Thị trấn Susaiya là thị trấn gần chiến trường nhất nằm ở phía nam đế quốc Menied. Có một truyền thuyết lưu truyền nhiều đời ở thị trấn này, truyền thuyết kể rằng ngày xưa có một thiếu nữ tên gọi Susaiya, trí tuệ, nhân từ, chăm chỉ, xinh đẹp. Bỗng có một ngày, một ác ma đột nhiên thức tỉnh trong thị trấn, mang đến một trận ôn dịch đáng sợ lây lan đến tất cả mọi người trong trấn. Bất chấp bệnh tình, Susaiya vẫn trèo lên đỉnh dãy núi Billious ở phía bắc đồng bằng Dolores - truyền thuyết nói rằng nơi này là nơi thờ phụng Nữ thần sinh mệnh - quỳ lạy cầu khẩn và ca ngợi ân huệ của nữ thần suốt ba ngày ba đêm. Sự thành kính của cô rốt cục đã đánh thức nữ thần đang ngủ say, đồng thời vì cảm động trước hành động này, nữ thần giao cho Susaiya một phần thần lực, Susaiya trở thành thần sứ của Nữ thần sinh mệnh, cứu được tính mạng mọi người trong trấn và chiến đấu với ác ma đến khi cả hai cùng chết.

Vì vậy, để tưởng nhớ Susaiya, mọi người đổi tên thị trấn này thành thị trấn Susaiya. Đương nhiên tính chân thực của truyền thuyết này rất đáng xem xét, dù sao trên đại lục mênh mông này đã mấy vạn năm chưa có ai nhìn thấy thần hoặc thần tích.

Còn hôm nay, thị trấn Susaiya từng tượng trưng cho hòa bình, tốt đẹp và thuần khiết đã trở thành một lô cốt đầu cầu của quân đội đế quốc Menied. Dựa vào vị trí địa lý được trời ưu ái, kỵ binh đoàn thứ 12 của đế quốc đã xây dựng nơi này thành một pháo đài đơn sơ, trấn nhỏ yên lặng đã trở nên hỗn loạn, tiếng kêu khóc của đám thương binh không ngừng vang lên, từng đợt tiếng vó ngựa như đạp lên ngực những người dân trong trấn, bí bức đến ngạt thở.

"Lũ dân đen ngu muội, thần đã vứt bỏ chúng ta từ lâu rồi". Kate nhìn mấy người dân thị trấn cao tuổi dẫn các thiếu nữ xinh đẹp rời khỏi thị trấn đi về phía dãy núi Billious ở phía bắc, nghe nói họ phải tái hiện hành động vĩ đại của Susaiya, hắn lập tức không nhịn được cười nhạo trong lòng.

Chiến tranh liên miên không ngừng đã để lại quá nhiều vết thương cho họ, cho dù là hi vọng gần như mờ ảo nhưng họ cũng không thể không đi thử một lần.

Nghĩ tới đây Kate chợt thấy đau lòng, Geriferry, người bạn tốt, anh em, kẻ cùng hắn quậy phá ở kinh đô từ nhỏ đã biến mất. Từ lúc thu binh tối qua đến bây giờ Kate vẫn đứng đợi ở bên ngoài thị trấn.

Khi ánh mặt trời sáng sớm xua tan màn sương màu nâu, sự giết chóc đã tạm dừng một đêm lại bắt đầu. Tiếng kèn lệnh vang lên từ khu đóng quân giữa trung tâm thị trấn, Kate nhìn một vòng ra xa một lần nữa rồi kẹp con chiến mã dưới hông đã đứng cùng hắn cả đêm, quay đầu ngựa lại chạy vào trong thị trấn.

Con chiến mã dưới hông Kate là ngựa Anfield thuần chủng chính tông, đó là quà Geriferry tặng hắn khi hắn làm nghi thức trưởng thành. Lúc đó Kate vừa vuốt chiến mã vừa thề với Geriferry nhất định phải khổ luyện thành một kỵ sĩ thánh quan cấp mười hai rồi kiến công lập nghiệp trên chiến trường trở thành kỵ sĩ thứ chín của đế quốc. Kết quả là vừa nói xong đã bị Geriferry vừa đấm vừa chửi rủa, "Con ngựa này không phải tặng cho ngươi để lên chiến trường diễu võ dương oai, như vậy cũng không khác gì đi chịu chết, con ngựa này là dùng để chạy trối chết".

Cưỡi ngựa chạy vào hàng ngũ, Kate nhớ tới lời dạy bảo của người bạn cũ và cười đắng chát, đúng vậy, đến bây giờ hắn cũng không thể tin rằng gã Geriferry hèn hạ vô sỉ nhát gan háo sắc trong trí nhớ kia đã bỏ mình. Thay vì thế, Kate sẵn sàng tin rằng Geriferry đã đào ngũ, cho nên hắn mới đợi một đêm ngoài thị trấn.

Kỵ binh đoàn thứ 12 của đế quốc Menied là một binh đoàn đặc biệt trong số các quân đoàn của đế quốc. Thay vì nói là dùng để đánh trận, binh đoàn kỵ sĩ do các con cháu quý tộc làm tướng lĩnh, các kỵ sĩ trong gia tộc và các tù nhân làm binh lính này nên nói là nơi để các hậu duệ quý tộc được gia tộc đưa tới đánh bóng, sau khi kiếm đủ công huân bọn chúng sẽ có vốn liếng để leo lên kim tự tháp quyền lợi của đế quốc sau này. Cho nên đoàn trưởng kỵ binh đoàn thứ 12 Noor chỉ dám dẫn đám con cháu quý tộc này chạy loanh quanh ngoài rìa chiến trường giết đám tàn binh quân địch chạy tán loạn, cho những cây thương kỵ sĩ của đám quý tộc được nuông chiều này được nhìn thấy máu.

Cho dù như vậy, kỵ binh đoàn này vẫn khiến chủ lực quân địch chú ý, hôm qua lúc thu binh, binh đoàn Hoa Hồng Máu chủ lực của đế quốc Osu đột nhiên vu hồi đến phía sau kỵ binh đoàn thứ 12 đánh bọn họ trở tay không kịp, Noor chết trận tại chỗ, còn Geriferry, cháu trai đại thần ngoại giao Shuster của đế quốc cũng mất tích.

Vì vậy kỵ binh đoàn hai mươi ngàn người cũng tổn thất quá nửa, số người lùi được ra khỏi chiến trường chỉ còn lại không đủ tám ngàn.

Thay thế vị trí binh đoàn trưởng của Noor là phó quan Kinson của hắn. Thấy Kinson đã ra sức quát mắng nhưng trận hình vẫn tán loạn như cũ, Kate cảm thấy Kinson rõ ràng không đủ uy vọng, điều này làm cho hắn càng tràn ngập tuyệt vọng đối với chiến tranh sau này.

Có lẽ vì máu hôm qua đã khô nên ánh nắng tươi sáng làm cho cả không gian màu máu của chiến trường Dolores được khoác lên một lớp vàng nhàn nhạt thần thánh một cách châm biếm. Theo mệnh lệnh của Ursa, Thống soái nam cương, kỵ sĩ thứ tư của đế quốc, người có biệt danh nguyên soái thiết huyết, hôm nay cả binh đoàn sẽ thọc sâu theo hướng đông nam.

Kate đang cảm thấy kỳ lạ vì một mệnh lệnh kỳ quái như vậy, khu vực đông nam chiến trường là đại bản doanh của quân tinh nhuệ, loại kỵ binh đoàn tép riu như bọn họ kiếm chác chút đỉnh ở bên ngoài là được rồi, vì sao phải chuyển vào chiến trường chính? Chẳng lẽ Ursa lên cơn thần kinh, sợ bọn họ chết quá chậm?

"Có người!" Kỵ binh đi đầu hét to một tiếng, cả kỵ binh đoàn đều dừng lại. Bởi vì bây giờ bọn họ đang ở phía sau binh đoàn chủ lực nên Kinson không hề phái kị binh trinh sát. Khi bóng người xa xa dần tiến lại gần trong sương sớm, tất cả chiến sĩ trong kỵ binh đoàn đều thở phào một hơi, không chỉ bởi vì đối phương không mang vũ khí mà còn vì hắn mặc mũ giáp Tumen, hầu như giống tất cả các tướng lĩnh của kỵ binh đoàn này như đúc.

Đây là một quý tộc ngu xuẩn và xui xẻo phải lặn lội cả đêm sau khi lạc đường trong đêm tối.



Một nốt nhạc đệm như vậy cùng lắm cũng chỉ có thể khiến tâm tình đang căng thẳng của bọn họ hơi chùng lại một chút, trên mặt mỗi người lộ ra nụ cười nhạo châm chọc ngắn ngủi.

Khi thấy rõ hình dạng tên xấu số này, nụ cười trên mặt Kate đông cứng rồi lại hiện ra một nụ cười vui mừng và điên cuồng hơn, "Geriferry, thần linh phù hộ, nhóc con nhà ngươi còn sống, đúng là tốt quá..." Trong tiếng cười lớn thành một chuỗi dài, Kate đã phóng ngựa chạy ra khỏi đội ngũ như một cơn gió lốc thổi đến bên cạnh Geriferry.

Nhưng vẻ mặt Geriferry không hề hữu hảo, đối mặt với Kate nhiệt tình như lửa, khuôn mặt lạnh lùng sợ hãi của hắn như dội một gáo nước lạnh cho gã bạn vừa từ trên ngựa nhảy xuống. Hắn hỏi bằng một ngôn ngữ Kate nghe không hiểu, "Ngươi là ai? Ta là ai?"

"Nhóc con nhà ngươi làm sao thế? Đầu óc bị ngã có vấn đề rồi à? Sao lại xì xồ ta nghe không hiểu gì thế?" Kate muốn cầm tay Geriferry nhưng lại bị hắn khéo léo tránh ra, điều này khiến Kate cảm thấy khó tin, phải biết cấp bậc kỵ sĩ của Geriferry kém hắn những hai cấp.

"Gerry, mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, ta là Kate, Kate đã hứa cùng chung sống chết với ngươi, ngươi không nhận ra à?" Kate đưa tay bắt được vai Geriferry, lần này Geriferry muốn tránh cũng không thể tránh được.

"Kate?" Sau khi hắn nhẹ nhàng nhắc lại cái tên này, trí nhớ đứt đoạn dường như được nối lại, ý thức của hai linh hồn kiếp trước kiếp này bắt đầu dung hợp, đại lượng tin tức đổ vào đầu óc hắn trong nháy mắt, đầu hắn bắt đầu căng lên, đau đến mức hắn không thể chịu được, hai mắt tối sầm, hắn ngã gục xuống trong lòng Kate.

Lại là mơ, chỉ mong giấc mơ này không bao giờ tình lại...

Thành Ronage phồn hoa, hắn là một trong tám ác nhân kinh đô xú danh lan xa, lừa nam ép nữ, trắng trợn cướp đoạt, không chuyện ác nào không làm.

Trong phủ bá tước thâm nghiêm, lão Bá tước Shuster đích thân chọn lựa năm trăm kỵ sĩ hộ vệ tinh nhuệ của gia tộc cho hắn, thấm thía dặn dò hắn, "Đối với một quý tộc, thành tựu lớn nhất trên chiến trường không phải giết chết bao nhiêu kẻ thù mà là có thể còn sống trở về sau khi chiến tranh kết thúc".

Trên chiến trường đẫm máu, hắn vân luôn nhớ kĩ lời dạy bảo của lão Bá tước, mỗi lần xuất chiến đều cùng Kate ra lệnh cho thủ hạ của mình, lúc tiến công trốn ở sau cùng, khi thu binh về chạy đầu tiên. Chiều hôm qua, lúc gần thu binh đột nhiên kỵ binh quan đoàn Hoa Hồng Máu của địch từ phía sau giết tới, hắn vừa ra lệnh cho thủ hạ nhanh chóng tách khỏi chiến trường chạy về phía tây nam thì... Sau lưng hắn bị trúng đao, đó là... anh em của hắn hạ thủ...

...

Thì ra chúng ta đều là một loại người, đều bị người nhà đâm lén sau lưng, cho nên mình mới xuyên việt đến thân thể này sao?

Ý thức hắn đã hoàn toàn thức tỉnh, hắn đang vui mừng, vui mừng vì mình lại đạt được một tính mạng mới, đồng thời cũng vui mừng vì thân thể này cũng là một kẻ rác rưởi. Đối với hắn, làm người tốt thật sự là quá xa xôi, quá khó khăn.

"Geriferry Stedman?" Dòng họ này nghe có vẻ không tồi, ý là có thể gặp dữ hóa lành, vì vậy nên mình mới không chết, nếu không thân thể vốn đã tắt thở sao có thể sống lại được?

Đang chìm vào suy tư, hắn, à không, bây giờ là Geriferry rồi, ngửa đầu phá lên cười ha ha, hoàn toàn không chú ý đến Kate vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

"Gerry, ngươi làm sao thế? Đã đỡ hơn chưa? Nhớ ra ta là ai chưa?" Kate vẫn chờ đợi bên cạnh Geriferry, lúc này vẻ mặt hắn vẫn rất lo lắng.



"Này, Kate, ta có thể chết dễ dàng như vậy sao? Ta không có việc gì". Gerry vát vả đưa tay vỗ vai Kate, trên gương mặt gầy gò trắng xanh lại hiện lên nụ cười Kate đã quen thuộc. Hắn đứng dậy quay đầu nhìn quanh, đây là một lều vải hành quân giản dị.

"Không có việc gì thật chứ? Vừa rồi sốt ruột gần chết, Gerry, tốt quá rồi!" Kate xúc động ôm Geriferry vào lòng, mùi mồ hôi gay mũi khiến Geriferry suýt nữa ngất xỉu.

"Khụ khụ, Kate này, bây giờ chúng ta ở đâu? Không đánh trận à? Thủ hạ của chúng ta đâu?" Geriferry gian nan đẩy bạn tốt ra, vội vàng hỏi đến chính sự.

"Bây giờ chúng ta đã tập hợp với quân đoàn Thương Lan và quân đoàn Hoa Tử Kinh, sau đó chúng ta sẽ đi theo bọn họ thẳng tiến về hướng chính nam". Kate nói và mở bản đồ hành quân ra chỉ vị trí của bọn họ hiện nay cho Geriferry xem.

"Thẳng tiến về hướng chính nam? Nói đùa à?" Geriferry hiểu quá rõ sức chiến đấu của kỵ binh đoàn kỵ binh đoàn thứ 12, tại sao hai quân đoàn chủ lực lại phải mang theo một đám trói buộc như bọn hắn?

"Hình như là hôm qua thiệt hại của chúng ta vượt quá dự liệu của ban chỉ huy, bọn họ sợ sau khi trở về sẽ khó ăn khó nói nên bây giờ phải có gắng bảo vệ chúng ta". Kate cẩn thận nói ra suy đoán của mình.

"Khó ăn khó nói? Có bao giờ ngươi nghe nói lão điên Ursa đó sợ đám lão gia quý tộc làm khó dễ không? Ta nói với ngươi, đối với lão ta, tất cả những quy tắc ngầm của quý tộc đều là chó má, cho dù vương tử đang ở đây thì lão ta cũng dám để cho hắn ta đi đầu chịu chết". Lợi ích của dung hợp trí nhớ khiến Geriferry dễ dàng nắm chắc được mấu chốt của vấn đề tế nhị này.

Kate trợn mắt há mồm nhìn Geriferry như đã biến thành người khác trước mặt, Geriferry trong trí nhớ của hắn cho dù không phải hạng người nhát gan nhưng tuyệt đối là loại người do dự không quyết đoán.

"Ngươi nói là bọn chúng cố tình bắt chúng ta đi chịu chết?" Kate không thể chấp nhận được phán đoán này.

"Thương Lan và Hoa Tử Kinh đều là kỵ binh có tính cơ động rất mạnh, so với bọn họ, chiến mã của kỵ binh đoàn chúng ta chính là một đám lừa. Nếu như ta tính không sai thì nhất định bọn họ sẽ thẳng tiến về hướng nam, sau khi tiếp xúc với quân địch sẽ vờ tan vỡ rồi vu hồi đến hai bên cánh chúng ta, chờ sau khi chúng ta hấp dẫn chủ lực quân địch sẽ từ hai bên hợp lại bao vây". Geriferry vẽ một vòng tròn trên bản đồ, loại sách lược này chỉ là trò trẻ con so với những sách lược binh pháp trong kiếp trước.

"Ngươi ra ngoài xem xem, ở đây ngoài kỵ binh đoàn chúng ta còn có quân đoàn khác nào nữa?" Sau khi Geriferry dặn dò, Kate lập tức ra khỏi lều. Kate sớm đã quen bị Geriferry quát tới quát lui, trên thực tế Kate còn lớn hơn hắn hai tuổi nhưng Geriferry lại là kẻ lắm mưu mô.

Một lát sau Kate chạy về với mồ hôi đầm đìa, "Ở hai cánh chúng ta còn có hai binh đoàn thứ chín và thứ mười đóng quân, cộng thêm chúng ta sẽ lên tới khoảng năm mươi ngàn người, còn có..." Kate lau mồ hôi lạnh trên mặt không dám nói tiếp.

"Năm mươi ngàn người, gần như tương đương với tổng nhân số của cả quân đoàn Thương Lan rồi, còn có cái gì nữa, ngươi nói mau". Geriferry sốt ruột đứng lên.

"Soái kỳ, soái kỳ của Ursa ở trong quân chúng ta..."

"Chờ đã!" Kate chưa nói xong đã bị Geriferry ngắt lời, hắn xoa trán thật mạnh để đỡ choáng váng, "Ta sai rồi, không phải bọn chúng muốn vây diệt kỵ binh đoàn Hoa Hồng Máu chủ lực của quân địch mà là muốn dùng chiêu Điền Kỵ đua ngựa, muốn dùng ba kỵ binh đoàn chúng ta ngăn chặn Hoa Hồng Máu để bọn chúng rảnh tay tới thu thập những quân đoàn yếu hơn một cấp của quân địch là Dơi Đen và Tường Vi Trắng, qua đó tiêu diệt sinh lực quân địch ở mức độ lớn nhất..."

Hết Điền Kỵ đua ngựa lại đến sinh lực với lớn nhất, Geriferry nói chuyện khiến Kate như lạc trong sương mù, có điều Kate vẫn hiểu được đại khái. Vấn đề hiện nay là, Kate không rõ vì sao sau một đêm mất tích trở về Geriferry đã biến thành một thiên tài quân sự đa mưu túc trí như vậy, chẳng lẽ bị thần ma nhập hồn rồi?

"Ra ngoài xem xem", nói xong Geriferry nhảy xuống giường dã chiến đi ra bên ngoài lều vải, vừa nhận được tính mạng mới, đương nhiên hắn không muốn làm tốt thí rồi chết hồ đồ như vậy. Tình hình bây giờ rất rõ ràng, ở lại đây lâu hơn một phút thì cũng gần cái chết hơn một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play