Máu tươi thấm đẫm toàn thân, có thể Vũ Gia Minh đã không còn lo được điều đó nữa rồi.
Từ trong thân, máu tuôn ra, nhuộm đỏ cái hộp tím.
Vừa đi đến đứng trước cửa, Layout Nocopski dường như nhận ra điều gì đó, hắn nhíu mày, quay đầu lại nhìn.
Vừa quay đầu lại nhìn, hắn liền mở to mắt, không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vạt áo đỏ thắm của Vũ Gia Minh bị lật ra, một chiếc hộp nhỏ như bị ai
đó cầm lấy, tuy không có ai, nhưng Layout Nocopski lại có thể thấy được
một người phụ nữ có động tác ưu nhã lấy cái hộp, để nó lơ lửng trong
không trung.
Cái hộp lơ lửng trên không trung, toàn thân đỏ thắm màu máu, từng giọt máu nhỏ tí tách, ấy thế mà có thể thấy bằng mắt
thường, máu dính trên cái hộp bị rút dần đi, tựa như là bị hút lấy, để
rồi dần dần lộ ra cái màu nguyên bản của nó.
Không rõ ràng vì
sao, thế nhưng trực giác của Layout Nocopski lại đang mãnh liệt mách bảo hắn chạy đi, chạy thật xa. Thế nhưng lý trí lại luôn nói với hắn kia là một vật tuyệt thế chí bảo, nếu như nắm bắt được cơ hội này, hắn sẽ một
bước thăng thiên, báo thù cũng sẽ là chuyện nắm trong tầm tay.
So với khả năng thiệt hại mờ mịt khó thấy, con người lại dễ dàng chọn lựa nắm bắt lấy cơ hội xa vời dễ nhìn được kia.
Ánh mắt Layout Nocopski chợt lóe lên một tia tham lam, từ cái hộp hắn
có thể cảm thận được nguồn tưởng năng tinh khiết dọa người đang cuồn
cuộn chảy ra, tràn ngập căn phòng, lại xua tan đi mùi máu tanh, khiến
toàn thân hắn được thư thái.
Toàn bộ quán bar này là tưởng lực
của hắn, là cầu linh hồn của hắn cụ hiện thành, vậy nên Layout Nocopski
có thể hấp thu nguồn tưởng năng tinh khiết đến cùng cực kia một cách dễ
dàng.
Layout Nocopski cảm thấy tưởng năng bản thân đang đầy dần, khoảng cách tiến tới cấp năm lại tiến lên thêm một bước dài.
Có điều hắn lại không vội vã tiến lên, thứ này khá là kỳ lạ, hắn còn cần phải xem xét nghiên cứu trước đã.
Dù sao ở trong quán bar của hắn thì cũng không ai có thể lấy được đồ của hắn.
Layout Nocopski tiến lên trên một bước, chợt toàn thân đông cứng.
Cái hộp đã bật mở từ bao giờ, một con mắt to đại chiếm gần hết chỗ
trống trong căn phòng, trong con mắt ấy không có lấy một tia cảm xúc mà
chằm chằm nhìn hắn. Phía sau con mắt là cả một bầu trời sao rộng lớn vô
tận.
‘Cái…quái…gì…’ Layout Nocopski giống như bị định trụ lại,
không thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay, con mắt hắn trừng to đối
diện với con mắt lớn, mồ hôi lạnh như mưa xối xả tuôn ra.
Layout Nocopski vô cùng hoảng loạn, hắn không biết con mắt xuất hiện lúc nào,
chỉ đến khi chú ý đã thấy nó ở đấy, ấy thế mà còn chăm chú nhìn hắn. Với cả từ con mắt, Layout Nocopski lại cảm nhận được vô biên uy áp ập đến,
ép cho hắn không thể thở được, hô hấp nặng nề.
Tưởng năng tinh
khiết xung quanh nào còn lại một sợi, chỉ còn lại tưởng năng có đặc
tính, mà Layout Nocopski lại chưa khống chế được suy nghĩ của bản thân
để căn phòng không còn mở ra hấp thu tưởng năng, thành ra bây giờ Layout Nocopski chỉ có thể trơ mắt nhìn tưởng năng có đặc tính cuồn cuộn bị
hắn hấp thu.
Tưởng năng có đặc tính này giống như là hợp thành
từ ngàn vạn cây kim, khi tiến vào cầu linh hồn Layout Nocopski thì điên
cuồng đâm chích khắp nơi, khiến hắn phải đau đớn khôn cùng, thế nhưng
hắn vẫn không thể khống chế nổi bản thân.
Con mắt lớn không còn
để ý tới Layout Nocopski, mặc hắn run rẩy trong đau đớn, nó quay xuống
nhìn Vũ Gia Minh bị hàng chục con dao ghim lấy, hô hấp yếu dần, cậu vẫn
chưa chết hẳn.
— QUẢNG CÁO —
Từ trong cơn mê, Vũ Gia Minh lại dường như nghe được tiếng thở dài xa
xăm, cậu giống như đã từng nghe thấy tiếng thở dài này ở đâu đó rồi, thế nhưng bây giờ cậu lại chẳng cảm nhận được gì, cũng chỉ muốn ngủ, chẳng
muốn suy nghĩ thêm…
…Mục Ly nói: “Uế danh của Nhân Sát bang, đúng là kể mãi không hết. Thế nhưng bọn hắn lại triệt để nổi tiếng sau vụ
việc bị phát hiện bắt giữ gần vạn người thường mang đi bỏ vào lò thiêu
tế cúng tà thần.”
Hàn Vân không ngờ nói: “Đệ lại bíết nhiều như vậy.”
“Đương nhiên, ai bảo bọn người Nhân Sát bang lại làm việc phi nhân đạo
như vậy, lại còn cúng bái tà thần, đúng là không biết tiếc mệnh.” Mục Ly cũng tỏ vẻ bất bình thay gần vạn nhân mạng vô tội đó.
Hai người Hàn Vân cùng Mục Ly đã đi đến ngõ hẻm mà Vũ Gia Minh bị bắt đi, khi
quay lại nơi này, cả hai người đều không gặp bất cứ một nhân viên cảnh
sát nào,cái tên là người của đội gì đấy xem ra cũng không phải lừa đảo
bọn họ.
Lúc này, Hàn Vân nhận được hồi đáp, hắn lấy ra một tờ phù thẳng đứng lên, nhẹ kích phát.
Âm thanh Nhu Chí Hoàng truyền ra từ bên trong: “Há, hai đứa chưa biết
là đúng rồi, đến huynh cũng chỉ vừa mới biết mà thôi. Huynh cũng chỉ
biết được một chút tin tức. Nghe bảo toàn bộ đế quốc Novalhm bị chia cắt thành nhiều phần, do nhiều thế lực quản lý, trong đó mười hai thành phố cấp một, hai mươi bảy thành phố cấp 2 cùng ba mươi sáu thành phố cấp 3
đã thuộc quyền quản lý của tông chúng ta.”
Hàn Vân nhíu mày: “Ý huynh là sao? Một đế quốc sao lại bị chia cắt?”
Nhu Chí Hoàng nói: “Không chỉ một đế quốc Novalhm hai đệ đang ở đâu,
toàn bộ quốc gia tầm trung chở lên trong thế giới mới đều nằm trong phạm vi Hiệp Ước, rất nhiều thành phố bị phân chia ra, nghe bảo đây là cao
tầng bọn hắn đề nghị, nhằm có thể bảo trì quyền lợi riêng của tầng lớp
thượng lưu nhiều nhất, dù sao bọn hắn cũng sẽ giữ nguyên quốc gia, nhưng phạm vi thu hẹp nhỏ hơn nhiều thôi.”
“Vậy những thành phố do các đại thế lực quản lý?”
“Sẽ không nằm trong phạm vi của các quốc gia bản thổ, là thành phố độc
lập. Nhưng dù sao thì chuyện này chưa thể công bố ra ngoài, còn cần một
đoạn thời gian nữa cơ. Thế nhé.” Nói rồi, Nhu Chí Hoàng liền ngắt kết
nối.
Truyền âm phù biến thành tro, bị thổi bay đi mất.
Mục Ly vẫn không thể hiểu được hỏi: “Tại sao người bản thổ lại tự nguyện chia cắt quốc gia như vậy?” Không phải nên chung sống hòa bình hay sao?
Tuy không nói ra vế câu sau, nhưng Hàn Vân có thể đoán ra ý nghĩ của
Mục Ly, hắn lắc đầu, nói: “Vì lợi ích cá nhân, đúng là cái gì cũng có
thể làm.”
Rồi Hàn Vân giải thích cho Mục Ly.
Cái gọi là chung sống hòa bình, chắc chắn không thể. Tuy trong này có còn nhiều
câu hỏi, tựa như là thế giới này từ đâu đến, vì sao trong đế quốc người
thường lại tồn tại khiển tưởng giả phục vụ cho đế triều, nhưng tất cả
đều không cản trở được các đại thế lực thèm nhỏ dãi diện tích đất đai
cùng nhân khẩu mà người thường nắm giữ này.
Nếu như chiếm được
càng nhiều nhân khẩu, đối với việc phát triển thế lực lại càng có lợi,
nhất là trong hoàn cảnh tại Tưởng giới, nhiều đại thế lực như Tiên Kiếm
tông chỉ có hai ba tòa thành trực thuộc, còn lại là các quốc gia phụ
thuộc, thì tại thế giới mới này, Tiên Kiếm tông có nhiều cơ hội mở rộng
diện tích thành trì trực thuộc hơn theo một cách dễ dàng.
Mà
người thượng tầng thế giới này lại lo sợ các đại thế lực ra tay, dùng
thủ đoạn phi phàm khống chế toàn bộ quốc gia, vậy nên bọn hắn chủ động
bày ra cái gọi là Hiệp Ước, thực chất là coi đấy như một ràng buộc, một
tấm lá chắn để bọn hắn có thể yên tâm sống trong một vùng lãnh thổ mới,
tuy nhỏ hơn nhưng lại ổn định hơn.
Mục Ly nghe xong, không khống chế được mắng: “Bọn người hèn nhát, vì lợi riêng mà có thể dễ dàng bán
đứng quốc gia vậy sao? Nhỡ đâu có đại thế lòng mang ý xấu, ngoài ký Hiệp Ước nhưng lại âm thầm khống chế thì sao bây giờ? Nếu liều mạng một trận không phải hơn sao?”
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vân lắc đầu: “Tam Tiên tông chúng ta là Đạo gia, tôn trọng chữ Tín
nên khả năng cao điều đó là không xảy ra, nhưng còn các thế lực khác thì không chắc. Với cả việc liều mạng là không thể.” Người thường thì làm
sao so được với các đại thế lực? Dù cho là có khiển tưởng giả làm việc
cho thì cũng không có khả năng chống lại các đại thế lực có nội tình
thâm hậu.
Đang nói chuyện, cả hai đột nhiên ngẩng đầu, cùng nhìn về một phía.
Ở không xa có một nguồn tưởng năng khổng lồ bùng lên rồi thoáng cái biến mất, trong đó có một chút quen thuộc.
“Là Vũ Gia Minh!” Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một người, lập
tức Hàn Vân bắt lấy tay Mục Ly, Phong Hàn hiện ra kéo cả hai người bay
lên trên không trung, nhắm thẳng nơi có nguồn tưởng năng khổng lồ vừa
rồi ấy.
Trên không trung, hai người có thể tinh tường nhìn thấy
từng bóng đen chạy nhanh trong những ngõ hẻm, hay có người nhảy qua nhảy lại trên những mái nhà.
Tất cả đều có chung một mục đích, đó là địa điểm bùng nổ tưởng năng vừa rồi.
“Ừm” Hàn Vân đáp lại, thoáng cái tốc độ đã nhanh lên không ít, bọ lại những kẻ đang chạy đến đằng sau một khoảng cách dài.
Không mất bao lâu thì hai người hạ xuống, chân còn chưa chạm đất, Mục Ly đã nhảy hẳn xuống từ khoảng cách mấy mét.
Mà có người đã đến trước cả Mục Ly. Người ấy vừa nhìn thấy là Mục Ly,
theo sau là Hàn Vân, lắc mình cái liền biến mất, Mục Ly còn chưa kịp
nhìn thấy mặt người đó.
Nhưng người đó là ai không quan trọng, quan trọng là người nằm dài trên mặt đất kia.
Mục Ly vội bước đến cạnh Vũ Gia Minh, một tay đỡ đầu cậu dậy, hai ngón tay để lên trước mũi.
Đợi một chút, Muc Ly thở phào, đưa hai tay bế cậu ta lên.
Hàn Vân đi đến cạnh Mục Ly, hỏi: “Thế nào rồi?”
Mục Ly lắc đầu: “Cậu ấy không sao, chỉ bị hôn mê.” Hô hấp vẫn đều đặn.
Mà cũng không biết Vũ Gia Minh gặp những gì mà quần áo tơi tả thế kia, cứ như bị người cầm dao rạch ra vậy.
Mục Ly cởi áo khoác phủ lên người Vũ Gia Minh, lại nói: “Chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây sớm thôi.”
Đã có người đi đến đây, đang thập thò lấp ló trốn sau những tòa nhà, ánh mắt tìm hiểu đặt lên người mà Mục Ly bế trên tay.
Hàn Vân không nói thêm, tay lại bắt lấy Phong Hàn, tay bắt lấy cổ tay Mục Ly.
— QUẢNG CÁO —
Mục Ly đổi lại tư thế bế Vũ Gia Minh, xong liền đối với hàn Vân mà gật đầu.
Hàn Vân vận sức, cả ba người bay lên, vèo cái đã biến mất.
Mà vẫn có người không biết chuyện đổ đến nơi này, ngày càng nhiều, một
vài tên đến trước nhìn thấy cảnh Mục Ly ôm người rời đi thì liền biết đã không có chuyện cho bọn hắn xen vào, âm thầm rời đi.
Thế nhưng
vẫn luôn có chuyện bất ngờ xảy ra, có ba bóng người đột nhiên xuất hiện
tại ba góc khác nhau trên sân thượng ba tòa nhà, tạo thành hình một tam
giác cân, bao bọc toàn bộ những kẻ kéo đến.
Kolr Nasru đứng tại
chỗ cao, nhìn đám người lục tục kéo đến lại lục tục kéo đi, lên giọng:
“Đây là đội chấp pháp thành phố Lạc Triều, toàn bộ khiển tưởng giả mau
bàn giao thân thế để làm ghi chép, vui lòng phối hợp!”
Tiếng của Kolr Nasru không vang vọng, lại truyền rõ ràng mồn một vào tai mỗi một khiển tưởng giả nơi đây.
Có một số người có phản ứng, hơi dừng một chút ngẩng đầu nhìn Kolr
Nasru, thấy hắn xong liền tiếp tục làm việc riêng của mình, nhưng càng
nhiều là không quan tâm, mạnh ai người nấy lo.
Kolr Nasru cảm
thấy bất đắc dĩ cực kì. Tại sao người Tưởng giới lại chưa thông báo cho
người thế lực mình cơ chứ? Lại phải để hắn vướng vào rắc rối tiếp đây.
Hắn thấy cũng không ai thèm chú ý đến hắn, bèn đối hai người hai góc gật đầu.
Cả ba người lấy ra một cuộn giấy, đồng loạt ném về ba hướng khác nhau
theo cạnh của một tam giác, cuộn giấy quay vòng vòng, giấy bay ra ào ào, lại khiến một số người chú ý đến.
Sau khi thấy cuộn giấy, một vài người đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức chạy ra ngoài, một số lại phóng về phía ba người.
Kolr Nasru thở dài, hô phiền phức đến, ngoài mặt lại tỏ ra khinh
thường, mấy cây châm độc từ trong ống tay áo bị ném ra, tốc độ nhanh
không tưởng đâm chúng vào vị trí yếu hại của mấy người chạy đến.
Tức thời mấy kẻ chạy đến nằm liệt ra đất, mà tình hình bên hai người còn lại cũng tương tự.
Mắt thấy ba người này đều không chọc nổi, đám người chuyển hướng, khắp bốn phía chạy trốn.
Nhưng đã muộn, ba cuộn giấy đã phóng ra hết, chỉ để lại một cái khung
giấy có hai cán, mỗi cán đều có giấy của cuộn khác cuốn vào thật chặt.
Trên giấy là hàng loạt nét mực vẽ tạo thành các họa tiết khác nhau, giờ đây các họa tiết sáng lên một thứ ánh sáng vàng nhạt, chiếu rọi từ ba
phía.
Phàm là người bị ánh sáng nhẹ này chiếu vào đều cảm thấy
thân thể không khỏe, sau đó liền không điều khiển được tưởng năng, lần
lượt đổ ngã xuống.
Kolr Nasru lắc đầu nói: “Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT