Tinh thần lực và linh hồn lực cộng lại chính là bản chất sức sống của một người, nếu như nói tinh thần lực đại biểu cho ý nghĩ và ý niệm của một người, vậy thì linh hồn lực chính là thứ quyết định sự mạnh yếu của ý thức người đó.
Sự khác nhau giữa tinh thần lực và linh hồn lực rất tế nhị, nhưng quả thật đây là hai thứ tồn tại độc lập, còn Geriferry thì rất may mắn vì có thể phân biệt hai thứ này một cách rõ ràng.
Chỉ cần linh hồn của một người không hoàn toàn khô kiệt hoặc tiêu tan, nó sẽ tự động khôi phục đầy đủ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần Nại Hà rút lấy linh hồn lực của Geriferry, hắn lại chỉ cảm thấy ý thức của mình trở nên mơ hồ như mất thứ gì đó, nhưng sau đó alij nhanh chóng phục hồi như cũ.
Nhưng Nại Hà thì không được, không còn bản thể hoàn chỉnh, nàng chỉ có thể dựa vào cắn nuốt linh hồn lực, hoặc trốn trong Tế đàn Thần miếu ngủ say giống như trước kia để bảo đảm ý thức của mình có thể duy trì tồn tại. Từ điểm đó mà nói, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Nại Hà với người thường bây giờ.
Mấy năm linh hồn bị thiêu đốt không gián đoạn khiến tinh thần của Geriferry luôn nằm ở trạng thái bị đè nén, việc tinh thần lực được vận dụng dưới tình trạng quá tải trong thời gian dài cũng gián tiếp thúc đẩy tinh thần lực của Geriferry lớn mạnh, đồng thời cũng khiến hắn thoạt nhìn có vẻ chưa già đã yếu: Mái tóc vàng rực rỡ đã không còn vẻ bóng bẩy vốn có, thậm chí còn xuất hiện không ít tóc bạc. Gương mặt hắn mặc dù vẫn tuấn tú như cũ nhưng vẻ sa sút yếu ớt đã che giấu tất cả ánh sáng, hơn nữa hắn còn có hai con mắt một tím một lam hoàn toàn khác nhau, nhìn hình ảnh của chính mình trong đầm nước, đột nhiên Geriferry có một cảm giác thời gian đã dài như bãi bể nương dâu.
Hắn không biết mình đã xa rời thế giới, ở trong khe núi bao nhiêu ngày tháng, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy cuộc sống xa rời nhân thế và bao nhiêu đau khổ hắn từng phải chịu đều trở nên không quan trọng vì bản nguyên sức mạnh.
Hắn nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cảm ứng toàn thân một lượt theo sự hướng dẫn của Nại Hà, cuối cùng hắn cảm thấy có một thứ khác thường ở mi tâm, hoặc nói cách khác, thứ này vẫn bị thân thể hắn bài xích theo bản năng.
Đây là một dấu vết màu xám hình giọt nước trong biển ý thức, cũng chính là linh hồn của hắn, hiển nhiên ngọn lửa thiêu đốt linh hồn cũng là công lao của nó. Geriferry có thể cảm ứng được dấu vết màu xám này nhưng lại không thể nhìn thấu, dù bám vào linh hồn nhưng nó lại tự thành một thế giới, nhìn sâu vào dấu vết này lại có cảm giác sâu sắc mà xa xăm. Geriferry không thể phát hiện trung tâm của bản nguyên sức mạnh này, không biết nó còn cách điểm cuối phạm vi cảm ứng của hắn bao xa.
Nhưng đối với Geriferry hiện nay thì việc anyf không quan trọng, quan trọng là hắn có thể sử dụng tinh thần lực để ép vỏ ngoài dấu vết màu xám này rung động như gợn nước, sóng nước tràn ngập toàn thân hắn, cùng lúc đó, hắn cảm thấy mình tràn ngập sức mạnh.
Hắn dùng ý niệm bức bách càng nhiều sức mạnh bản nguyên từ dấu vết màu xám ra, trong tình trạng bảo đảm thân thể không bị sức mạnh này phá tan, tới cực hạn ý niệm của hắn có khả năng khống chế, hắn nhìn thấy rõ ràng toàn thân mình bị một lớp chất sừng xám xịt bao trùm. Sau đó hắn dùng hết sức đấm một quyền vào tảng đá bên cạnh đầm nước, cùng với một tiếng nổ, đá nứt, nước bắn tung tóe, mà khi bắn gần đến người hắn, toàn bộ nước đều bị lớp chất sừng màu xám này ngăn cản lại bên ngoài.
Nhìn tảng đá vỡ tan dưới chân, Geriferry hưng phấn cười to ba tiếng, khí thế hùng hổ tựa như trời là lão Đại còn bố đây là lão Nhị. Nại Hà bày ra vẻ mặt không chịu nổi rồi trốn ra thật xa.
Đúng vậy, làm sao Geriferry có thể không hưng phấn được? Sức mạnh của một quyền vừa rồi mặc dù còn kém một quyền đất rung núi chuyển khi Nại Hà sử dụng ngày đó khá xa, nhưng cũng vẫn sánh được với một quyền toàn lực của chiến sĩ cấp mười, còn có lí do gì để Geriferry không hài lòng?
Từ cấp năm đến cấp mười, đây là một bước nhảy vọt về chất. Mặc dù không thể thể hiện sức mạnh thực tế của mình bằng ánh sáng của đấu khí, nhưng đối với gã Geriferry luôn thích giả heo ăn thịt hổ thì đây lại là cách che giấu tốt nhất.
Thấp giọng mới là sự khoe khoang ở đẳng cấp cao nhất.
Chỉ cần tinh thần lực của hắn không suy kiệt, hắn sẽ có thể sử dụng sức mạnh bản nguyên dường như vô cùng vô tận này. Như vậy, khả năng chịu đựng của hắn trong chiến đấu sẽ lên tới một mức độ kinh người, không còn phải lo lắng vì chỉ có thể mạnh mẽ trong nháy mắt như trước nữa. Hơn nữa, cùng với sự tăng trưởng của tinh thần lực và độ kiên cường dẻo dai của thân thể, hắn sẽ có thể sử dụng nhiều sức mạnh bản nguyên từ dấu vết màu xám hơn, còn cái giá hắn phải trả vẻn vẹn chỉ là cảm giác đau đớn từ vết bỏng linh hồn.
Vừa nghĩ đến những điều này, tinh thần Geriferry lập tức sảng khoái, rất muốn ôm Nại Hà vào lòng hôn một cái. Khi hắn vừa có ý nghĩ này, Nại Hà đã trở lại thành bản thể như cũ rồi chui vào trong mắt phải hắn.
Sau phút chốc, linh hồn hắn lại bắt đầu bị thiêu đốt.
Không còn tinh thần lực chống đỡ, sức mạnh bản nguyên biến mất như thủy triều xuống, không kịp đề phòng, Geriferry đau đớn khóe miệng co giật. Hắn dùng ánh mắt tà ác nhìn về hai đầu khe núi.
Ý nghĩa của ánh mắt này rất rõ ràng, bố sẽ khiến chúng mày đau khổ.
Không sai, từ lần đầu tiên nhìn thấy Chimera và rắn gà, Geriferry đã bắt đầu tính toán hai con dã thú này. Bây giờ sức mạnh mới hơi có thành tựu, đương nhiên hắn sẽ không tự đại cảm thấy mình có vốn liếng solo với bất cứ một con nào. Hắn biết rõ, ngay cả khi đã có sức mạnh cấp mười, hắn cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hai sinh vật cấp truyền thuyết này.
Đã không thể chiến đấu chính diện thì biện pháp còn lại đơn giản chính là trai cò mổ nhau, ngư ông đắc lợi. Vấn đề là hai con dã thú này dường như đã đạt thành một thỏa thuận ngầm nào đó, chúng không bao giờ lang thang vào giữa khe núi, không những thế, ngay cả thời gian uống nước cũng đều chênh nhau mấy tiếng.
Có người thích chờ cơ hội, có người có thể bắt được cơ hội.
Còn Geriferry thì có khả năng tạo cơ hội cho chính mình.
Không lâu sau khi vào khe núi, Geriferry đã nghĩ ra phương pháp đối phó hai sinh vật truyền kỳ. Có lẽ lúc đầu phương pháp này của hắn vẫn có thể khiến hai con dã thú đánh nhau, tranh thủ thời gian đủ để hắn thoát khỏi khe núi, nhưng hắn tuyệt đối không có cơ hội ngư ông đắc lợi.
Nhưng trước giờ Geriferry chính là một người không có lợi không dậy sớm, đã mất công động não một phen thì phải tối đa hóa lợi ích, như vậy mới phù hợp với nhân sinh quan của Geriferry. Hơn nữa, Nại Hà cần linh hồn, đưa mắt nhìn cả đại lục, ngoài ác ma và rồng khổng lồ mạnh mẽ, đâu còn có linh hồn nào mạnh mẽ hơn hai sinh vật này?
Mà Nại Hà cần cắn nuốt linh hồn khi chúng vừa mới chết, linh hồn chưa kịp phiêu tán. Nếu như hai con dã thú này đánh nhau mà chỉ có một con bị chết thì Geriferry phải có sức mạnh để đối phó con còn sống sót, tranh thủ thời gian cho Nại Hà cắn nuốt linh hồn con còn lại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Geriferry ở lại trong khe núi một thời gian dài như vậy, chờ đợi đến lúc mình có thể vận dụng sức mạnh bản nguyên: Nại Hà cần lương thực. Mà hắn rốt cục cũng có sức mạnh để làm ngư ông. Hắn rất chờ mong, sau khi cắn nuốt linh hồn và trưởng thành, Nại Hà sẽ mang đến vui mừng như thế nào cho hắn.
Đương nhiên, bất cứ chuyện gì cũng có bất ngờ, Geriferry cũng không dám nói có thể nắm chắc mười phần. Nhưng khi lợi ích lớn đến mức đủ hấp dẫn hắn, Geriferry sẽ có dũng khí để mạo hiểm.
Bắt đầu từ hôm đó, liên tiếp một tháng Nại Hà không hiện thân. Trong kế hoạch của Geriferry, Nại Hà mới là mấu chốt, mặc dù không cần nàng ra tay, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc Geriferry lấy danh nghĩa linh hồn để dụ dỗ nàng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngày này rốt cục cũng đến. Đợi đến lúc rắn gà uống nước xong và đi về, Geriferry mang Nại Hà nhẹ nhàng đi đến cửa khe núi phía tây. Đến nơi cách cửa khe núi năm trăm mét, Geriferry đứng yên, kích hoạt thuật tinh tường trong mắt phải. Có thuộc tính "ánh mắt u tối", ban ngày và đêm tối không có khác biệt quá lớn đối với Geriferry. Mục đích kích hoạt thuật tinh tường của hắn là để ánh mắt u tối và thuật tinh tường tổ hợp với nhau, như vậy hắn sẽ có thể nhìn xa hơn trong đêm tối.
Trong mắt phải của Geriferry, thế giới này vĩnh viễn là màu vàng tối đơn điệu. Cùng với vai trò của thuật tinh tường, thế giới màu vàng tối cũng trải rộng. Ở cuối thế giới màu vàng tối này là một vùng trũng, giữa chỗ trũng đó, rắn gà vừa đi uống nước về đang lưng quay về phía Geriferry, miệng không ngừng phun lửa.
Trong thời gian trước đây, Geriferry đã nhìn trộm cảnh tượng này rất nhiều lần. Hắn biết chỉ cần hắn bước thêm nửa bước về phía trước là rắn gà sẽ cảm ứng được sự tồn tại của hắn, nó sẽ lập tức dừng phun lửa và quay đầu lại. Hắn cũng biết ngọn lửa của rắn gà đang đốt cái gì.
Đó là hai quả trứng, hai quả trứng rắn gà kích cỡ khoảng ba mươi xen ti mét. Mỗi một lần nhìn thấy hai quả trứng này, Geriferry đều sẽ tham lam nuốt nước miếng. Những lúc thèm ăn món trứng rán hoặc trứng hấp, hắn đều dẫn Nại Hà tới nhìn cho đỡ nghiền, hắn nghĩ trứng nướng nhất định sẽ có mùi vị rất đặc biệt.
Mỗi khi Geriferry đứng ở đây nuốt nước miếng, hai mắt Nại Hà sẽ phát sáng, nàng cũng nuốt nước miếng cùng hắn. Và lúc đó, Geriferry sẽ dùng ý thức nói với Nại Hà, ngàn vạn lần đừng có ý đồ gì với trứng rắn gà, cánh nướng ngon hơn trứng nướng nhiều.
Geriferry không biết vì sao rắn gà lại nướng trứng của chính mình, hơn nữa nướng một mạch liền mấy năm, hắn nghĩ chắc chắn không phải để khi ăn sẽ ngon miệng hơn. Rắn gà có cánh nhưng lại không bay cao được, có chân nhưng lại không chạy nhanh được, đương nhiên nhanh chậm ở đây là khi so sánh với con Chimera bên cửa khe núi đối diện. Đây cũng là nguyên nhân Geriferry quyết định đến trêu chọc rắn gà chứ không phải Chimera. Hắn nhất định không thể chạy thoát được Chimera có thể bay lượn bổ nhào, nhưng không nhất định không chạy thoát được rắn gà chỉ có thể bay là là mặt đất.
Sau khi nhìn một lát, Geriferry dẫn Nại Hà quay về. Hắn đến đó chỉ là để xác định có phải rắn gà đang nướng trứng hay không, bởi vì điều này quan hệ đến kế hoạch kế tiếp của hắn. Mỗi một lần nướng trứng xong, rắn gà lại rơi vào một giai đoạn suy yếu. Nó sẽ lặng lẽ dùng cánh bọc trứng lại nằm yên tới bình minh, còn việc lúc này nó suy yếu thì chỉ là phán đoán chủ quan của Geriferry.
Khi toa sáng đầu tiên xuất hiện ở chân trời phía đông, cửa khe núi phía đông vang lên vài tiếng gầm thét, tuyên bố sau nửa canh giờ Chimera sẽ vào giữa khe núi uống nước. Geriferry lại dẫn Nại Hà đi tới chỗ hai người đứng lúc trước, tất cả diễn ra như tính toán của hắn, rắn gà đang "suy yếu" nằm ôm trứng ngái ngủ. Khi tiếng gầm của Chimera vang vọng cả khe núi, rắn gà chỉ hơi co người lại, thậm chí mắt nó cũng không thèm mở ra.
Không ngại phiền hà, Geriferry lại một lần nữa tỉ mỉ dặn dò Nại Hà một số chuyện cần chú ý, đặc biệt dặn dò nàng ngàn vạn lần không được có ý đồ với trứng rắn gà. Còn Nại Hà có nghe lời hay không thì chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết: Hai mắt nàng phát sáng, đồng thời cố gắng làm động tác nuốt nước miếng, hơn nữa còn trợn mắt nhìn Geriferry với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Lúc này Geriferry chỉ có thể cầu khẩn trong lòng: Nại Hà, ngươi phải nghe lời ta một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT