một đống bẫy ma pháp, đột nhiên nàng cảm thấy Geriferry hiện nay khiến nàng càng ngày càng, càng ngày càng tò mò.
Sau lưng Geriferry, một người áo đen trên người lấp lánh đấu khí thần thánh trắng tinh bám sát hắn như bóng với hình. Gương mặt hắn ta kiên nghị mà uy nghiêm, ánh mắt hắn ta sắc bén như dao nhìn chằm chằm Geriferry, mỗi một bước nahyr của hắn ta đã vượt qua khoảng cách gần mười mét, thể hiện rõ kỹ xảo điêu luyện của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại. Người áo đen đột nhiên nhảy lên cao, rút ra một thanh thánh kiếm từ trên lưng. Được đấu khí thần thánh bao phủ, giờ khắc này hắn ta uy nghiêm như một thiên sứ. Hai tay hắn ta giơ cao thánh kiếm lên quá đầu, sau đó kiếm, tay, đầu, thân, chân hắn trở thành một đường thẳng tắp, cả người đâm về phía Geriferry theo một góc độ song song với sườn núi.
Nhìn từ xa xa, hắn ta giống như một thanh kiếm khổng lồ do hào quang trắng muốt hóa thành, đâm thẳng tới sau lưng Geriferry.
Geriferry không quay lại, mà thực ra hắn cũng không cần quay lại làm gì, cảm ứng ba chiều giúp hắn thấy rõ ràng tất cả những gì xảy ra sau lưng. Lúc hào quang hầu như sắp đâm tới sau lưng Geriferry, hắn chỉ làm một việc.
Lăn tròn.
Đúng vậy, bạn không hề nhìn lầm. Cả người hắn như chạy quá đà không giữ được trọng tâm đột nhiên ngã xuống rồi không ngừng quay cuồng lăn xuống dốc. Mặc dù rất khó coi, nhưng biện pháp này tương đối hữu hiệu, ít nhất cũng tránh thoát được một đòn mạnh mẽ này.
Người áo đen thực hiện một cú lộn mèo gọn gàng tránh khỏi một chiếc bẫy lửa do Geriferry vừa kích hoạt. Còn Geriferry thì nhân cơ hội này bò lên, lần nữa có chân chạy thẳng xuống dốc. Bởi vì tốc độ khi lăn người trên sườn núi toàn là bụi gai này rõ ràng kém xa khi chạy bằng hai chân.
Một đuổi một chạy, hai người chạy xuống chân núi trong nháy mắt rồi lao vào một cánh rừng thông. Geriferry thấy phía sau chỉ có một mình người áo đen, không có những người khác đuổi theo, hắn lập tức cười lạnh xoay người gọi Nại Hà ra.
"Ngươi đứng bên cạnh xem, nếu ta đánh không lại thì ngươi mới được ra tay!" Geriferry truyền một ý thức cho Nại Hà.
"Ta cần lương thực!" Hầu như đồng thời, Nại Hà cũng truyền đến một ý thức cho Geriferry. Điều này làm cho Geriferry không thể không cẩn thận, bởi vì tất cả lương thực Nại Hà coi trọng đều là cao thủ có sức mạnh thâm hậu, nếu không cũng là những sinh vật có linh hồn mạnh mẽ.
Người áo đen cảm thấy khó hiểu vì kẻ vừa mới chạy trối chết lúc nãy bay giờ lại dám dừng lại, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là kinh ngạc một chút, không hề ảnh hưởng đến tốc độ ra tay của hắn. Bắt được cơ hội, một kiếm như tia chớp của hắn đâm thẳng về phía Geriferry, mà một kiếm này quả thật cũng đã đâm trúng một người.
Nhưng lại không có cảnh tượng máu tươi phun tung toé như trong dự tính, bởi vì người hắn vừa đâm là Nại Hà vừa mới hiện thân. Mặc dù hắn chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nhưng hắn cũng biết đây là một người phụ nữ có dáng người tương đối xinh xắn. Điều này làm cho hắn hơi kinh ngạc một chút, hắn có đầy đủ lý do để kinh ngạc, vì sao lại xuất hiện một người phụ nữ? Vì sao cô ta không có máu?
Geriferry hầu như lách người sát qua mũi kiếm. Lúc này hắn đã điên cuồng đổ sức mạnh bản nguyên trong cơ thể vào tay trái, trước khi người áo đen rút kiếm về, tay trái hắn đã bắt chính xác vào lưỡi kiếm rộng của thanh thánh kiếm. Đồng thời mượn sự che chở của Nại Hà, cây thiết thương trên tay phải quét về phía bụng người áo đen như chớp. Khoảng cách quá gần, hắn không thể nào đâm được, chỉ có thể quét ngang.
Xuất phát từ thói quen, sau khi thánh kiếm bị bắt lấy, phản ứng đầu tiên của người áo đen không phải quăng kiếm mà là gia tăng sức mạnh giật lại. Khi hắn phát hiện sức mạnh của đối phương đã vượt xa dự tính của hắn và quyết đoán buông tay thì đã muộn mất một bước. Một thương với thế mạnh lực mạnh của Geriferry quét chính xác vào trên lưng người áo đen.
Sau một âm thanh nặng nề, người áo đen bị quét đập thẳng lên thân một cây thông bên cạnh, còn thiết thương trong tay Geriferry thì đã hơi cong lại, hiển nhiên đây là một cây thương chất lượng kém.
Mặc dù người áo đen có đấu khí thâm hậu hộ thể, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong thiết thương vẫn khiến nội phủ hắn ta nhận được tổn thương, còn chưa đứng dậy đã phun ra một ngụm máu tươi.
Từ lúc Geriferry dừng bước gọi Nại Hà ra đến lúc người áo đen đụng cây hộc máu cũng chỉ có một vài giây rất ngắn.
Còn Nại Hà thì thậm chí còn chưa kịp xoay người lại.
Geriferry chưa bao giờ là loại người lúc thắng lợi đã trong tầm mắt lại còn phải diễu võ dương oai trước mặt kẻ thù một hồi. Khái niệm về thắng lợi của hắn chính là kẻ thù đã chết hết.
Hiển nhiên sự mạnh mẽ của đối thủ đã vượt qua dự tính của người áo đen, hầu như hắn lập tức khom lưng búng người về phía sau, cùng lúc đó, một đám sương mù màu xám và một cây thiết thương đồng thời đuổi theo hắn.
Hắn cảm thấy thân thể trở nên nặng nề, hắn nghe thấy một âm thanh, đây là âm thanh cuối cùng hắn được nghe thấy trong đời.
Phập!
Đây là âm thanh trường thương thấu ngực mà ra.
Thương là cây thiết thương chất lượng thấp kém trong tay Geriferry.
Sương xám là phép thuật chậm chạp của Nại Hà.
"Chết tiệt, ta đã nói với ngươi rồi, không có mệnh lệnh của ta thì không được phép ra tay!" Geriferry nhảy dựng lên quát Nại Hà.
"Nhưng ta không biết lúc nào nên ra tay, lúc nào không nên ra tay, cho nên khi ta muốn ra tay thì cứ ra tay!" Nại Hà nháy mắt với Geriferry, sau đó lập tức bay về phía trước để thu hoạch lương thực của nàng.
Không còn cách nào khác, Geriferry rút thiết thương ra khỏi thi thể người áo đen. Biết trách ai được, hiển nhiên lúc nào Nại Hà cũng chú ý đến những sự thay đổi trong tâm tư hắn.
Theo đúng trình tự, tiếp theo sẽ đến lượt Geriferry lục xác. Khi hắn xé chiếc áo choàng đen che bên ngoài thi thể ra, hiện ra trước mắt hắn là một chiếc áo giáp màu bạc tối xinh xắn. Trên ngực áo giáp có in hình một chiếc chén thánh màu vàng và một dấu hiệu hình tam giác ngược đen như mực.
Người thẩm phán?
Geriferry lại hút một hơi.
Trong Giáo đình thần thánh, người thẩm phán không hề lệ thuộc đoàn kị sĩ thẩm phán của sảnh phán xét dị đoan, họ là những tồn tại độc lập, họ thực hiện ý chí của Giáo hoàng, họ có quyền uy vô thượng ở bất cứ giáo khu nào trừ tổng bộ Giáo đình ở núi Kim Cương. Cho dù là một hồng y giáo chủ cấp mười hai, khi đối mặt với người thẩm phán cũng phải duy trì khiêm tốn.
Bình thường mà nói, chỉ có lúc xảy ra biến cố trọng đại đột xuất thì Giáo đình thần thánh mới phái ra một hoặc mấy người thẩm phán tạo thành đoàn thẩm phán để hành sử quyền uy của Giáo hoàng.
Nhưng vì sao người thẩm phán lại cấu kết cùng tử linh pháp sư và xuất hiện trong hẻm núi này? Kết hợp với những thông tin nghe tới từ chỗ Amie và Scialla, một đáp án lẫn lộn dần hiện ra trong đầu Geriferry.
Lúc này trên ngọn núi xa xa có mấy ánh đuốc lay động trong bóng đêm. Geriferry nhặt thánh kiếm dưới đất lên, không kịp cởi áo giáp trên thi thể, vội vàng gọi Nại Hà chuẩn bị chạy trốn.
"Trên đó vẫn còn, chúng ta lại đi dụ một tên nữa đến". Vừa cắn nuốt xong linh hồn, hình như Nại Hà vẫn còn muốn tiếp tục.
Geriferry không thèm để ý đến ý kiến của cô ả Nại Hà điên cuồng này, hắn chạy thẳng về thị trấn nhanh như chớp.
***
"Ta chỉ tin tưởng ngươi, hoặc cô ấy, cho nên ta không đi". Esra thoáng nhìn Nại Hà đang ngồi bình tĩnh uống canh bên bàn ăn, giải thích lý do vì sao nhận được lời nhắn của Alizée mà lại không đi.
Khi Geriferry chạy về đến tiểu viện của Esra, hắn phát hiện vốn nên tuân theo ước định đi đến khe núi liều mạng với những người thẩm phán và các tử linh pháp sư, vậy mà Esra lại đang nấu bữa khuya cho người bạn già chỉ còn lại nửa hơi thở của mình, một loại canh thịt nghe nói được nấu bằng thịt tươi và các loại thảo dược. Có điều nhìn Nại Hà ăn rất ngon miệng, có lẽ mùi vị của món canh này cũng không tồi.
"Ta biết khe núi đó, đó là lối vào thành phố ngầm". Không đợi Geriferry chất vấn, Esra đã lập tức nói trước.
"Vì sao tin tưởng ta?" Để cho đầu óc đang hỗn loạn được tỉnh táo lại, Geriferry cảm thấy nên đối thoại theo tiết tấu của chính mình.
"Bởi vì chúng ta đều đã giết thánh võ sĩ". Esra nói, thoáng nhìn thanh thánh kiếm Geriferry vừa mang về để trên bàn. Ánh mắt ông ta dừng lại tại dấu hiệu hình tam giác màu đen trên lưỡi kiếm và mỉm cười: "Còn bây giờ, ngươi lại vừa giết một người thẩm phán, thật sự khiến ta kinh ngạc".
Geriferry không để ý đến sự nịnh bợ rõ ràng của Esra, tiếp tục hỏi: "Tử linh pháp sư tại sao lại liên hợp với Giáo đình thần thánh? Điều này cũng khó tin như như mèo và chuột hợp tác với nhau vậy!"
"Không có khoan dung thì lầm gì có cứu rỗi!" Thấy Geriferry không thể nào tiếp nhận lời giải thích này, Esra hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem, chỉ có giấu ở nơi nào thì tối tăm mới không bị người ta phát hiện?"
Chỉ có giấu ở chỗ sáng chói nhất thì tối tăm mới không khiến người ngoài hoài nghi, hoặc nói, chỉ có khoác áo ngoài chói lọi, tối tăm mới có thể tiếp tục sinh tồn trong liên minh thần thánh. Geriferry chỉ nghĩ một lát đã hiểu ra điều này.
Esra nói tiếp: "Trong sảnh phán xét dị đoan của Giáo đình thần thánh có một tổ chức gọi là liệp thực giả, bọn chúng chuyên môn thực hiện hoạt động mạo hiểm và tìm kho báu. Trong tổ chức này không đơn giản chỉ có thánh võ sĩ và thần thánh tế tự. Sau khi tuyên bố quy phục thần chí cao để nhận được cứu rỗi, những tử linh pháp sư, thậm chí huyết tộc bị người chấp hành bắt được đều sẽ trở thành thành viên của liệp thực giả. Trong tổ chức đó không thiếu những kẻ dị đoan xú danh vang dội, chẳng hạn như gã tử linh pháp sư tên gọi Khô Hồn mà ngươi nói đó, chỉ cần sẵn lòng dốc sức phục vụ Giáo đình thì bọn chúng sẽ tiếp nhận hắn".
Nghe đến đó, Geriferry ảo não vỗ vỗ trán: "Ta sớm nên nghĩ đến điều này. Đây là một âm mưu. Tử linh pháp sư vào thị trấn tạo thành tâm lý hoang mang trước, đoàn kị sĩ Giáo đình lấy danh nghĩa ngăn chặn vong linh mang đến ôn dịch để phong bế miệng núi, sau đó các tử linh pháp sư vây những nhà mạo hiểm ở thị trấn và từ từ giết chết bọn họ, đám liệp thực giả sẽ lén lút khai quật thành phố ngầm".
Esra gật đầu.
"Ngươi đã nghĩ ra từ sớm, vì sao không đến lối vào khe núi xem xét?" Geriferry hơi tức giận.
Esra lắc đầu: "Bọn chúng ẩn nấp quá tốt, cả kế hoạch hoàn toàn kín kẽ, đến bây giờ ta cũng không cảm ứng được tung tích của Khô Hồn. Hơn nữa ta không có hứng thú với kho báu ở thành phố ngầm, cho nên vẫn không đi. Nếu ta biết người của Giáo đình đã đến nơi này thì cho dù trong lòng không muốn đến mấy, ta cũng sẽ mang theo bà ấy và những người dân thị trấn trốn vào núi sâu rừng già".
"Rốt cục ngươi là ai? Vì sao sợ Giáo đình như vậy?" Geriferry nghĩ, Esra nhìn bề ngoài mới chỉ trung niên, nhưng lại có một người bạn đời đã gần trăm tuổi. Hắn không thể không liên tưởng, chẳng lẽ ông ta dám to gan lớn mật dụ dỗ bà xã của một đại nhân vật Giáo đình nào đó?
"Ngươi đã nghe nói đến hạt giống bao giờ chưa?" Lúc này trên gương mặt Esra mang đậm vẻ đau buồn, dường như chỉ thoáng chốc đã già đi mười tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT